Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 141


"Đình Quân, chủ có lời muốn nói với cháu".

"Chủ Hình, cháu cũng có lời muốn nói với chủ" Ông cụ Hình nhìn anh chăm chú một lúc, đột nhiên cúi đầu xuống cười cười: "Đình Quân, chắc cháu biết chú muốn nói gì."
Phong Đình Quân gật nhẹ đầu.
"Cháu cũng biết đấy, cả đời này chứ không có con cái, nhưng đã đến cái tuổi này rồi, đã chán ghét sự lừa lọc trên thương trường, chủ chỉ muốn yên ổn về hưu dưỡng lão thôi."
Phong Đình Quân cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đình Quân, nhiều năm như vậy, cháu là người duy nhất thỏa mãn yêu cầu chọn người thừa kế của chú.

Chú giúp cháu vực dậy như trước, chú trải sẵn cho cháu một con đường bằng phẳng tươi sáng, sau này sự nghiệp của chú cũng sẽ giao hết toàn bộ cho cháu, đây là lời ngay từ ngày đầu tiên chú Hình đã nói với cháu, mà cháu cũng đã đồng ý với chú, sẽ không tiếp tục đụng đến mấy thứ tình yêu gì đó kia nữa, dốc lòng gây dựng sự nghiệp." Ông cụ Hình hơi chẹp chẹp miệng, khẽ nhấp một ngụm trà: "Nhưng mà chú thấy dáng vẻ bây giờ của cháu, dường như đã quên hết toàn bộ chuyện từng đồng ý với chú lên chín tầng mây rồi."
Phong Đình Quấn vẻ mặt lạnh lùng, anh hít sâu một hơi, nói: "Chủ Hình, cháu rất cảm kích lúc trước chú bằng lòng giúp cháu một tay"
"Sau đó thì sao?" Ông cụ Hình cười khẽ: "Đình Quân, chú cho cháu hay, phụ nữ đều là kẻ lừa đảo, trước đó cô ta đã từng lừa cháu, lúc cháu nghèo túng thì đi thẳng một mạch, bây giờ thấy sự nghiệp của cháu phát đạt hơn lại trở về, cháu đừng để sập bẫy nữa"
Sắc mặt Phong Đình Quân biến đổi, có điều anh che giấu rất tốt, giả vờ như không để tâm, nói: "Chú Hình, cho dù Quân Nhi từng lừa cháu, nhưng mà dù sao hiện tại trong bụng cô ấy cũng đang mang thai đứa con của cháu"
"Đình Quân à, ở trước mặt chủ Hình, cháu còn định lừa gạt như này, vậy thì không được đâu."
"Cháu nào dám lừa gạt chú Hình"
"Thật sao?" Ông cụ Hình nói: "Người trong lòng cháu rốt cuộc là ai, chú biết rất rõ ràng.

Đình Quân à, hôm nay chú gọi cháu tới, chính là muốn nói với cháu, bây giờ cháu còn trẻ, rất dễ bị cái thứ gọi là tình yêt, nhất thời kia làm mê muội đầu óc.


Nhưng chú đã đến cái tuổi này thì hiểu rõ, mấy cái tình yêu vớ vẩn đó, tất cả đều là thứ phụ nữ lấy ra để lừa gạt chúng ta mà thôi.

Chú Hình là người từng trải, chú đã từng bị một người lừa lọc đến mức suýt chút nữa mất cả cái mạng này, nhưng mà chú phúc lớn mạng lớn, vượt qua được, sau đó mới có sự nghiệp như bây giờ, Đình Quân, cháu cũng là từ chuyện đó mà qua, tuyệt đối đừng làm mấy chuyện ngớ ngẩn nữa!"
Phong Đình Quân sa sầm mặt: "Chú Hình, hôm nay cháu đến cũng là muốn thương lượng với chú một chuyện.

Sự nghiệp của chú...!Cháu cũng không ham, chú có thể tìm kiếm người thừa kế khác, cháu cũng chẳng phải là một chọn lựa tốt".

"Nhưng sự thật đã chứng minh, cháu chính là lựa chọn tốt nhất! Chú chỉ cho cháu ba tỷ tiền vốn, mới có mấy năm mà tập đoàn Phong Khởi đã có quy mô như hiện tại, Đình Quân, cháu là người kế tục tốt, chủ Hình không muốn thấy cháu bị người phụ nữ kia lãng phí!"
"Chú Hình, cháu thật sự chỉ muốn ở bên cô ấy, cháu đã bỏ lỡ cô ấy một lần, thật sự không muốn bỏ lỡ cô ấy lần thứ hai nữa.

Về phần sự nghiệp...!Cháu có năng lực kiếm tiền đầy đủ, cô ấy cũng không phải là loại người hám tiền mê của kia."
"Đình Quân!" Ông cụ Hình rốt cục không nhịn được nữa, đập bàn âm một tiếng đứng dậy: "Cô ta mà không phải loại người như vậy à? Nếu như không phải, vì sao sáu năm trước sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cô ta lập tức rời bỏ cháu?"
"Đó là bởi vì cô ấy mang thai, hơn nữa khi đó nhà họ Thời và nhà họ Phong như nước với lửa, cô ấy sợ cháu không chịu nhận đứa bé này."
"Đó đều là lời bịa đặt của phụ nữ!" Chú Hình chống gậy batoong, chậm rãi đi ra, bên trong ống quần trống rỗng, hai cái đùi đều là chân giả, ông dùng sức chỉ chỉ vào cái chân giả của mình: "Cũng bởi vì phụ nữ, chủ mới không có hai cái đùi này! Cô ta lừa gạt chú, nói chỉ cần chủ giúp cô ta chống đỡ món nợ kia, cô ta sẽ chăm sóc chú cả một đời! Thế nhưng rồi thì sao? Cô ta chớp mắt một cái đã cầm lấy số tiền của chủ đi theo người đàn ông khác!"
Phong Đình Quân quả quyết lắc đầu: "Ngọc Minh không phải là người như thế"
"Phụ nữ khắp thiên hạ này đều như nhau! Bên cạnh cháu, cho dù là Thời Ngọc Minh hay là Cố Quân Nhi, có người nào chưa từng lừa cháu à! Bọn họ chính là những tên lừa đảo bẩm sinh, nói dối đến mức đã thành thói quen từ lâu rồi!"
"Ngọc Minh cô ấy."
"Được rồi, không cần nói nhiều như vậy đâu" Ông cụ Hình giơ tay lên, chặn lại tiếp theo của anh, sau đó nói: "Cháu vẫn còn nợ chủ hai điều kiện, hiện tại chú muốn cháu thực hiện điều kiện thứ hai"
"Chú Hình..."
Ông cụ Hình chật vật bước trở về bên cạnh ghế, tay chống gậy batoong không ngừng run rẩy, khó khăn ngồi xuống, cả người đã ngồi vững vàng, mới thở phào một cái.


"Điều kiện thứ hai của chú là, chú muốn cháu rời khỏi Thời Ngọc Minh, chú biết hiện tại hai đứa đang lúc tình ý mặn nồng, cho nên để bồi thường, chú sẽ giúp cháu tìm ra chứng cứ của vụ tai nạn xe cộ khiến bố mẹ cháu qua đời năm đó, giúp cháu báo thù cho bố mẹ".

Lúc anh ra khỏi khách sạn Dung Thành đã là hơn bảy giờ tối.

Màn đêm dần dần buông xuống, hội đèn lồng rực sáng.

Anh vẫn còn nhớ rõ, hôm nay đã đồng ý với Ngọc Minh, phải về nhà sớm ăn cơm, hơn nữa, còn phải gặp mặt chính thức với nhóc Dương.

| Mở cửa xe ngồi xuống, lái đến bên dưới khu nhà Hoa Tường Vi, giống như vô số lần trước đây, châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hút hết, nhả ra vòng khói trắng đục, tựa như là nhả ra hết tất cả phiền muộn và khổ sở, sau đó đứng trong gió lạnh suốt nửa tiếng, chắc chắn trên người mình đã không còn mùi khói thuốc, lại súc miệng nước Thượng Cổ Long, lúc này mới bước vào tòa nhà, nhận thang máy.

Tinh tinh tinh...!
Tiếng tin nhắn được gửi đến.

“Bố, chừng nào thì bố về nhà thế? Hôm nay mẹ đích thân xuống bếp đấy, làm rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon lắm!”
Phong Đình Quận sửng sốt một chút, sau đó lại dần dần lộ ra nụ cười.

Nhóc Dương là một cậu nhóc ngoan ngoãn, được anh dạy bảo rất tốt, nếu như không được mẹ cho phép, sẽ không tự tiện động vào điện thoại di động của mẹ, càng không dùng điện thoại di động của mẹ gửi nhắn tin.


Vậy cũng chỉ có một tình huống.

Nhóc Dương gửi tin nhắn này tới, là cô bảo làm đấy.

Ngọc Minh của anh, vẫn như ngày trước, ngoài mặt trong giương nanh múa vuốt, thật ra bản chất bên trong chính là một cô gái nhỏ dễ xấu hổ, rõ ràng là bản thân muốn giục anh về sớm một chút, lại mượn miệng của đứa con.

Có điều cho dù là như vậy, nỗi lo lắng trong lòng anh cũng vơi đi không ít.

Nhóc Dương, bảo mẹ mở ra cửa.

Tin nhắn vừa gửi đi, cửa thang máy cũng mở ra.

Ra khỏi thang máy đi chưa tới mấy bước đã đến cửa nhà.

Không biết có phải là ăn ý hay không, lúc anh đứng vững trước cửa nhà, vừa định đưa tay gõ cửa, cửa đã được mở ra từ bên trong.

Lúc Ngọc Minh một tay cầm chốt cửa, trong tầm mắt bỗng nhiên gặp phải một người đàn ông, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khiến cô trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc.

Ngoài cái lần tối hôm qua kia, đây là lần đầu tiên anh quang minh chính đại đứng trước mặt cô, cao cao gầy gầy, đứng thẳng tắp, để mặc cô nhìn.

"Mẹ, có phải là bố đã về rồi không!"
Nhóc Dương mừng rỡ chạy tới, từ dưới nách Ngọc Minh chui ra, nhô ra một cái đầu nhỏ, chớp chớp đôi mắt to tròn, đánh giá người đàn ông trước mặt này.


Nhưng nhìn rồi lại nhìn, gương mặt hơi nhăn lại.

Phong Đình Quân có chút hoảng hốt, vội vàng ngồi xổm xuống, chủ động dắt bàn tay nhỏ của cậu con trai: "Nhóc Dương, là bổ đây"
Nhóc Dương vẫn cau mày như cũ, chân ngắn nện từng bước nhỏ chạy vòng quanh anh một vòng, hơi nghi ngờ hỏi: "Bố, siêu năng lực của bố đâu?"
Phong Đình Quân không hiểu lầm: "Cái gì cơ?"
"Bà Phúc nói bố là siêu anh hùng, siêu năng lực của bố là cái gì vậy ạ?"
Phong Đình Quân không biết nên khóc hay cười: "Siêu năng lực của bố à...!Nhất định phải vào thời điểm đặc biệt mới có thể hiện ra, bình thường đều phải khiêm tốn một chút."
Nghe câu nói này, nhóc Dương lập tức làm ra vẻ bất chợt hiểu ra: "Hóa ra là như vậy!"
"Đúng" Phong Đình Quân cúi xuống bế cậu con trai lên, thuần thục kéo tay Thời Ngọc Minh lại, dắt một lớn một nhỏ cùng đi vào trong nhà.

Bàn tay của anh rộng lớn ấm áp, bao trọn toàn bộ bàn tay của cô bên trong, nắm rất chặt, ngón tay còn hơi nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của cô, nhất là ở vị trí ngón áp út, quấn quýt hồi lâu.

"Ngọc Minh"
Xúc cảm thô ráp trên ngón tay khiến cô hơi đỏ mặt, bỗng nhiên bị anh gọi một tiếng, Thời Ngọc Minh kinh ngạc một chút: "Hả?"
"Gần đây vừa từ chức rồi, chắc là em có thời gian rảnh chứ?"
"...!Ừm, anh có sắp xếp gì à?"
"Chỉ là anh cảm thấy...!Em thiết kế nhiều trang sức như vậy, có phải cũng nên thiết kế cho mình một cái không?"
Lúc nói chuyện, ngón tay của anh vẫn luôn ngoắc ngoắc quấn quýt ngón áp út của cô, có ý đồ riêng, ám chỉ rất rõ ràng.

Thời Ngọc Minh xấu hổ rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh, quay đầu đi vào trong phòng bếp: "Em...!Em đi giúp má Phúc nấu cơm trước đã."
- --------------------.

Bình Luận (0)
Comment