Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

Chương 15



Trong bóng đêm yên tĩnh, thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, hai người vốn không ưa nói nên cũng chẳng tán gẫu điều gì.
Qua một lúc lâu, tính cách vốn nôn nóng của Giang Dục bỗng chốc trở nên bồn chồn.

Những ngón tay đang đặt trên cổ tay Lê Ứng bắt đầu nghịch ngợm, bụng ngón cái vô thức vuốt ve mu bàn tay anh.
Cả quá trình Lê Ứng không hề động đậy, cứ để mặc cho cậu chơi đùa.
Phải một lúc sau, có lẽ chơi chán rồi nên Giang Dục mới dừng lại.
Yên ắng được một lát, Giang Dục lại cảm thấy đói bụng nên khẽ liếm môi.

Cậu vốn đang đứng sát bên Lê Ứng, tiếng liếm môi kia cứ thế mà dội thẳng vào tai anh.
Trong bóng đêm nơi thị giác bị che đậy, thính giác lại được khuếch đại đến mức vô hạn.
Lê Ứng khép chặt đôi mắt, yết hầu anh trượt lên trượt xuống hai bận, khẽ khàng thở ra một hơi.
Một lát lâu sau, Lê Ứng bèn hỏi: “Em đói không? Gần đây cũng có nhà hàng mà em thích đấy, lát nữa anh đưa em đi.”
Giọng nói của anh rất đỗi dịu dàng, lẫn bên trong là ý muốn trấn an.
“Dạ hơi hơi.” Giang Dục nói, “Ly trà sữa hôm nay em uống rất ngấy, em hơi khát nước.”
Vì buồn chán quá lâu nên cậu cũng nói nhiều hơn đôi chút: “Thật ra em không thích uống trà sữa lắm đâu, nhưng chị em thích uống, lúc nào em cũng phải uống cùng bà ý.”
“Ừ,” Lê Ứng nhỏ giọng đáp.
Một lát sau, anh lại hỏi: “Thế em thích uống gì?”
“Em á?” Giang Dục thuận miệng đáp, “Chắc là nước giải khát, nước uống thể thao ấy ạ.”
“Anh biết rồi.” Lê Ứng nói.
Giang Dục nghe vậy thì phì cười: “Anh nói vậy làm em nhớ tới lúc nhỏ ghê.”
Cậu nói: “Hồi bé, chỉ có những khi bị ốm thì bố mẹ mới chiều em như vậy thôi.


Ngoại trừ mấy lúc đó, bố mẹ luôn nghĩ em là con trai nên phải nuôi thả.”
Im lặng một chốc, Lê Ứng bèn nói: “Em như vậy rất tốt, lớp bọn anh ai từng gặp em đều khen em cả.”
Anh dừng một lúc rồi lại bổ sung: “Rất ngầu, cũng rất đẹp trai.”
Giang Dục nghe vậy bèn nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên: “Dạ, cũng tàm tạm.”
Lê Ứng cũng cười theo.
Trò chuyện khiến thời gian như trôi đi nhanh hơn, không lâu sau Giang Dục đã nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng, xen lẫn là giọng điệu thúc giục.

Đoán chừng bạn học của Lê Ứng đã đưa nhân viên xây dựng đến.
Không lâu sau khi bọn họ trao đổi với nhau bên ngoài, cửa thang máy đã được mở ra an toàn.

Giang Dục vội vã bước ra rồi thư giãn gân cốt, lúc bấy giờ cậu mới có cảm giác không khí bên ngoài trong lành hơn rất nhiều.
Lê Ứng theo sát sau lưng cậu, sau khi ra ngoài, anh lại nhìn Giang Dục thêm một chốc, kế đó mới dời mắt lên các nhân viên xây dựng đang lo lắng giải thích với bọn họ.
Chuyện này không lớn mà cũng không nhỏ, nhân viên xây dựng liên tục hứa hẹn với bọn họ sẽ giải quyết thật ổn thỏa, để tránh lần sau có người lại bị nhốt bên trong.
Những người có mặt ở đây chỉ là nhân viên làm công, Lê Ứng cũng không gây khó dễ cho bọn họ, anh chỉ hẹn sẽ đến giải quyết với người phụ trách vào giờ làm việc.
Sau khi trao đổi ngắn gọn thì cũng gần bảy rưỡi, bạn học của Lê Ứng vội vàng chạy đến nên cũng chưa kịp ăn tối, vì thế ba người vừa khéo đi đến nhà hàng mà Lê Ứng nhắc tới để ăn cơm.
Bạn học của Lê Ứng tên là Tần Dương.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Sau khi biết được Giang Dục là sinh viên Giang Đại, Tần Dương bèn nói lần sau cậu có chơi bóng thì nhớ gọi mình.

Y nói từ khi đến đây thì đã lâu chưa đụng vào bóng, cơn nghiện bóng rổ lại bắt đầu phát tác.
Giang Dục vui vẻ đồng ý, lúc bấy giờ hai người hẹn nhau chơi bóng vào thứ bảy.

Chớp mắt đã tới chiều thứ bảy, Giang Dục và Lý Văn Hạo đã tập hợp các bạn rồi chiếm chỗ ở sân bóng trước, chỉ còn chờ hai người đến.
Lúc Lê Ứng và Tần Dương đến nơi, đám nam sinh bọn họ đang đứng tán gẫu với nhau.

Không biết nói đến chuyện gì mà gương mặt Giang Dục toát ra nụ cười tươi rói, cậu thành thạo xoay bóng trong tay, động tác vừa ngầu vừa đẹp, khiến không ít nữ sinh gần đó phải lén lút dõi theo.
“Giang Dục —” Tần Dương hô lên một tiếng từ đằng xa, trong nháy mắt đã thu hút không ít ánh nhìn.
Giang Dục quay đầu lại nhìn, cậu nhẹ nhàng ném bóng sang cho Lý Văn Hạo rồi chậm rãi chạy đến.
Giang Dục đang mặc đồng phục chơi bóng, cậu chạy được nửa đường thì đi bộ đến trước mặt hai người: “Đến rồi ạ?”
“Ừ,” Lê Ứng nhìn cậu rồi đáp.

Mỗi khi mặc đồng phục chơi bóng, cả người Giang Dục đặc biệt tràn trề sức sống.
Trước hết Giang Dục đánh tiếng chào hỏi Tần Dương, kế đó cậu mới cười với Lê Ứng, hất cằm về phía đám nữ sinh: “Anh thấy mấy nữ sinh kia không? Đáng ra là các bạn ấy đang nhìn em, vậy mà anh vừa bước vào là ai nấy chuyển sang nhìn anh hết trơn.”
Giang Dục dừng lại một chút rồi trêu chọc: “Xem ra hot boy Hải Đại cũng sắp vang danh ở Giang Đại bọn em rồi.”
Lê Ứng nghe vậy thì cười, một lúc sau anh cũng đệm theo: “Không cần đâu, anh không cần nhiều người nhìn như vậy, một người là đủ rồi.”
“Ồ?” Tuy đã là bạn học với Lê Ứng mấy năm nay, song Tần Dương chỉ mới nghe anh nói chuyện như vậy lần đầu, y phản ứng còn nhanh hơn Giang Dục, “Ai vậy, cũng là sinh viên Giang Đại à?”
Lê Ứng nhìn Giang Dục, khóe miệng anh khẽ nhếch, dán mắt vào cậu mà nói: “Ngay trước mặt ông đó.”
Có ánh mắt của anh đi kèm, Giang Dục vừa nghe là hiểu được câu đùa này ngay, cậu không khỏi nhướng mày.
Chỉ có Tần Dương vẫn nghiêm túc tìm dáo dác xung quanh, lúc bấy giờ để ý thấy Lê Ứng đang nhìn Giang Dục, y mới sực nhận ra hai người đang nói đùa.
“Em hiểu rồi,” Giang Dục nói.
Ba người lại quay về sân bóng, vừa đi vừa tán gẫu.
Có lẽ cảm thấy câu nói này rất hài hước, Giang Dục chợt bật cười vài tiếng, cậu lia mắt sang Lê Ứng: “Anh làm vậy là trêu ghẹo người khác đó, biết không?”


Trong lúc một đám con trai tụ tập lại chơi bóng và giỡn hớt, một buổi trưa trôi đi rất nhanh chóng.
Chơi bóng xong, cả người Giang Dục nóng hừng hực, cậu bèn đi đến một nơi ít người, nhấc cổ áo lên rồi lau mồ hôi đang trượt xuống gò má.
Theo động tác của cậu, vạt áo cũng bị kéo lên một mảng lớn, Lê Ứng nghiêng mắt nhìn qua thì đúng lúc trông thấy một lớp cơ bụng rất mỏng.
Lê Ứng chỉ liếc một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Mà ở bên kia, Giang Dục lau xong mồ hôi thì đi thẳng đến gần khán đài để lấy nước.
Có vài nữ sinh đang ngồi ở hàng đầu, khi Giang Dục xoay người lấy nước uống, một nữ sinh trong số đó bèn hỏi cậu: “Giang Dục, cái anh cao cao chơi bóng cùng bọn cậu là ai vậy?”
Giang Dục vừa chơi bóng xong nên đầu óc hẵng còn mơ hồ, cậu nghe vậy thì vô thức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở gần nơi bọn con trai đang trò chuyện, Lê Ứng đang một thân một mình đứng đó.
Anh quả thực rất cao, đã vậy dáng đứng còn thẳng tắp, đó là chưa nói đến gương mặt đẹp trai mà chỉ nhìn từ xa cũng có thể nhận ra.
Giang Dục quay đầu lại cười một tiếng, cậu nhìn các nữ sinh rồi hỏi: “Đẹp trai không?”
“Đẹp,” Bọn con gái thật thà gật đầu, “Không phải sinh viên trường mình đúng không? Chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Ừ,” Giang Dục cầm một chai nước lên, cậu vặn nắp hớp mấy ngụm rồi mới đáp, “Sinh viên Hải Đại.”
Giang Dục vẫn còn hơi thở gấp, cậu dừng một lát rồi cười nói: “Hot boy của Hải Đại đó.”
Thấy cậu thân thiện như vậy, một nữ sinh trong số đó cười nói: “Quả nhiên trai đẹp đều chơi với trai đẹp ha.”
Giang Dục lại hớp thêm mấy ngụm nước, lúc cậu uống xong rồi chuẩn bị mở lời, chợt thấy mấy nữ sinh trước mặt nhìn về phía sau cậu với vẻ mặt phấn khích.
Giang Dục bóp chặt chai nước rồi quay đầu, quả nhiên đã thấy Lê Ứng đi về phía mình.
Giang Dục thoáng nghiêng người, cậu đang chuẩn bị trêu chọc Lê Ứng vài câu, nào ngờ anh mới vừa bước đến trước mặt cậu thì đã hỏi: “Có nước không em?”
Rõ ràng nước đang ở trước mặt anh.
Giang Dục giơ tay lên, cậu đang định nói ‘không phải ở ngay đây đó sao’.
Lê Ứng lại thuận mắt nhìn xuống, ánh nhìn rơi xuống chai nước trong tay cậu, anh đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn em.”
Vốn dĩ chai nước của Giang Dục cũng đã thấy đáy, Lê Ứng mới ngửa đầu hớp được vài ngụm thì đã hết sạch.
Lúc bấy giờ mấy nữ sinh bên cạnh đều tròn mắt che miệng, cả đám nhìn nhau với vẻ mặt nén cười.
Giang Dục cũng không để ý đến mấy tiểu tiết này, thấy Lê Ứng chưa uống đủ, cậu lại vặn nắp một chai nữa rồi đưa cho anh.
Lê Ứng nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Đợi hai người cầm nước hộ những người khác rồi quay về sân bóng, đám con gái trên băng ghế mới dám lên tiếng.
“Quả nhiên giữa trai đẹp và trai đẹp luôn có gì đó gay gay.”
“Giang Dục thẳng mà đúng không?”
“Đối với con gái thì cậu ấy thẳng, nhưng đối với hot boy thì mình thấy cậu ấy rõ là gay, còn chủ động mở nắp chai nước hộ nữa chứ.”

Chơi bóng rất tốn sức, khi cả đám rời khỏi sân bóng thì trời đã không còn sớm, bụng ai cũng sôi lên sùng sục.
Con trai vốn dễ thân, hơn nữa đám bạn của Giang Dục đều mới chớm hai mươi, mọi người bèn bàn bạc một lát rồi quyết định tìm chỗ ăn cơm cùng nhau.
Bọn họ vừa chơi bóng xong, lúc bấy giờ ai nấy đều đói đến mức muốn nuốt cả con bò vào bụng.

Sau khi bàn bạc, cả đám quyết định đến nhà hàng hải sản tự phục vụ ở trước cổng trường.
Khi mọi người tiến vào nhà hàng, Giang Dục đi đến bên cạnh Lê Ứng rồi ghé vào tai anh: “Nhà hàng này không sang trọng lắm đâu, anh ăn được không ạ?”
Lê Ứng liếc cậu: “Em ăn được thì anh ăn được.”
Giang Dục khẽ cười một tiếng, cậu không khỏi nói: “Vậy anh không khó chiều như chị em nói rồi.”
Lê Ứng hơi khựng lại: “Cậu ấy nói gì về anh?”
Hai người nhìn nhau, Giang Dục khẽ chớp mắt, cậu chợt nhận ra có lẽ mình đã phá hoại hình tượng của chị mình trong lòng nam thần rồi.
Giang Dục thoáng suy tư: “Bà ấy nói anh có hơi nghiện sạch sẽ.”
Lê Ứng nhìn cậu chăm chú: “Chứ không phải khó chiều à?”
“Không,” Giang Dục nói, “Khó chiều là điều em tự đúc kết về anh dựa trên những gì bà ấy nói.”
“…Anh chỉ hơi thích sạch sẽ thôi.” Lê Ứng nói.

Sau khi chững lại một lát, anh lại liếc đối phương rồi bổ sung: “Nhưng cũng tùy người.”
Đúng lúc Giang Dục đang định hỏi anh ‘tùy người’ là ý gì, cậu lại bị các bạn học đằng trước gọi lại.
Cả đám kháo nhau ngồi xuống một cái bàn lớn, sau đó ai nấy đều lục tục đi lấy đồ ăn cho mình, duy chỉ có Giang Dục lười nhác nằm bẹp trên sô pha.
Thấy Lý Văn Hạo vác hai dĩa thức ăn về, Giang Dục khẽ hất cằm rồi lười biếng nói: “Mận Nhỏ, cho tôi một dĩa đi.”
(Mận Nhỏ: Gốc là Tiểu Lý Tử, “Lý” trong Lý Văn Hạo có nghĩa là “trái mận”.)
“Cút,” Lý Văn Hạo không hề khách sáo mà quát một tiếng.
Giang Dục chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, dứt lời cậu bèn bật dậy như cá chép nhảy đồng.

Đúng lúc cậu đang chuẩn bị ra ngoài lấy đồ ăn thì Lê Ứng lại quay về, anh đặt dĩa thức ăn mình đang cầm trong tay xuống trước mặt cậu.
Giang Dục thoáng sửng sốt, ngay sau đó lại cười nói: “Đây gọi là gì? Đây mới gọi là bạn bè.”
Nói xong, cậu còn nhướng mày với Lý Văn Hạo: “Thấy rõ chưa?”
Lý Văn Hạo cười giễu một tiếng.
Cả đám con trai tràn trề tinh lực ăn uống đến khi lửng dạ, sau đó mới bắt đầu nảy hứng nói chuyện phiếm.

Trừ bài vở và game gủng ra, chủ đề tán gẫu chỉ còn lại con gái và yêu đương.
Lê Ứng và Giang Dục đều không phải người ưa nói, hơn nữa hai người bọn họ cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì, vậy nên chẳng ai tham gia vào đề tài này.
Mãi đến khi nói đến chuyện gì đó, Tần Dương – bạn học của Lê Ứng – mới đột nhiên nói: “Có chứ, bạn học của anh là vậy đó.”
Y nói xong thì cười ha ha với Lê Ứng: “Đúng không?”
Lê Ứng đặt nĩa xuống rồi ngẩng đầu: “Cái gì cơ?”
Tần Dương bèn giải thích: “Bọn nhóc nói nam sinh nào cũng có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, không thể đứng nhìn bạn gái, hay thậm chí là crush của mình đi gần đứa con trai khác.

Bọn nó nói không ai có thể phớt lờ được vụ đó, tôi mới bảo ông chính là người tuyệt đối sẽ không để bụng.

Đúng không?”
Lê Ứng nghe vậy thì thoáng khựng lại.
Giang Dục uống một ngụm nước trái cây rồi cũng quay đầu nhìn anh.
Dừng lại giây lát, Lê Ứng mới cầm nước trái cây trên bàn lên: “Tôi cũng không phải.”
“Hử?” Tần Dương vô thức phát ra một tiếng khó hiểu.
Lê Ứng hớp một ngụm nước chanh, sau đó mới giải thích: “Chắc là tùy người.

Nếu là người tôi thích, tôi cũng sẽ để bụng, cũng sẽ có ham muốn chiếm hữu.”
Anh khẽ buông mắt, nở một nụ cười nhợt nhạt: “Cho dù không nên, thì những chuyện như vậy cũng khó lòng mà kiềm được.”
Nói xong anh lại giương mắt, ánh nhìn đặt lên người Giang Dục.

Có vẻ như đối phương cũng đồng tình với câu nói của anh, cậu đang gật đầu một cách ngây ngô..


Bình Luận (0)
Comment