Ngắm Bắn Trúng Tim Anh

Chương 39

Vừa rồi lời Nhiễm Nhị nói anh chỉ nghe thấy phần đuôi - nói với anh ấy em yêu anh.

Anh nhìn Nhiễm Nhị chưa hoàn hồn, cho nên cô muốn nói với ai rằng cô yêu người đó? Cô thích ai rồi sao?

Thu lại mọi cảm xúc, Lâm Trạm lộ ra nụ cười của một quý ông lịch thiệp: "Trùng hợp như vậy sao, lại gặp cô rồi, cô tới đây biểu diễn sao?"

Nhiễm Nhị đã bình tĩnh lại, gật đầu: "Đúng vậy. Cô hỏi: "Tại sao anh lại ở đây?"

“Ừm..." Lâm Trạm chần chờ.

"Anh tới để... Thực hiện nhiệm vụ sao?”

Nhiễm Nhị suy đoán, nhịn không được nhìn xung quanh, nhìn xong, cô mơ hồ có cảm giác bất an: "Tối nay sẽ không có chuyện gì phát sinh chứ?"

Đây là điển hình của di chứng sau khi bị thương.

Lâm Trạm bật cười, trên mặt vẫn bình tĩnh: "Đang làm nhiệm vụ, nhưng không phải có chuyện gì xảy ra đâu."

“Ô."Ánh mắt Nhiễm Nhị hiển nhiên vẫn còn nghi vấn, thật sao? Nhưng cô không hỏi lại nữa.

Lâm Trạm sắp xếp từ ngữ: "Dù sao chuyện của Phù Thế Vựng rất được coi trọng, những sự kiện lớn gần đây, đều điều động rất nhiều lực lượng cảnh sát, chấp hành nhiệm vụ, bảo đảm tuyệt đối không có sơ hở."

"Mọi người vất vả rồi." Nhiễm Nhị rất có thành ý, chỉ chỉ vào âu phục màu đen của anh: "Đây là thường phục làm nhiệm vụ sao, cũng rất đẹp đó.”

Lâm Trạm bật cười.


Một âm thanh phát ra từ cầu thang phía sau.

"Lâm Trạm! Lâm Trạm!”

Theo tiếng bước chân rầm rầm xuống lầu, Lâm Trạm quay đầu lại, Nhiễm Nhị cũng nghiêng đầu nhìn theo anh.

Một người đàn ông chạy từ trên cầu thang xuống, ước chừng năm sáu mươi tuổi, âu phục màu xám nhạt, giày da đen, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, chạy nhanh xuống đây đến trước mặt Lâm Trạm khiến ông ấy hơi thở gấp, nhưng không tổn hại phong độ, không nhanh không chậm đã điều chỉnh được hô hấp.

Người đàn ông đưa áo khoác màu đen trong tay cho Lâm Trạm, thái độ ôn hòa: "Bên ngoài rất lạnh, mau mặc áo khoác vào, nếu không rất dễ bị cảm."

Người đàn ông hơi liếc sang Nhiễm Nhị, lại nhìn Lâm Trạm, đầy thân thiết: "Cậu cũng không phải trẻ con nữa, một mình ở bên ngoài, phải chăm sóc bản

thân thật tốt."

Lâm Trạm rất nghe lời ông, nhận lấy quần áo mặc vào, hai người lễ phép nhưng không xa lạ, anh xỏ tay mình vào tay áo, người đàn ông lập tức giúp anh khoác áo lên vai, tránh không chạm vào vết thương trên tay anh.

Nhiễm Nhị suy tư, quan hệ như vậy, hẳn là — bố con?

Từ này vừa xuất hiện, cô phải cố gắng lắm mới đứng vững được, khi người đàn ông chuyển ánh mắt nhìn về phía cô, cô ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Xin chào chú."

Lâm Trạm ngốc ngốc.

Người đàn ông tươi cười nho nhã, ý vị thâm trường hỏi Lâm Trạm: "Vị tiểu thư này là?"

Giọng nam âm trầm hùng hậu.

Lúc này Nhiễm Nhị cảm thấy, bố Lâm Trạm dịu dàng quá đi!

"Khụ khụ. Lâm Trạm ho vài tiếng, phá vỡ ảo tưởng của cô: "Đây là lãnh đạo của tôi, đội trưởng La của chúng tôi."

Dứt lời, anh bị Nhiễm Nhị và người đàn ông kia nhìn chằm chằm, ngoài dự liệu.

"Chào đội trưởng La." Giọng Nhiễm Nhị trầm thấp, thật chí còn đè nén thanh âm, vậy mà lại là cảnh sát? Hoàn toàn không giống chút nào!

"Đây là bạn tôi, Nhiễm Nhị, cũng là nghệ sĩ Cello trong buổi hòa nhạc tối nay." Lâm Trạm giới thiệu, đồng thời nghiêng mặt, dùng sức nháy mắt với người đàn ông, nói: "Đội trưởng La là tổng chỉ huy phụ trách nhiệm vụ của bữa tiệc tối lần này, bạn tôi đang bị bệnh, mong đội trưởng La giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy.

"Yên tâm đi." Người đàn ông gật đầu hiểu rõ, ấn thang máy, làm một cử chỉ mời: "Cô Nhiễm, mời cô đi theo tôi."

“..." Nhiễm Nhị bước một bước nhỏ, người này không giống cảnh sát chút nào! Thậm chí ngay cả Lâm Trạm cũng không giống cảnh sát!

Cửa thang máy mở ra, cô theo người đàn ông chậm rãi đi vào, yên lặng nhìn người đàn ông thần bí ở bên ngoài.


"Lâm Trạm, anh không lên sao?” Nhiễm Nhị thầm nghĩ, không phải anh ấy nói phải chấp hành nhiệm vụ sao?

Lâm Trạm mỉm cười: "Tôi phụ trách bên ngoài khách sạn.”

Nhiễm Nhị thất vọng: "Ồ."

Người đàn ông híp đôi mắt dài, mỉm cười: "Cô cũng có thể lên phòng khiêu vũ trên tầng ba làm việc của mình."

Lâm Trạm nghiền ngẫm: "Tôi cũng không dám.”

Anh phất phất tay, quyết đoán xoay người rời đi.

Nhiễm Nhị đẩy bụng nghi vấn, theo người đàn ông lên lầu, dọc theo đường đi trong lòng cô suy nghĩ rất nhiều vấn đề, cho đến khi người đàn ông đưa cô đến ngoài cửa phòng nghỉ ngơi của ban nhạc, cô cũng không thể hỏi ra miệng, không đầu không đuôi, cho dù thế nào cô cũng cảm thấy khó có thể hỏi rõ được vấn đề.

Huống chi, người đàn ông cũng không có ý muốn nói thêm một câu với cô, điều này ngược lại rất phù hợp với tính cách của người cảnh sát.

Dáng vẻ của cảnh sát trong lòng Nhiễm Nhị, chính là uy phong, thần dũng, lại ít nói, cả người tản ra ý vị chính nghĩa khiến người ta nghiêm túc kính trọng.

Lâm Trạm chỉ phù hợp một nửa. Trên người anh cất giấu vẻ thần bí hơn một chút, quả nhiên, đàn ông cho dù bao nhiêu tuổi đi nữa, cũng rất khó đoán ra tâm tư!

Bất kể là Tần Tây cô gặp ở tuổi mười sáu, hay cô gặp Lâm Trạm ở tuổi hai mươi hai. Thêm khi tìm truyện để ủng hộ các editor các đọc giả yêu quý nhé <3

Nhiễm Nhị chậm rãi đi vào phòng nghỉ ngơi, Phan Ninh đã chạy tới kéo cô: "Nhị Nhị! Em đi đâu vậy? Mau vào trang điểm đi!"

“Vâng." Nhiễm Nhị bị cô ấy đẩy ngồi trước bàn trang điểm.

Bên tai chỉ toàn tiếng của Kiều Nghiên Phi.

"Nhị Nhị, thế nào rồi?”

“Cậu đã nói gì với anh cảnh sát đó?"


"Nhị Nhị, ánh mắt anh ta nhìn cậu rất không bình thường!"

Nhiễm Nhị không trả lời câu nào, trang điểm xong, cô đứng dậy đi thay quần áo.

Lâm Trạm quả thật cũng không rời khỏi khách sạn, anh ngồi ở quán cà phê ở tầng một, nâng cổ tay xem thời gian, căn đến thời gian chuẩn bị bắt đầu buổi hòa nhạc, đi thang máy lên lầu.

Hai cánh cửa sau phòng yến hội hơi mở ra một khe hở, bởi vì nhân viên phục vụ muốn rót nước cho các vị khách quý đang ngồi bên trong, nhưng lại sợ thanh âm đóng cửa quá lớn.

Lâm Trạm khoanh tay, dựa vào tường hành lang, xuyên thấu qua khe cửa, nhìn Nhiễm Nhị đang chuyên chú kéo đàn trên đài.

Đây là màn solo của cô.

Một năm rồi, cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng đàn của cô một lần nữa.

Đầu cô khẽ cúi, mặc một thân váy dài màu lam lam, ôn nhu trầm tĩnh, khác với thiếu nữ đáng yêu ngốc nghếch thiếu não dưới đài đến mức như hai người khác nhau.

Lâm Trạm khẽ nhếch khóe miệng.

Thật dễ thương.

- --

Caphemuoi: Đón đọc hàng ngày vào 7h, 11h và 21h các bạn nhé <3

Bình Luận (0)
Comment