Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 127

Editor: maikari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn thoải mái bước vào cửa nhà, sẵn tiện cởi áo ba-đờ-xuy, thay dép.

Đồng Duyệt đang ngồi ở phòng khách uống cà phê, vừa thấy cậu liền cười nói: “Mới về?”

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu: “Sao chú dậy sớm vậy?”

“Nhớ đến con nên ngủ không được.” Đồng Duyệt cũng không có ý định che giấu cảm xúc của mình. “Tử Hàn, chú có chuyện muốn nói với con.”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, ôn hòa nói: “Vậy lên phòng con đi.”

Đồng Duyệt vừa cùng cậu lên lầu vừa thân thiết hỏi: “Con có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”

“Không đói bụng.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Con uống tách trà nóng là được, trong phòng cũng có.”

Đồng Duyệt cũng không nói gì nữa, theo cậu vào phòng.

Sắc trời chưa sáng, bên ngoài khung kính cửa sổ rộng lớn kia có thể thấy được tầng sương tuyết dày đặc bao bọc những cây mai, phong cảnh mỹ lệ, tựa như chốn thế ngoại đào nguyên.

Đồng Duyệt ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế ngay cửa sổ, uống thêm hớp cà phê.

Lăng Tử Hàn tự mình đi rót nước pha trà, sau đó cầm tách trà đến bệ cửa sổ ngồi xuống, mỉm cười hỏi: “Đồng thúc thúc, có phải cha con đã hỏi chú và chú đồng ý kết hôn với cha con phải không?”

Mặt Đồng Duyệt hơi hơi đỏ lên: “Thằng nhóc này, chuyện mình chẳng thèm quan tâm, lại đi quan tâm chuyện người khác, thật là …”

“Gì mà chuyện người khác chứ?” Lăng Tử Hàn mỉm cười hiền hòa nhìn hắn. “Đây là chuyện lớn cả đời của cha con đó nha. Nếu cha bỏ qua chú, đi đâu tìm được người tốt như chú đây?”

Đồng Duyệt càng thêm xấu hổ: “Tử Hàn, đừng nói như vậy, thật sự chú không tốt đến vậy đâu, cha con mới là tinh anh chân chính.”

“Tinh anh là tinh anh, nhưng cũng không thể tạo hạnh phúc cho người mà họ yêu thương.” Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, hời hợt mà nói. “Đồng thúc thúc, nếu con đi rồi, thì cũng không phải chuyện gì lớn, người chết cũng như đèn tắt, xong hết mọi chuyện, với con mà nói, cũng không có gì to tát. Nhưng nếu vậy cha con thật sự chỉ còn lại một người, cha sẽ rất cô đơn, con rất lo lắng. Cho nên, Đồng thúc thúc, coi như con xin chú, xin hãy chăm sóc cha thật tốt. Cha con là loại người hướng nội, làm nhiều nói ít, quả thật không xứng với chú, bất quá, cũng chỉ có thể giao cho chú mà thôi. Chú cùng cha ở bên nhau cũng nhiều năm rồi, kỳ thực con đã sớm biết, bất quá cha không nói thì con cũng không đề cập đến. Việc cha vẫn chưa để chú đến đây ở cùng, đại khái là quan tâm đến cảm nhận của con, sợ con không chấp nhận chú. Kỳ thực tính cách con đâu phải như vậy, chú biết mà. Cha có tình cảm mới, có người để gửi gắm, chỉ khiến con hạnh phúc hơn thôi. Trước đây, con không biết nên nói với cha thế nào, nhưng còn giờ, nếu không nói, sẽ không còn cơ hội nữa. Đồng thúc thúc, chú dọn vào đây ở chung với cha đi.”

Trong lòng Đồng Duyệt rất đau, nhưng lại không biết phải nói thế nào, chỉ có thể hỏi bâng quơ: “Con đã sớm biết chuyện của chúng ta sao?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy chú là biết rồi.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Khi đó con cũng đã 15, có gì mà không biết chứ.”

Đồng Duyệt thở dài: “Thực sự là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi.”

Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn về phía hắn: “Con chỉ không hiểu, một người tốt như chú, sao lại thích một người ngốc như cha con chứ? Cha không thích nói chuyện, ngay cả biểu cảm cũng hiếm khi nào có, cùng một chỗ với cha không phải là rất chán hay sao?”

Đồng Duyệt nghe cậu nói xong thì cười: “Không không, khi ông ấy ở cùng một chỗ với chú, rất hài hước, cũng biết cách quan tâm săn sóc, chỉ là không thích dùng lời nói suông mà thôi. Kỳ thực, lúc trước là do chú chủ động theo đuổi ông ấy. Khi đó chú còn trẻ, khi đã nhìn nhận được gì rồi tuyệt không chịu quay đầu lại, mà ông ấy từ lúc đầu đã từ chối chú đó chứ. Chú phải đơn phương đau khổ một thời gian dài thì ông ấy mới đồng ý một chỗ với chú đó.”

Lăng Tử Hàn hơi hơi nhíu mi: “Quả là đáng ngạc nhiên nha, thật không ngờ đó.”

Đồng Duyệt lâm vào hồi ức, một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Khi đó, chú rất ngưỡng mộ ông ấy.”

Lăng Tử Hàn hiểu được ý của hắn, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu: “Hai chữ ‘Anh hùng’, khiến cả thế gian ngộ nhận.”

Tuy cậu nói rất nhẹ, nhưng lại quanh quẩn trong phòng yên ắng. Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc.

Lúc này, từ xa bắt đầu xuất hiện ánh bình minh màu vàng nhạt, chậm rãi bao bọc toàn bộ thành thị phồn hoa.

Đồng Duyệt nhìn về phía Lăng Tử Hàn. Nắng sớm bao phủ cậu, khiến cả người cậu tựa như có thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, hòa cùng với màu trắng nhạt của cảnh tuyết qua khung kính trong suốt, trông cậu chẳng khác gì thiên sứ, không hề giống người trần.

Qua một hồi lâu, Đồng Duyệt nghiêm túc nói: “Tử Hàn, dù trái với quy định, chú cũng muốn với con, chú không tán thành chuyện này, con không nên tiếp nhận nhiệm vụ này.”

Lăng Tử Hàn hờ hững nói: “Cuối cùng cũng phải có người hy sinh, Nếu con từ chối, hành động cũng không bị hủy, bọn họ cũng phái người khác đi. Con là người đứng nhất, có thể thấy rõ hệ số thành công của con là lớn nhất, nếu phái người khác đi, khả năng thành công sẽ giảm đi. Đừng đề cập đến việc hy sinh, chỉ cần hành động thành công, đó là đáng giá.”

Đồng Duyệt buồn bã lắc đầu: “Nó không đáng!”

“Đồng thúc thúc, cũng vì chú biết con, có tình cảm với con, nên chú mới thấy vậy.” Lăng Tử Hàn tâm bình khí hòa mỉm cười. “Kỳ thực con cũng chẳng khác gì mấy con chuột bạch mà mấy chú dùng trong phòng thí nghiệm y học, tuy rằng hy sinh, nhưng lại là hy sinh có giá trị.”

Đồng Duyệt có chút kích động: “Con không phải chuột bạch, là người.”

Lăng Tử Hàn bình thản: “Cho dù là người, cũng giống như a-míp vậy đó. Chỉ cần để quần thể tiếp tục tồn tại, cần phải có một con hy sinh bản thân, mà phải là con mạnh nhất nữa.”

Đồng Duyệt càng tư lự không vui: “Con cũng không phải là trùng, là người.”

Lăng Tử Hàn nhịn không được khoái trá nở nụ cười: “Đồng thúc thúc, chú đang xử lý theo cảm tính đó. Kỳ thực từ cổ chí kim, bất luận vật gì cũng cần phải có sự hy sinh, đến cuối cùng cũng cần một người hy sinh để bảo toàn bộ tộc, để bộ tộc tiếp tục sinh sôi nảy nở phát triển tiếp.”

“Vậy mà con còn cười được.” Đồng Duyệt khó chịu nhìn cậu. “Phải, là chú xử trí theo cảm tính, chú không muốn nghe thấy mấy cái đạo lý lớn đó, chú chỉ hy vọng con có thể sống tốt, con còn trẻ như thế, mà cũng rất ưu tú.”

Lăng Tử Hàn nhìn về phía ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Người ưu tú là phải chết ở chiến trường, không phải chết già trên giường.”

Đôi tay cầm tách cà phê của Đồng Duyệt run nhè nhẹ: “Tử Hàn, không nên như vậy. Con còn trẻ như thế, vì sao lại phải hy sinh con?”

Lăng Tử Hàn rất bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Đồng thúc thúc, nếu vì quốc gia, cần chú hy sinh, chú có từ chối không?”

Đồng Duyệt suy tư chốc lát, thở dài nói: “Không, chú sẽ không từ chối.”

Lăng Tử Hàn lẳng lặng cười nói: “Đồng thúc thúc, chúng ta không nên tiếp tục nói đến vấn đề này, sự tình đã quyết định, nên không cần phải suy nghĩ nhiều. Lại nói tiếp, chúng ta đều đang đứng ở ngay vị trí của mình mà làm việc hết sức thôi.”

“Tử Hàn, không phải như vậy, nó không giống nhau.” Đồng Duyệt đứng lên, đi đến chỗ cậu, nắm lấy vai cậu. “Chú chỉ hy vọng con có thể sống để trở về.”

Lăng Tử Hàn cũng rất bình tĩnh nói: “Hy vọng còn sống rất nhỏ phải không? Huống chi, con cũng không nghĩ là con có thể sống.”

Đồng Duyệt nhất thời giật mình: “Tử Hàn, sao con nói vậy?”

Lăng Tử Hàn nở nụ cười: “Hôm qua con có hack, điều tra tư liệu liên quan trên online, cái nào công khai, cái nào bí mật, con cũng đã xem qua hết rồi, bao gồm luôn những văn kiện mà chú để trong máy vi tính ở bệnh viện. Đồng thúc thúc, kỳ thực chú cũng hiểu rõ mà, cho dù kết thúc hành động con có thể còn sống, thì cũng là sống không bằng chết. Con không muốn sống như vậy, con tình nguyện được chết.”

Vành mắt Đồng Duyệt đỏ lên: “Tử Hàn, con còn rất trẻ.”

Lăng Tử Hàn tựa đầu vào lòng hắn, cười khẽ: “Đồng thúc thúc, đừng vì con mà đau lòng. Đời người, chỉ cần sống tốt, không cần sống lâu. Con cảm thấy cuộc đời này con sống rất tốt, không còn gì để tiếc nuối nữa cả.”

Đồng Duyệt ôm chặt lấy cậu, không biết nói gì hơn: “Cha con … ông ấy thực sự … quá nhẫn tâm mà.”

“Đừng nói như vậy. Cha con … trong lòng cũng rất đau, chỉ là không biểu hiện ra mà thôi. Bất quá, kỳ thực cũng không cần dùng lời nói, con có thể hiểu được.” Lăng Tử Hàn ôn hòa nói. “Đồng thúc thúc, sau khi con đi rồi, cha con xin giao cho chú.”

Trong mắt Đồng Duyệt lóe lệ quang, ôm chặt cậu vào lòng, một lát mới nói: “Tử Hàn, chú muốn lưu lại gen của con.”

Lăng Tử Hàn ngẩn ra, lập tức mỉm cười: “Không cần, con không có ý định muốn có con. Nhưng thật ra chú mới cần một đứa đó, hay nhất là nên giống như chú vậy, tương lai trở thành một bác sĩ xuất sắc. Từ trước tới nay con luôn cho rằng, bác sĩ là một trong những nghề cao thượng nhất trên thế giới.”

Đồng Duyệt đau lòng vô cùng, không thể cất tiếng nữa.

Lăng Tử Hàn cũng không nói gì thêm, chỉ dựa vào trong lòng hắn, cảm nhận được sự ôn nhu cùng quan tâm mà hắn dành cho bản thân mình, trong lòng xuất hiện sự sung sướng dào dạt.

Không lâu sau, đồng hồ đeo tay của cậu phát tiếng chuông.

Cậu nhấn nút, mặt Vệ Thiên Vũ liền xuất hiện: “Alô, Tử Hàn, đến đây đi.”

Lăng Tử Hàn cười nói: “Anh đang ở đâu?”

Nụ cười của Vệ Thiên Vũ vô cùng sáng lạn: “Đang ở nhà La Hãn, hôm nay tất cả mọi người đều tới, muốn họp mặt với em đó.”

“Được.” Lăng Tử Hàn cao hứng nói. “Vậy em lập tức tới.”

Tác Lãng Trác Mã đẩy Vệ Thiên Vũ ra, xuất hiện trên màn hình, cao hứng bừng bừng nói: “Tử Hàn, đừng ăn điểm tâm, lại đây ăn đi, hôm nay chúng tôi chuẩn bị không ít đó.”

Lăng Tử Hàn cười nói: “Tốt.”

Thanh âm của mấy liệp thủ khác đều vang lên, thất chủy bát thiệt nói: “Nhanh lên một chút, chờ cậu đó nha, nếu cậu không đến Trác Mã sẽ không cho chúng tôi ăn, chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, khiến chúng tôi khó chịu sắp chết rồi đây.”

Lăng Tử Hàn buồn cười, cười nói một tiếng “Được” rồi cúp máy.

Đồng Duyệt biết nhất định là chiến hữu trong tiểu tổ bọn họ tổ chức tiệc tiễn biệt cho cậu, liền buông cậu ra.

Lăng Tử Hàn đứng lên, bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn: “Đồng thúc thúc, cám ơn chú, trong lòng con, con yêu chú chẳng khác gì yêu cha con cả.”

Đồng Duyệt cũng không kìm chế được nữa, nhất thời lệ nóng doanh tròng: “Tử Hàn, nếu con không sống để trở về, chú nhất định sẽ hận cha con.”

“Đồng thúc thúc, đừng hận cha con.” Lăng Tử Hàn khuyên giải an ủi. “Đây là sự lựa chọn của chính bản thân con, cha chưa từng ép buộc gì con cả. Con cũng giống như chú vậy, rất sùng bái cha, hy vọng có thể trở thành một người anh hùng giống như cha vậy. Về sau, con biết được, cha cũng đã từng hy sinh rất nhiều. Lúc trước khi cha nhận được huân chương ‘Quốc an đệ nhất dũng sĩ’, đó không phải là hư danh, mà là từ đao thật súng thật tạo thành. Trong cuộc đời này, đối với con, cha chính là đường đi, là thần tượng, là chân lý, dù là vì quốc gia hay là vì cha, cũng là con cam tâm tình nguyện, không hề oán hận.”

“Các người quả thật là cha con.” Đồng Duyệt thở dài. “Được rồi, chú đồng ý với con, không trách cứ gì ông ấy, sẽ chăm sóc ông ấy, nhưng con cũng phải đồng ý với chú một chuyện, nhất định phải cố gắng hết sức sống trở về.”

Lăng Tử Hàn lập tức nói: “Con đồng ý.”

Đồng Duyệt lúc này mới lưu luyến buông cậu ra.

Lăng Tử Hàn liền cầm lấy áo ba-đờ-xuy đi ra ngoài.

Lăng Nghị đang ngồi ở bàn ăn uống canh, thấy cậu ra ngoài, liền thuận miệng hỏi: “Không nghỉ một chút sao?”

Lăng Tử Hàn vừa mặc áo ba-đờ-xuy vừa nói: “Dạ, bọn Thiên Vũ đang ở nhà La Hãn chờ con đến.”

Lăng Nghị liền hiểu ý cậu: “Ừ, trên đường có băng, lái xe coi chừng một chút.”

“Dạ, con biết.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Cha, hôm nay con không về nhà đâu, tối con sẽ đến thẳng Long Quan, sáng mốt trực tiếp đi Tây Sơn.”

Động tác Lăng Nghị dừng lại, sau lại bình tĩnh mà nói: “Được rồi, con thấy tốt là được.”

Đối thoại giữa hai người rất bình thản, tựa như Lăng Tử Hàn là đơn giản ra ngoài du lịch bình thường, chừng một ngày đêm thì sẽ trở về. Không ai biết rằng, lần chia tay này của bọn họ, có thể là lần chia tay vĩnh viễn.

Lăng Tử Hàn đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Lăng Nghị: “Cha, hẹn gặp lại.”

Trong lòng Lăng Nghị bỗng đau xót khôn cùng, biết đây là cách mà cậu vĩnh biệt ông. Ông nén cảm xúc của mình, chậm rãi nói: “Con trai, hẹn gặp lại.”

Lăng Tử Hàn nở nụ cười sáng ngời, quay đầu ra cửa.

Lăng Nghị vẫn nhìn theo bóng lưng của con trai mình đang bừng bừng tinh thần phấn chấn mà biến mất dần sau cánh cửa, không nói được câu nào.

HẾT CHAP 07

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment