Ngài Fred! Tại Sao Là Em

Chương 35


Lion đưa cô đến trước cổng Học viện Hoàng gia Phong Khởi, hắn cùng một thuộc hạ mặt đen rất thân sĩ xuống xe vòng ra sau mở cốp mang hai chiếc vali một trắng, một đen giống nhau y đúc ra.
Có một chiếc nặng trịch, Lion chớp mắt không phải hắn nhiều chuyện mà là… ừm thắc mắc chút thôi: “Cô đựng gì trong này mà nặng vậy?” Lúc ở biệt thự đã phát hiện nhưng không tiện hỏi, giờ lại nhịn không được mà tò mò.
Trương Ý Nhi cũng không che giấu, cô cầm lấy quai kéo vali đáp: “Là sách vở dọn ở ký túc xá về đó.” Thân phận của Lion khá đặc biệt nên hắn không cùng cô vào học viện, chỉ có thuộc hạ mặt đen dùng thân hình vạm vỡ với sức mạnh kinh người mang cả hai vali của cô đi theo.
“Đưa tôi kéo vali nhẹ hơn đi.” Thấy hắn đội mưa, Trương Ý Nhi hơi áy náy chia cho anh ta một nửa ô dù.
Anh ta như bị điện giật vội tránh qua cách cô hai bước chân, giọng điệu vô cảm: “Cô Trương, tôi không sao.” Sau đó hắn đứng lại đợi cô đi trước mới nhấc chân kéo hai vali theo sau.
Đúng là khó hiểu, cứ như cô sẽ ăn thịt anh ta vậy, trong khi nhìn cái thân hình vĩ đại đó rồi lại ngó xuống cái bộ xương khô chỉ một cơn gió cũng thổi bay là cô đây, ai có một cặp mắt bình thường, một tâm lý bình thường cũng thấy rõ cô mới chính là con chuột nhắt, còn anh ta là con mèo chúa.

Hừ.

Thuộc hạ của ngài Fred đều cực kỳ khó hiểu, đương nhiên khó hiểu nhất vẫn là ngài.
Học viện Phong Khởi trông cực kỳ hùng vĩ, xung quanh là tường thành cao lớn như thành cổ thời cổ đại, những dãy nhà nhiều tầng được xây dựng theo kiểu các trường học phương Tây ưu tiên nhiều cửa sổ và lấy màu nâu làm chủ đạo, con đường Trương Ý Nhi đang đi dài tít tắp không thấy điểm cuối, một tay cô cầm dù, vài lần gió giật suýt thì bị cuốn bay đi luôn rồi, tay kia giữ chặt bản đồ, nhìn một cái lại ngẩng mặt lên đảo tròn mắt một lượt.

Rất nhanh đã tới bãi đổ xe.

Bảo vệ đã nói với cô, tại bãi đổ xe có xe ba gác để đưa đón sinh viên trong học viện.


Quả không hổ là trường đại học hoàng gia.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo màu nâu, bên tay trái thêu logo của Phong Khởi - hình chim bồ câu cũng màu nâu.

Có vẻ như nâu là màu đại diện của Phong Khởi.

Ông ấy không thân thiện cho lắm nhưng cũng không đến mức khiến người ta chán ghét chỉ là quá nghiêm khắc, dường như cả đời này chưa bao giờ biết đùa giỡn là gì.
“Chào cô, tôi đã nhận được thông báo có sinh viên mới chuyển đến học viện, tôi là người chịu trách nhiệm lúc đầu của cô.”
Trương Ý Nhi gật đầu lịch sự đáp vâng: “Cảm ơn chú.”
Ông ta không đáp lại chỉ dặn: “Lên xe đi.” Rồi liếc thuộc hạ mặt đen: “Người nhà chỉ đến đây là giới hạn.” Tức là Mặt Đen không thể đi tiếp cùng cô rồi.
Trương Ý Nhi nhìn anh ta cười cảm ơn: “Tạm biệt nhé, anh vất vả rồi.”
Mặt Đen mặt không cảm xúc: “Đó là nhiệm vụ của tôi.” Anh ta muốn nói là xách hai cái vali này thì vất vả gì nhưng vẫn giữ được lời đó trong bụng, thầm nghĩ có nói ra cũng chẳng tác dụng gì.
Nhìn anh ta cúi đầu chào như trong quân đội xong quay phắt người lại một đường bước đi, lưng thẳng tắp, mặc mưa xa bão táp cũng chẳng cần cái dù chẳng che chắn được bao nhiêu.
Trương Ý Nhi bặm môi lườm bóng lưng vạm vỡ hai giây, ngồi chỉnh tề, vừa lúc ấy cũng xe lăn bánh, may mắn xe ba gác này được lắp kính xung quanh nên không bị nước mưa tạt vào trong.
Rẻ trái, rẻ phải, đi thẳng lại như kiểu đi một vòng tròn, Trương Ý Nhi choáng váng cả đầu óc, cô nghĩ nếu không có cái xe này đưa đi thì không biết tới khi nào cô mới tìm đến được ký túc xá của mình.
Trong xe yên lặng đến ngột ngạt, chú lái xe hình như coi cô như người vô hình rồi thì phải, Trương Ý Nhi chớp mắt ngó ông ấy một chút lại ngó một chút rồi lên tiếng: “Sau này khi tôi muốn ra khỏi trường cũng đi bằng xe ba gác đúng không ạ?”

Ông ấy có vẻ đã nhớ ra còn có một người trên xe thoáng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng sinh viên trong học viện một kỳ chỉ được ra ngoài mỗi tháng một lần.

Nếu có chuyện cực kỳ quan trọng như người thân là ba mẹ chết thì sẽ được cân nhắc.” Lại có ngã tư, ông ấy rẻ sang phải.
Nghiêm như vậy sao?
Khoảng vài phút sau xe đi ngang qua một tòa nhà - giống như tòa án tối cao vậy, Trương Ý Nhi hỏi: “Tòa nhà đó là gì ạ?”
Ông chú còn chẳng nhìn ngó lấy một cái cũng biết tòa nhà mà cô nhắc đến, ông đáp bằng chất giọng đều đều: “Đó là nơi rửa tội của sinh viên.”
Rửa tội? Còn có một nơi như vậy trong trường học? Chợt nghĩ đến nguồn gốc của học viện Phong Khởi… đúng là có liên quan mật thiết đến Thiên Chúa Giáo.
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Trương Ý Nhi, ông ấy hiếm khi giải thích: “Học viện không khuyến khích sinh viên theo bất cứ tôn giáo nào, nơi rửa tội này cũng không đại diện cho Thiên Chúa giáo, sau này vào học cô sẽ hiểu rõ hơn.”
“À… vâng.” Đến cả một ông chú trung niên trông giống quản gia trường học cũng nhìn ra được tâm tư của mình, Trương Ý Nhi vô cùng sầu não.
Trời vẫn đang mưa lớn, lớp kính bị nhòe, là thời điểm không thích hợp nhất để ngắm cảnh, cô cũng chẳng còn hứng thú tìm chuyện nói với ông chú “quản gia” nữa, cô ngả ra sau dựa lưng vào ghế chợp mắt một lát.

Chẳng biết học viện này rộng đến mức nào mà qua hai mươi phút rồi vẫn chưa tới ký túc xá.
Sắp sắp tháng 12, thời tiết rất lạnh, thêm trời mưa, cả người cô cóng đến nổi da gà liên tục.
Cuối cùng mưa cũng tạnh, những đám mây đen đang dần rủ nhau trốn đi nhường lại bầu trời xanh thẳm mà loài người yêu thích.


Vừa đúng nửa tiếng xe ba gác chạy từ bãi đổ xe đến ký túc xá.

Cũng đủ xa đấy.
Mà tại sao cô đến nơi rồi mới ngừng mưa vậy? Ông trời không thương cho những tháng ngày khổ đau sắp tới của cô sao.

Thật vô tình.
Ông chú xuống xe mang hai chiếc vali của cô theo, vừa dẫn cô vào ký túc xá, gặp một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trong trạm gác, ông chú lần đầu tiên mỉm cười làm Trương Ý Nhi chớp chớp mắt nhìn chằm chằm.
“Sinh viên mới, con giúp chú mang vali cô bé lên phòng, chú ở dưới này trông cho cháu.”
Người thanh niên vô cùng hòa nhã, anh ta cười sảng khoái đồng ý, mà dù ông chú không đề nghị thì anh ta cũng sẽ tự động đưa ra ý này.

Vì ký túc xá không lắp đặt thang máy.
“Phiền anh rồi.” Trương Ý Nhi lưng đeo balo hồng phấn, tay cầm cây dù đã được gập lại vẫn còn đang nhỏ từng giọt nước.

Lần nữa được giúp đỡ mang vali cô mừng suýt khóc.
Thật là kỳ lạ khi một ngôi trường quý tộc lại không lắp thang máy trong ký túc xá nhưng cũng không tiện hỏi chàng trai này.

Anh không có một khuôn mặt quá bắt mắt, nhưng đặc biệt nam tính, nhìn qua thân hình đã biết là một người có sức mạnh không thua kém gì Mặt Đen, lại chắc chắn có võ, vì anh ta quản lý trạm gác ra vào ký túc xá mà.


Thường những người được gọi là “bảo vệ” nghe qua thì bình thường nhưng là những thành phần rất quan trọng và có năng lực về mặt sức mạnh đấy.
“Cô nhập học giữa chừng thế này có hơi cực rồi.” Chợt anh ta bắt chuyện, hai cánh tay gồ lên đang hùng hổ xách hai chiếc vali to đùng.

Người ta bước nhỏ từng bậc thang, anh ta thì mỗi cái nhấc chân đã rút gọn hai bậc thành một bậc làm cô phải gia tăng tốc độ.
Nghe anh ta nói cô phần nào hiểu ý, đáng lẽ phải đợi hết học kỳ tức là qua dịp Tết Âm nhưng Frederick Nhược Đông bảo cô không cần nghĩ đến vấn đề về mặt sớm hay muộn, quan trọng là ở năng lực của cô.
Khi đó cô bảo: “Như vậy là em đã bỏ lỡ rất nhiều điểm thành phần.” Ngay khi lời vứt dứt đã bị hắn cong ngón tay gõ vào trán mắng: “Em không biết là điểm từ trường em đang học sẽ được chuyển qua Học viện à.” Thật là ngu ngốc, hắn chợt có chút do dự, không biết cô nhóc này vào Phong Khởi có sống sót nổi không.

Rõ là trước đó còn ra điều khẳng định cô chỉ có thể vào đây nhưng lúc này trong bộ não dày đặc nếp nhăn của hắn lại tưởng tượng ra vô số cảnh cô bị bạn học ức hiếp, bị đánh hội đồng, bị cô lập, hãm hại,...!hắn chợt không nỡ nhưng hắn lại muốn cô trưởng thành về cả thể xác lẫn tâm tính, cô không phải “cần” mà là “phải” mạnh mẽ.

Đó là lần duy nhất hắn phân vân về chuyện học hành của Trương Ý Nhi, sau đó không bao giờ do dự bởi quyết định của mình nữa.

Đơn giản là hắn tin tưởng cô nhóc đó không vô dụng.
Hai mắt Trương Ý Nhi lập tức sáng rực, cô ôm cánh tay hắn cười thật ngọt: “Vậy ạ, còn có thể được như vậy sao?” Chuyển trường đột ngột mà không bị mất toàn bộ điểm, đúng là có quyền lực, có tiền tài thích thật đấy.
Frederick Nhược Đông hừ lạnh, hắn dội một gáo nước lạnh cho cô: “Em tưởng điểm của mình xuất sắc lắm à.”
Nhưng có điểm còn hơn là ăn con không tròn trỉnh mà, Trương Ý Nhi không bị hắn trêu tức ngược lại còn vô cùng chân chó nịnh nọt hắn vài câu ngọt sớt khiến Frederick nhíu mày cảnh cáo.

Cô nhóc này ngày càng không biết sợ hắn rồi, hắn phải lấy lại uy nghiêm với cô thôi..

Bình Luận (0)
Comment