Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 267

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trân trọng người trước mắt,“Tôi còn có chuyện muốn làm tôi sẽ không đi.”
“Ngoại trừ việc của đứa bé kia tôi cũng sẽ giúp cô giải quyết chuyện còn lại ở công ty của bố cô.”
Thời Ngọc Minh nở nụ cười: “Ông Hình ngài gấp gáp muốn tôi rời đi như vậy thì tôi lại càng có thể khẳng định rằng tiên sinh vẫn còn sống.”
Ông cụ Hình lập tức nổi giận: “Cô đang xuyên tạc lời tôi đấy à?”
“Ngài cũng từng xuyên tạc lời tôi đấy thôi tôi chỉ là có qua có lại.”
Giọng nói của ông cụ Hình vô cùng kìm nén: “Cô Thời đối đầu với tôi không phải là một lựa chọn sáng suốt.”
“Ông Hình tôi hoàn toàn không muốn đối đầu với ông tôi biết là ông muốn có một người thừa kế hoàn mỹ sẽ không bị tình cảm chi phối trong lòng chỉ có công việc và sự nghiệp vậy nên ông mới tốn hết công sức để chia rẽ chúng tôi còn nói cho tôi biết là tiên sinh đã chết không phải là vì chuyện này sao? Khi nghe được tin tức này ở châu Âu tôi cũng đã từng nghi ngờ có thể là anh ấy chưa chết hay không có thể là anh ấy chỉ đang bị ông giấu đi hay không.

Với lại trong lòng tôi luôn hi vọng thà rằng đó là khả năng phía sau.”
Ông cụ Hình không nói gì.

Thời Ngọc Minh nói tiếp: “Tôi yêu anh ấy tôi luôn mong anh ấy tốt lành nếu như anh ấy có thể đi cùng với tôi thì dĩ nhiên là tốt nhất.

Nhưng nếu anh ấy lựa chọn đi cùng với tôi lại phải trả giá lớn như vậy thì tôi cũng sẽ chủ động rời khỏi anh ấy.

Ông Hình phụ nữ không nhất định tồn tại để cản trở sự nghiệp của đàn ông nếu như anh ấy thật sự còn sống nếu như hiện tại anh ấy sống rất vui vẻ vậy thì có tôi hay không có tôi tôi đều có thể chấp nhận được.”
“...!Cô Thời cô lại xuyên tạc lời của tôi rồi.”
“Không lần này là tôi thật lòng.” Thời Ngọc Minh nói: “Ông Hình tôi chỉ muốn biết tình trạng hiện tại của anh ấy khỏe mạnh hay không vui vẻ hay không ngài trả lời tôi vấn đề này là được rồi tôi sẽ cam tâm tình nguyện buông bỏ.”
“...”

“Dù sao thì ngài cũng có thể dùng Tiên Thúy để uy hiếp tôi cho dù tôi có xuyên tạc lời của ngài thì tôi cũng không dám làm gì.

Người như ngài nếu đã cố ý giấu một người đi tôi hoàn toàn không tìm được không phải sao?”
“...”img
neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-
Thời Ngọc Minh cười: “Ông Hình ngài vẫn có thể tranh luận với tôi lâu như vậy chứng tỏ đầu óc vẫn còn rất linh hoạt nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Tôi coi như là cô đang chúc phúc.”
“Đương nhiên là chúc phúc.”
“Cô không hy vọng tôi chết sớm một chút cô có thể đoàn tụ với cậu ấy sao?”
Thời Ngọc Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như tiên sinh còn sống chúng tôi xa cách hơn ba năm anh ấy lại không tới tìm tôi.

Hoặc là anh ấy bị thương nặng chưa khỏi nằm trong bệnh viện nên không có cách nào động đậy nhưng nếu như là vậy mặc dù tôi đã trở về cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh ấy thậm chí anh ấy còn không biết ngài không cần phải gào lên đuổi tôi đi như thế.

Hoặc là…”
“Hoặc là gì?”
“Chính là anh ấy không hề muốn đi tìm tôi.”
“Haha haha… Cô Thời cô thật sự chỉ là nhà thiết kế trang sức sao?”
“Không thì ông Hình tưởng rằng tôi là cái gì?”
“Cô hẳn là nên làm cảnh sát cẩn thận thăm dò tỉ mỉ logic không đi tra án thì thật đáng tiếc.”
Thời Ngọc Minh cười cười không để bụng: “Ông Hình mỗi người đều có số mệnh tôi chấp nhận số phận.

Nếu như anh ấy thật sự không đồng ý có bất kì quan hệ nào với tôi vậy ngài còn đang sợ cái gì? Cho dù ông có nói cho tôi biết cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của ông.”
“Nói không sai.” Giọng điệu của ông cụ Hình rất vui vẻ: “Đúng vậy cô đoán không sai cậu ấy còn sống.”
Thời Ngọc Minh sửng sốt.

Thật sự...!Còn sống sao?
Rõ ràng mới vừa rồi còn có thể đánh cược với ông cụ Hình nhưng lúc chính tai nghe được tin tức này cô vẫn có một cảm giác không chân thực.

Lời nói kế tiếp của ông cụ Hình quanh quẩn bên tai cô.

“Chẳng những cậu ấy còn sống còn sống rất tốt cô có thể yên tâm hiện tại cậu ấy rất khỏe mạnh.”
“Vậy anh ấy…”
“Cô thời...!Cô hỏi cái gì tôi trả lời cái đó.


Những điều cô muốn biết tôi đều đã nói cho cô biết rồi vấn đề còn lại tôi sẽ không trả lời hiểu chưa?”
Thời Ngọc Minh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Là bởi vì lá thư này anh ấy nhìn thấy ông bắt tôi viết lá thư này.

Vậy nên mới không tình nguyện tới tìm tôi phải không?”
“Tôi đã nói rồi tôi sẽ không trả lời lại.

Cô Thời cô không nên uổng phí sức lực cũng không nên được đằng chân lân đằng đầu.”
Thời Ngọc Minh ôm ngực ở nơi đó có một cơn đau nhói đang đang lan tràn mãnh liệt.

Ông cụ Hình nói: “Mạng lưới người của tôi rộng hơn cô tưởng tượng rất nhiều tôi nói có thể cứu đứa bé kia thì nhất định có thể.

Gần đây cô đang bận bịu với chuyện của tập đoàn khi nào bên kia có tin tức về lá gan tôi sẽ chủ động liên hệ với cô không nên nỗ lực khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi đây là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho cô.”
Tút tút tút.

Điện thoại cúp máy.

Thời Ngọc Minh nắm chặt điện thoại di động sợ sệt đã rất lâu mà hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Cộc cộc cộc.

Một loạt tiếng gõ cửa đánh gãy cắt đứt suy nghĩ của cô.

“Tổng giám đốc Thời bên ngoài có cô Thẩm nói muốn tìm ngài.”

Như Ý?
Thời Ngọc Minh sửa sang lại mình một chút: “Để cô ấy vào đi.”
“Vâng.”
Gần như vừa dứt lời Thẩm Như Ý đã trực tiếp đẩy cửa bước vào trong miệng còn làu bàu: “Mình đã nói mình mãi là bạn tốt của cậu cậu còn không tin sao… Ngọc Minh!”
Thời Ngọc Minh cười rồi đứng lên đi qua ôm bạn tốt một cái: “Ngọn gió nào đem cậu tới đây?”
“Gió Tây Bắc đấy!” Thẩm Như Ý nói: “Chỗ cậu có đồ ăn không? Mình sắp chết đói rồi.”
Thời Ngọc Minh nháy mắt nhân viên ngoài cửa lập tức hiểu ý đi chuẩn bị đồ ăn.
Thẩm Như Ý thấy xung quanh mình không còn ai kéo Thời Ngọc Minh lặng lẽ hỏi: “Tình huống ngày hôm qua rốt cuộc là thế nào? Hiện tại Tôn Bảo còn gào thét không chịu từ bỏ tâm địa độc ác không?”
Ở chỗ của Thời Ngọc Minh cũng không có gì ăn đột nhiên nhớ tới trong túi mình còn một gói đồ ăn vặt mà Minh Nguyệt rất thích ăn.

Đứa bé này rất giống cô cơ thể đều dễ tụt huyết áp.

Bình thường cô vẫn hay để mấy viên đường sữa đề phòng bất cứ tình huống nào hiện tại vừa hay có thể đưa cho Thẩm Như Ý.

Thẩm Như Ý nhìn rất sửng sốt: “Cậu là Doraemon sao? Sao trong âu phục còn trang bị cả đường sữa nữa?”
Thời Ngọc Minh bóc giấy gói kẹo ra trực tiếp đưa tới bên miệng cô ấy: “Há miệng.”
“A! Ực!” Thẩm Như Ý ngoan ngoãn há miệng ra một hơi ngậm viên sữa đường trong miệng một bên vừa chép miệng vừa nói: “Ôi có cậu ở đây thật là tốt khắp thế gian này cũng chỉ có cậu đối xử tốt nhất với mình.”
Thời Ngọc Minh ôm cánh tay nhìn cô ấy: “Lại cãi nhau với Lục Hào à?”.

Bình Luận (0)
Comment