Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 11

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Cửa lớn Uẩn Tú sơn trang đêm hôm có người gõ cửa.

Nửa đêm đến thăm, chỉ e là vị khách không mời mà đến, các hộ vệ trong trang khẩn trương nhìn chằm chằm hai người. Các hộ vệ này đều là tu sĩ nhưng không có ai trong số họ vượt qua kỳ Kim Đan. Vì vậy họ không thể nhìn thấu lớp ngụy trang của Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần. Họ chỉ thấy hai người trước mặt này không phải tu sĩ, chỉ là mơ hồ cảm thấy người đến không có ý tốt.

"Mau đi báo cho Trang chủ!"

Thủ lĩnh hộ vệ vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc và ôn hòa cách đó không xa:"Ta đã biết."

Mọi người đều kinh ngạc, những hộ vệ đang bao vây đó liền quay người lại hướng về phía người kia mà hành lễ. Qua biểu cảm và hành động có thể thấy bọn họ đối với người này kính trọng từ tận đáy lòng.

"Tham kiến Trang chủ!"

Đám người đó tách ra, một công tử mặc vân sam giản dị tựa như ánh trăng chậm rãi bước tới. Hắn đi không nhanh, người bình thường hoặc là rất khó phát hiện ra, hoặc là ngũ quan sắc bén của tu sĩ có thể nhìn thấy rất rõ ràng hắn đi lại không tốt. Nhưng cho dù như thế, phong thái của công tử kia không hề bị tổn hại vẫn thong dong nho nhã.

"Đêm nay không ngủ được, bèn quan sát tinh tượng, liền biết có khách quý ghé thăm." Nam Tư Nguyệt nhìn Tạ Tuyết Thần gật gật đầu, cười nói: "Lâu rồi không gặp." lại nói với Mộ Huyền Linh: "Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Mộ Huyền Linh có chút kinh ngạc, hắn vậy mà có thể nhận ra nàng, hai lần gặp mặt nàng đều mang pháp khí che giấu dung mạo, nhưng hắn không phải tu sĩ, làm sao có thể nhìn thấu dung mạo của Tạ Tuyết Thần?

"Hai người này đều là bằng hữu của ta, các ngươi không cần đề phòng."

Nam Tư Nguyệt nhìn hộ vệ rồi nói điều này, bầu không khí căng thẳng lập tức biến mất. Mọi người giải tán một cách trật tự, Nam Tư Nguyệt đối với Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh làm động tác mời.

"Tạ huynh, mời vào trong này."

Nam Tư Nguyệt gọi Tạ Tuyết Thần là Tạ huynh, có vẻ hai người này có quan hệ thân thiết?

Mộ Huyền Linh thầm nghĩ, cùng Tạ Tuyết Thần và Nam Tư Nguyệt đi đến một biệt viện trong sơn trang.

Khung cảnh trong sơn trang thật nho nhã và thanh tịnh, hòn non bộ đan xen, trăm hoa nở rộ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong động, vòng qua hòn non bộ, là một ao sen. Một khung cảnh đào nguyên như này nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lo lắng và bất an của du khách. Tận hưởng niềm vui và thoải mái ở nơi sơn thủy.

Thậm chí sẽ không để ý chủ nhân đi bộ có chút thong thả.


Nam Tư Nguyệt dẫn hai người đến một cái đình ở giữa hồ. Ở đình có thể nghe được tiếng gió bốn bề, có một cái bàn, có trà có bàn cờ, có đàn có hoa, không gian không lớn nhưng lại tao nhã thanh tịnh.

"Nơi này có trận pháp yểm hộ, cho dù Ma Tôn đích thân đến cũng không thể thám thính được gì."

Nam Tư Nguyệt mời hai người ngồi xuống, lấy lá trà trong hộp gỗ ra đổ nước sôi vào, lá trà bị nước nóng làm tỏa ra mùi thơm lan tỏa ra không khí, làm cho tinh thần con người thư giãn.

"Tạ huynh, nhìn dáng vẻ của huynh có lẽ bị thương nặng ở Ma giới." Nam Tư Nguyệt rót tám phần trà vào chén cho hai người, hai mắt sáng nhìn Tạ Tuyết Thần rồi cười: "Chính là vị Mộ cô nương này cứu huynh?"

Tạ Tuyết Thần nâng chén trà lên, nhàn nhạt nói:"Huynh thông minh tuyệt đỉnh như vậy, tự nhiên mọi chuyện trong lòng đều hiểu rõ."

Mộ Huyền Linh có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm Nam Tư Nguyệt: "Làm sao ngươi biết được?"

Nam Tư Nguyệt nói: "Trong lồ ng linh lung có vết máu."

Mộ Huyền Linh vẫn khó hiểu hỏi: "Trong lồ ng linh lung có vết máu, xác thực có thể nhìn ra được là máu của Pháp Tướng tu sĩ, nhưng tại sao lại khẳng định là Tạ Tuyết Thần?"

Tạ Tuyết Thần liếc nhìn Nam Tư Nguyệt: "Hóa ra chính huynh là người phá trận cho cô ấy."

Nam Tư Nguyệt cười nói: "Mặc dù ta không thể nhận người chỉ bằng máu, nhưng lại nhận ra cách đánh dấu. Nhưng có một điều chắc chắn là bút tích của Tạ huynh, ta lại rất quen thuộc."

Mộ Huyền Linh nhìn Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần nói: "Huynh đã dạy linh lung trận cho ta."

Mộ Huyền Linh nhận ra, quan hệ của hai người này không chủ là quen biết. Những chuyện tư mật như này.... E là sư phụ cũng không biết.

Nam Tư Nguyệt dường như nhận ra sự tò mò của Mộ Huyền Linh, kiên nhẫn giải thích: "Mấy năm trước, phụ thân ta bất hạnh tạ thế, Tạ huynh có đến phúng viếng, ở lại nửa tháng, hai người bọn ta trò chuyện rất vui vẻ. Lúc nãy Tạ huynh nói ta đem linh lung trận dạy cho huynh ấy, thật ra là khiêm tốn. Nếu không phải Tạ huynh chỉ điểm, trận này e là khó thành được."

Mộ Huyền Linh đối với trò chuyện vui vẻ bốn chữ tỏ vẻ hoài nghi. Tạ Tuyết Thần lạnh lùng ít nói, chỉ sợ Nam Tư Nguyệt tự nói đi. Bất quá Tạ Tuyết Thần lãnh tình ít nói lại cùng Nam Tư Nguyệt nói chuyện thảo luận dài nửa tháng. Có thể thấy Nam Tư Nguyệt không chỉ tri thức uyên bác mà còn giỏi trong việc đáp ứng sở thích của người khác.

"Ta nghe nói Uẩn Tú sơn trang hiện giờ đã là thế lực thế tục, không thuộc Tiên Minh nữa, nhưng mà thông tin lại vô cùng nhanh nhạy. Tạ tông chủ bị Ma giới bao vây tập kích, những người trong Tiên Minh biết chuyện này e là rất ít, không biết Nam công tử từ đâu mà biết?" Mộ Huyền Linh dò hỏi.

Nam Tư Nguyệt dường như không để ý thái độ thù địch và nghi hoặc của Mộ Huyền Linh, hắn cười ấm áp, ôn nhu nói: "Uẩn Tú sơn trang tuy đã bị gạch tên khỏi Tiên Minh, nhưng gia phụ khi còn sống có mối giao hảo bằng hữu, cùng với Tiên Minh ngũ phái có chút giao tình cũ, muốn tìm bằng hữu cũ hỏi thăm một số chuyện cơ mật cũng không phải khó. Hôm qua ta đã nhìn thấy bút tích của Tạ huynh trong lồ ng linh lung, ta đã hoài nghi trong lòng liền hướng Tạ huynh mà truyền âm, nhưng lại không được phản hồi. Nên đã hỏi thăm một chút ở các môn phái, liền biết năm vị trưởng lão cùng chưởng môn không có ở trong tông môn. Thành Ung Tuyết luôn canh gác nghiêm ngặt nên nghĩ Tạ huynh đã xảy ra chuyện, nên không còn nghi ngờ nữa người bày linh lung trận là Tạ huynh."

"Tạ huynh nhất kiếm phá vạn pháp, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không làm hại bản thân, lấy máu lập trận pháp, chỉ sợ bản thân bị trọng thương, hoặc Thần Khiếu bị phong. Tại hạ đã xem tinh tượng, thấy ma khí ở Lưỡng Giới sơn bị dao động, còn xa hơn bình thường, liền nghi ngờ Tạ huynh xảy ra chuyện có liên quan đến Ma tộc. Mà có lẽ Mộ cô nương vì đuổi giết Tạ huynh mà đến, lo lắng bản thân phạm sai lầm với Mộ cô nương, mà sẽ đem lại tai họa cho Tạ huynh. Bởi vậy mà lúc nãy ta mới tính toán xem vị trí của Tạ huynh, lại tính ra hai vị tối nay ghé thăm." Nam Tư Nguyệt nói đến đây, dừng lại một chút, ánh mắt đảo nhìn Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh, khẽ cười: "Tạ huynh trước đến nay luôn ghét cái ác như kẻ thù, đối với Ma tộc giết không tha, lại đối với Mộ cô nương phá lệ thân thiết, nếu không có ân cứu mạng, tại hạ không nghĩ ra còn có lý do nào khác."

Mộ Huyền Linh cũng không ngờ tới, linh lung trận dùng máu bên trên, Nam Tư Nguyệt làm sao có thể suy luận ra mọi chuyện như thể chính mắt mình nhìn thấy? Ngoài sự khâm phục, càng có chút kiêng dè.


Nàng tự cho là mình thông minh, đều là do lũ ma tộc ngu xuẩn kia tâng bốc, chân chính gặp được người thông minh ở trước mặt, không đáng nhắc tới.

Bất quá hắn nói chuyện cũng rất dễ nghe, Tạ Tuyết Thần đối với mình chính là đặc biệt đối đãi, phá lệ thân thiết - Mộ Huyền Linh có chút ngọt ngào mà nghĩ.

Tạ Tuyết Thần và Nam Tư Nguyệt mới quen biết nửa tháng, nhưng đều là những người bất phàm, nên đối với Nam Tư Nguyệt không có gì ngạc nhiên khi có thể suy đoán ra mọi chuyện.

Tạ Tuyết Thần lớn hơn Nam Tư Nguyệt một tuổi, hai người đều trời sinh thập khiếu, nên khó tránh khỏi thiên hạ đem ra so sánh. Nhưng mà lúc mười tuổi, tam khiếu của Nam Tư Nguyệt bị hủy, thiên hạ chỉ còn duy nhất một người là Tạ Tuyết Thần.

Nam Vô Cữu đã qua đời được sáu năm, khi đó Nam Tư Nguyệt mười tám tuổi. Các Pháp Tướng tôn giả thông thường có ngàn năm tuổi thọ, con nối dõi cũng nhiều. Nhưng Nam Vô Cữu cả đời hiếu chiến, ít gần nữ sắc, nên con nỗi dõi cũng ít, lại có một số người lần lượt chết non. Cuối cùng người gánh vác trách nhiệm, bị coi là kẻ vô dụng chính là Nam Tư Nguyệt.

Một thân đồ trắng Nam Tư Nguyệt quỳ bên cạnh linh đường, thiếu niên mảnh mai tuấn tú mang khuôn mặt buồn đối diện với nỗi đau, đôi mắt được rửa sạch bằng nước mắt và trở nên trong trẻo hơn. Hắn đã sắp xếp chuyện hậu sự của Nam Vô Cữu một cách bình tĩnh và chu đáo, dùng đôi vai gầy để gánh vác mọi chuyện trong Uẩn Tú sơn trang. Các trưởng lão trong Tiên Minh đi trước phúng viếng, xong sau lưng thì lại thở dài, Uẩn Tú sơn trang đi vào bước đường này đã vô pháp vãn hồi rồi. Đứa trẻ khiến cả thiên hạ ngưỡng mộ đó, được giới tu sĩ phó thác kỳ vọng vào Nam Tư Nguyệt, giờ đây bất quá chỉ là một phế nhân mà thôi.

Tạ Tuyết Thần mười chín tuổi lặng lẽ đứng sang một bên, như đỉnh núi tuyết cao chót vót, ngọn núi đứng sừng sững, lại như một thần binh tuyệt thế, mũi nhọn chói sáng.

Sự đối lập này, lại càng cảm thấy sự việc của thiếu niên kia thật đáng tiếc.

Tạ Tuyết Thần nhìn thoáng qua Nam Tư Nguyệt, bằng cách nào đó hắn có thể hiểu được điều đó, thiếu niên bị mọi người thương hại kia, không cảm thấy mình cần được thương hại. Mặc dù trông hắn còn trẻ, nhưng nhìn hắn có sự trưởng thành và bình ổn hơn cả người trưởng thành, tuy nhìn hắn có vẻ mảnh khảnh, nhưng sức mạnh tinh thần vô cùng to lớn.

Đều là trời sinh thập khiếu, hắn biết trời sinh thập khiếu và hậu thiên giác ngộ bất đồng cái gì, thế giới mà họ nhìn thấy nó khác với người thường nhìn thấy.

Có lẽ vì tôn trọng đối phương, nên khi Nam Tư Nguyệt chào hỏi hắn, hắn không quay lưng với người xa ngàn dặm. Cùng Nam Tư Nguyệt trò chuyện một hồi, hắn ngạc nhiên trước sự thông tuệ uyên bác của đối phương, nhưng mà đối phương cười nhạt nói: "Bất quá là bởi vì tại hạ không thể tu luyện, liền dành thời gian lãng phí ở phong hoa tuyết nguyệt, kỳ kĩ dâm xảo ở trên, Tạ huynh nếu có tâm tự nhiên sẽ làm tốt hơn"

Tạ Tuyết Thần nói: "Mặc dù huynh không thể tu luyện, nhưng cũng có thể mượn linh vật bày trận, có thể bảo vệ mình và làm kẻ thù bị thương"

Bởi vì lời nói này của Tạ Tuyết Thần, mà cả hai đã bắt đầu nghiên cứu trận pháp, trong thời gian nửa tháng, thực sự đã nghiên cứu ra mấy chục loại trận pháp.

Nam Tư Nguyệt có chút vui mừng nói: "Tạ huynh đối với tại hạ không có tâm sinh thương hại, tại hạ rất vui mừng"

Tạ Tuyết Thần nói: "Huynh cần sự thương hại sao?"

Nam Tư Nguyệt cười nói: "Trước kia cũng có người từng nói như vậy, ta sinh ra đã có quá nhiều thứ, dù có mất đi một chút, vẫn còn tốt hơn hàng trăm ngàn người trong thiên hạ, ta tại sao phải thấy thương hại cho chính mình, tại sao người khác lại thương hại ta?"

Hắn cũng không cảm thấy bản thân bi thảm, đi chậm một chút, không phải sẽ ngắm nhìn khung cảnh thiên hạ này nhiều hơn một chút sao.


"Nam Tư Nguyệt, ta muốn quay về thành Ung Tuyết, mượn truyền tống trận của huynh dùng một chút" Tạ Tuyết Thần nói thẳng vào vấn đề.

"Được, nhưng phải cần hai canh giờ khởi động trận pháp, hai người đi suốt chặng đường, tại sao không vào trong biệt viện nghỉ ngơi một chút." Nam Tư Nguyệt cũng thật dứt khoát mà đáp ứng rồi, chỉ dừng một chút, lại hỏi: "Tạ huynh, Mộ cô nương là cơ thể bán yêu, nếu cô nương cùng đến thành Ung Tuyết, chỉ sợ lành ít dữ nhiều"

Mộ Huyền Linh nắm lấy tay áo Tạ Tuyết Thần, kiên định nói: "Ta muốn đi "

Tạ Tuyết Thần nghĩ tới lời nói của nàng về việc tán công, liền hiểu rằng nàng quyết tâm muốn đi, bản thân hắn không tự chủ được mà suy nghĩ làm thế nào để bảo hộ nàng.

Ánh mắt Nam Tư Nguyệt dừng ở trên tay hai người, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc.

"Mộ cô nương nếu lo lắng ma khí tỏa ra, tại hạ có một pháp trận" Nam Tư Nguyệt nói, "Đem trận pháp khắc lên đồ vật của mình, mượn sức mạnh của trận pháp che giấu hơi thở "

Mộ Huyền Linh nói: "Ta cũng hiểu một chút về trận pháp". Trước mặt Nam Tư Nguyệt, nàng cũng không dám nói bản thân thông tuệ: "Trên đường đi ta đã dùng phương pháp này để tránh tai mắt của Ma tộc."

Nam Tư Nguyệt hơi gật đầu: "Tạ huynh có trâm cài, Mộ cô nương có chiếc nhẫn, tất cả đều là những pháp khí tốt, nhưng muốn qua mắt được Pháp Tướng tôn giả e là không dễ dàng."

Nam Tư Nguyệt liếc cái đã nhìn thấu lớp ngụy trang của hai người, Mộ Huyền Linh không khỏi có chút lo lắng. Mặc dù hắn không thể tu luyện, nhưng dù sao thì trời sinh thập khiếu, thị lực cũng quá mức kinh người, không có vết nhơ của bụi trần, đôi mắt sáng như đuốc.

"Tại hạ những năm gần đây rảnh rỗi không có việc gì làm, nghiên cứu trận pháp, có chút thành tựu, có một thứ tâm đắc có thể che giấu tai mắt của Pháp Tướng tôn giả."

Mộ Huyền Linh nghe xong hai mắt sáng lên, liền hỏi: "Có thật không? Huynh có thể dạy ta không?"

Nếu là trận pháp quan trọng, lẽ ra không nên truyền cho Ma tộc, nếu không Ma tộc mà nắm giữ được trận pháp này, liền có thể yên lặng không một tiếng động lẻn vào Nhân giới, gây hại nhân gian. Nhưng hai người này, một người dám nói, một người dám cho. Nam Tư Nguyệt lại cười nói: "Tất nhiên là có thể, tại hạ không có pháp lực, còn cần cô nương tự mình khắc nữa"

Vô luận là pháp lực Nhân tộc hay là ma khí của Ma tộc, yêu lực của Yêu tộc đều có thể sử dụng để kích hoạt sức mạnh trận pháp, đây là lý do vì sao Đại Tế Tư Tang Kỳ có thể trở thành pháp sư đại trận. Mộ Huyền Linh là thân truyền của Tang Kỳ, đối với sự hiểu biết trận pháp vượt xa người thường. Các đội hình trận pháp do Nam Tư Nguyệt dạy vô cùng phức tạp, nhưng Mộ Huyền Linh thông minh hơn người, chỉ cho một cũng không kém cạnh mà ghi nhớ hết.

Nam Tư Nguyệt thở dài: "Cô nương thông minh, tại hạ bội phục, chỉ tiếc cô nương thân là bán yêu, tu hành gian nan, nếu không thành tựu cũng có thể so với Tạ huynh".

"Nam công tử quá khen", Mộ Huyền Linh cười xua xua tay: "Tạ tông chủ chỉ chuyên tâm với một đạo, mới đạt được đỉnh cao, lòng mang thiên hạ thương sinh, mới được vạn người ngưỡng mộ. Mà ta bất quá chỉ có chút thông minh nhỏ, không có chí hướng lớn, chỉ mong cùng người mình thích ở bên nhau thôi".

Mộ Huyền Linh ánh mắt di chuyển, dừng lại trên người Tạ Tuyết Thần.

Nàng xưa nay đã như vậy, nhiệt tình mà chân thành, không sợ người biết, chỉ sợ người không thừa nhận.

Nam Tư Nguyệt nhìn đến rõ ràng nhưng lại không nói toạc ra, cười nói: "Mộ cô nương có thể tự chọn đồ vật cá nhân để khắc pháp trận lên, nếu cô nương không có thích đồ vật nào, tại hạ thực ra cũng có không ít trân bảo".

"Không dám làm phiền Nam công tử" Mộ Huyền Linh duyên dáng nói: "Chỗ A Bảo có rất nhiều báu vật có nhiều linh lực, ta đã có sự lựa chọn yêu thích của mình".

Mộ Huyền Linh vừa nói vừa lấy từ trong túi gấm ra một chiếc vòng khảm vàng, chiếc vòng đó toàn màu xanh ngọc lục bảo chỉ tiếc là bị nứt ra, nhưng có điều rất trân quý ở chỗ, lúc bị nứt ra đã dùng vàng tu bổ lên, người sửa hẳn phải là Pháp Tướng tôn giả, bởi vậy bảo vật này mới có linh lực, xanh biếc tràn đầy sức sống.

Mộ Huyền Linh tháo pháp khí là chiếc nhẫn che giấu dung mạo và hơi thở xuống, ma khí và yêu khí nhất thời bị tán ra. Nhưng Nam Tư Nguyệt chỉ là thân xác người phàm, nhìn không thấy ma khí và yêu khí, hắn chỉ có thể nhìn thấy dung mạo của Mộ Huyền Linh.


Dục Ma nói, đây là dung mạo khinh diễm hiếm thấy ở Tam giới, hắn nhìn thấy được hết sự háo sắc trong tâm ma, nhưng lại không tìm thấy một vẻ đẹp khinh diễm trên gương mặt nào.

Nam Tư Nguyệt hơi có chút thất thần, Mộ Huyền Linh nhạy bén nắm bắt được sự dị thường của hắn. Nếu là kinh ngạc trước sắc đẹp, thì không phải là điều dị thường, điều dị thường ở hắn là cảm xúc ngạc nhiên.

Đôi mắt Mộ Huyền Linh trong trẻo, đầy nghi hoặc hỏi Nam Tư Nguyệt: "Nam công tử nhìn ta, dường như có chút ngạc nhiên?"

Nam Tư Nguyệt không tránh sự nghi ngờ, hắn cẩn thận quan sát Mộ Huyền Linh một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Mới vừa nhìn thấy dung mạo của cô nương, có chút giống với vị cố nhân mà tại hạ quen".

"Ồ?" Mộ Huyền Linh cười một chút: "Ta thực ra có chút tò mò là người nào hoặc không phải người ".

Nam Tư Nguyệt xòe quạt giấy ra, che lại nụ cười đầy húng thú trên đôi môi.

"Nhìn kỹ thì có vẻ không giống, hẳn là tại hạ nhìn nhầm rồi, còn thỉnh cô nương thứ lỗi. Tại hạ đi trước một bước, chuẩn bị việc bày trận, nếu hai vị cảm thấy mệt, ở phía tây cái đình có sương phòng nghỉ ngơi".

Nam Tư Nguyệt dứt lời liền rời khỏi nơi này.

Mộ Huyền Linh nhìn bóng dáng Nam Tư Nguyệt biến mất sau chỗ rẽ, mới đối với Tạ Tuyết Thần hỏi: "Hắn chưa nói lời thật lòng, Tạ tông chủ, trong nhân tộc có người dung mạo khinh diễm như ta?"

Tạ Tuyết Thần mắt nhìn thẳng, uống ngụm trà nhàn nhạt nói: "Sắc tướng giai hư vọng, bá niên nhất khô cốt*".

(*Màu sắc đều là không có căn cứ, trăm năm một bộ xương khô)

Đây chính là những gì Tạ Tuyết Thần nói.

Mộ Huyền Linh cười nói: "Nói vậy trong mắt Tạ tông chủ, sự khác biệt duy nhất giữa người với người là thiện ác, mạnh yếu. Huynh biết ở trong mắt ta, người với người khác nhau ở gì không?"

Tạ Tuyết Thần mắt hơi nghiêng nghiêng nhìn, đôi mắt phượng thanh lãnh phản chiếu khuôn mặt của Mộ Huyền Linh đột nhiên lại gần. Nàng hơi nghiêng người, hạ giọng thì thầm vào tai hắn: "Ngoại trừ Tạ Tuyết Thần, đều là những người khác".

Hai người thân cận nhau quá, hơi thở ấm áp mang theo hương thơm thoang thoảng phả vào tai, hắn quay đầu lại đó là khoảng cách hôn rồi.

Nhưng nàng nhanh chóng rời đi, trên môi hiện lên nụ cười xấu xa, giả vờ nghiêm túc đem trận pháp khắc lên trên vòng tay.

Tạ Tuyết Thần thu lại ánh mắt, vô thức mà sờ s0ạng chén trà sứ trắng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về một việc.

Hắn sống hai mươi lăm năm, có rất ít vấn đề có thể khiến hắn phải suy tư, hắn đau đầu suy nghĩ trên dưới các câu hỏi, cũng chỉ có ba vấn đề.

Câu hỏi đầu tiên, thế nào là đạo tâm.

Câu hỏi thứ hai, thế nào là kiếm tâm.

Câu hỏi thứ ba, tại sao Mộ Huyền Linh cố chấp với hắn.

Bình Luận (0)
Comment