Nàng Tựa Mật Đào

Chương 68

Edit: Hà Thu 

Lý Phượng Minh trầm mặc thật lâu trong ngực Tiêu Minh Triệt, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng: “Tiêu Minh Triệt, chàng có phát hiện ra một vấn đề hay không?”

“Vấn đề gì?”

“Chàng với ta đã hợp trướng trong hơn một năm, vậy mà đến nay ta vẫn chưa có thai. Chàng không lo lắng ta…” 

“Cái này có gì mà phải lo lắng? Ta chỉ sợ nàng chạy mất, không sợ gì khác.”

Tiêu Minh Triệt ngắt lời nàng, vùi mặt vào hõm cổ nàng.

“Dù sao cũng không kế thừa ngôi vị hoàng đế, không có con cũng chẳng sao.”

Lý Phượng Minh nhắm mắt, khóe môi mềm mềm mại khẽ mỉm cười: “Đáng tiếc vẫn sẽ có. Nước sốt hoa tương mà ta vẫn hay ăn, thực ra chính là để điều dưỡng giải độc.”

Thuốc giả chết nàng uống có chút ảnh hưởng đến cơ thể con người, từ khi thành hôn đến nay vẫn chưa có thai, chính là di chứng của việc uống thuốc này khi giả chết đổi thân phận năm đó.

Hiện tại lại uống một viên nữa, chỉ sợ phải ăn tương hoa thêm một hai năm nữa mới tốt lên được.

Tiêu Minh Triệt nghe xong cũng không quá kích động, chỉ nói: “Đã biết sẽ tổn thương thân thể, thì về sau tuyệt đối không thể ăn nữa. Nhớ rõ chưa? Nếu không ta…”

“Chàng sẽ như thế nào?” Lý Phượng Minh hừ cười.

“Sẽ cắn tới khi nào nàng khóc thì thôi.”

Tiêu Minh Triệt há miệng cắn vào gáy nàng, mép răng nhẹ nhàng gặm c ắn mạch đập của nàng.

Đó là cách con thú nhỏ lớn lên một mình. Môi và răng không quen dùng để nói chuyện.

Chỉ khi thật sự bước vào trái tim hắn, mới có thể hiểu được, mỗi lần gặm c ắn nhìn như tàn nhẫn, nhưng ẩn giấu phía sau là rất nhiều tâm sự dịu dàng không thể nói được thành lời. 

Hắn nói rằng, ta sẽ không làm tổn thương nàng, sẽ đối xử tốt với nàng.

Lý Phượng Minh nâng cánh tay mềm nhũn không sức lên, nhẹ nhàng vòng quanh eo hắn: “Được, sau này không uống nữa. Cùng nhau sống lâu trăm tuổi đi.”

Ta muốn cùng người trong lòng của ta, cùng nhau sống lâu trăm tuổi.

***

Chuyện thuốc giả chết không nên để nhiều người biết được, vì Lý Phượng Minh đã uống thuốc kia, nên phần sau của vở kịch này cũng phải làm chu toàn.

Sau khi đón nàng về Ung Kinh, Tiêu Minh Triệt tuyên bố với bên ngoài rằng “Trên đường nhận thánh dụ về thăm quê nhà, Hoài vương phi bất ngờ bị nhiễm bệnh dịch.”

Sau đó Lý Phượng Minh ở trong phủ “trị bệnh điều dưỡng” hơn một tháng.

Trong lúc đó, Đại trưởng công chúa nhiều lần đến Hoài vương phủ muốn thăm Lý Phượng Minh, đều bị Tiêu Minh Triệt ngăn cản quyết liệt.

Đại trưởng công chúa không còn cách nào khác, chỉ có thể nói rõ ngọn ngành: “Bệ hạ bảo ta thăm dò xem nàng có thật sự sẵn sàng chết vì lợi ích của ngươi hay không, chứ cũng không phải nhất định bắt nàng chết. Ta cũng không thật sự muốn để nàng ấy chết!”

Lời này vốn không nên nói thẳng ra. Nhưng bà thực sự không có cách nào khác.

Lúc Tiêu Minh Triệt chạy tới quan dịch Lam Thành, vẻ mặt khi nghe nói “Hoài vương phi sắp chết”, đến nay bà vẫn còn nhớ rõ ràng.

Bà không hề hoài nghi, nếu Lý Phượng Minh thật sự có chuyện bất trắc, Tiêu Minh Triệt phát điên lên, thì người cô cô như bà sẽ là người đầu tiên bị hắn giết.

Nghe bà giải thích xong, Tiêu Minh Triệt chỉ vô cảm “Ồ” một tiếng, rồi cho người tiễn khách.

Thái độ này làm cho Đại trưởng công chúa lo lắng đến mất ăn mất ngủ, chỉ có thể thường xuyên đến Đàn Đà tự cầu phúc cho Lý Phượng Minh.

Tề Đế thăm dò tình ý của Lý Phượng Minh đối với Tiêu Minh Triệt có chân thành tha thiết hay không, cũng không phải vì ông đến lúc tuổi già sinh lòng hối hận, đột nhiên quan tâm đ ến hôn nhân hạnh phúc của con trai mình.

Trước khi Tiêu Minh Triệt rời kinh đi Nam Cảnh, Tề Đế từng nói chuyện riêng với hắn.

Hắn nói rõ sẽ không vì trữ vị mà vứt bỏ Lý Phượng Minh, cũng uyển chuyển tiết lộ ý nghĩ “đề cử Tiêu Bảo Trân làm Thái tử, chư vị đại thần sẽ điều hành quốc sự nghị chính”.

Tề Đế làm cha, làm chồng đều khiến người ta sốt ruột, nhưng làm vua coi như vẫn đủ tư cách.

Sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, ông cảm thấy ý tưởng này của Tiêu Minh Triệt tuy quá to gan, nhưng đối với tình trạng đang cần sự ổn định và đổi thay của Tề quốc hiện tại mà nói, rất đáng để thử một lần.

Tiêu Minh Triệt không lên ngôi Thái tử, nên việc giữ vị Vương phi dị quốc Lý Phượng Minh này lại bên người cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng Lý Phượng Minh dù sao cũng là con gái của vương nữ Ngụy quốc.

Tiêu Minh Triệt sẽ là trụ cột của hệ thống nghị viện trong một thời gian dài sắp tới, nên nếu nàng có tâm tư khác, thì chung quy đối với Tề quốc vẫn là một tai họa ngầm.

Tiếp theo Tề quốc còn phải dựa vào Tiêu Minh Triệt đứng đầu để ổn định tình hình, nếu chỉ vì Lý Phượng Minh mà Tề Đế cùng nhi tử sinh ra mâu thuẫn gay gắt, vậy sẽ thành mất nhiều hơn được, cho nên mới để cho Đại trưởng công chúa thay ông ra mặt thăm dò Lý Phượng Minh.

Đến ngày hai chín tháng sáu, sau khi “khỏi hẳn”, Lý Phượng Minh nhận lệnh vào cung diện thánh, lúc này trái tim treo lơ lửng vì lo lắng của Đại trưởng công chúa mới thật sự bỏ xuống được.

Đã biết Lý Phượng Minh quả nhiên có thể liều mình vì Tiêu Minh Triệt, Tề Đế có quyền giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lý Phượng Minh không phải tiểu cô nương bình thường, hoàn toàn có thể hiểu được lý do vì sao Tề Đế muốn thăm dò nàng.

Cho nên sau khi cùng Tiêu Minh Triệt đi vào Cần Chính điện, nàng cũng coi như không có việc gì xảy ra.

Mọi người đều ăn ý không nhắc lại chuyện lúc trước, từng người đều có lễ độ, có tiết chế. Từ đây về sau liền bình an vô sự.

***

Đầu tháng tám, quốc chiến Nam Cảnh kéo dài hơn nửa năm rốt cuộc đi đến hồi kết. 

Trận chiến này, Tề quốc thật sự đã dốc hết sức lực, trả giá cực lớn, cuối cùng dựa vào chiêu thức chiêu mộ nữ binh để bổ sung nguồn binh lực, mới có thể giữ vững cục diện, giành thắng lợi lớn. 

Các vương sư tinh nhuệ của Tống quốc đều bị đánh đến chỉ còn lại một phần mười, ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi năm nữa mới có thể khôi phục lại.

Tống quốc phái sứ đoàn bại trận đến Ung Kinh, dâng tiền bồi thường chiến bại lên, cũng miễn cưỡng ký hiệp ước hòa bình.

Vùng đất biên giới mà hai nước tranh chấp hàng chục năm cuối cùng cũng đã được giải quyết ổn thỏa.

Sau đó là phần thưởng lớn cho các anh hùng có công.

Với một số lượng lớn nữ binh bình dân được khen thưởng và thăng chức, Tề Quốc nhanh chóng bước vào cục diện hoàn toàn mới.

Nhóm nữ binh này làm cho nữ tử Tề quốc nhìn thấy một cách sống khác.

Không cần cả đời dựa vào cha huynh cùng nhà chồng, cống hiến lập nghiệp vào sinh ra tử, được phong hầu tước, đó mới là kiêu ngạo cùng tôn vinh thực sự.

Nhưng có một số chuyện trời sinh đã định là không có cách nào tránh né. Không phải nữ nhân nào cũng cứng rắn mạnh mẽ, cũng không phải nữ nhân nào cũng có thể đi tòng quân chém giết.

Dưới sự hướng dẫn theo đà phát triển của người có tâm, trên phố bắt đầu bàn luận tự nhiên về khả năng nữ tử đọc sách tham gia khoa cử.

Dư luận nhanh chóng lên men và lan rộng khắp đất nước.

Dù là trong triều hay ở thôn quê, sự quan tâm háo hức của mọi người đến việc “có phải nữ tử Tề quốc cũng có thể có một cách sống khác hay không” đã khiến tin “Thái tử Tiêu Minh Tuyên qua đời” trở thành mẩu tin vụn.

Tang lễ của Thái tử không tính là long trọng, cả nước để tang bảy ngày liền kết thúc.

Công chúa thứ mười tám Tiêu Bảo Trân được sắc phong làm Thái tử mới.

Bởi vì thị lực của Tề Đế đã đánh mất hầu như không còn, sức khỏe không ổn định, nên lệnh cho Hoài vương Tiêu Minh Triệt làm nhiếp chính vương, dẫn chúng thần phụ tá Thái tử trị quốc quản lý chính sự.

Bằng cách này, Tề Quốc đã tìm kiếm được sự thay đổi trong khi vẫn duy trì sự ổn định, bắt đầu cuộc cải cách chính phủ quy mô lớn đầu tiên kể từ khi lập quốc.

Một Tề Quốc hoàn toàn mới đang chậm rãi phác họa ra hình dáng.

***

Từ sau khi vào thu, Tiêu Minh Triệt gần như bận đến mức chân không chạm đất, mỗi ngày tan triều trở về nhà đều mang theo rất nhiều văn thư, hồ sơ.

Nhưng ở Lam Thành hắn bị cảnh Lý Phượng Minh hấp hối dọa đủ rồi, nên hiện giờ trở nên dính người đến cực điểm.

Mặc kệ có bận rộn đến đâu, chỉ cần nhất thời không nhìn thấy Lý Phượng Minh, liền nhịn không được muốn lật tung cả phủ để tìm nàng.

“Tiêu Minh Triệt, chàng thật sự là mèo chuyển thế phải không? Chàng giống như kiểu con mèo già, trên miệng lúc nào cũng ngậm mèo con, đi đâu cũng mang theo.”

Lý Phượng Minh tức giận lẩm bẩm, cùng hắn tiến vào thư phòng Bắc viện.

Tiêu Minh Triệt ôm nàng ngồi trên đùi mình, cằm khẽ tựa vào hõm vai nàng, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm: “Nàng thích nói như thế nào cũng được.”

Cánh tay hắn vươn ra ôm sát eo nàng, ngón tay thon dài chậm rãi lật giở bản thảo văn thư, không hề có chút ngại ngùng nào.

Lý Phượng Minh không có hứng thú lắm.

Thấy trên bàn bày sẵn một đ ĩa khoai mỡ sốt hoa, Lý Phượng Minh đưa tay bưng lên, khóe mắt hững hờ đảo qua phần văn thư kia một chút.

Sau khi thoáng nhìn thấy bốn chữ “quy thuận nhập Tề”, nàng kinh ngạc trố mắt: “Hả?!”

“Làm sao vậy?” Tiêu Minh Triệt nghiêng đầu, thấy nàng tựa như hóa đá, cảm thấy thú vị, thay nàng lấy cái đ ĩa kia để xuống một bên.

Lý Phượng Minh hoàn hồn, hai tay bóp khuôn mặt hắn đến biến dạng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm văn thư kia: “Kế sách quy thuận này, ban đầu là ai đề cập?”

“Phụ hoàng.” Tiêu Minh Triệt nói: “Ta đã lệnh cho Sầm Gia Thụ dẫn người đi nghiên cứu, đánh giá xem có khả thi hay không.”

Lý Phượng Minh im lặng một lúc lâu, cười ha ha ngã vào trong ngực hắn, thậm chí còn duỗi duỗi chân như trẻ con. 

“Sao tự nhiên lại phát điên?” Tiêu Minh Triệt ôm chặt nàng, tuy trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng lại bị nụ cười của nàng lây nhiễm: “Rốt cuộc làm sao vậy? Nàng cảm thấy chuyện này không khả thi?”

“Rất khả thi! Quốc chiến Nam cảnh làm tổn thất một lượng lớn dân số trẻ tuổi và trung niên. Nếu lúc này thực hiện kế sách nhập tịch, có thể hỗ trợ bổ sung dân số nhanh chóng.”

Tiêu Minh Triệt gật đầu, lại khó hiểu: “Vậy nàng cười cái gì?”

***

Không có hai bộ não giống hệt nhau trên thế giới.

Nhưng Ngụy, Tề, Hạ là cùng chủng loại, quân chủ ba nước luôn phải đối mặt với các vấn đề giống nhau.

Đối phó với “vấn đề dân số giảm mạnh sau chiến tranh quốc gia quy mô lớn”, nữ vương Hạ Quốc Cơ Bình Quân, Tề Đế và Lý Nghênh đã từng là Thái tử Đại Nguỵ, lại đều nghĩ đến chiêu tổn hại “đoạt người nước bạn”, đây không phải là trùng hợp sao?

Cái gọi là “nhập tịch”, có nghĩa là “quy phục và tiếp nhận dạy dỗ”, từ luật pháp chính thức có được tên và quốc tịch của nước đang ở một cách hợp pháp, đồng thời sống trên thế giới với tư cách là công dân của nước đang ở cho đến hết đời.

Lúc Lý Phượng Mình còn là trữ quân Nguỵ quốc,  cũng từng vì việc này mà lệnh cho Túc Uyển – Chủ tư của Huy Chính viện nghiên cứu và đánh giá vấn đề liên tục trong hai năm, soạn thảo quy trình sơ bộ, ngay cả điều khoản luật pháp tướng ứng nên bổ sung hoặc sửa đổi như thế nào cũng đã chuẩn bị xong.

Đáng tiếc thể chế của Huy Chính viện còn chưa hoàn thiện, con đường dành cho Thái tử Lý Nghênh đã đi đến hồi kết.

Không chỉ mình nàng, mà nữ đế Hạ quốc Cơ Bình Quân cũng nghĩ đến chiêu này.

Trong năm Ngụy Tề chuẩn bị hòa thân, Cơ Bình Quân đã thúc đẩy dư luận tạo thế ở Hạ quốc, có ý muốn mời chào người nước ngoài sống ở Hạ quốc hơn mười năm “quy thuận nhập tịch”.

Vậy mà không ngờ, hiện giờ Tề Đế cũng nghĩ đến biện pháp này.

Đây là một niềm vui bất ngờ đối với Lý Phượng Minh: “Nếu như Hạ, Tề thật sự có thể thúc đẩy chính sách “quy thuận nhập tịch” thành công, vậy cũng chứng minh được suy nghĩ của ta về việc này khi còn trẻ là đúng.”

Cựu Thái tử Đại Ngụy Lý Nghênh ở tuổi mười lăm mười sáu tuổi đã có cái nhìn sâu sắc và tầm nhìn xa trông rộng, có thể so sánh với Cơ Bình Quân cầm quyền mười mấy năm, Tề đế cầm quyền hơn ba mươi năm, điều này đối với người Ngụy Quốc lúc trước vứt bỏ Lý Phượng Minh mà nói, là một cái bạt tai vang dội cỡ nào chứ!

“Lát nữa ta bảo Thuần Vu đưa cho chàng một bản quy tắc chi tiết.” Lý Phượng Minh vui vẻ nhón một miếng khoai lang chấm tương hoa cho vào miệng: “Nhưng mà, việc này lúc mới bắt đầu có chút khó khăn.”

Tiêu Minh Triệt gật đầu than nhẹ: “Đúng vậy.”

Có một số người nước ngoài đã sống ở các quốc gia khác trong một thời gian dài, quả thật nảy sinh mong muốn ở lại lâu dài. Nhưng họ vẫn lo lắng rằng ngay cả khi nhập tịch rồi cũng khó có thể được chấp nhận thực sự, vẫn bị coi là người nước ngoài.

Trong trường hợp đó, họ sẽ trở thành kẻ trôi giạt không nơi nào đến cũng không có đường trở về.

“Muốn loại bỏ lo lắng của bọn họ, trước tiên pháp luật phải cho bọn họ bảo đảm tương ứng. Cái này ta và Thuần Vu trước đó đã có thỏa thuận, chàng có thể tham khảo.”

Lý Phượng Minh nuốt miếng khoai lang xuống, thấy Tiêu Minh Triệt đã bưng trà đưa đến bên miệng, liền cầm tay hắn nhấp một ngụm, lúc này mới nói tiếp.

“Thứ hai, phải có người làm mẫu cho bọn họ. Hầu hết mọi người đều có tâm lý hùa theo đám đông. Nếu người đi trước xuất hiện, thì những người phía sau sẽ không do dự như vậy.”

Tiêu Minh Triệt buông chén trà xuống, liếc mắt nhìn nàng: “Nàng sao?”

“Đương nhiên.” Lý Phượng Minh đắc ý nhướng mày.

Nàng đã quyết tâm thử cùng Tiêu Minh Triệt nắm tay đi hết quãng đời còn lại, đương nhiên không cự tuyệt chuyện “quy thuận nhập Tề”.

Hơn nữa, còn có thể tự mình thực hành xem tư tưởng trị quốc khi còn trẻ của mình xem có đúng hay không, kiểu trải nghiệm này thật sự là ngàn năm có một. 

“Mọi người đều biết, ta là con của vương nữ Nguỵ quốc. Nếu chính sách nhập tịch do ta và thuộc hạ quyết định, vậy đó sẽ là một tín hiệu mạnh mẽ đối với những người nước ngoài sống ở Tề Quốc.” 

Tiêu Minh Triệt trầm ngâm một lát, có nghi vấn mới: “Nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, các nàng vẫn là người Ngụy. Chuyện này giải quyết thế nào?” 

“Cái này đâu cần giải.” Lý Phượng Minh nhún nhún vai: “Thay đổi phong tục, thay đổi quan niệm thói quen của dân chúng, vốn không phải chuyện một sớm một chiều là xong.”

Khi triều đình Tề Quốc và pháp luật công nhận danh tính, những người nước ngoài đã nhập quốc tịch có thể được hưởng các trách nhiệm và quyền lợi giống như người dân nước Tề, thời gian lâu dần rồi bá tánh cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Sự tin tưởng và hội nhập thực sự, nói cho cùng vẫn phải dựa vào thời gian.

Tiêu Minh Triệt nghiêng đầu nhìn nàng: “Vậy, sau khi quy thuận nhập tịch, việc đầu tiên nàng muốn làm là gì?”

“Chuẩn bị đi thi!”

Đáp án này khiến Tiêu Minh Triệt ngây ngẩn cả người.

***

“… Thi văn võ, nam nữ đều có thể tham gia ứng tuyển. Không cần tìm quý tộc tiến cử nữa, chỉ cần thông qua kỳ thi sơ bộ của quận huyện học chính quy là có thể tiến vào Hạ vọng. Các bộ sẽ tham gia vào toàn bộ quá trình tuyển chọn học giả, không còn là độc quyền của hai bên viện Đại học sĩ với Lại bộ nữa.”

Trong nhã gian lầu hai ở hậu viện của Trạc Hương Hành, Văn Âm chậm rãi mà nói, thỉnh thoảng kích động đến mức khoa tay múa chân.

Chung Tình bên cạnh cũng hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng: “Đợi đến đầu xuân, lễ trưởng thành của ta vừa qua, là đúng đủ tuổi, vừa vặn bắt kịp kỳ thi sơ khảo!”

Nhóm tiểu cô nương các nàng quả thực sinh ra gặp đúng thời, trùng hợp bắt kịp sự cải cách lớn nhất định sẽ được ghi vào sử sách nước nhà này.

Lý Phượng Minh nhấp một ngụm đào phô mai, cười nói: “Vậy thật sự phải chúc mừng các ngươi rồi. Có điều, những người vượt qua ba vòng tuyển chọn, vào năm sau còn phải được các ban bầu chọn lại, đến lúc đó lại công bố danh sách yết bảng khác. Các ngươi đã nghĩ kỹ xem muốn cống hiến cho bộ nào chưa? Chỉ còn hơn nửa năm nữa, phải chuẩn bị sớm chút.”

Chung Tình cười ha ha: “Ta và tam ca ta đều muốn ghi tên vào bảng danh sách của Kim Ngô Vệ. Làm quan võ, quan trọng nhất là có bản lĩnh gan dạ, dám liều mạng, ý tứ cống hiến cũng chỉ có như vậy. Ta không trông cậy vào một bước lên trời, từ chức võ tốt nhỏ bắt đầu cũng được. Ngược lại là Văn Âm, muốn tới viện đại học sĩ viện cống hiến thì sợ là phải sầu hói đầu.”

“Ai nói ta muốn ghi tên vào danh sách bảng viện đại học sĩ?” Mi mắt Văn Âm cong cong: “Nghe nói bắt đầu từ sang năm Quốc Tử Giám sẽ mở rộng các trường học dành cho nữ tử trong kinh thành, thiếu rất nhiều giáo viên nữ, cho nên ta chuẩn bị đi ghi danh làm giáo viên cho Quốc Tử Giám.” 

Quý nữ Tề quốc xưa nay luôn được nuông chiều,  Văn Âm tuy được nuôi dạy ở nhà với các huynh trưởng đệ đệ từ nhỏ, nhưng từ khi lớn lên, nàng không mấy khi đến đó nữa. 

Điều này khiến cho việc học hành của nàng không đủ vững chắc, ba năm hay năm năm cũng không thể bổ sung cứu vãn được tình trạng học vấn nửa vời.

Huống hồ Đại học sĩ còn gánh vác trọng trách làm bộ não của Hoàng đế, nếu nàng ghi tên ứng cử trên bảng của viện đại học sĩ, thì không có chút phần thắng nào.

Nhưng trình độ học vấn của nàng so với nữ tử bình thường ở Tề quốc đã được coi như rất cao, đi tới trường học nữ làm giáo viên thì lại thừa sức.

Bởi vì các nàng có khởi đầu hoàn toàn mới, nên cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ trước nay chưa từng có.

Lý Phượng Minh rất mừng cho họ.

Đang cười nói vui vẻ, Chung Tình đột nhiên nói: “Đúng rồi Hoài vương phi, nghe nói gia thần Sầm Gia Thụ của nhà ngài sang năm sau cũng sẽ ghi tên vào danh sách, có thật không?”

“Đúng, là Hoài vương điện hạ bảo hắn đi.” Lý Phượng Minh cười đáp: “Hắn đã qua Hạ vọng lấy sĩ một lần, nhận được thẻ bài sĩ tử, nên không cần phải trả lời ba vòng đầu, chỉ cần đợi cho đến khi công bố yết bảng cống hiến là được.”

Văn Âm truy vấn: “Hắn dự định ghi tên vào bảng danh sách nào?”

“Viện Đại học sĩ.”

“Nguy hiểm thật nguy hiểm thật. Nếu hắn cũng ghi tên vào bảng Quốc Tử Giám, Văn Âm coi như lại nhiều thêm một đối thủ mạnh.”

Chung Tình cười hì hì nhìn về phía Tân Hồi đang ở một bên ngẩn ngơ thất thần: “Vậy Tân Hồi thì sao? Tân Hồi chuẩn bị ghi tên vào bảng nào?”

Nửa tháng trước, Hoài vương phi Lý Phượng Minh dẫn gia thần Thuần Vu Đại, Tân Hồi đi tới Hộ bộ quy thuận nhập Tề, chưởng quầy lớn nhỏ của Trạc Hương Hành là Ngọc Phương, Đồ Vu cũng đi theo, làm náo động Ung kinh thành.

Trong buổi tế lễ Kinh Trập ngày đó, Chung Tình từng cùng Tân Hồi bảo vệ Thái tử, đã chứng kiến thân thủ và lòng can đảm của Tân Hồi.

Vì tất cả nữ tử ở Tề Quốc đều có thể đi thi, nên sau khi nhập quốc tịch, Tân Hồi có thể dự thi làm quan, về mặt pháp lý không có vấn đề gì cả.

Không chỉ Tân Hồi, mà Thuần Vu Đại trước mắt cũng đang chuẩn bị thi. Ngay cả chưởng quầy lớn nhỏ của Trạc Hương Hành là Ngọc Phương, Đồ Vu cũng đều đang chuẩn bị.

Lý Phượng Minh đã sắp xếp, nếu sang năm bọn họ đều thi đậu, Trạc Hương hành sẽ giao cho Độ Dương Phỉ quản lý.

Lời của Chung Tình khiến Tân Hồi hoàn hồn, cười tươi để lộ hàm răng trắng: “Kim Ngô Vệ.”

Chung Tình khiếp sợ liếc mắt một lúc lâu, ôm lòng kêu r3n: “Nếu ở trong phòng thi không may rút được phiếu phải tỷ thí với ngươi, vậy chẳng phải ta sẽ bị ngươi treo lên đánh sao?!”

“Yên tâm đi, ngươi cũng chỉ là bị ta treo lên đánh thôi mà.” Tân Hồi hả hê khi thấy người gặp họa, cười đến bả vai run rẩy: “Đáng thương cho Thuần vu chuẩn bị ghi tên vào bảng trung thư tỉnh, đến lúc đó có khi lại bị điện hạ nhà chúng ta treo lên đánh!”

Thuần Vu Đại ngồi trong góc cầm quyển “Triều cương Đại Tề” ngẩng phắt đầu lên, trừng to hai mắt đầy tơ máu, lời nói ôn nhu trước kia đã thay đổi, giọng nói gần như bạo lực.

“Tân Hồi ngươi câm miệng! Đừng làm ta sợ nữa!”

Nàng sống đến nay là hai mươi mốt năm rồi, lúc trước cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lại ở trong phòng thi phân cao thấp với Lý Phượng Minh điện hạ.

Trong khoảng thời gian này, nàng căng thẳng đến mức ba hồn bảy vía gần như vặn vẹo.

Chung Tình và Văn Âm vừa buồn cười vừa khiếp sợ: “Sang năm Hoài vương phi cũng muốn ứng tuyển Hạ Vọng thủ sĩ?!”

Với địa vị hiện tại của Tiêu Minh Triệt, nếu Lý Phượng Minh thật sự muốn làm quan ở Tề quốc, chỉ cần hắn nói một câu là được.

Nhưng vị Hoài vương phi này thật sự ngoài dự đoán của mọi người, tự nhiên muốn đích thân đi làm thí sinh.

“Luật pháp chính thức cũng không nói nữ tử đã kết hôn rồi thì không thể thi làm quan, cũng không nói Vương phi không thể thi làm quan.” Lý Phượng Minh cười xấu xa: “Thật không dám giấu diếm, ta nhìn chằm chằm chức quan viên cục hàng hải của trung thư tỉnh đã lâu lắm rồi.”

Cục hàng hải trực thuộc trung thư tỉnh của Tề quốc rất tuyệt vời, không chỉ quản lý các vấn đề ngoại thương hàng hải do mỗi cảng biển thành lập, mà còn có một đội thương thuyền quy mô lớn chuyên dụng để tiến hành kinh doanh dưới danh nghĩa của triều đình.

Nói cách khác, nếu Lý Phượng Minh trúng tuyển quan viên của cục hàng hải, nàng có thể uy phong lẫm liệt mang theo đội thuyền lớn, lấy danh nghĩa triều đình Tề quốc công khai đi khắp các nước!

Bàn tính nhỏ trong lòng Lý Phượng Minh vang lên, Văn Âm cùng Chung Tình đương nhiên sẽ không biết.

Hai tiểu cô nương liếc nhau, vừa cảm khái vừa hâm mộ cười đỏ mặt.

Văn âm nói: “Trong kinh đều nói, Hoài vương phi đối với Hoài vương điện hạ tình thâm nghĩa trọng, mọi việc đều không tiếc lấy bản thân để bảo vệ lợi ích của Hoài vương, quả nhiên không sai. Cha ta đã nói qua, sau chiến tranh với Tống, quốc khố trống rỗng, triều đình rất cần thông qua thương mại ngoài khơi để kiếm lợi nhuận, nhưng việc này của quan viên hàng hải cần phải thường xuyên ra biển, rất nhiều người đều không muốn, cho nên nhân tài rất khó có được. Triều đình đang phát sầu, ngươi lại dứt khoát viết tên lên bảng danh sách.”

Chung Tình giống như ông cụ non, cười than với Lý Phượng Minh: “Ngài đó, tại sao chỉ có ở trước mặt Hoài vương điện hạ mới trở thành quả hồng mềm mặc người ta nắm bóp như vậy chứ?”

***

Toàn Ung kinh thành sợ là chỉ có Tiêu Minh Triệt biết, Hoài vương phủ cũng không có quả hồng mềm tình thâm nghĩa trọng, nghe lời thuận theo nào.

Nữ nhân Lý Phượng Minh kia, căn bản là giống như đào mật, hình dáng đẹp, vị ngọt, nhưng trái tim lại cứng rắn.

Từ sau khi quyết định sang năm sẽ dự thi “Hạ vọng thủ sĩ”, Lý Phượng Minh điện hạ đang chuẩn bị kiểm tra liền nghiêm túc cự tuyệt chuyện hợp trướng!

Lý do rất chính đáng: Nàng sợ đột nhiên có thai.

“Chẳng lẽ chàng muốn ta bụng to đi dự thi? Vòng tập nhìn có thể có dân chúng toàn thành vây xem ném hoa quả với trái cây. Bụng to không đẹp, đổi lại là ta, ta cũng không ném hoa!”

Đối mặt với sự phấn chấn của Lý Phượng Minh, Tiêu Minh Triệt vùng vẫy giãy chết: “Không phải nàng nói thuốc giả chết kia…”

“Đúng vậy, có chút ảnh hưởng nhỏ, nhưng cũng đâu có làm cho người ta vô sinh, ta phải đề phòng cẩn thận.”

Lý Phượng Minh đè bàn tay không an phận của Tiêu Mình Triệt lại, muốn đẩy hắn ra khỏi phòng ngủ.

“Đi mau đi mau, ta còn phải thắp đèn đọc sách đêm.”

Mùa đông trời lạnh, sau khi màn đêm buông xuống lại càng lạnh hơn. Gần đây nàng luôn thích đọc sách trong chăn.

Trước đó nàng mềm lòng hai lần, đồng ý cho Tiêu Minh Triệt ở lại, kết quả…

Tình tình ái ái, thực sự là cản trở người ta tiến lên mà! 

Lý Phượng Minh rút kinh nghiệm xương máu, thái độ kiên quyết, nhưng Tiêu Minh Triệt sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

Hắn xoay người đặt Lý Phượng Minh ở chỗ bình phong, vây nàng ở giữa hai tay mình, cúi đầu hôn lên trán nàng.

“Ta biết vì sao nàng muốn đi thi, cũng biết vì sao nàng phải để cho bọn Thuần Vu, Tân Hồi tranh thủ làm quan, cho nên ta sẽ không quấy rối.”

Đế hậu Ngụy Quốc cũng từng là một cặp vợ chồng trẻ, giúp đỡ lẫn nhau vượt qua khó khăn, nhưng về sau lại trở thành kẻ thù chính trị.

Cho nên lúc này có thể Lý Phượng Minh vẫn tin tưởng vào tình cảm của Tiêu Minh Triệt, nhưng lại rất khó tin tưởng “vĩnh viễn”.

Nàng cần phải có nền tảng của riêng mình, để đảm bảo rằng nàng sẽ không bao giờ rơi vào tình cảnh “ngoài Tiêu Minh Triệt ra thì không có gì”.

Trong mắt tất cả mọi người, việc “Lý Phượng Minh mang theo gia thần đi thi khoa cử, bản thân còn muốn ứng tuyển quan viên cục hàng hải chuyên chạy khắp nơi trong thiên hạ”, thật sự là vừa hoang đường, lại tùy hứng.

Nhưng từ ngày Tiêu Minh Triệt biết được tính toán của nàng, cũng chưa từng nói nửa chữ không.

Phần tâm ý dịu dàng đến gần như dung túng săn sóc này, Lý Phượng Minh đều hiểu, cũng rất hưởng thụ.

Nhưng nàng không thể bị mê hoặc nữa!

Nàng nắm chặt vạt áo Tiêu Minh Triệt, đè nén khóe môi đang nhếch lên, dùng sức trừng hắn: “Vừa nói không quấy rối, vậy chàng còn muốn ở lì trong phòng ngủ của ta để làm gì?”

Đã gần hai tháng chưa hợp trướng, nàng cảm thấy ta muốn làm gì? Câu nói trong lòng này mới vọt tới bên miệng, đã bị Tiêu Minh Triệt mạnh mẽ nuốt trở về.

Đôi mắt hắn hơi rũ xuống, hàng lông mi dài đổ bóng hình rẻ quạt ở dưới mắt.

Ánh sáng lập lòe khiến hắn trông đặc biệt ngoan ngoãn, giống như con chó lớn đang chờ chủ nhân vuốt lông.

“Đêm lạnh học tập sẽ rất vất vả, ta chỉ muốn giúp điện hạ ngài làm ấm giường thôi. Điện hạ sẽ không cự tuyệt chút tâm ý nhỏ nhoi này của ta, phải không?”

Vạt áo hắn hơi mở, Lý Phượng Minh có thể nhìn thấy rõ xương quai xanh duyên dáng, cùng với hầu kết hơi lăn lộn của hắn.

Nàng nghi ngờ đêm nay địa long trong phòng cháy quá mạnh, lại khiến nàng miệng đắng lưỡi khô, quá kỳ lạ.

Thấy nàng đỏ mặt im lặng nhìn chằm chằm xương quai xanh của mình, khóe môi Tiêu Minh Triệt cong lên, chậm rãi cúi đầu, ghé sát vào tai nàng, trầm giọng mềm nhẹ cầu xin: “Chỉ một lần, được không?”

Toàn thân Lý Phượng Minh run lên, đột nhiên bừng tỉnh từ trong bầu không khí tươi đẹp nóng bỏng: “Tên tiểu yêu tinh nhà chàng, toàn nói mấy lời nhảm nhí không thể tin được!”

Hai người bọn họ chỉ cần lăn vào trong trướng, nào có trận nào là một lần là có thể bỏ qua?! Náo loạn đến khi sắc trời tờ mờ sáng cũng là chuyện thường ngày!

Cứ như vậy, Tiêu Minh Triệt lần lượt dùng hết mọi thủ như đoạn giả ngoan bán thảm, nhiệt tình thân cận, dùng chân tình lay động chân tâm, rồi lại lấy sắc dụ dỗ, thế mà vẫn hoàn toàn vô dụng ——

Trong đêm tuyết gió lạnh, đối mặt với cánh cửa tẩm điện đóng chặt, Tiêu Minh Triệt quấn chặt lớp áo khoác rộng trên người, đôi mắt hoa đào thanh tú thâm trầm lạnh lùng.

“Lý Phượng Minh, ta đường đường là Nhiếp chính vương của Đại Tề, nửa đêm bị nàng đuổi ra khỏi phòng, vậy mà chỉ có một cái áo để khóc ngoài thôi sao?! Tốt xấu gì cũng phải cho thêm cái chăn chứ?”

— Hoàn chính văn —
Bình Luận (0)
Comment