Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 240

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Danh giữ tốc độ chừng mực.

Chở theo hai đứa bé, anh lái xe rất chậm rãi, cũng rất ổn định.

Đến cửa ra vào của khách sạn Đông Thành, xe mô tô chậm rãi ngừng lại.

Thời Dương ngồi ở phía trước, vô cùng hào hứng: “Chiếc xe này thật tuyệt quá!”
Minh Nguyệt cũng cho một tràng vỗ tay: “Thật tuyệt quá, thật tuyệt quá”
Nhìn thấy hai đứa bé đều thích chiếc xe này, trong lòng Thời Ngọc Minh cũng vui vẻ hơn một chút.

Trước đây tiên sinh cũng từng lái chiếc xe này.

nhé!
Hai đứa bé mà anh ấy vô cùng yêu thương, cũng đều hứng thú với chiếc xe mà anh ấy yêu thích.

Có lẽ trái tim của mỗi người luôn dễ dàng thoả mãn như vậy, chỉ cần nghĩ tới điều này, trái tim cô vừa bị Phong Đình Quân làm cho tan nát nỡ vụn cũng trở nên ấm áp thoải mái vô cùng như thể đang ngâm mình trong bồn tắm.


nhé!
Lục Danh cười hừ: “Đây là lần đầu tiên tôi lái xe chậm như thế, như ốc sên bò vậy, tôi lo lắng muốn chết.”
“Tổng giám đốc Lục, cám ơn anh đã đưa chúng tôi trở về.”
“Không cần cám ơn tôi, tôi kỳ thực là đi chọc tức Phong Đình Quân, tiện đường đưa cô và bọn nhỏ trở về.”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “…ra là vậy.” nhé!
“Này, cô đều tin ư?” Lục Danh không biết nên khóc hay cười: “Tôi ở đâu mà không thể chọc tức anh ta được, sao phải chạy tới chỗ hẻo lánh khỉ ho cò gáy như thế?”
Thời Ngọc Minh cười khổ một cái.

Ngôi biệt thự kia, quả thật là rất vắng vẻ.

nhé!
Vắng vẻ đến nỗi chung quanh ngay cả một cái camera cũng không có, cho nên tiên sinh đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc kết tội Cố Quân Nhi.

Ngữ khí của Lục Danh dịu đi một chút: “Hôm nay tôi đi mới biết được, thì ra cô ở một mình một nơi suốt bốn năm, ở nơi xa xôi như vậy, cô còn có thể kiên trì đến bốn năm…Tôi thật không biết là nên bái phục cô hay cười nhạo cô ngốc nghếch.” nhé!
Thời Ngọc Minh muốn nói lại thôi, cô dừng một chút, nói: “Tổng giám đốc Lục, bây giờ anh có rảnh không?”
neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-
neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-

“Chiếc này là Augusta kiểu mới nhất, MV Augusta Brutale1000RR bản số lượng có hạn của loại xe thể thao đường phố, Brutale1000RR sử dụng vật liệu sợi carbon tương tự như SerieOro trong các thành phần thân xe, nhưng các ốc vít bằng hợp kim titan ban đầu được sử dụng trên SerieOro… ” nhé!
” …TFT 5 inch Màn hình LCD, Độ phân giải 800×480, cho phép người lái thiết lập sở thích của riêng mình thông qua màn hình hiển thị… ”
” …Phần mềm và phần cứng của hệ thống quản lý động cơ sử dụng phiên bản mới nhất, vì vậy con số suất lực tối đa của chiếc xe 1000RR lên đến 208 mã lực… ” nhé!
“…Một bộ hệ thống bôi trơn mới được thiết kế với thiết kế bể chứa nửa khô, có thể đảm bảo rằng tất cả các bộ phận chuyển động cần được bôi trơn sẽ được bảo vệ bôi trơn tốt nhất ở bất kỳ tốc độ động cơ và điều kiện lái xe nào…”
Lục Danh nói một đống tiếng Anh, còn có thật nhiều tham số, tỏ vẻ cực kì “Chuyên nghiệp lại cẩn thận ”.

Sau khi giới thiệu qua chiếc xe mô tô này một lần, anh liền cảm thấy mệt mỏi miệng đắng lưỡi khô.

Anh ta hỏi: “Cô có hiểu không?” nhé!
“Hử?” Thời Ngọc Minh đột nhiên lấy lại tinh thần: “Cái gì cơ?”
Lục Danh chống nạnh tức giận: “Tôi vừa nói một tràng dài như vậy, cô ngay cả một chút cũng không nghe lọt tai ư?”
“…tôi không hiểu nhiều những tham số này.”
“Cũng đúng, phụ nữ mà, đều thích cái đẹp, tham số cái gì đó căn bản không để tâm.

Thế nhưng cô thật sự cảm thấy chiếc xe này đẹp ư?” Lục Danh nhíu hàng lông mày: “Ta thực sự không thể hiểu được một người phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ nhu nhu nhược nhược, thế mà ưa thích loại này thứ đồ sắt thép mà một người đàn ông hứng thú.”
Tay của Thời Ngọc Minh từ thân xe chậm rãi chuyển dời đến đồng hồ đo, sau đó lại đến tay lái tay: “Tổng giám đốc Lục, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi.


Nếu như chỉ dùng một tay, có thể làm chủ được chiếc xe này không?”
“Vậy còn phải xem tốc độ nhanh bao nhiêu.”
“Rất nhanh rất nhanh, giống như mũi tên rời khỏi cung tên, gió thổi mạnh không mở nổi mắt.”
“Vậy khẳng định là không được, cô không biết chiếc xe này thao tác khó như thế nào ư? Chỉ là luyện tập để thành thạo chuyển tốc độ thôi cũng cần rất nhiều thời gian, không cẩn thận liền có thể gặp tai nạn, tôi tiếc mạng lắm, cũng chỉ có mấy đứa nhóc trung học ngây thơ mới đùa nghịch kiểu đi một tay như thế, tôi không làm được.”
Thời Ngọc Minh quay đầu lại nhìn anh: “Anh không làm được?” nhé!
“…cô đừng nhìn tôi như vậy, hơn nữa trong lời nói của cô cũng có nghĩa khác!” Lục Danh đỏ mặt, gấp gáp gằn giọng lên: “Ý tôi là lái xe bằng một tay không được, cái đó yêu cầu phải có lực tay vô cùng mạnh cả sức mạnh thể chất nữa.”
“…ra là vậy.”
“Nhưng kĩ thuật của tôi cũng rất tốt, để tôi chở cô đi thử tốc độ nhanh nhất xem xem, cảm thụ một chút cảm giác nhanh như điện chớp là như thế nào?” nhé!
Thời Ngọc Minh giống như là bọ hù dọa, ra sức lắc đầu: “Không cần, thật sự không cần, tổng giám đốc Lục, không cần…”
“Thời Ngọc Minh, hôm nay cô có cái gì đó rất không đúng.” Lục Danh ôm lấy tay, nhìn kỹ cô: “Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?”
“Tổng giám đốc Lục, anh dạy tôi lái đi, được không?” nhé!
Lục Danh khăng khăng: “Dạy cô cũng được thôi, nhưng mà cô phải cho tôi biết vì sao cô vừa nhìn thấy chiếc này xe thần sắc liền khác thường, rốt cuộc cô đã trải qua những gì?”

Căn biệt thự trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng.

Căn biệt thự này Phong Đình Quân gần như không ghé qua bao giờ, chỉ ngoại trừ đêm hôm đó cô mang thai Minh Nguyệt, còn có đêm mà má Phúc qua đời.

nhé!
Sau đó, Thời Ngọc Minh rời đi, anh cũng không trở về lại.


Không phải là không muốn trở về, mà là sợ hãi.

Sợ sau khi trở về phải đối mặt với khung cảnh trống vắng như thế này, nhưng mỗi góc ở nơi này dường như đều có bóng dáng của cô ấy.

“Trở về rồi?” nhé!
Trong bóng tối, một giọng nói quen thuộc kéo anh trở về thực tại.

Xe lăn của ông cụ Hình dừng ở chỗ góc cua cửa sổ phía trước, bên ngoài rõ ràng còn là ban ngày, nhưng trong phòng màn cửa đều kéo kín từ trần nhà đến góc sàn, một tia mặt trời cũng không thể lọt vào.

Phong Đình Quân nhận ra thanh âm của ông ta, kêu một tiếng: “Chú Hình, sao chú lại ở chỗ này?”
“Lời này phải là chú hỏi cháu, công ty còn rất nhiều chuyện chờ cháu, không phải cháu nói đến nghĩa trang bái tế bố mẹ à, tại sao lại ở chỗ này?”
“Cháu…” Phong Đình Quân chần chờ một chút: “Chỉ là đến xem một chút.”
“Đình Quân, vừa rồi những lời mấy người nói ở ngoài cửa, chú đều nghe được.”
“…” nhé!
“Cháu quên chú đã nói gì với cháu rồi sao?” Ông cụ Hình chống gậy, gõ gõ trên mặt đất hai cái, phát ra âm thanh trầm trầm nặng nề: “Phụ nữ là thứ không đáng tin tưởng nhất! Thời Ngọc Minh luôn miệng nói cô ta yêu thương cháu, thế nhưng là chẳng phải vừa quay đầu ra đi một cái liền rơi vào vòng tay của người đàn ông khác sao? Cô ta cùng lắm chỉ ở bên người đàn ông kia có vài tháng, liền đem tình nghĩa hơn mười năm với cháu quên sạch sẽ! Ba năm qua đi, trong lòng cô ta vẫn có người đàn ông kia, cháu trong lòng cô ta căn bản chẳng là cái thá gì!”
“Chú Hình!” Phong Đình Quân gầm nhẹ nói: “Cháu biết rồi! Chú không phải mỗi ngày đều nhấn mạnh với cháu một lần!” nhé!
“Chú là sợ cháu sẽ lại mặc bẫy, Đình Quân!” Ông cụ Hoắc lắc đầu thở dài: “Thời Ngọc Minh rốt cuộc có gì tốt? nhé!Thời điểm cô ta không xuất hiện, cháu là một người xuất sắc, vì cái gì mà cô ta vừa mới xuất hiện cháu liền bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo!”.

Bình Luận (0)
Comment