Nàng Tựa Mật Đào

Chương 12

Edit: Hà Thu

Tuy nói Lý Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt là vợ chồng danh chính ngôn thuận, nhưng hai người từ đêm đại hôn đã nói rõ ràng và đạt được sự đồng thuận, không ai coi cuộc hôn nhân này là thật.

Loại quan hệ kỳ quái này, mà ngủ trên một cái giường, cho dù giường đủ lớn cũng sẽ không được tự nhiên.

Hai người giống như đêm đại hôn, khoảng cách ở giữa rộng tới mức có thể nằm thêm một người. Mỗi người trong lúc nửa mê nửa tỉnh gò bó tư thế ngủ, cứ mơ mơ màng màng ngủ đến tận hừng đông.

Giờ Mão*, Lý Phượng Minh cưỡng ép mở mí mắt ra, lấy tay che miệng, lười biếng không tiếng động ngáp một cái.

*từ 5 giờ tới 7 giờ sáng

Động tác của nàng cũng không lớn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi kinh động đến người bên gối.

Hai người gần như đồng thời quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, không ai nhúc nhích, nhưng đều giống như con thú nhỏ kinh hãi, tư thái cảnh giác đề phòng.

Sau một lúc lâu không nói gì, cả hai liền tỉnh táo lại, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác. Từng người đứng dậy rửa mặt thay quần áo, đều không có hỏi đối phương xem dậy sớm như vậy làm cái gì.

Sau khi rửa mặt đơn giản xong, Lý Phượng Minh theo thường lệ cùng Tân Hồi đến rừng phong ven hồ đối luyện.

Trên đường đi, Tân Hồi thừa dịp Thuần Vu Đại đi chuẩn bị trà uống còn chưa đi theo, liền tiến đến bên tai Lý Phượng Minh, cười hắc hắc xấu xa: “Đêm qua hai vị điện hạ ở trong thư phòng đánh nhau hả?”

“Đúng vậy. Là điện hạ nhà ngươi không biết tự lượng sức động thủ trước, còn thua nữa. Lý Phượng Minh liếc mắt tự giễu.

“Dù sao Hoài Vương điện hạ cũng đã từng đích thân ra chiến trường, người đánh không lại cũng không mất mặt đâu.”

Tân Hồi lớn mật ôm vai nàng, cười đến ngửa tới ngửa lui, tiếp theo lại hỏi: “Điện hạ nhà ta đêm qua ngủ có ngon không?”

Lý Phượng Minh chỉ chỉ quầng xanh đen nhàn nhạt dưới mắt mình, lười biếng trả lời: “Theo ngươi thì sao?”

Tân Hồi hả hê khi thấy người khác gặp họa: “Buổi sáng tỉnh lại, ngài nhìn bên gối xuất hiện thêm một mỹ nam tử tuấn tú, cảm giác thế nào?”

“Cảm tưởng?” Lý Phượng Minh che miệng ngáp một cái, gật đầu lầm bầm: “So với đêm đại hôn, bầu không khí có thể nói là hòa hợp.”

Lần này khi nàng và Tiêu Minh Triệt tỉnh lại, đều không có làm ra động tác bóp cổ đối phương, rất tốt.

***

Tân Hồi là cao thủ có nền tảng vững chắc phi thường, cho dù ngày bình thường Lý Phượng Minh hết sức tập trung đối chiến với nàng, thì cũng chỉ có thể ít bị ăn đòn hơn chút mà thôi.

Đêm qua Lý Phượng Minh vốn đã ngủ muộn, lại bởi vì bên cạnh có thêm một người nên không thể an tâm mà ngủ, cho nên trong quá trình luyện tập sáng nay vừa hoảng hốt lơ đãng lại mỏi mệt, từ đầu đến cuối khó có thể ngưng thần*.

*Gom tụ tinh thần lại, tức là chú ý.

Như vậy, kết quả của nàng đương nhiên không có chút nào ngoài ý muốn, lại một lần nữa bị Tân Hồi đánh cho lệ rơi đầy mặt.

Loại chuyện này đối với Lý Phượng Minh mà nói chuyện quá qua quýt bình thường. Thuần Vu Đại cũng rất quen thuộc mà tiến lên, đưa cho nàng một chén trà ấm, lại thuận tay lau nước mắt cho nàng.

Đáng tiếc nàng trời sinh đã có tật xấu này, phàm là chịu đau quá độ sẽ tự nhiên rơi nước mắt, căn bản không khống chế được, có lau cũng vô ích.

Thời tiết gần đây không tốt, gió buổi sáng rất lạnh.

Lần này đối luyện xong, trên người nàng toát ra chút mồ hôi nóng, trên mặt lại có nước mắt không ngừng chảy ròng ròng. 

Sau đó bị gió lạnh thổi qua, cả người liền co rúm lại.

Thuần Vu Đại đỡ lấy nàng, nàng liền thuận thế mượn lực dựa vào, mang hình tượng đáng thương hề hề này xoay người lại, chuẩn bị trở về.

Nào ngờ Lí Phượng Minh vừa nâng hai mắt đẫm lệ lên, liền kinh ngạc thấy Tiêu Minh Triệt chắp tay đứng cách đó không xa, cũng không biết ở bên cạnh quan sát bao lâu rồi.

Nàng mơ hồ nhìn thấy mi tâm Tiêu Minh Triệt hơi nhíu lại, phảng phất như đang nghi hoặc. Kiểu như “ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, hôm qua lấy đâu ra tự tin mà muốn đánh nhau với ta?”

Nàng nhất thời xấu hổ đến mức muốn ôm đầu chạy trốn như chuột.

Đáng tiếc nàng bị Tân Hồi ra tay tàn nhẫn, giờ phút này ngay cả khí lực nhấc chân chạy cũng không đủ, cũng coi như họa vô đơn chí*.

* tai hoạ không đến một mình, phúc lộc không lại hai lượt.

Lúc Thuần Vu Đại dìu nàng đi đến trước mặt Tiêu Minh Triệt, chẳng những nước mắt chảy ra, nói chuyện còn bởi vì khí tức bất ổn mà mang theo chút nghẹn ngào nức nở: “Ngài tìm ta, có việc gì sao?”

Lời còn chưa dứt, Lý Phượng Minh chỉ hận không thể cắn lưỡi tự sát.

Nghe cái giọng nói mềm mại không có tiền đồ này đi, nghẹn ngào giống y như đang làm nũng vậy. Tôn nghiêm của nữ nhi Đại Ngụy đã không còn sót lại chút gì rồi!

***

Tiêu Minh Triệt nhàn nhạt liếc Thuần Vu Đại một cái, thấy Lý Phượng Minh không có ý muốn để nàng tránh đi, liền quay đầu nhìn về phía mặt hồ bên cạnh.

“Ta muốn hỏi một chút, cái hương nàng dùng trong trướng kia, dính vào trên người bao lâu mới có thể bay hết?”

Người Nguỵ giỏi điều chế hương, họ Lý lại càng đặc biệt giỏi.

Đêm đại hôn, bốn góc trong hỉ trướng treo túi hương, Tiêu Minh Triệt đã từng trông thấy.

Nhưng loại hương lần trước có công dụng chủ yếu là ngưng thần trợ ngủ, mùi hương gần giống với quả anh đào thanh đạm chua ngọt, chỉ cần xốc màn lên, không bao lâu sẽ tan đi hết.

Nhưng hương thơm trong lều đêm qua rõ ràng là khác nhau. Tiêu Minh Triệt không hiểu chuyên môn, chỉ biết mùi hương này có thể nói là vô cùng ngang tàng, dính vào người là không tan được.

Lúc mới đứng dậy, hắn cảm thấy mặc kệ mình đi tới đâu, chóp mũi luôn quanh quẩn mùi thơm như có như không, điều này làm cho hắn nhiều lần nhịn không được quay đầu lại, cho rằng Lý Phượng Minh đang lặng lẽ đi theo phía sau mình.

Đợi đến khi hắn luyện công được hơn phân nửa, trên người nóng toát mồ hôi, mùi hương lại càng thêm nồng đậm, hắn mới xác định mùi hương kia đúng là từ trong cơ thể hắn lộ ra.

Điều này làm cho hắn vô cùng khó chịu. Đường đường là một đấng nam nhi, cả người lại thơm ngào ngạt. Đây không phải là muốn mạng sao?

Nhìn bộ dáng không được tự nhiên của hắn, Lý Phượng Minh vừa rơi nước mắt vừa vui vẻ: “Ngài cố nhịn thêm hai canh giờ nữa đi. Cái đó là ‘La khế dạ hương’, muộn nhất là sau giờ ngọ* sẽ tan hết.”

*từ 11:00 tới 13:00

Trên người hai người bọn họ vốn dính mùi hương giống nhau, cũng đều vừa trải qua buổi sáng luyện công đổ mồ hôi, khiến cho mùi hương càng thêm nồng đậm.

Giờ phút này đứng gần nói chuyện, hai cỗ mùi hương tụ hợp giao hòa, không hiểu sao có vẻ… quỷ dị.

Tiêu Minh Triệt cảm giác trên mặt mình bất ngờ nóng lên.

Hắn mạnh mẽ kéo căng khuôn mặt lạnh lùng, nhịn cỗ tê dại đột nhiên nổi lên sau lưng xuống, giả vờ trấn định nói: “Tối nay có thể đổi sang loại khác không?”

“Chắc không được. Gần đây thời tiết âm u, bốn phía luôn có sự ẩm ướt lạnh lẽo làm cho ta rất không thoải mái.” Lý Phượng Minh có ý muốn thương lượng với hắn: “Hương này có thể làm cho ta dễ chịu hơn chút, tâm tình cũng thoải mái.”

“Nếu nàng chịu đổi sang loại hương khác”, Tiêu Minh Triệt đưa mắt nhìn về phía Tân Hồi đang đi tới, đưa ra điều kiện trao đổi: “Để báo đáp, ta có thể giúp nàng đánh nàng ấy mấy ngày không xuống được giường. Bằng cách này, nàng cũng có thể dễ chịu hơn”. Ít nhất vài ngày nữa sẽ không bị đánh cho khóc nữa.

Lý Phượng Minh trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm cảm thán: “Ngài thật đúng là kỳ tài bàn điều kiện.”

Đem võ thị tùy thân của nàng đánh đến mấy ngày không xuống được giường, đây là chuyện người có thể làm sao? Rốt cuộc là muốn báo đáp hay là báo thù?

***

Mặc dù không có tiếp nhận điều kiện trao đổi do Tiêu Minh Triệt đưa ra, nhưng Lý Phượng Minh vẫn để Thuần Vu Đại đổi hương trong trướng.

Loại mới đổi chính là một loại châu hoàn, dùng dầu hoa nhài chưng thêm mấy hương liệu quý giá luyện mật chế thành, mùi thơm nhu hòa thanh nhã, đối với Lý Phượng Minh mà nói bình thường không có gì lạ.

Nhưng Tiêu Minh Triệt cảm thấy hương này rất tốt, bởi vì nó không dính vào người.

Sau khi giải quyết xong vấn đề hương thơm trong trướng, nền tảng chung sống hòa bình trong chuyện “chung giường chung gối” của hai người lại vững chắc hơn vài phần.

Mấy ngày tiếp theo, thời tiết càng thêm rét lạnh, Thái hoàng thái hậu vốn đã nói tạm thời không cần sớm tối thưa hầu, Lý Phượng Minh liền vui vẻ làm tổ trong Trường Phong uyển.

Tiêu Minh Triệt bị Tề Đế bắt “ăn năn hối lỗi”, theo lý cũng tính là nửa cấm túc, vì thế hắn cũng không ra khỏi Trường Phong uyển.

Trường Phong uyển chỉ có một thư phòng, mặc kệ hai người có nguyện ý hay không, đều chỉ có thể ở chung một phòng.

Nhưng Lý Phượng Minh hiện giờ cùng Tiêu Minh Triệt ở chung một phòng, thậm chí ban đêm bị ngủ chung, cũng đã không còn nửa điểm xấu hổ.

Còn có chuyện gì có thể xấu hổ hơn so với chuyện “bị Tiêu Minh Triệt nhìn thấy mình bị Tân Hồi đánh cho phát khóc” nữa đâu?

Không có, không quan trọng, bất chấp tất cả đi.

Đối mặt với Tiêu Minh Triệt, Lý Phượng Minh dần tiến vào một loại bình thản chết lặng, thậm chí tản mạn.

Mà trong mắt các thị nữ hành cung không biết nội tình, hai người bọn họ cơ hồ từ sáng đến tối đều như hình với bóng, cực kỳ giống một đôi vợ chồng mới cưới dính keo như sơn.

***

Người Tề và người Ngụy có khẩu vị khác nhau khá lớn về đồ ăn.

Trước kia Lý Phượng Minh ở Hương Tuyết viên bồi Thái hoàng thái hậu dùng bữa, có khi đầy bàn thức ăn hoàn toàn không hợp khẩu vị, nhưng ở trước mặt lão thái thái không tiện nói gì, chỉ có thể ứng phó ăn mấy miếng, chờ đến khi trở lại Trường Phong uyển lại phân phó Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi làm chút đồ ăn mình muốn ăn.

Hiện giờ Tiêu Minh Triệt cũng ở Trường Phong uyển, Lý Phượng Minh lo lắng nếu hai người tách ra dùng bữa, sợ rằng sẽ có thị nữ hành cung truyền lời đến lão thái thái bên kia, vậy sẽ gây phiền toái.

Vì thế nàng để cho Thuần Vu Đại, Tân Hồi mỗi bữa chuẩn bị riêng cho mình hai món ăn, rồi đặt chung lên bàn dùng bữa cùng Tiêu Minh Triệt.

Nàng nghĩ khẩu của vị hai người khác nhau, Tiêu Minh Triệt đại khái sẽ không động đến hai món ăn kia của nàng, nên còn đặc biệt phân phó làm ít chút.

Nhưng ngoài dự liệu chính là, Tiêu Minh Triệt hoàn toàn không kén ăn, trên bàn có cái gì thì ăn cái đó.

Mấy ngày tiếp theo, hai người rõ ràng quen thân hơn rất nhiều, ở chung cũng dần dần tùy ý.

Một buổi chiều ngày nọ, trong thư phòng không có người bên ngoài, Lý Phượng Minh đọc sách đã mệt, liền ngồi bên cửa sổ xếp bằng hai chân, tay ôm trà nóng sưởi ấm, trong miệng ăn lần lượt từng viên kẹo.

Nàng quay đầu nhìn Tiêu Minh Triệt phía sau bàn đọc sách: “Ài, Hoài vương điện hạ.”

Tiêu Minh Triệt tay đang cầm quyển sách nhìn chuyên chú, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Ừm?”

“Kỹ thuật làm đường của Tề quốc các ngài thật sự rất lợi hại. Kẹo sương này so với lúc trước ta ăn ở Đại Ngụy còn giòn ngọt hơn.” Lý Phượng Minh cầm lấy một cái kẹo dài chừng ngón út, như dỗ dành tiểu hài tử mà lắc lắc, tươi cười thân thiết.

“Ngài cũng ăn một viên đi?”

“Đa tạ. Ta không thích ăn vặt.” Tiêu Minh Triệt lật tiếp một trang sách.

Lý Phượng Minh khịt mũi cười khẽ: “Tề nhân các ngài thật sự rất…”

Nhớ tới hiện giờ rốt cục là đang ở địa bàn của người khác, nói quốc gia người ta chỗ này không tốt chỗ kia không được, hình như cũng không phù hợp.

Vì vậy, nàng thay đổi cách nói của mình: “Ngài đã bao giờ nhìn thấy đứa trẻ tươi cười hớn hở vì được ăn vặt chưa? Ngài có biết tại sao không? Bởi vì đồ ăn vặt  khiến người ta thưởng thức được hương vị phong phú mỹ diệu của nhân gian, phải nếm qua mới không uổng công sống cả đời. Thật đó, bất kể nam hay nữ, ăn những thứ nhỏ nhặt này cũng không mất đi uy nghiêm đâu.”

Ánh mắt Tiêu Minh Triệt vẫn còn ở trong sách, thuận miệng trả lời. “Ta ăn cơm không kén ăn, là bởi vì người không ăn cơm sẽ chết đói.”

“Ý ngài là sao?” Lý Phượng Minh nghe đến sửng sốt. Cái này gọi là ông nói gà bà nói vịt đúng không?

Tiêu Minh Triệt không chút để ý lật thêm một trang sách: “Ta nếm không ra hương vị.”

Đồ ăn vặt tồn tại là để cho người ta nếm được tư vị phong phú, vậy hắn ăn cũng uổng phí.

Lý Phượng Minh thật cẩn thận nhìn hắn một lúc lâu, áy náy nói: “Xin lỗi, ta không biết. Là trời sinh đã thế sao?”

“Không phải.” Hắn lời ít mà ý nhiều, cũng không giải thích lý do vì sao.

“Không phải là sinh ra đã thế.” Lý Phượng Minh có chút đồng tình: “Vậy đã từng để ngự y chẩn đoán điều trị chưa?”

“Không cần. Sau này nếu nàng nhìn thấy ta sinh bệnh, không cần quan tâm, cứ tránh xa ta ra là được rồi.”

Tiêu Minh Triệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm túc dặn dò nàng. “Càng đừng để bất cứ kẻ nào tới gần, nhất là ngự y.”

Trong lòng Lý Phượng Minh hoảng hốt, đang muốn hỏi vì sao, lại có thị nữ ở bên ngoài thông bẩm, nói trong cung có nội thị đến truyền khẩu dụ của bệ hạ.

Vì thế hai người tự sửa sang lại dung mạo quần áo, một trước một sau ra khỏi thư phòng.

***

Khẩu dụ của Tề Đế, ba ngày sau sẽ đích thân đến hành cung Tích Thúy Sơn, ở lại Tử Cực viên một đêm, còn có Tiền Chiêu Nghi, Thái tử, Hằng vương cùng mấy vị hoàng thất tông thân trọng thần làm bạn giá.

Nghe có vẻ không liên quan gì đến Tiêu Minh Triệt, nhưng Lý Phượng Minh biết, nếu sự tình thật sự không liên quan đến hắn, lời khẩu dụ nên truyền đến Hương Tuyết viên, sau đó lão thái thái sẽ nói cho Tiêu Minh Triệt biết.

Sau khi tiễn nội thị đi, Lí Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt sóng vai đi dưới hành lang Trường Phong uyển.

“Chẳng lẽ, Thái tử cùng Hằng vương còn đang dây dưa chuyện của Liêm Trinh?” Lý Phượng Minh suy đoán: “Phụ hoàng ngài muốn mang theo hai người bọn họ cùng mấy vị tông thân trọng thần cùng đến đây, xem ra vẫn là muốn dùng ngài để giải quyết êm đẹp mọi chuyện.”

Tề Đế đại khái cũng bị thế lực hai phái giằng co làm phiền đủ rồi.

Trước mắt đem phạm vi nhân tuyển phân định ở mấy hoàng tử cùng hoàng thất tông thân trọng thần, hẳn là muốn đem chuyện của Liêm Trinh thành định luận “mấy vị hoàng tự tranh chấp”, hoàng tộc sẽ tự xử lý chuyện nhà.

Tiêu Minh Triệt thần sắc hờ hững, khẳng định suy đoán của nàng: “Hơn phân nửa là phải dùng gia pháp hoàng tộc xử trí ta một lần nữa, như vậy, chuyện Liêm Trinh mới dừng ở đây được. Đã có tiền lệ trong quá khứ rồi.”

Dứt lời, hắn nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời âm trầm bên ngoài mái hiên, trong mắt dường như có sương mù.

“Lý Phượng Minh, nàng nói xem, ngày mai liệu có tuyết rơi không?”
Bình Luận (0)
Comment