Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 167


Dưới lầu, Tôn Bảo ăn xong bữa sáng Thời Ngọc Minh chuẩn bị, vẻ mặt vẫn rất nặng nề.

Thời Ngọc Minh lưu ý vẻ mặt của ông ta, vừa nhìn đã hiểu, Tôn Bảo còn canh cánh trong lòng chuyện Trương Huệ lang chạ với người đàn ông khác.

Cô đứng dậy thu dọn chén đĩa, bỏ vào trong máy rửa chén, nhấn nút khởi động.
“Cậu” Cô nói: “Cậu không xem mợ à? Bà ta quyết một lòng với cậu, bây giờ chắc chắn rất thương tâm”
Tôn Bảo quả nhiên như là quả pháo bị đốt, trong nháy mắt nổ tung: “Mẹ ta thương tâm? Mặt mũi của tôi đều bị mụ ta vứt sạch! Mụ ta còn thương tâm?”
Quả nhiên, thứ Tôn Bảo quan tâm nhất vĩnh viễn chỉ là bản thân mình.

Thời Ngọc Minh chiếm được đáp án mong muốn, trong lòng thoải mái hơn một ít.
Vừa hay, người giúp việc nghe được phòng bếp truyền đến tiếng máy rửa chén, không biết chỗ nào đi ra vội vàng nói: “Cô Thời, hay là để tôi làm đi, đây là phần việc của tôi, nếu như không làm hoặc không làm tốt, bà chủ lại muốn trừ tiền lương của tôi”.

Người giúp việc này Thời Ngọc Minh coi như nhìn quen mắt, lần trước Trương Huệ làm sinh nhật hình như cô cũng thấy qua vài lần.

Cô gật đầu: “Được.” Tôn Bảo lại đột nhiên nghĩ tới cái gì hỏi: “Lương một tháng của cô là bao nhiêu?”
"12 triệu, thế nhưng...người giúp việc ấp úng, có chút không dám nói chuyện, ánh mắt liếc về phía Thời Ngọc Minh, thấy cô khẽ gật đầu một cái, mới lấy dũng khí nói: “Bà chủ thường xuyên bới móc trừ tiền lương của tôi, không chỉ có tôi, những người khác cũng như vậy, chưa có tháng nào chúng tôi nhận được đủ lượng cả”
Sắc mặt của Tôn Bảo càng kém hơn: “Trừ bao nhiêu?”
"...!Xem tâm tình của bà chủ, có đôi khi hơn 3 triệu, có đôi khi hơn 6 triệu, nếu không phải nể mặt trước đó.”

Nói tới chỗ này, Thời Ngọc Minh rất nhanh ngắt lời cô ta: “Nếu không phải là thấy lòng dạ cậu rộng rãi hào phóng đốingười giúp việc, mọi người mới có thể ở lại làm việc tiếp đó”.

Người giúp việc ở bên cạnh vây xem trận đại chiến sáng sớm hôm nay trong nhà này, hơn nữa đã sớm bất mãn đối với Trương Huệ, nghe được Thời Ngọc Minh nói, lập tức theo lời của cô nói: “Đúng! Chính là như vậy, nếu không phải là thấy ông chủ là một người chủ tốt, chúng tôi đã sớm nghỉ việc”
Tôn Bảo cười lạnh một tiếng, vung tay lên: “Các người yên tâm, sau này tiền lương của các người tôi sẽ tự mình phát, không để qua tay bà ta đầu.

Được rồi, hóa ra tháng nào cũng đòi tôi nhiều tiền như vậy, bảo là muốn phát tiền lương cho người giúp việc trong nhà, hóa ra là đều giữ vào trong tay hả?”.

Người giúp việc không biết có nên nói tiếp hay không, lần thứ hai nhìn về phía Thời Ngọc Minh, thấy cô nhẹ nhàng lắc đầu, trong nháy mắt ngầm hiểu, đi phòng bếp rửa chén dọn dẹp.

Tuy rằng Tôn Bảo tự phụ, nhưng lại đa nghi, để trong lòng ông ta có cái gai với Trương Huệ là được, để cho ông ta hoài nghi đủ thứ, nói nhiều quá lại thành giả tạo, đến điểm dừng lại mới là tốt nhất.

Thời Ngọc Minh đi tới, ngồi xuống trên ghế sa lon đối diện ông ta nói: “Cậu, mẹ cháu ở bệnh viện tĩnh dưỡng hơn một tháng thân thể cũng đã khá nhiều, chờ sau này bà về nhà ở, cháu sợ mợ ghi hận trong lòng, lại gây khó dễ bà.”
Tôn Bảo hừ lạnh một tiếng: “Mẹ cô là chị ruột tôi! Trước đó việc chị ấy bị cắt xén tôi hoàn toàn không biết, cô cũng biết mỗi ngày tôi đều phải bận chuyện của công ty, chuyện trong nhà vẫn luôn giao cho mợ cô...!Giao cho Trương Huệ chăm sóc, không nghĩ tới bà ta thậm chí ngay cả chị ruột của tôi cũng dám ngược đãi như thế? Ngọc Minh yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không có ai dám không tốt với mẹ cô nữa!”.

Thời Ngọc Minh muốn chính câu nói sau cùng này, cô hài lòng gật đầu, cũng không quên tiếp tục vuốt mông ngựa: "Cậu, những lời này nếu như mẹ cháu nghe được, nhất định sẽ rất cảm động”
Tôn Bảo thở ra một hơi nặng nề từ trong lỗ mũi nói: “Trước kia là cậu Sơ sót, làm mẹ cô bị uất ức, bố cô qua đời, trong nhà chỉ còn lại trụ cột là tôi, tôi nhất định sẽ cho mẹ cô chỗ dựa”
Hay cho một cấu trụ cột.


Trong lòng Thời Ngọc Minh khinh thường, cái cô muốn chẳng qua là mẹ ở nhà có thể an toàn, Tôn Bảo nghĩ thế nào thì nói thể đó, cô cũng không quan tâm.

“Ngọc Minh, buổi chiều cô theo tôi đến công ty một chuyến, tìm hiểu cảnh khó khăn của công ty hiện nay, hãy mau giải quyết cái hạng mục chết kia”
Thời Ngọc Minh vui vẻ đồng ý: “Được.”
Hai giờ chiều, sau khi nghỉ trưa các công nhân viên trong công ty bắt đầu chính thức làm việc.

Lúc Tôn Bảo mang theo Thời Ngọc Minh xuất hiện ở công ty, rất nhiều người đều nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Ông chủ hiện tại của công ty là Tôn Bảo, Tôn Bảo chiếm đoạt nhà họ Thời, mà bây giờ Tôn Bảo lại mang theo con gái duy nhất của nhà họ Thời tới công ty, đây coi như là giảng hòa rồi hả?
Trong lòng Tôn Bảo có chuyện đè nặng, luôn hất mặt lên trời cũng không rảnh đi nghe các công nhân viên xì xào bàn tán, một đường sải bước nhanh chóng vào phòng họp, đưa tay ném cho cô chồng tư liệu cao cỡ nửa người: “Ngọc Minh, cô muốn vào được công ty thì hãy mau giải quyết chuyện này đi.

Đây là toàn bộ tư liệu vụ án này, bốn giờ chiều người của công ty đối phương sẽ tới truy thu nợ, trước đó cô ở đây xem cho xong những tài liệu này, cho ra một phương án giải quyết cặn kẽ, nếu như cô làm được, tôi để cô vào hội đồng quản trị”.

Bây giờ là hai giờ, bốn giờ đối phương đến, cô chỉ có hai tiếng.

Tôn Bảo thật đúng là không chịu thua thiệt, nếu như cô làm được công ty thu hồi chi phí hạng mục này nói không chừng còn có thể có tiền lời, trong nháy mắt được hồi sinh lại, nếu như cô không làm được, vậy cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện nhúng tay vào công ty, coi như là cuối cùng công ty hủy ở trong tay ông ta thì cô cũng không thể nói một câu nào.

(Có vài người chính là như vậy, lúc làm chính sự thì ngu xuẩn khô khan, trong chuyện của bản thân lại khôn khéo hơn so với bất kỳ ai khác.)

Lúc nhận được tin nhắn này, Thời Ngọc Minh đang nhanh như gió mà xem lướt qua tài liệu, đang đọc từng khoản mà nhức đầu.

Lúc nhận được tin nhắn cô theo bản năng đi ra ngoài nhìn một chút, Tôn Bảo đã về phòng làm việc của ông ta, trong phòng hội nghị chỉ còn một mình cô, các công nhân viên phía ngoài đều làm việc trên cương vị của mỗi người.

Cô hỏi: (Trong công ty nhà em cũng có người của anh à?)
(Không có.)
(Vậy làm sao anh biết Tôn Bảo sẽ làm gì?)
(Đoán.)
(...!Đoán?)
(Ngọc Minh, từ giờ trở đi em sẽ chính thức tiếp nhận công ty, thế nhưng bây giờ nan đề xảy ra trước mặt em cũng không chỉ là cái hạng mục đọng lại trước mắt này, kế tiếp em còn có thể đối mặt với Trương Huệ cùng Cố Quân Nhi trăm phương ngàn kế phá đám, cùng với sự hoài nghi của Tôn Bảo, đương nhiên còn có công ty đối phương làm khó dễ.

Em vốn hẳn là cô gái giỏi trên lĩnh vực nghệ thuật, thế nhưng bây giờ em đã lựa chọn con đường này, lại không cho anh trực tiếp ra tay giúp em, anh chỉ có thể từng chút từng chút dạy dỗ em.)
Đoạn tin nhắn này của Tiên Sinh rất dài, Thời Ngọc Minh bỏ ra hơn một phút mới đọc xong, tâm tình phiền não do bị hạng mục dằn vặt trong nháy mắt trở nên an tâm.

Đúng vậy, bây giờ cô không phải chỉ có một mình chiến đấu, cô còn có Tiên Sinh chỉ đạo từ xa.

(Tiên Sinh, anh dạy em chiêu “Chia rẽ rồi phả đó rất dùng được, Tôn Bảo cùng Trương Huệ căng thẳng với nhau lắm)
(Đây cũng là thứ đầu tiên hôm nay anh muốn dạy cho em, việc buôn bán, đầu tiên phải học là biết làm người.

Không đơn thuần là làm bản thân mà còn phải làm đối thủ.


Vậy là đủ hiểu đối thủ của em rồi, trước đó đoán được bước tiếp theo của đối thủ sẽ làm như thế nào, tiếp đó em tìm kiếm phương pháp tốt hơn ứng đối, sớm muộn đều nhanh hơn đối phương một bước, như vậy mới có thể vĩnh viễn đứng trên trong ván cờ của hai người.)
Đây là lần đầu tiên Tiên Sinh nghiêm chỉnh nói về đề tài này với cô.

Thời Ngọc Minh vô thức ngồi thẳng lưng, thần sắc cũng càng thêm chuyên chú.

(Cho nên, bây giờ em phải làm là phải đi đoán buổi chiều đối thủ sẽ làm gì, sau đó suy nghĩ phương pháp ứng đối?)
(Không sai.)
(Nhưng em cũng không biết người công ty đối phương phải tới là ai, em căn bản không hiểu về người ta thì phải làm sao bây giờ?)
(Cho dù công ty đối phương phái ai tới thì người đó chính là đại biểu cho lợi ích của công ty đối phương.

Hạng mục thực ra có chút liên quan đến chuyên ngành của em, nhập khẩu đá quý, tài chính sẽ đè lên rất nhiều, Tôn Bảo vốn muốn lôi kéo Phong Đình Quân một hơi tóm hết số đá quý này, hoàn toàn lũng đoạn thị trường đá quý của thành phố Hòa Vân, như vậy là có thể bán giá cao cho các công ty trang sức khác.

Thế nhưng hiện tại Phong Đình Quân rút lui đầu tư, mấy chục nghìn tỷ của ông ta đều đã bỏ vào đó, lại không lấy ra được nhiều tiền hơn để mua số đá quý còn dư lại, mục đích bàn bạc thương lượng của nhà cung cấp chỉ có một - thương thuyết được một khoản tiền thật cao trong hợp đồng, chỉ cần khoản tiền đúng chỗ, hạng mục này sẽ được giải quyết.)
Thời Ngọc mình suy nghĩ một chút, vẫn còn có chút không rõ:”nhưng mà bây giờ em đi đâu để có được nhiều tài chính như vậy?Em đã xem qua điều khoản, Số tài chính thiếu hụt này gần như lên tới 21 -24 nghìn tỉ đồng!”
“Có hai cách, một đơn giản, một phức tạp, muốn nghe cách nào?”
“Đương nhiên là đơn giản”
“Đơn giản nhất là …cầu xin anh” Thời Ngọc Minh cười khẽ lên tiếng:” Không phải vạn bất đắc dĩ, em không muốn đi cầu xin người ta”
(Anh đã sớm ngờ tới em sẽ không chọn phương pháp này, nhưng mà vẫn hỏi em một câu cuối cùng thực sự không cần anh hỗ trợ à? Phương pháp này làm một lần khỏe cả đời đó.)
Trên chuyện này, Thời Ngọc Minh rất kiên định: (Tiên Sinh, em không muốn làm một người phụ thuộc việc gì cũng phải dựa vào người giúp, em muốn tự mình cường đại.)
- --------------------.

Bình Luận (0)
Comment