Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 143

Cả đời người này, tốt đẹp nhất không gì hơn mối tình đầu. Đặc biệt là người đột nhiên trở nên quen biết, nhưng lại không đề cập đến bất cứ cái gì liên quan đến lợi ích tiền tài, chỉ dựa vào một chữ "thích" đơn thuần của thời niên thiếu, là có thể phát tiết vô hạn sự nhiệt tình, cuối cùng lại bởi vì cảnh còn người mất mà không thể không rưng rưng tách ra, liền càng làm cho người ta khó dứt khó quên.

Mà quyển tiểu thuyết này, nói chính là chuyện xưa mối tình đầu như vậy, cảnh đời đổi dời, gương vỡ lại lành.

Vu Chúc làm vai chính thụ, là mối tình đầu có thể làm người lưu luyến nhiều năm, thật cẩn thận giấu ở đáy lòng, ngay cả kết hôn rồi cũng không thể quên mất, có thể nói là tương đối đáng yêu.

Tính cách đơn thuần lại nhiệt tình, luôn tươi cười vui vẻ lại tốt đẹp. Tuy rằng là tiểu thiếu gia của Vu gia, bị ngàn kiều vạn sủng mà lớn lên. Nhưng lại chưa bao giờ bày ra tính tình thiếu gia, tình nguyện theo ở bên người Giang Nghị chịu khổ lúc hắn vẫn còn là một chàng trai nghèo nàn.

Y có thể ôm một ly trà sữa ngồi ở bên ngoài cửa hàng mà Giang Nghị làm công, một bên đếm sao, một bên chờ hắn. Không ngồi trên xe tư nhân xa hoa mà trong nhà phái tới đón y, mà ngồi ở ghế sau chiếc xe đạp cũ nát của Giang Nghị ôm eo hắn, nói như vậy ấm hơn. Thậm chí y còn nguyện ý vì Giang Nghị mà cãi lời cha mẹ, cho dù bị ăn đánh cũng không nghe lời, còn muốn bỏ nhà ra đi để đuổi theo Giang Nghị.

Đáng tiếc cuối cùng tình yêu không thắng nổi hiện thực, công ty Vu gia xảy ra chuyện, người duy nhất có thể trợ giúp nhà y lại nhìn trúng mỹ mạo của Vu Chúc. Cuối cùng Vu Chúc vì gia tộc mà gả đi.

Kiên cường, trung trinh, có thể vì người yêu mà dâng hiến hết thảy, nhưng tâm lý vẫn như cũ hi sinh vì gia tộc. Không phải đơn thuần mà bị tình yêu che mờ mắt. Người con trai tốt đẹp như vậy, đáng giá để bất cứ kẻ nào đem y đặt ở trong lòng.

Mà làm nam phụ trong quyển truyện này, nửa đường nhặt được Giang Nghị, nhìn trúng đầu óc của Giang Nghị, vì thế mạnh mẽ cùng Giang Nghị kết hôn, dùng ân tình uy hiếp Giang Nghị cả đời, vợ của công chính - Lục Bạch chính là một tên phế vật vừa già lại vừa xấu, tính cách quỷ dị ác độc, sống sờ sờ một tay đem đôi uyên ương đập nát.

Vốn dĩ Giang Nghị và Vu Chúc, hai người mười năm sau ở trên đường ngẫu nhiên gặp lại. Giang Nghị ôm Lục Bạch, Vu Chúc tuy rằng đã ly hôn, nhưng bên người cũng nhiều thêm một đứa nhỏ mười tuổi. Ngồi trong quán cà phê nhỏ, cũng chỉ là hoài niệm cửu biệt gặp lại.

Vu Chúc nơi chốn theo khuôn phép cũ, không chỉ chia tiền để thanh toán, thậm chí đến phương thức liên lạc cũng chưa từng cùng Giang Nghị lưu lại. Rõ ràng là tính toán về sau không cần gặp lại nữa.

Nhưng Lục Bạch sau khi về nhà lại nổi giận.

"Anh nói đi! Mật khẩu điện thoại mà nhiều năm như vậy anh không chịu thay đổi rốt cuộc là ai? Chính là sinh nhật của tên Vu Chúc kia đúng không?"

"Trong thư phòng của anh có một cặp nhẫn, loại đồ chơi bằng bạc không đáng tiền đó anh cũng coi như bảo bối, có phải bởi vì năm đó muốn đưa cho Vu Chúc nhưng không kịp đúng không?"

"Anh đã có người trong lòng, anh liền nói cho tôi biết. Tội gì làm tôi kết hôn mười năm lại muốn cùng sinh hoạt với một người không có tâm?"

Lục Bạch khóc đến cuồng loạn, Giang Nghị lại chỉ cau mày bảo cậu bình tĩnh một chút, sau đó liền đi thư phòng.

"Anh cùng Vu Chúc nhiều năm như vậy cũng chưa từng liên lạc. Giữa anh và cậu ấy không có bất cứ quan hệ gì, em không cần nghĩ nhiều." Trong mắt người bên ngoài, loại giải thích này của Giang Nghị đã là không một sai sót.

Lục Bạch truy hỏi không thôi, căn bản chính là tự mình tìm đường chết. Cho dù là quản gia hay hầu gái trong nhà cũng cảm thấy Giang Nghị đáng thương.

Tính cách Lục Bạch thay đổi liên tục, có lẽ là bệnh chung của nhà thiết kế, thần kinh Lục Bạch mẫn cảm tới cực hạn, mỗi khi tức giận đều làm người khác cảm thấy vô cùng không có đạo lý. Mà mỗi lần vào thời điểm như vậy Giang Nghị đều sẽ xuất hiện, hơn nữa còn trấn an mọi người, liền trở thành chủ nhân tốt trong cảm nhận của bọn họ. Còn Lục Bạch lại là ỷ vào Giang Nghị thích liền liều mạng làm trò. Nơi chốn đều khắc nghiệt đến làm người khác vô cùng căm ghét.

Nhưng trên thực tế, chỉ có mình Lục Bạch biết, cậu vì cái gì muốn cuồng loạn như vậy.

Bởi vì cậu phát hiện, Giang Nghị không yêu cậu. Cho dù năm đó cậu không chút do dự vứt bỏ hết thảy, ném xuống rất nhiều tiền đồ, bồi Giang Nghị gây dựng sự nghiệp, thì tình yêu của Giang Nghị vẫn là hắn bịa đặt ra mà thôi.

Không có người sẽ đột nhiên biến thành bộ dạng xấu xí như hiện tại. Nhìn chính mình trong gương, Lục Bạch sờ sờ gương mặt bên phải của mình. Nơi này, có một vết sẹo kéo dài từ mí mắt cho đến tận cằm.

Cho dù thời gian trôi qua lâu như vậy, làn da nơi này vẫn dữ tợn như cũ, làm người vừa nhìn thấy, trong lòng liền sinh ra sợ hãi, xem nhẹ luôn nửa bên mặt tuấn mỹ không tì vết còn lại.

Thời điểm Lục Bạch còn học đại học, cũng là người có tiếng mỹ nhân. Không chỉ có lớn lên đẹp, mà ở phương diện thiết kế thiên phú càng là ông trời cấp cơm ăn. Bao nhiêu người cả trai lẫn gái từng vì cậu mà si mê. Nhưng sau này bồi Giang Nghị gây dựng sự nghiệp, thời điểm ở trên bàn tiệc bàn bạc công trình, Lục Bạch đối mặt với đám người đưa rượu qua, bắt gặp những ý nghĩ dâm tà trong mắt bọn họ, Lục Bạch liền hoàn toàn hiểu rõ, bộ dạng tốt khả năng cũng là một loại phạm tội.

Sau này lại ngoài ý muốn, Lục Bạch thay Giang Nghị đi tiệc rượu, bị người hạ dược, vì bảo toàn chính mình liền quăng vỡ ly thủy tinh, hung hăng mà cứa nửa khuôn mặt. Lúc ấy thời điểm Giang Nghị đuổi tới, ôm lấy cậu thất thanh khóc rống.

"A Bạch, đời này anh sẽ không để em phải chịu ủy khuất nữa. Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ bảo hộ em thật tốt. Gả cho anh đi!"

Lục Bạch vuốt ve khuôn mặt của Giang Nghị, thấp giọng nói "Giang Nghị, cùng anh ở bên nhau, em liền không ủy khuất. Em sẽ nỗ lực khiến bản thân trở thành niềm kiêu ngạo của anh."

Nhưng ai có thể nghĩ đến, lời thế như sấm bên tai, bởi vì kế tiếp tám năm hôn nhân, Lục Bạch không có một ngày nào không phải chìm trong sự ủy khuất.

Bởi vì dung mạo bị hủy, Lục Bạch không thể để chính mình trở nên càng thêm không xứng với Giang Nghị, cho nên cậu nỗ lực học tập tri thức chuyên nghiệp. Vốn dĩ liền rất có linh khí, ở trong tuyệt vọng cùng tình yêu đan chéo nhau, làm cho Lục Bạch trong việc thiết kế có một loại lực lượng khiến nhân tâm kinh sợ.

Công ty thiết kế nhỏ của Giang Nghị và Lục Bạch, lần đầu tiên nghênh đón ngọn gió lớn, là bởi vì Lục Bạch ở trong một cuộc thi nhà thiết kế trẻ tuổi giành được giải thưởng lớn.

Từ đấy về sau, dựa vào cái cột đài là Lục Bạch, công ty của Giang Nghị càng làm càng lớn. Đường lớn bước đầu vừa mở ra, đầu óc Giang Nghị xoay chuyển, mấy dự án đầu tư lớn xuống dưới, giá trị con người của Giang Nghị cũng đi theo từng bước lên cao. Mà hình tượng Giang Nghị tốt, lớn lên soái, tác phong sinh hoạt cá nhân nghiêm cẩn, bởi vậy công ty đơn giản cũng dùng hình tượng của hắn để tạo một đợt fan nhan khống* bên ngoài.

(*) Nhan khống: Cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp.

Còn về câu truyện truyền kỳ Giang Nghị từ một người nghèo khổ nghịch tập thành nhà giàu số một, cũng được người ta bàn tán say sưa.

Có người nói, sự thành công của Giang Nghị, mối tình đầu của hắn không thể không có công.

Nếu không phải bởi vì từng bị tổn thương, từng trải qua loại tuyệt vọng vì không có tiền mà mất đi tất cả, thì hắn khẳng định mặt sau sẽ không liều mạng mà kiếm tiền như vậy. Khiến bản thân trở thành người trên vạn người chân chính.

Câu truyện như vậy trải rộng toàn võng, Vu Chúc - một người ở trong những năm tháng gian nan nhất chưa từng xuất hiện một lần, lại dễ như trở bàn tay thay thế vị trí của Lục Bạch. Làm cho Lục Bạch, người vì Giang Nghị mà cái khổ nào cũng đều ăn liền biến thành người trong suốt có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Buổi tối ngày hôm đó, Giang Nghị từ yến hội trở về, Lục Bạch ở nhà chờ hắn.

Uống vào chút rượu, ánh mắt của Lục Bạch cũng không quá thanh tỉnh, nhưng sự sắc bén chói mắt bên trong cùng vết sẹo dài chiếm nửa khuôn mặt lại có vẻ càng thêm người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Không ít hầu gái đều sợ tới mức run rẩy, Giang Nghị thấy thế, nhẹ giọng nói "Ta đã trở về, các cô đều đi xuống đi!"

Một câu này, lại làm đau đớn lòng tự trọng của Lục Bạch. Cậu cầm lấy ly rượu cứng nhắc ném vỡ ở trước mặt Giang Nghị "Giải thích những chuyện này xem! Em cũng biết anh có mối tình đầu, nhưng em như thế nào lại nhớ rõ, những gì anh có được ngày hôm nay hết thảy đều là nhờ em?"

Sờ sờ vết sẹo nơi sườn mặt "Anh không phải nói, là vì để em không bị người ta thương hại, cho nên mới nỗ lực như vậy sao?"

Giang Nghị thở dài "Mấy chuyện trên mạng này không thể tin là thật, nhanh lên ngủ đi."

Lục Bạch: "Anh không phải nên cùng em ngủ chung sao?"

"Anh còn có công việc."

"Đúng vậy! Còn có công việc." Lục Bạch lắc lư đi vào trong phòng ngủ, thời điểm sắp đóng cửa lại, cậu khống chế không được hét về phía Giang Nghị "Mười năm anh làm việc, chúng ta liền không có một ngày cùng chung chăn gối, anh nếu là một người đàn ông, vậy em đứng ở chỗ này, cởi hết chờ anh thượng, anh đều không có dục vọng sao?"

"Anh mẹ nó không phải luôn miệng nói yêu em?"

Lục Bạch đã ủy khuất tới cực điểm không cần mặt mũi, lời nói như vậy dừng ở trong tay của người làm lại là một loại hương vị khác.

Ngủ khác giường không phải rất bình thường sao? Cậu lớn lên đáng sợ như vậy, ai dám cùng cậu ngủ chung a!

Bất quá vì ân tình mà ở bên cạnh một quái nhân suốt mười năm, có thể thấy được Giang tổng thật là một người đàn ông tốt a! Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.

Nhưng mà loại đáng tiếc này, rất nhanh đã bị lan tràn tới trên mạng. Một tấm ảnh chụp Lục Bạch lúc ban đêm, vết sẹo dài ở trên mặt làm người nhìn vào sinh ra sợ hãi. Mà Lục Bạch cũng lại một lần nữa bị người khác nhảy ra đem so sánh với Vu Chúc.

Lúc này đây, là càng trực quan kích thích. Một người bạn tốt của Giang Nghị trực tiếp thả một bức ảnh chụp đánh số, mặt trên là Vu Chúc thời điểm học cao trung, tuy rằng thấy không rõ mặt mũi, nhưng đồng phục trên người đều không giấu được eo nhỏ chân dài, còn có môi tươi đang cười rực rỡ, chính là kiểu mối tình đầu đẹp nhất trong lòng.

Mà Lục Bạch cùng vết sẹo xấu xí trên mặt cậu cũng trở thành cái đích để mọi người lên án vô cùng vô tận.

[ Vừa xấu vừa già lại còn mất nết, hắn sớm muộn gì cũng đem chính mình dồn vào đường chết.]

[ Say rượu nên cái gì cũng đều không bình thường à? Tinh thần của hắn có vấn đề rồi, tôi nghe người ta nói, Giang tổng đều là vì báo ơn, trên thực tế còn vì mối tình đầu mà thủ thân như ngọc. Lục Bạch là rảnh quá thèm ch*ch! ]

[ Trời đất ơi, chiếm hầm cầu không ị phân, tôi nếu là Giang tổng thì thật sự liền nôn rồi. Trong nhà có kiểu người như vậy tôi còn mỗi ngày phải về nhà. Tôi nói á, công ty của Giang tổng phát triển đến như hiện giờ, người làm vợ như Lục Bạch không thể không kể công. Không có người ghê tởm như hắn, Giang tổng như thế nào có thể đem toàn bộ thời gian đều dùng ở trên công việc a! ]

Trào phúng cuồn cuộn không ngừng, không ngừng bị người khác lấy ra tới để cùng so sánh với Vu Chúc, còn có chút chuyện căn bản không thuộc về cậu lại làm cậu trăm từ phản bác không được công kích, những điều đó đều là nhân tố thúc đẩy sự sụp đổ của Lục Bạch.

Dù sao, trừ bỏ Lục Bạch cùng bản thân Giang Nghị ra, không ai biết Giang Nghị năm đó theo đuổi mãnh liệt lại lãng mạn như thế nào mới làm cậu áy náy tim đập. Càng không ai biết, cậu là như thế nào vì Giang Nghị mới đi tới một bước biến thành bộ dạng vừa khủng bố lại vừa khắc nghiệt này. 

Nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ thân phận Giang phu nhân cô thủ phòng trống mười năm như một cùng với cái tên tuổi nhà thiết kế thiên tài hư vô mờ mịt, Lục Bạch chỉ có hai bàn tay trắng.

Cuối cùng, cậu vẫn là đem chính mình bức điên rồi.

Làm pháo hôi lớn nhất cho tình yêu chân thành giữa Vu Chúc và Giang Nghị, Lục Bạch điên năm năm, khiến cho hôn lễ long trọng giữa Giang Nghị và Vu Chúc cũng chậm năm năm.

Nhưng không ai biết, vốn dĩ người bức điên Lục Bạch chính là Giang Nghị cùng Vu Chúc. Mà sự điên khùng của Lục Bạch từ trước đến nay cũng đều không đáng sợ giống như trong tiểu thuyết viết.

Cậu chỉ là quá thống khổ, cho nên cậu sáng tạo ra một người không tồn tại, dựa gần Giang Nghị của cậu, thời thời khắc khắc bồi ở bên người mình.

Lục Bạch xem xong bối cảnh đại khái, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bên người, Hạ Cẩm Thiên đang ngồi ở bên người cậu, ôn nhu sờ sờ đầu của cậu.

Lục Bạch quyến luyến nhìn học trưởng của mình, vành mắt hơi hơi đỏ lên. Cậu thấp giọng nói một câu "Học trưởng, thực xin lỗi", sau đó cầm lấy con dao trang trí ở trên đầu giường hung hăng mà cắt vào cổ tay của chính mình.

Máu tươi nháy mắt trào ra, ý thức của Lục Bạch rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Hạ Cẩm Thiên không thấy nữa, trong phòng trống rỗng chỉ có một mình cậu. Lục Bạch cúi đầu nhìn những vết sẹo tan tác rơi rớt trên cánh tay, hiểu ra vì cái gì sẽ như thế này.

Hiện tại hẳn là thời điểm ban đầu khi tinh thần suy sụp, nhưng Lục Bạch nguyên thân này rất kiên cường, hắn một lần lại một lần chống cự lại ảo tưởng, muốn cho chính mình một lần nữa trở lại hiện thực.

Cho nên, rốt cuộc là bị thương tổn như thế nào, mới có thể khiến một linh hồn kiên cường như thế cũng sụp đổ?

Lục Bạch hư không ôm ôm chính mình, như là phải cho linh hồn giấu ở trong cơ thể nhìn thấy tất cả một chút ấm áp.

Hệ thống nhịn không được nghiến răng nghiến lợi chửi một câu "Súc sinh!"

Nhưng mà giây tiếp theo, nó lại sốt ruột nói "Mẹ nó, cái tên súc sinh này thế nhưng còn dám về nhà!"

Căn cứ vào sự kiểm tra đo lường của nó, mục tiêu công lược chỉ còn một giờ nữa liền sẽ về đến nhà.

Lục Bạch lại ngồi ở trên giường lạnh giọng cười "Về nhà mới tốt, chỉ sợ hắn sẽ không tới thôi."
Bình Luận (0)
Comment