Nàng Tựa Mật Đào

Chương 31

Edit: Hà Thu

Muốn được tham gia xướng hội ký gửi do Đàn Đà tự tổ chức, trước tiên phải thông qua quan hệ ngoằn ngoèo để lấy được ngọc bài đi vào. Sau đó mỗi người đều phải đeo mặt nạ giống nhau mà nhà chùa đưa cho, hét giá cũng không cần tự mình lên tiếng, mà sẽ do tăng nhân truyền lời làm thay…

Đủ loại chi tiết này đủ để chứng minh, đây tuyệt đối không đơn giản chỉ là một buổi “bán đấu giá” thông thường. Bí mật, khiêm tốn và suôn sẻ để hoàn thành giao dịch, là kỳ vọng chung của ban tổ chức và những người tham gia.

Như vậy, ban tổ chức đương nhiên phải tự mình phòng bị, không được để xảy ra bất kì phong ba nào.

Đạo lý đơn giản này không cần ai nói, Lý Phượng Minh tự có thể nghĩ đến. Tân Hồi cũng có thể.

Lúc trước khi tiến vào giảng kinh đường, Tân Hồi nhìn như trầm mặc, nhưng ánh mắt lại âm thầm quét qua khắp toàn bộ giảng đường, cùng võ tăng cất giấu trận hộ ẩn nấp ở mấy nơi hẻo lánh như xà nhà đối diện ánh mắt.

Cho nên, khi Lý Phượng Minh bị tức giận lắm cho váng đầu, trong nháy mắt đưa tay ném bội ngọc ra, Tân Hồi lập tức nghiêng người giương cánh tay, nhanh tay lẹ mắt bắt nó trở về lòng bàn tay.

Cũng quyết đoán đẩy cái ót Lý Phượng Minh, mạnh mẽ ấn nàng vào trong ngực Văn Âm.

Tất cả xảy ra ở trong điện quang hỏa thạch, mặc dù lực đạo của Tân Hồi đã có chút kiềm chế, nhưng hiển nhiên khắc chế có hạn.

Lý Phượng Minh bị buộc phải đụng vào trong ngực Văn Âm, lại đeo mặt nạ, cái mũi thuận lý thành chương gặp tai nạn lớn, trong mắt nhất thời có nước mắt cùng sao vàng bay bay.

Văn Âm cũng kêu lên một tiếng đau đớn, nhắm mắt một lúc lâu mới thở hổn hển.

Nàng cải nam trang đi ra ngoài, trước ngực đương nhiên bị buộc chặt. Giờ phút này lại đột nhiên bị đụng một cái, thật sự là ai đau ai biết.

Tân Hồi không để ý đến việc giải thích cùng trấn an hai người, mà là trước tiên hướng mấy vị võ tăng hộ trận trong bóng tối mỉm cười gật đầu.

Mặc dù có mặt nạ che chắn, nhưng khóe môi, cử chỉ hòa khí của nàng đang cố gắng hết sức để truyền đạt thiện chí.

Các võ tăng hộ trận thấy thế, liền yên lặng thu thế, không có hiện thân.

Tuy nói Tân Hồi ngăn trở kịp thời, không để cho Lý Phượng Minh thật sự nháo ra động tĩnh lớn, nhưng thân phận người ở đây cũng không đơn giản, ít nhiều cũng nhận thấy có chút khác thường, lục tục nhìn qua.

Tiêu Minh Triệt và Liêm Trinh phía trước cũng đồng thời quay đầu lại, trong mắt chứa cảnh giác nhìn kỹ.

Chẳng qua, bọn họ chỉ nhìn thấy vị trí dựa vào tường ở giữa, có một cô nương mặc váy đỏ vùi đầu giấu ở trong ngực một vị thiếu niên áo lam.

Trước mắt bao người ôm nhau thân mật như vậy, thoạt nhìn giống như đôi vợ chồng nhỏ tình sâu nghĩa nặng to gan lớn mật.

Tại sao lại nói là vợ chồng trẻ?

Bởi vì cô nương mặc váy đỏ kia búi tóc bách hợp đại biểu cho việc đã kết hôn, trên đầu cài cây trâm hồ điệp kim tuyến.

Cây trâm kia rất tinh xảo, cánh bướm nhỏ còn có thể nhẹ nhàng vỗ cánh, khiến cô nương kia có thêm một cỗ kiều diễm linh động.

Tiêu Minh Triệt và Liêm Trinh đều không có hứng thú thăm dò đôi vợ chồng xa lạ tùy tiện thân mật kia, sau khi xác định không có việc gì, liền quay đầu lại.

***

Cuối cùng, Tiêu Minh Triệt lấy giá ngàn vàng, không chút do dự mua hộp trân châu kia.

Hắn cũng không biết, có một đạo ánh mắt rưng rưng mang theo lửa nóng, chỉ hận không thể ở trên lưng hắn đâm ra hai lỗ máu.

Trong mắt Lý Phượng Minh còn lưu lại nước mắt lúc trước do mũi bị đụng phải.

Nàng gắt gao trừng mắt nhìn bóng lưng Tiêu Minh Triệt, nội tâm gào thét: Ngươi thích trân châu như vậy sao không nói sớm đi! Ta để lại cho ngươi giá tám trăm lượng vàng thôi! Còn cái hộp kia ta không thèm tính tiền, cho không ngươi luôn đó!

Đáng tiếc sự tình đã thành kết cục đã định, nàng cùng lắm cũng chỉ là tức giận gần chết mà thôi.

Sau đó, trụ trì trên đài giảng kinh đích thân trưng bày vật phẩm thứ hai chưa được xem trước ra.

Là một túi gấm màu xanh nhạt trông bình thường không có gì lạ.

Tăng nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn cao giọng nói: “Tin tức trong túi gấm có liên quan đến chức “Đô tư”. Người bán không để lộ thân phận, nguồn tin cũng không rõ ràng, có đáng tin hay không, còn cần các vị quý nhân tự mình cân nhắc. Giá khởi điểm, một ngàn năm trăm lượng vàng.”

Tháng trước, Tề Đế ra chiếu lệnh bổ sung chức “Đô tư”, có quyền hạn cao hơn chủ soái biên quân, giám sát tất cả sự vụ ngoại trừ điều binh khiển tướng, cũng được vòng qua binh bộ trực tiếp bẩm sự với thiên tử.

Chức Đô tư sẽ do con cháu tông thất từ quận vương trở lên thay phiên nhau đảm nhiệm, mỗi lần nửa năm, cũng bổ nhiệm Hoài vương Tiêu Minh Triệt làm Đô tư biên quân Nam Cảnh đầu tiên.

Việc này đã sớm được dán thiếp ở ngoài cửa cung, thông báo cho mọi người biết, nhưng khi nào Tiêu Minh Triệt sẽ nhậm chức, Tề Đế đến nay vẫn chưa chính thức đưa ra lời khẳng định rõ ràng.

Tiêu Minh Triệt khi nào đi nhậm chức, bề ngoài xem ra không được tính là đại sự, chỉ cần yên lặng chờ đợi thánh tâm đưa ra phán quyết.

Nhưng quốc chính triều vụ từ trước đến nay đều là rút dây động rừng, bất kỳ dị thường nào cũng có thể tạo thành ảnh hưởng đến kết cấu triều đình.

Bỏ ra một hai ngàn lượng để đánh cược vận khí, mua một tin tức không xác định có hữu ích hay không, đối với các bên liên quan mà nói cũng không tính là hoang đường.

Nhưng có một chuyện Lý Phượng Minh hận không thể lý giải ——

Người bán thần bí dám ngay tại chỗ ngồi độn giá trên trời, đám người mua không lộ diện dưới đài này cũng nhao nhao nhắm mắt tranh đoạt tăng giá.

Điên cuồng nhất chính là, tin tức giá khởi điểm một ngàn năm trăm lượng vàng, vậy mà còn không có đảm bảo nguồn tin thật hay giả!

Trong thanh âm hô giá liên tục của tăng nhân, tròng mắt trừng lớn của Lý Phượng Minh chuẩn bị rơi xuống đất.

Nàng ghé sát vào bên tai Văn Âm, nhỏ giọng hỏi: “Trường hợp này, từ trước đến nay đều là dạng người ngu ngốc nhiều tiền như vậy?”

Văn Âm gật đầu bật cười: “Chuyện thường xuyên xảy ra.”

Dù sao tin tức trong túi gấm có liên quan trực tiếp đến Tiêu Minh Triệt, trong lòng bàn tay Lý Phượng Minh liên tục túa ra mồ hôi, sợ hắn sẽ trở thành tên oan đại đầu mang danh “người ngu nhất tiền nhiều nhất” trong giảng đường này.

Nhưng ngoài dự liệu chính là, Tiêu Minh Triệt đối với cái túi gấm màu xanh lục này không có biểu hiện ra nửa điểm hứng thú, không hét giá một lần nào cả.

Cuối cùng túi gấm màu xanh lục đã được giao dịch thành công với cái giá đáng kinh ngạc là hai ngàn một trăm lượng vàng, được mua bởi một nam tử trung niên mặc áo choàng văn học màu trắng bạc.

***

Vật phẩm cuối cùng là một túi gấm dệt vàng trên nền đỏ, nhưng nó còn kỳ quái hơn túi gấm màu xanh trước đó, là bởi ngay cả “tin tức” cũng không phải, mà là một “cơ hội”.

“Người có được túi gấm này, có thể được quý nhân hộ giá hộ tống, thuận lợi tiến vào vòng ngự tiền đối đáp của Hạ vọng thủ sĩ. Nơi phát ra đáng tin cậy, sau khi giao dịch thành công, người mua và người bán có thể đơn độc gặp mặt nói chuyện về các vấn đề tiếp theo.”

Tăng nhân vừa nói ra lời này, Lý Phượng Minh liền trợn tròn mắt.

Trong nửa năm ở hành cung Tích Thúy Sơn, nàng đã xem xong lịch sử Tề quốc, sau đó cũng hỏi Tiêu Minh Triệt, cho nên nàng biết Tề quốc không có khoa cử, Hạ vọng thủ sĩ là con đường tắt duy nhất để sĩ tử hàn môn có thể đi tới con đường làm quan.

Sĩ tử các nơi trước tiên phải tìm được địa phương có ban thưởng tứ tước hiển quý, tìm được người có thể bảo đảm tiến cử, mới có thể đi vào kinh.

Đến tháng sáu, dưới sự đồng chủ trì của Lại bộ và viện đại học sĩ, những sĩ tử được tiến cử phải trải qua ba vòng sàng lọc “Tập nhìn”, “So văn”, “Luận sách”.

Cuối cùng năm mươi người xuất sắc nhất được chọn ra mới có tư cách đến ngự tiền đối đáp.

Mặc dù không phải vào được ngự tiền đối đáp thì sau này nhất định sẽ được làm quan, nhưng có thể vào hàng năm mươi người này, cũng sẽ không tay không trở về.

Người không được Tề Đế điểm trúng sẽ do Đông cung hoặc mấy thân vương phủ lựa chọn, điều này đối với những sĩ tử bình dân xuất thân hàn môn mà nói, cũng là kết quả không tồi rồi.

Nhưng hôm nay đây là đang làm gì? Dùng một số tiền lớn để bán cơ hội đến vòng ngự tiền đối đáp?!

Mấy năm nay, Văn Âm thường xuyên tới đây xem xướng hội ký gửi, nhưng không phải tháng nào cũng đến.

Cho nên, chuyện hoang đường kinh thiên động địa như “bỏ một số tiền lớn là có thể vào thẳng vòng ngự tiền đối đáp ở Hạ vọng thủ sĩ”, nàng cũng là lần đầu tiên gặp phải.

Nàng ngơ ngẩn hồi lâu, thẳng đến khi buổi xướng hội kết thúc, lúc cùng Lý Phượng Minh rời khỏi giảng kinh đường, Văn Âm mới thấp giọng lẩm bẩm: “Cứ như vậy, sợ là Đại Tề sẽ xong mất.”

Mặc dù thanh âm của nàng cũng không lớn, nhưng Lý Phượng Minh có chút vẫn kinh hãi, vội vàng lôi kéo nàng nhanh chóng rời đi.

Hai người không biết, Tiêu Minh Triệt cùng Liêm Trinh đứng ở bậc thang cách các nàng chưa tới mười bước.

Hai người đều từng trải qua sát phạt trên chiến trường, thính lực đương nhiên cực nhạy bén. Khoảng cách này cũng không xa, cho nên bọn họ đều lờ mờ nghe được câu nói kia.

Liêm Trinh quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh Triệt, cười nói: “Lúc trước nhìn nhầm, còn tưởng rằng tên kia là tên tiểu tử ph óng đãng chỉ biết ôm kiều thê làm chuyện trăng gió.”

Tiêu Minh Triệt gật gật đầu, xoay người nói với Phúc quận vương Tiêu Minh Tấn đứng phía sau: “Phái một người đi theo tên tiểu tử ngồi trong góc vừa rồi, xem xem có lai lịch thế nào.”

“Được, Ngũ ca yên tâm.”

Lúc rời khỏi Đàn Đà tự, Phúc quận vương vẫn không cam lòng lắm, xuống xe ngựa lại chạy tới.

Tiêu Minh Triệt đang muốn đánh ngựa, thấy hắn đi rồi còn quay lại, liền siết cương ngựa, nghi hoặc liếc hắn: “Còn có việc gì?”

Phúc quận vương quả thực có thể coi là ăn nói khép nép: “Ngũ ca, hộp trân châu kia huynh có thể bán lại cho ta không? Ta sẽ trả giá cao để mua lại từ chỗ huynh, hoặc huynh muốn ta đưa vật khác ra trao đổi cũng được. Sinh nhật của Xu nhi sắp tới rồi, ta đã đáp ứng tìm mua trân châu để may váy mới cho nàng, nhưng mà suốt mấy tháng cũng không tìm được viên trân châu nào có chất lượng tuyệt vời như vậy…”

Xu nhi chính là Phúc quận vương phi Tào Xu.

Đối mặt với khẩn cầu chân thành tha thiết của Phúc quận vương, Tiêu Minh Triệt thật sự là lạnh lùng đến nửa điểm nhân tình cũng không có: “Không cho.”

Phúc quận vương nghiêng đầu híp mắt, hồ nghi nhìn hắn, giọng mang ý thăm dò: “Là muốn tặng cho tẩu tử?”

Tiêu Minh Triệt ôm cái hộp mặt lạnh lùng: “Không phải.”

Không phải tặng, là vật về nguyên chủ. Đây vốn là đồ của Lý Phượng Minh.

“À…” Phúc quận vương phát ra tiếng “chậc chậc” ý vị thâm trường.

Thất vọng trở lại xe ngựa, Phúc quận vương nói với thê tử kết quả tiếc nuối này, hai người đều đồng thời thở dài.

Phúc quận vương phi chống cằm bĩu môi: “Gần đây rất nhiều người đang truyền tai, nói Ngũ ca đối với Ngũ tẩu rất lãnh đạm, đụng cũng không cho đụng vào. Hôm nay vung tiền như rác mua trân châu, cũng không phải cho thê tử của mình… Hừ, hơn phân nửa là bị dã yêu tinh mê hoặc rồi.”

Nàng muốn đi Hoài vương phủ mật báo, Ngũ tẩu thật quá đáng thương mà.

Phúc quận vương ôm nàng vào trong ngực, cười khổ: “Đừng gây chuyện.”

***

Đến cuối giờ mùi*, Tiêu Minh Triệt trở lại Hoài vương phủ.

*từ 13 giờ đến 15 giờ.

Khương thẩm bẩm báo với hắn mấy chuyện vặt vãnh, lại đem hai tấm bái thiếp hôm nay nhận được trình lên.

Tiêu Minh Triệt tiếp nhận, ho khan một tiếng: “Gần đây Vương phi có gì khác thường không?”

“Hồi điện hạ, cũng không có gì khác thường. Chỉ là lần trước say rượu bị ngài làm tổn thương mặt mũi, mấy ngày liền không ra khỏi cửa viện, hai ngày nay mới bình thường trở lại.”

Khương thẩm nheo mắt nhìn sắc mặt của hắn, dừng một chút, lại nói: “Sáng nay trời chưa sáng đã đi ra ngoài, dẫn cả Tân Hồi đi theo. Nói là có hẹn với Văn Âm cô nương, con gái của Văn đại học sĩ.”

“À.” Tiêu Minh Triệt luôn cảm thấy ánh mắt Khương thẩm không thích hợp. Phảng phất như đang nhìn một tên phụ lòng, rất bực bội nhưng không dám nói gì.

Sau khi trở lại bắc viện tắm rửa thay quần áo xong, Tiêu Minh Triệt ngồi một mình trong thư phòng hồi lâu.

Rất nhiều năm trước, có nhiều người đã từng nói với hắn rằng: Mẫu thân ngươi là bởi vì sinh ngươi nên mới chết, cho nên, vô luận có khó khăn như thế nào ngươi cũng phải sống sót.

Sống sót, rồi sau đó thì sao? Cái này không có ai nói cho hắn biết.

Cho nên hắn luôn sống một cách chết lặng.

Bất kể là đi chiến trường liều mạng để đổi lấy chỗ đứng, hay là vụng về nhưng hết sức thận trọng từng bước, gian nan giãy dụa cầu sinh, đều chỉ vì hai chữ “sống sót” trống rỗng kia.

Không có quá nhiều tưởng niệm và hy vọng, thậm chí không có bao nhiêu sướng vui giận buồn.

Cho dù là lấy được hay mất đi, đối với hắn mà nói giống như không có quá nhiều khác biệt, đều không biết cái gọi là gì dao động.

Thế nhưng, từ khi Lý Phượng Minh nắm lấy tay hắn ở trong màn tuyết, có một số việc đã chậm rãi khác biệt.

Nhưng hắn lại không nói rõ được là khác nhau ở chỗ nào.

Cuối tháng trước Lý Phượng Minh cung yến say rượu, một trận rượu điên cuồng từ trên đường về đến phủ, mấy ngày sau đó, Tiêu Minh Triệt hoàn toàn không biết nên đối với nàng như thế nào cho phải.

Gần đây đã liên tiếp mấy ngày hắn không gặp Lý Phượng Minh, nhưng mỗi người bên cạnh tựa hồ đều dùng ánh mắt, ngôn ngữ cùng vẻ mặt âm thầm khiển trách hắn.

Hắn lười không muốn giải thích, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Dù sao, quan hệ cổ quái giữa hắn và Lý Phượng Minh, ngay cả chính hắn cũng không biết nên tính như thế nào.

Đến giờ thân*, rốt cục Tiêu Minh Triệt cũng miễn cưỡng sắp xếp lại được đống suy nghĩ hỗn loạn, đại khái đã suy nghĩ ra một lát nữa khi nhìn thấy Lý Phượng Minh sẽ nói cái gì.

*15h giờ đến 17h

Lúc này mới cầm chìa khóa khố phủ, ôm hộp trân châu hôm nay mới dùng ngàn vàng mua về, chậm rãi ra khỏi bắc viện.

***

Lúc đi tới cửa tiểu viện của Lý Phượng Minh, Tiêu Minh Triệt dừng chân, hít một hơi thật sâu, nhịp tim đột nhiên hỗn loạn.

Thật sự là không giải thích được.

Lần đầu tiên ra chiến trường chém người, lúc nào tâm cũng lặng như nước. Giờ phút này chỉ là muốn đi gặp Lý Phượng Minh, cùng nàng nói hai câu mà thôi, trái tim này đang nhảy lung tung cái gì vậy?

Còn đang bực bội khó hiểu, dư quang của hắn đã thoáng nhìn thấy có người đang đi về phía này, liền quay đầu nhìn lại.

Vừa nhìn một cái, huyết dịch quanh người Tiêu Minh Triệt đều đông cứng lại.

Người tới là Lý Phượng Minh và Tân Hồi vừa trở về từ bên ngoài.

Lý Phượng Minh sải bước đi trước, vừa đi vừa nói gì đó với Tân Hồi. Thỉnh thoảng làm ra một cái thủ thế có biên độ không nhỏ, giống như là kích động, lại giống như đang vui vẻ.

Nàng mặc y phục màu đỏ dịu dàng đoan nhã, búi tóc bách hợp, trên tóc có cài cây trâm hồ điệp kim tuyến vừa xinh đẹp vừa linh động.

Theo mỗi bước di chuyển của nàng, tiểu hồ điệp nhẹ nhàng vỗ đôi cánh màu vàng xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng lung linh sáng chói, khiến mắt Tiêu Minh Triệt đau nhói.

Đợi đến khi Lý Phượng Minh đi tới trước mặt, hắn mang thái độ khác thường, chủ động mở miệng: “Khương thẩm nói hôm nay nàng có hẹn với Văn Âm.”

Hắn nghe thấy thanh âm của mình khô khốc, ngữ khí cứng rắn đờ đẫn. Giống như là trần thuật, lại giống như nghi vấn.

Lý Phượng Minh nhíu mày chăm chú nhìn hắn: “Đúng, lần trước cung yến có hẹn trước với Văn Âm.”

Lừa đảo.

Tiêu Minh Triệt nhìn chằm chằm nàng, trước mắt không ngừng lóe lên một màn trong giảng đường.

Nữ tử mặc váy màu đỏ nhào vào trong ngực thiếu niên áo lam. Những con bướm nhỏ trên cây trâm vàng phe phẩy cánh nhỏ giữa búi tóc bách hợp.

Hắn cảm thấy đôi mắt mình có thể đột nhiên sung huyết, nhìn kẻ lừa đảo trước mắt này, lại giống như bịt kín một tầng vầng sáng đỏ nhạt.

Tiêu Minh Triệt nghĩ, hắn phải lập tức đi Phúc quận vương phủ, hỏi bằng được thân phận của tên tiểu tử áo lam kia.

Mặc kệ tiểu tử kia là nhà ai, cũng mặc kệ tiểu tử kia có bao nhiêu bản lĩnh, có bao nhiêu khát vọng cùng bụng dạ, tối nay thế nào cũng phải cho vào bao tải dìm xuống sông.

Tên nam nhân đáng chết dám câu dẫn thê tử của người khác, nhất định phải bị dìm xuống sông.

Ý niệm thô bạo u ám này chợt nổi lên, liền rốt cuộc kiềm chế không nổi nữa.

Tiêu Minh Triệt bỗng nhiên đem hộp trân châu, cùng chìa khóa khố phủ nóng bỏng trong lòng bàn tay nhét vào trong ngực Lý Phượng Minh, sau đó nhấc chân muốn đi.

Rồi lại cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lý Phượng Minh.

“Ta còn chưa có trừng ngài, ngài ngược lại còn trừng ta trước?!” Trên mặt Lý Phượng Minh đột nhiên đỏ như tôm chín.

“Ngài thành thật nói cho ta biết, móng vuốt kia của ngài đến tột cùng là có mắt, hay là không có mắt?!”

“Ta…” Tiêu Minh Triệt cực kỳ xấu hổ: “Là ngoài ý muốn.”

Lý Phượng Minh đem cái hộp kia ném cho Tân Hồi đang trợn mắt há hốc mồm, sau đó mang theo khuôn mặt đỏ bừng phẫn nộ, xắn tay áo xông về phía Tiêu Minh Triệt, hung mãnh đánh tới.

“Mặc kệ ngài là cố ý hay là ngoài ý muốn!”

“Ngài đúng là một tên oan đại đầu ngốc nghếch, tự nhiên bỏ ra một ngàn lượng vàng mua lại hộp trân châu tám mươi lượng ta bán đi!

“”Nếu lúc đó không phải Tân Hồi đem ta đè vào trong ngực Văn Âm, thì lúc ấy ta đã xông lên đánh rụng đầu ngài rồi!”

“Ta bình tĩnh hơn nửa ngày, thật vất vả mới quyết định nhịn không đánh ngài!”

“Nhưng bộ móng vuốt kiêu ngạo của ngài đã là lần thứ hai tập kích ’tấm lòng rộng lớn’ của ta! Cái này không thể nhịn được!”

Tân Hồi ở bên ngoài xem cuộc chiến có chút bối rối.

Nàng không xác định được là mắt mình xảy ra vấn đề, hay là Tiêu Minh Triệt bị điện hạ nhà nàng đánh cho choáng váng.

Hoài Vương điện hạ ngày thường rõ ràng không có biểu tình gì, thế mà bây giờ bị đánh lại nở nụ cười, đây là tình huống gì vậy?!
Bình Luận (0)
Comment