Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 99

Nhân viên ý tế đẩy Lệ Nhiên đi ra ngoài.

"Cũng là vì dùng thuốc ức chế mới nhất sao?

Một người trong đó hỏi.

"Đúng vậy." T.hẩm Du gật đầu, căng thẳng hỏi: "Bác sĩ, có nghiêm trọng không?"

"Đúng là hơi nghiêm trọng, thuốc kia có chút vấn đề..."

Người kia nói rồi dừng lại.

Một người khác sợ người nhà ngã quỵ trước, liền an ủi: "Bây giờ người nhà tạm thời đừng lo lắng, tình hình cụ thể vẫn còn phải đợi bên bệnh viện kiểm tra xong rồi mới xác nhận được."

Người của bệnh viện đi qua đi lại, rất hỗn loạn.

Lệ Duệ Đạt làm thủ tục nhập viện, Th.ẩm Du và Sở Trần ngồi ở phòng chờ.

Mắt Th.ẩm Du hơi đỏ.

Bà vô cùng tự trách, lầm bẩm nói: "Nếu như khi đó mẹ không lú lẫn đầu óc, hỏi người của viện nghiên cứu khoa học để lấy thuốc ức chế, có lẽ..."

"Cái này có liên quan gì tới mẹ chứ? Đợi khi thuốc ức chế được bán ra thị trường, chúng ta vẫn sẽ mua thôi."

Sở Trần nói rồi, vỗ lên bàn tay Th.ẩm Du: "Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ vẫn còn phải xem kết quả kiểm tra cụ thể của Nhiên Nhiên. Anh ấy rất giỏi, chắc chắn sẽ không sao đâu."

"... Đúng. Nhiên Nhiên giỏi lắm mà." Th.ẩm Du nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

Ở bên cạnh.

Một người phụ nữ ngồi một mình trên ghế, nghe thấy hai người nói chuyện thì liên tục nhìn sang Sở Trần và Thẩ.m Du, một lúc sau, bà ấy không nhịn được cất tiếng hỏi: "Cho hỏi, con của bà cũng vì thuốc ức chế mà bị đưa vào viện sao?"

Thẩ.m Du sững sờ: "Đúng rồi, bà... bà cũng vậy à?"

"Phải. Con tôi cũng đang ở trong đó."

Người phụ nữ lau đôi mắt đã khóc tới sưng lên: "Thằng ác ôn Văn Gia Ngọc kia... Bà vừa tới nên có thể không biết, bây giờ bệnh viện đã có bảy tám bệnh nhân bạo loạn tinh thần tới rồi, tất cả đều là vì sử dụng thuốc ức chế. Bây giờ để tránh cho bệnh nhân đột nhiên bạo loạn, làm hại tới bệnh nhân khác nên đều bắt đầu chuyển bệnh nhân bình thường đi rồi. Bệnh nhân đầu tiên nhập viện..."

Bà ấy muốn nói lại thôi.

"Sao thế?" Sở Trần giật thót trong lòng, không nhịn được hỏi.

Người phụ nữ nghẹn ngào nói: "Trong quá trình người kia kiểm tra, bởi vì tinh thần sụp đổ, từng bạo loạn một lần, sau đó... có lẽ là quá đau khổ, sức mạnh tinh thần của cậu ấy hoàn toàn vỡ vụn, bây giờ người nhà đã chuẩn bị hậu sự rồi."

"Trời ạ!"

T.hẩm Du giật mình hô lên, xoay tay túm lấy bàn tay Sở Trần, siết thật chặt, giống như phát tiết tất cả nỗi sợ hãi qua sức lực này.

Bà nôn nóng nhìn Sở Trần, há miệng: "Phải làm sao đây?"

Cứ nghĩ tới Lệ Nhiên có khả năng sẽ như vậy...

Cả người Thẩ.m Du như muốn lả đi.

Sở Trần cũng căng thẳng.

Cả một đường, Sở Trần đều đang nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra, cậu chỉ nghĩ vấn đề tinh thần của Lệ Nhiên sẽ càng nghiêm trọng, có lẽ sẽ càng đau khổ hơn khi bạo loạn tinh thần, chưa từng nghĩ tới sẽ dẫn tới chết...

Nhất là khi thuốc kia có tác dụng ức chế nhất định với những người khác, nhưng lại không có tác dụng với Lệ Nhiên.

Thế này thật là...

Chẳng có một chút lợi ích nào cả, lại phải chịu đựng đau đớn.

Trong lòng Sở Trần cũng vô cùng khó chịu.

Cậu an ủi: "Mẹ, tỉ lệ tử vong này hẳn là có xác suất thôi, Nhiên Nhiên của chúng ta chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện."

Thế nhưng lời an ủi này, đến cả chính bản thân mình, Sở Trần cũng chẳng thuyết phục được.

Không lâu sau, Lệ Duệ Đạt đi tới hỏi: "Tình hình bây giờ thế nào rồi?"

"Vẫn đang kiểm tra."

Sở Trần nói, đứng dậy dẫn Lệ Duệ Đạt sang bên cạnh, kể lại lời người phụ nữ kia nói.

Lệ Duệ Đạt sững sờ.

Ông giơ tay lên che miệng, một lúc sau vỗ vỗ bả vai Sở Trần rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩ.m Du, ôm vợ mình vào trong lòng, khẽ vỗ lưng bà: "Bây giờ còn chưa có kết quả, chúng ta nhất định không được loạn. Có lẽ... Lệ Nhiên sẽ khác, có lẽ thuốc này sẽ không ảnh hưởng tới nó như vậy đâu."

Tuy rằng nói thế, nhưng chưa có kết quả thì không ai biết được mọi chuyện sẽ ra sao. Đối với Lệ Nhiên bị đa nhân cách, kết quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Ngay lúc mọi người nôn nóng chờ đợi, đột nhiên nhân viên ý tế xuất hiện, căng thẳng nói: "Mọi người rời khỏi đây trước đã, có bệnh nhân có khả năng sẽ bạo loạn."

"Là bệnh nhân nào?"

"Là con của chúng tôi sao?"

"Bệnh nhân sắp bạo loạn tên là gì?

Mây người xung quanh đều đứng hết dậy đồng loạt hỏi.

"Trước mắt cứ mặc kệ là bệnh nhân nào bị đi. Mọi người mau rời đi trước đã, đừng để bị ảnh hưởng, nếu không khi bệnh nhân đi ra, mọi người ngã xuống trước thì phải làm sao?"

Nhân viên y tế cũng rất bận, nói xong lời này thì lại vào phòng kiểm tra.

Cô ấy nói có lý.

Ít nhiều gì mọi người cũng bị thuyết phục, đều tự giác đi theo người máy tới nơi an toàn.

Mọi người đi được mấy bước lại quay đầu, đều rất tuyệt vọng, nghĩ tới khả năng là con mình sẽ nối bước bệnh nhân đầu tiên, không nhịn được mà cất tiếng nức nở.

Năng lực đồng cảm của con người thường rất mạnh.

Người đầu tiên khóc, cảm xúc những người khác đều bất ổn theo.

Sở Trần chậm rãi thở hắt ra một hơi.

Giữa đường, vòng tay thông minh của Sở Trần đổ chuông rất nhiều lần, nhưng Sở Trần không hề xem.

"Trần Trần, con đi xem vết thương chỗ vai trước đi."

Thẩ.m Du đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Sở Trần sững sờ.

Nếu không phải Thẩ.m Du nói thì cậu cũng quên mất.

Cảm xúc căng thẳng cả một đường, khiến Sở Trần không hề cảm nhận được đau đớn trên người.

Nhìn vết thương trên bả vai, Sở Trần không muốn khiến Thẩ.m Du và Lệ Duệ Đạt lo lắng, cậu gật đầu nói: "Con đi lát rồi về."

Cậu tới một phòng khám khác đăng kí, xử lý vết thương.

Trên đường quay về, Sở Trần liếc mắt nhìn vòng tay thông minh, thấy đám người Hoắc Lăng, Văn Hướng Dương và Vương Vũ đều hỏi tình hình liên quan tới Lệ Nhiên.

Cậu trả lời từng người một.

Một hồi chờ đợi, là qua tận năm sáu tiếng đồng hồ.

Mới đầu mọi người còn lo lắng người xảy ra chuyện có phải con mình không, cảm xúc đều căng thẳng, sau đó thời gian dần trôi, cảm xúc chai lì rồi thì bắt đầu mắng chửi Văn Gia Ngọc.

Bầu trời dần tối xuống, mọi người chửi mệt rồi liền tìm một chỗ để tự mình đau khổ.

Lệ Duệ Đạt đi mua dịch dinh dưỡng.

Sở Trần không có chút khẩu vị nào, đã thế còn là thứ khó ăn như dịch dinh dưỡng, nhưng cậu vẫn nhận lấy.

Vòng tay thông minh nhảy ra tin này lại tới tin khác.

Tất cả đều là những vấn đề liên quan tới Văn Gia Ngọc và thuốc ức chế.

Trước đây toàn là khen ngợi, giờ đều biến thành chất vấn.

Thậm chí có phóng viên tới bệnh viện, muốn nhân lúc còn hot để phỏng vấn người thân, nhưng bị người máy ở cổng bệnh viện ngăn lại.

Không lâu sau, có kết quả kiểm tra của một người, bị gọi vào.

Thẩ.m Du cau mày nói: "Sao Nhiên Nhiên vẫn chưa kiểm tra xong nữa..."

"Đừng vội."

Cuối cùng, ngay lúc đèn đường bên cạnh chiếu ánh sáng mờ ảo, nhân viên y tế xuất hiện: "Người nhà của Lệ Nhiên, mời vào trong đây."

Ba người Sở Trần lập tức đứng dậy.

Bởi vì đứng quá vội, trước mắt Sở Trần tối đen, cơ thể cậu lảo đảo, được Lệ Duệ Đạt đỡ lấy: "Không sao chứ?"

"Không ạ."

Sở Trần xua tay.

Ba người đi theo nhân viên y tế vào văn phòng của bác sĩ.

Sở Trần đột nhiên nhớ tới trước đây.

Lúc đó, cậu đưa mẹ tới bệnh viện kiểm tra, kết quả đưa ra, phải tìm bác sĩ để hỏi tình hình cụ thể, lúc đó cậu cũng thấp thỏm như thế này, còn mang theo chút cảm giác liều chết.

Nhưng lúc đó, chỉ có một mình cậu.

Sau khi Thẩ.m Du ngồi xuống liền nôn nóng hỏi: "Bác sĩ, tình hình con trai tôi như thế nào rồi?"

Bác sĩ nhìn báo cáo hình ảnh trong tay, hỏi: "Cậu ấy dùng thuốc mấy lần rồi? Tình hình sau khi dùng như thế nào?"

Thẩ.m Du đáp: "Một lần."

Sở Trần ở bên cạnh bổ sung thêm: "Thuốc ức chế kia không có tác dụng với anh ấy, sau đó anh ấy vẫn bạo loạn, hơn nữa mức độ không hề giảm đi."

"Hóa ra là vậy... đây là một chuyện tốt. Hiện nay trong tất cả các bệnh nhân, tình hình của cậu ấy là tốt nhất. Bệnh nhân được đưa tới bệnh viện đầu tiên... tinh thần trực tiếp sụp đổ, bên chúng tôi hỏi kỹ càng, thuốc kia có tác dụng rất lớn với cậu ấy, vốn dĩ cậu ấy nên là bạo loạn sau ba ngày, nhưng sau khi sử dụng thuốc, kéo dài thêm khoảng bốn ngày, hơn nữa lúc bạo loạn còn không có đau đớn gì cả, nhưng bạo loạn vừa kết thúc thì xảy ra vấn đề."

Bác sĩ nói: "Bên chúng tôi đã xử lý tinh thần xong cho bệnh nhân tên Lệ Nhiên, mấy ngày tới bệnh nhân sẽ vô cùng yếu ớt, rất có thể sẽ bởi vậy mà bạo loạn, ngoài điều này ra, không biết có để lại di chứng gì không, tôi đề nghị ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày."

"Vâng vâng."

"Chúng tôi đã làm thủ tục nhập viện rồi, bác sĩ giúp sắp xếp là được."

Ba người đều thở phào.

May quá.

May quá...

Lệ Duệ Đạt đi đón Lệ Nhiên, Thẩ.m Du kéo Sở Trần tìm phòng bệnh, vừa đợi người máy trải ga giường vừa nói: "Trần Trần, có phải ngày kia con phải tới hoang tinh để huấn luyện không?"

Sở Trần "vâng" một tiếng.

Thẩ.m Du nói: "Tới lúc đó con cứ yên tâm đi huấn luyện, Nhiên Nhiên có mẹ và ba con chăm sóc rồi. Không phải lo."

"Mẹ."

Sở Trần hỏi: "Có thể để muộn vài ngày mới đi hoang tinh không ạ?"

"Tốt nhất là đừng. Bên bệnh viện không sao đau, mẹ biết con lo cho Nhiên Nhiên, nhưng không phải bác sĩ cũng nói rồi sao? Tình hình của Nhiên Nhiên là tốt nhất trong tất cả mọi người."

Thẩ.m Du vỗ bả vai Sở Trần: "Mẹ và ba con sẽ chăm sóc tốt chồng con."

Cái xưng hô "chồng con" này khiến khóe miệng Sở Trần không khỏi nhếch lên một chút.

Cuối cùng thì tâm trạng cũng tốt hơn chút.

Đúng lúc này Lệ Duệ Đạt đưa Lệ Nhiên về.

Cậu quay đầu, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Lệ Nhiên, đôi mắt cũng không nhịn được trở nên dịu dàng: "Vâng."

Đúng thật là tình hình của Lệ Nhiên cũng khá ổn.

Anh tiêm thuốc giảm đau, cơ thể vẫn hơi run rẩy, nhưng đúng thật là tốt hơn rất nhiều so với lúc ở nhà, ý thức không tỉnh táo lắm, nhưng đây đều là tình huống bình thường.

Sở Trần kéo lấy tay Lệ Nhiên, dán lên mặt mình.

Hai người đều không nói gì.

Nhìn nhau một lúc, Sở Trần nhỏ giọng hỏi: "Nhiên Nhiên có mệt không? Có muốn ngủ một lát không?"

"Ừ."

Lệ Nhiên thấp giọng đáp một tiếng, nhắm mắt lại.

Một lúc sau, hô hấp của anh dần ổn định.

Sở Trần quay đầu, khẽ nói rằng: "Ba mẹ, cả ngày hôm nay Nhiên Nhiên chưa ăn cơm, con về nấu cơm cho anh ấy trước, đợi anh ấy tỉnh rồi cho anh ấy ăn."

Thẩ.m Du cũng đè thấp giọng, nói: "Được. Con yên tâm, ở đây có ba mẹ rồi."

Bước chân Sở Trần vội vàng, lúc đi ra khỏi bệnh viện, gió mang tới tiếng khóc cào xé tim gan.

Cậu sững sờ, nhìn về phía âm thanh.

... Tuy rằng cách hơi xa, nhưng Sở Trần nhìn một cái là nhận ra, là người phụ nữ nói chuyện với Sở Trần và Thẩ/m Du trước đó.

Bà ngã quỵ trên đất, tiếng khóc khàn đặc, ở bên cạnh bà là một người dùng vải trắng che lại.

"Con ơi, không phải con nói muốn ở bên mẹ nhiều hơn sao, sao lại rời đi trước như thế?"

"Con là đồ lừa đảo... "

"Con dậy đi!!! Con dậy đi có được không? Xin con đấy hãy dậy đi... Mẹ cầu xin con, mẹ không muốn sau này ở một mình đâu, mẹ muốn con ở bên mẹ mà..."

Sở Trần cúi đầu, bước chân có hơi nặng nề.

Không khí có chút ẩm ướt.

Gió có hơi lạnh.
Bình Luận (0)
Comment