Ngài Fred! Tại Sao Là Em

Chương 87


Trong một căn phòng Vip chuẩn khách sạn ngàn sao, mùi vị hoang ái ngập tràn không gian, Lâm Thế Dân liên tục đi sâu vào thân thể Tống Vô Ưu.

Trước đây mỗi khi nghe tiếng rên rỉ, tiếng hét thất thanh của phụ nữ trong lúc làm tình, hắn đều cảm thấy hưng phấn và hứng tình càng lúc càng gia tăng, không ngừng xâm nhập thật mạnh mẽ, thật sâu và nhanh, luôn đưa bọn họ lên đến đỉnh của cái gọi là thiên đường của dục.

Mà hôm nay vào lúc này, thân dưới vẫn hoạt động ra ra vào vào, không nhanh cũng không chậm, tất thảy cứ đều đều, bình bình, hắn rõ hắn không có chút kích thích nào, thậm chí là chán chường, nhưng vì muốn điều tra một số việc của Trương Ý Nhi nên hắn chịu đựng chơi với Tống Vô Ưu một hồi.

Mà nếu đã chơi vậy thì cũng nên nhận xét kỹ năng lăn giường của cô ta đúng không? Nhìn bề ngoài thì ngây ngây ngô ngô như một cô nàng chưa trải sự đời, đến lúc vô trận lại *** **** đến kinh ngạc.

Như thể cô ta đã kinh qua nhiều lần, kinh nghiệm dồi dào, dù hắn làm tư thế nào cô ta cũng trong trạng thái hứng tình, hoàn toàn không có giây phút đau đớn hay cam chịu.

Hừ.


Không hiểu sao hắn cảm thấy cô ta thật buồn nôn, đương nhiên chính hắn cũng rất buồn nôn rồi nhưng cô ta còn ghê tởm hơn cả hắn.
Trong quá trình làm tình, hắn hỏi cô ta nhiều thông tin về Trương Ý Nhi, ban đầu cô ta còn muốn giữ chặt miệng nhưng đàn bà mà, hắn ta nhìn thấu những loại phụ nữ như Tống Vô Ưu, nắm được điểm yếu ham hư vinh và khoe khoang, hắn nhanh chóng dụ dỗ được cô ta khai báo tất tần tật những chuyện liên quan đến Trương Ý Nhi.

Hóa ra cô được một người đàn ông lớn tuổi nhận nuôi mới có thể vào Phong Khởi nhập học.

Có điều hắn cảm thấy khá kỳ lạ, tại sao không thể tra ra được tư liệu về cô.

Đột nhập vào hệ thống học viện Phong Khởi không được thì có thể hiểu nhưng đến cả điều tra cái tên “Trương Ý Nhi” bên ngoài cũng không có kết quả.

Tất cả đều trống rỗng, toàn bộ liên quan đến cái tên đó không còn tồn tại một chút nào như thể có ai đó đã xóa sạch.

Là người đàn ông giàu có nhận nuôi đã làm chuyện kia sao? Nhưng ông ta không nhất thiết phải xóa sạch quá khứ của Trương Ý Nhi như vậy.

Hơn nữa nếu đã thay đổi thân phận thì hiện tại cô tên gì? Và điều quan trọng hắn muốn biết nhất là lão già nhận cô làm con nuôi là ai? Một quý tộc giàu có, có quyền lực lại rãnh rỗi đi nhận con nuôi? Sao tin nỗi đây chứ.

Trừ khi lão ta nhắm trúng nhan sắc của Trương Ý Nhi, lại nắm bắt được tình hình gia cảnh nhà cô không tốt, nhân cơ hội đó muốn mượn cớ nhận làm con nuôi, giúp đỡ cô trong lúc khó khăn rồi sau này sẽ giở trò đồi bại, ép buộc cô? Khả năng này dù có chút ấu trĩ nhưng cũng khá có lý.
Sau khi nắm bắt được sơ bộ về Trương Ý Nhi cũng là lúc toàn bộ sự chán chường đã đến giới hạn, hắn bỗng dừng lại giữa chừng khiến Tống Vô Ưu giật mình, khó có thể tin được, theo bản năng cô ta kẹp hai chân quanh thắt lưng hắn chặt hơn.

Động tác của cô ta dùng sức lớn, phần dưới của hắn còn chưa rời khỏi cô ta hoàn toàn đã ép nhét vô lại.

Hắn rên một tiếng vì đau đớn, trước cặp mắt như “gái điếm” đang thèm được đàn ông cưỡi, Lâm Thế Dân dứt khoát hất hai cẳng chân của cô ta không chút lưu tình, ***** *** cũng nhanh chóng rút ra: “Cô định chơi tôi đấy à.” Thiếu chút hỏng bảo bối nhỏ rồi.
Tống Vô Ưu lúc này mới giật mình vội ngồi dậy lắc lắc đầu, cặp mắt vẫn còn mù mịt bởi dục vọng, giọng hơi khàn: “Em… em lỡ.”

Lỡ con mẹ cô.
Lâm Thế Dân chưa bao giờ bị đàn bà chơi thế này.

Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đi tắm rửa sơ qua, vừa trở lại giường Tống Vô Ưu đã sáp lại, cô ta trần truồng, cũng chưa tắm nên mùi vị *** dục trên người nồng đậm khiến hắn khó chịu cau mày: “Đi tắm đi.”
Thấy sắc mặt không được thoải mái của hắn, cô ta cũng tự biết liền rời khỏi giường vào phòng tắm.

Nhìn thân thể tím tím đỏ đỏ, cô ta nghiến răng, siết chặt hai bàn tay thật mạnh như thể trong tay cô ta chính là cổ của Trương Ý Nhi.
Lúc trở ra, cô ta đã lấy lại bình tĩnh thấy hắn đang đứng bên cửa kính ngắm cảnh đêm phủ đầy tuyết, tay kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa, chần chừ rồi nhẹ chân bước đến đứng sau lưng ôm lấy hắn: “Thế Dân, em yêu anh.” Cô ta vừa dứt lời đã nghe rõ tiếng cười khẩy của hắn, bàn tay cứng đờ không sao nhúc nhích nổi, đến khi hai bàn tay đều bị hắn gỡ ra mới hoàn hồn.

Cô ta há miệng nhìn hắn không nói không rằng mà cầm lấy quần áo dưới sàn nhanh lẹ mặc vào, xong cũng không thèm liếc cô ta lấy một giây cứ thế định rời khỏi phòng khách sạn.
Cô ta sửng sốt chạy nhanh tới nắm chặt lấy cánh tay hắn, môi run run nói: “Anh không ở lại với em đêm nay sao?” Ăn xong liền bỏ đi, rốt cuộc hắn coi cô ta là cái gì? Gái điếm? Bạn tình? Cô ta không cam lòng càng không thể cam chịu.

Cô ta biết nếu lúc này để hắn rời đi thì cô ta và hắn sẽ đặt dấu chấm hết.

Không lẽ biểu hiện trên giường của cô ta không làm hắn hài lòng? Hay hắn… vì những thông tin của Trương Ý Nhi mà lợi dụng cô ta? Không… không được… hắn không thể nhẫn tâm đối xử với cô ta như vậy.


Cô ta dùng cả hai tay bấm sâu vào cổ tay, hắn hơi đau liền giật mạnh một cái: “Cô có bệnh hả? Hết làm đau bảo bối của tôi lại đến tay của tôi, muốn phế tôi à?”
Không nghĩ bản thân lại mất bình tình đến mức này vội buông tay hắn ra, lắc lắc đầu: “Không… không… em không có.”
Lâm Thế Dân cau mày mất kiên nhẫn nói: “Thẻ tôi để trên bàn, chúng ta tới đây thôi, cô biết tính tình của tôi rồi, ngay từ đầu cũng đã nói rõ.

Tôi chẳng nợ cô, cô cũng chẳng nợ tôi.” Có điều hắn đã đánh giá thấp tham vọng của Tống Vô Ưu rồi, đương nhiên chuyện gì sẽ xảy đến thì sau này hắn mới ném trải.
Nhìn cửa phòng đóng kín, Tống Vô Ưu siết mạnh hai nắm tay, cô ta biết rõ hắn chưa bao giờ để cô ta vào mắt, nhưng hắn đã không phát hiện chính cô ta cũng chẳng để hắn vào mắt, thứ cô ta muốn chỉ có vị trí Lâm phu nhân - vợ của Lâm công tử lừng lẫy tại thành phố S, những thứ khác đều chẳng đáng nói.
Tưởng cô ta là một con cừu ngốc vì tình yêu mà bi lụy sao? Hừ, cô ta là một con rắn độc có thể cắn bất cứ ai đã phản bội mình.
Trương Ý Nhi cũng vậy, Lâm Thế Dân chẳng khác, tất cả bọn họ đều không coi trọng cô ta, cô ta sẽ chờ tới ngày địa vị của mình nâng lên một tầm cao mới, khi đó sẽ không một ai còn coi thường cô ta nữa và cô ta sẽ mạt sát những kẻ đã từng đẩy cô ta vào con đường tàn nhẫn.
Cặp mắt đầy quỷ quyệt và mưu mô liếc nhìn bao cao su đã sử dụng vương vãi trên giường.

Khóe miệng nhếch lên rồi biến thành một nụ cười điên cuồng như một mụ phù thủy được ngụy trang bởi lớp mặt nạ của nàng công chúa Bạch Tuyết..

Bình Luận (0)
Comment