Nam Việt Đế Vương

Chương 264 - Chương 264:

Thằng này tuy nói nhiều, nói dai, nói dở, nhưng hoàn toàn không thể phủ nhận được nó kiến thức cực kì phong phú, hơn nữa còn là tồn tại cấp độ Lão Bất tử, tuy rằng đã lạc hậu cả mấy vạn năm nhưng vẫn không hề kém cỏi quá nhiều.

Trần Hạ Băng lúc này mới cố gắng đứng dậy, ánh mắt đầy sát khí nhìn chòng chọc Trần Phong, nhưng rốt cục cũng không dám làm gì. Cô nàng đã là cá nằm trên thớt, giờ chỉ có cầu may mắn xem có ai đó xử lí Trần Phong thì may ra họ mới có thể được giải thoát.

Thanh Vân thì khác, cô nàng bị Trần Phong dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dễ nên cũng không quá lo lắng, thậm chí còn có chút vui vẻ, trò chuyện với Ánh Nguyệt, Hà My cùng Ngọc Linh, thoáng chốc cười vang cả vùng.

Phạm Việt cùng Lê Bá Long lúc này cũng đã trở lại, thấy cảnh này thì không khỏi khâm phục Trần Phong tài năng.

Bọn hắn đi tầm mười lăm phút thì đến một tòa nhà cao tầng, bên ngoài tản ra từng trận từng trận Ma khí um tùm, thỉnh thoảng còn có Ma Hồn từ bên trong nhảy ra làm loạn.

"Năm đó vị Linh Giả kia đang ở trong tòa Linh Bảo giới này, không ngờ bị diệt sát. Hắn bị chết oan nên oán khí vô cùng vô tận, cho nên nơi đây mới khủng bố như vậy." Ngọc Linh giải thích.

Trần Phong ồ lên một tiếng, mà lúc này Hà My đột nhiên chen tới, đẩy Thanh Vân sang một bên, chiếm vị trí bên cạnh Trần Phong.

"Anh Phong, trong kia có Ma Hồn Thai."

"Có Ma Hồn Thai?"

Trần Phong hơi chút lo ngại, hỏi cô bé:

"Nó có đang hoạt động không?"

"Rất may là nó đang ngủ đông anh ạ, nhưng nếu có vài chục người chết đi nói không chừng nó sẽ tỉnh lại."

Trần Phong nghe vậy thì bớt lo một chút, lại nhìn chăm chăm lên trời. Lúc này đang có hơn hai mươi vị Linh Giả đồng loạt tế ra Linh Bảo, ầm ầm công phá kết giới. Những người này thực lực cường đại, so với tên Linh Giả hắn đã giết kia còn hùng mạnh hơn nhiều.

Linh Giả, là một phạm trù khác. Ví như Chuyển Linh cảnh viên mãn, chỉ cần có ba bốn cái Chuyển Linh Cửu Chuyển là có thể cầm chân nổi, nhưng một Huyễn Linh cảnh nhất tinh, muốn xử lí được thì phải ít nhất là mười tên Chuyển Linh viên mãn mới có thể. Đấy là sự khác biệt.

Đương nhiên không kể những thiên tài như Trần Hạ Băng, Trần Phong, Ngọc Linh. Bọn hắn là thiên tài cùng thế hệ, đều lĩnh ngộ ra Thế, hơn nữa tu vi cùng cảnh giới đều hùng hậu gấp chục lần người thường. Bọn hắn sở hữu Linh Công Linh thuật cao cấp, Linh Bảo Chuyển Linh binh cũng là bảo vật trong đồng loại.

Như Trần Phong đây, Chuyển Linh Tam Chuyển Linh giả đánh Chuyển Linh Thất Chuyển như con, Bát Chuyển cũng không trụ được quá lâu, Cửu chuyển còn có thể chiến với hắn một trận!

"Hắc hắc, nhóc con, chúng ta gặp lại rồi."

Nguyễn Thắng từ nơi xa bước tới, bên cạnh là hai người khác khí thế so hắn không kém, thậm chí còn hơn một bậc!

Hai cái Chuyển Linh Cửu Chuyển đỉnh cao!

Trần Phong cười vang, đáp:

"Các ngươi nghĩ rằng ăn chắc bọn ta?"

Nói rồi lòng bàn tay hắn ngưng tụ Linh Quang Kim Tiễn, nâng lên ngang tầm mắt. Lập tức Nguyễn Thắng giật mình, Linh lực ngưng tụ thành một tấm khiên chắn trước ngực. Mà hai tên kia cũng đồng thời thi triển ra Linh thuật, thậm chí tế ra Chuyển Linh binh, sẵn sàng chiến đấu.

Hai bên giương cung bạt kiếm, tưởng chừng muốn đánh nhau to thì Trần Hạ Băng lạnh giọng nói:

"Bảo tàng sắp mở ra, chớ có gây chuyện!"

"Cô em giọng thật lạnh, không biết là con cái nhà ai?"

Một trong hai tên kia cười phá lên, trong tay ẩn hiện một đám thuốc bột. Tuy nhiên gã còn chưa kịp làm gì thì một luồng Kiếm quang đã vọt tới, cắt Linh thuẫn do gã ngưng tụ thành vô số mảnh, ầm ầm đâm lên Chuyển Linh Binh. Gã kêu rên một tiếng, lùi ra sau mấy bước, kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt.

"Sư tỷ!"

Nơi xa xa có mấy thiếu nam thiếu nữ chạy lại, tu vi đều là Chuyển Linh cảnh. Bọn hắn hiển nhiên là người của Phổ Đạo Miếu, tìm kiếm cô nàng đã lâu.

"Các ngươi là Diệt Ma Đoàn đúng không? Chúng ta là người của Phổ Đạo Miếu, mong nể mặt một chút."

Một tên thanh niên bước lên trước, vẻ mặt cao ngạo nhìn xung quanh mà nói. Lúc thấy gã Trần Phong không khỏi phì cười, mà Ngọc Linh thì nhanh chóng lấy ra một tấm mặt nạ che mặt.

Tên này, là Tống Vân!

Là cái tên truy sát Trần Phong cùng Ngọc Linh, sau đó bị hắn đánh trọng thương, không ngờ qua mấy tháng tên này đã đột phá hai tiểu cảnh giới, tư chất rất tốt.

"Ha ha, được thôi, được thôi."

Nguyễn Thắng cười đáp, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Tống Vân thấy đám người kia lui lại thì không khỏi đắc ý, quay lại nhìn Trần Hạ Băng, đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, người ta thậm chí còn không thèm liếc hắn một cái.

"Trần sư tỷ, nghe đồn sư tỷ giao chiến với một Linh Giả, không biết kết quả thế nào?"

"May mắn thắng được, cũng nhờ những người này mà ta mới có thể sống sót."

Nói rồi cô nàng chỉ về phía Trần Phong. Mà lúc này Tông Vân cũng khom người ôm quyền, nói:

"Cảm tạ đã hỗ trợ Trần sư tỷ miếu ta. Sau này Tống Vân tất có báo đáp."

Trần Phong nghe vậy thì bật cười, cố gắng bóp méo giọng, đáp:

"Anh quá khách khí rồi, tôi cứu Trần đạo tử cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi."

"Không, dù sao đi nữa thì Tống Vân ta vẫn nhớ ơn huệ này."

Gã làm bộ dáng hào khí vạn trượng, hiển nhiên là đang thể hiện bản thân là một người đàn ông có ơn tất báo, đáng giá kết giao. Và đương nhiên mục đích không có gì khác ngoài hấp dẫn vị sư tỷ này.

Trần Hạ Băng cũng hiểu rõ điều đó, trong lòng vẫn có một chút cảm động. Dù sao nàng đang bị Trần Phong khống chế, dưới sự áp bách như vậy mà có một người đàn ông đứng ra vì mình thì chắc chắn sẽ có thiện cảm.

Ngọc Linh lúc này che miệng cười duyên, thầm nghĩ đến vẻ mặt của tên này lúc biết đó là Trần Phong thì không biết đặc sắc như thế nào.

"Sư đệ có thông tin gì về tòa bảo tàng này không?"

"Có chứ, thậm chí còn biết không ít!"

Tên này thấy Trần Hạ Băng chủ động hỏi mình thì hai mắt sáng rực lên, lập tức đem toàn bộ nói ra, không chút dấu diếm. Trần Phong vì vậy mà biết thêm không ít tin tức.

Bọn hắn chuyện trò một lúc thì nơi đây rốt cục cũng mở ra, theo đó trận pháp bao quanh đã bị hai chục vị Linh Giả kia đục ra một lỗ lớn. Lập tức mười mấy người theo sau nhảy vào, Chuyển Linh Binh đặt ở trước, tản ra từng trận Linh Quang sang chói.

Bành!

Đột nhiên một cái xúc tu từ đâu vọt ra, nghiền nát cái Chuyển Linh Binh của một người, đem thân thể gã nện thành thịt vụn!

"Ma Hồn Thai!"

Một tên Linh Giả quát lên, sắc mặt trầm trọng vô cùng. Trong tay hắn nay đã có thêm một tờ Linh Phù, cùng Linh Bảo tản ra quầng sáng bao phủ cơ thể.

"Không đúng, là Ma Hồn Thai đang trong giai đoạn lột xác!"

Một tên Linh Giả bị xúc tu quét trúng liền cảm nhận được uy lực, không khỏi hét lên mừng rỡ. Gã chỉ là Huyễn Linh cảnh tứ tinh, vậy mà có thể tiếp được một đòn của Ma Hồn Thai ngang với Huyền Linh cảnh, điều đó nói rõ thứ này đang không ở trạng thái toàn thịnh.

"Giết nó!"

Một vị Linh Giả không chút chậm trễ tiến lên, sau ót ảo ảnh của một con Hỏa Điểu hiện ra, mà trong tay gã là một cây Thương, tản ra Hỏa diễm nồng đậm.

"Là Huyễn Linh Đỉnh cao Linh Giả, Phượng Hoàng Trung Đô Nguyễn Bình Minh! Người này nghe đồn mới hai mươi tư tuổi mà đã tu đến cảnh giới này, tư chất nghe đồn đạt đến Tứ Tinh!"

Tống Vân lập tức bày ra sự tinh thông của mình, nói ra tất cả thông tin về vị Linh Giả này.

Trần Phong nhìn lên cao, chỉ thấy tên kia tay cầm Thương, Hỏa điểu hừng hực, phun ra từng trận Hỏa diễm nóng bức, đốt cháy từng cái xúc tu một.

"Bên kia là Hắc Thủy Trạch Mai Thúy Hạnh, cũng là Huyễn Linh đỉnh cao."

Một mỹ nữ trẻ tuổi lúc này cũng đang tham chiến, làn da rám mật, trông có một vẻ phong tình khác. Cô ta không hề có chút yểu điệu của phụ nữ, trái lại cực kì hung mãnh, quanh thân nước chảy rầm rầm, hóa ra một dòng Hắc Giang, tựa như lũ quét qua, không gì cản nổi.

"Hà My, liệu họ có thể thắng nổi ma đầu này không?"

"Có thể, nhưng sẽ trọng thương."

Cô bé ghé sai tai hắn, thì thầm:

"Họ đến quá chậm, Ma Hồn thai kia sắp sinh ra Ma Thi, là thân thể vị Linh Giả Huyền Linh cảnh lúc trước. Chiến lực của nó mạnh lắm đấy, dù mới ra đời nhưng so Chân Linh đỉnh cao cũng không kém."

"Ra đời Ma Thi?"

Trần Phong rùng mình, nắm lấy tay cô bé, rồi truyền âm cho mọi người:

"Nơi đây sắp có chuyện nguy hiểm, mau chạy!"

Trần Hạ Băng nghe xong thì ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn nghe theo. Vì thế cả đám người Phổ Đạo Miếu cũng đi theo bọn hắn, lùi ra khỏi chiến trường cả cây số.

Nghe nơi xa xa vọng lại âm thanh chiến đấu, cùng với đó là Linh quang chiếu rọi bầu trời thì mọi người đều có chút không hiểu, nhao nhao hỏi Trần Phong. Đáp lại hắn chỉ lắc đầu.

"Ầm!"

Đột nhiên một tiếng nổ thật lớn vang lên, theo đó là một cỗ Ma Thai hiện ra, Ma Khí trùng thiên!

Mau chạy!

Không biết ai hô đầu tiên, sau đó cả đám người quay gót chạy trốn. Nhưng đã quá muộn, ma khí khủng bố đã lan tỏa tứ phương, đi tới đâu là một tên Chuyển Linh cảnh bị hút sạch Linh lực cùng sinh mệnh lực, hóa thành một bộ thi cốt ngã trên mặt đất.

"Thật đáng sợ!"

Cả đám người Trần Phong thấy cảnh này thì run rẩy không thôi, sau đó quay sang nhìn Trần Phong với ánh mắt cảm kích.

"Ma đầu, ta lại sợ ngươi sao?"

Nguyễn Bình Minh gầm lên, trong miệng phun ra một viên Hỏa cầu, tựa như Thái Dương vậy.

"Hỏa châu phá Tà!"

Gã vận dụng toàn bộ Linh lực, đẩy viên Hỏa cầu kia về phía Ma Hồn Thai. Nhiệt lượng khủng bố phát ta khiến toàn bộ xúc tu của con kia cháy sạch sẽ, mà lớp màng thai cũng dần bị thiêu đốt, để lộ một bộ Thi Yêu nằm trong.

"Đã hình thành Thi Yêu? Mọi người đồng loạt ra tay, nếu không chúng ta đành vong mạng tại đây!"

Gã chỉ kịp quát lên như vậy liền lao xuống, cây Thương trong tay phóng tới, không ngờ chỉ có thể đâm xuyên vào được một gang tay.

Những người khác cũng không chậm trễ, Linh Bảo bay múa, ầm ầm nện lên cỗ Thi Yêu nọ. Uy lực như vậy thật sự đủ để đánh chết cường giả Chân Linh cảnh mấy lần, nhưng lại chỉ khiến cỗ Thi Yêu này nứt vỡ một chút!

Hốc mắt nó chậm rãi chiếu ra một đoàn tia sáng, bên trong Ma Hỏa bập bùng, sau đó liền đứng dậy, trong tay ngưng tụ ra một cây Trường thương bằng Ma Khí.

"Thôi xong...."

Hết chương 264

Bình Luận (0)
Comment