Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Chương 55

Lục hoàng tử rất ít cơ hội xuất cung. Phố xá Kim Lăng thành đối với hắn mà nói nơi nào cũng đều cho cảm giác mới mẻ.

Nam nữ già trẻ trên phố Kim Lăng ăn mặc, ngữ khí nói chuyện rất khác dân chúng kinh thành.

Người bán hàng thét to, nghe vừa quái lạ cũng thú vị. Một người bán quýt nói.

"Ôi chao, một giọt ngọt mất hồn."

Thái giám theo hầu dùng lời nói kinh thành giải thích cho Lục hoàng tử:

"Người kia khen quýt mình bán ngọt đến linh hồn nhỏ bé cũng bị mất."

Lục hoàng tử bị lời nói khoát không biết xấu hổ như vậy chọc cười, liền dự định đi mua vài trái quýt, xem ngọt được bao nhiêu.

Trên đường có kiệu đi ngang, thái giám cùng thị vệ cải trang sợ hoàng tử bị quấy nhiễu chấn kinh, đều vây chung quanh, cẩn thận ngăn đoàn người.

Nhưng mà Lục hoàng tử lại chờ không được, từ giữa hai người hầu chen qua, bước nhanh hướng tới quầy hàng.

Chỉ còn hai ba bước đã đến nơi, bên tai chợt nghe một giọng kinh ngạc thốt lên. Lục hoàng tử quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe đẩy chở đầy hàng hướng đến mình sắp đụng tới.

"Điện..."

Bọn thái giám suýt nữa sợ hãi kêu lên.

Cũng may Lục hoàng tử phản ứng nhanh tránh khỏi.

"Thiếu gia! Không làm bị thương thiếu gia chứ!"

Thái giám vội vàng xông lên trước bảo vệ chủ, quay đầu mắng người kia:

"Ngươi ngu xuẩn mắt bị mù! Muốn chạy đi đầu thai. Đụng phải tiểu chủ nhân nhà chúng ta, mạng cả nhà ngươi cũng không đền nổi!"

Người kia thả xe đẩy, chạy tới, mạnh mẽ tát mình mấy bạt tai:

"Tiểu nhân đáng chết! Đáng chết!"

"Ôi chao! Đại thúc nhanh dừng tay."

Lục hoàng tử cuống quít ngăn người đàn ông trung niên, an ủi:

"Không sao cả, không đụng trúng người là tốt rồi. Nghe giọng đại thúc là người nơi khác, từ xa đến Kim Lăng bàn chuyện buôn bán sao?"

Người đàn ông trung niên cúi đầu khom lưng đáp:

"Công tử nói đùa, ta trồng trọt được bao nhiêu mà dám bàn chuyện buôn bán. Chỉ là năm nay mùa màng tốt, trong nhà có lương thực dư, liền chọn loại tốt nhất đến Kim Lăng bán cho cửa hàng lương thực, đổi mấy cân thịt về ướp để trữ dùng!"

Lục hoàng tử hiếu kỳ nhìn xe đẩy, thấy chất ngang dọc tứ tung mấy bao bố, liền hỏi:

"Những thứ này đều là gạo? Bán cho cửa hàng lương thực được bao nhiêu tiền?"

Người đàn ông trung niên trả lời:

"Cũng không bao nhiêu tiền. Cửa hàng lương thực bán ra thị trường hơn 600 văn tiền một thạch, ta bán cho cửa hàng lương thực chỉ giá 500 văn tiền!"

Lục hoàng tử nghi ngờ nói:

"Ngươi rõ giá cả tại sao không bày ở trên đường bán cho dân chúng trong thành?"

"Trên đường đi đã bán một ít. Vẫn còn lại nhiều... thế này, muốn bán hết ít nhất phải bảy, tám ngày. Trong thành cái gì cũng giá cao, ta lại không chỗ đặt chân, chỉ có thể bán cho cửa hàng lương thực để thuận tiện hơn."

Lục hoàng tử mắt sáng rực lên, đi tới xe đẩy nhìn mấy bao lương thực:

"Mở ra ta xem một chút. Nếu là loại tốt, ta liền thu mua, cũng miễn cho ngươi xe đẩy đi đường dài."

Người đàn ông trung niên sững sờ, lập tức thiên ân vạn tạ. Hắn mở bao ra để Lục hoàng tử nhìn thấy hạt gạo bên trong:

"Gạo của ta không có hạt xấu! Ông chủ thu mua có thể xem như được gạo thượng đẳng. Ngài nhìn cái màu sắc này đi!"

Lục hoàng tử nắm lên một ít, nhìn kỹ. Xác thực hạt trắng óng ánh. Nghĩ đến với giá tiền này trên thị trường là thấp nhất, Lục hoàng tử liền mừng rỡ lệnh thái giám:

"Cùng hắn kiểm tra, ta muốn mua hết hàng trên xe này."

Ở bên kia, Tiết Dao cùng thái giám phụ trách mua sắm đứng ở một góc cửa hàng lương thực. Hắn lạnh lùng thấp giọng nói:

"Nếu Điện hạ phái ta và công công cùng đi dò đường, hai chúng ta đều không thể tự tiện làm chủ. Nếu ngài khăng khăng không muốn 50 ngàn thạch lương thực này, chúng ta liền trở về tìm Thái tử điện hạ định đoạt."

Lưu công công sắc mặt cũng khó nhìn. Hắn có kinh nghiệm hai mươi năm mua hàng ở kinh thành, sao có thể định sai giá lương thực?

Trong lòng cảm thấy tiểu tử Tiết Dao quá nông cạn, nhìn thấy chút lợi lộc liền gấp hoàn thành như vậy. Thật không biết làm sao có thể chiếm được lòng của Tịch Phi cùng Thất hoàng tử.

Lần này thu mua lương thực là việc riêng hoàng gia, bằng không từ sớm đã trực tiếp điều lương thực từ kho lương.

1,5 triệu thạch đều tự đi mua. Đây chính là tiền riêng của Hoàng đế, không dính dáng quốc khố. Nếu mua thiệt thòi, cũng không nơi chi trả. Cho nên, Hoàng đế phái nội giám có kinh nghiệm mua sắm theo giúp đỡ Thái tử, chính là sợ Thái tử mua giá cao. Tiết Dao ở chỗ này gây thêm phiền.

50 ngàn thạch lương thực, giá 570 văn tiền một thạch. Dựa theo Lưu công tính toán, cái giá này sẽ bị thiệt hại 20, 30 ngàn lượng bạc trắng. Ai gánh được trách nhiệm?

Lưu công công là người của Hoàng đế, Tiết Dao xem như là người của Thái tử. Nói đến đều là làm việc cho Thái tử, thực tế quyền lên tiếng của Tiết Dao kém hơn Lưu công công không ít. Cho nên, Lưu công công giờ khắc này cũng mất nhẫn nại, cười lạnh nói:

"Nếu công tử khăng khăng muốn mua, liền tự móc tiền túi đi! Giá tiền này thực sự quá cao, ta phải đi hãng lương khác thăm dò giá. Mối làm ăn lớn phải tận lực tìm một nhà cung cấp đủ đáp ứng, lợi ích thực tế mới càng nhiều, không có đạo lý nơi này thu một chút nơi kia thu một chút!"

Tiết Dao cũng không muốn cùng hắn phí lời. Chỉ cần hắn không có khư khư cố chấp thay Thái tử làm chủ từ chối hãng lương này là tốt rồi.

Hai người chia ra làm việc.

Tiết Dao quay lại cùng chưởng quỹ kia nói chuyện một chút. HunhHn786 Đối với thái độ Lưu công công đường đột ngạo mạn, Tiết Dao biểu thị áy náy, cũng bảo đảm chính mình sẽ thuyết phục lão gia thu mua số lương thực.

Chưởng quỹ trong lòng có chút giật mình, không tránh khỏi mở miệng nói:

"Tiểu nhân báo giá 570 văn tiền bán lương thực trung đẳng, cộng thêm hai phần mười lương thực thượng đẳng, đây cơ hồ là giá vốn. Nói lời trèo cao, là dự định cùng chư vị kết giao bằng hữu, về sau thường có lui tới."

"Ta biết."

Tiết Dao biết hắn nói thật, giá tiền này xác thực không có lợi nhuận, huống hồ người ta có thể bán giá cao hơn.

Chưởng quỹ kề sát vào hỏi:

"Vừa mới rồi vị kia thật sự ngại giá cao. Xin hỏi lão gia nhà ngài đến tột cùng muốn thu mua bao nhiêu lương thực?"

Tiết Dao nhìn chưởng quỹ, nghiêm túc mở miệng nói.

"Ngài thành tâm muốn kết giao bằng hữu, ta cũng không nói giả tạo. Lão gia chúng ta muốn thu mua lương thực, tính toán khoảng hai năm dự trữ của quý hãng. Hơn nữa không phải một lần, về sau hàng năm vào thu đều phải đến thu mua. Nếu lão gia vừa ý, có lẽ sẽ chọn hãng lương của ngài chuyên cung cấp, hợp tác dài hạn."

Đôi mắt chưởng quỹ trợn tròn.

Tiết Dao cười cười, nâng chung trà lên nhấp một miếng.

Chưởng quỹ rất lâu mới lấy lại tinh thần, cúi đầu suy nghĩ một hồi, sốt sắng nhìn về phía Tiết Dao:

"Cám ơn huynh đệ tiết lộ tin tức. Còn mong huynh đệ giúp một chuyện, tin tức này trước tiên đừng đi hãng lương khác tiết lộ. Buổi chiều ta liền đi tìm ông chủ tỉ mỉ bàn bạc một chút! 50 ngàn thạch lương thực này, giá cả còn có thể bàn lại. Lần này hãng lương chúng ta có thể bán không kiếm lời, chỉ hy vọng lão gia sang năm thu mua lương thực, cần phải thu hãng lương chúng ta ba phần mười trở lên."

Thái tử đã tìm được nơi thích hợp thuê ở Giang Nam.

Thời điểm Tiết Dao trở về bẩm báo, phát hiện Lưu công công đã đi trước một bước, đã nói tình huống cùng Thái tử.

Sau khi tách khỏi Tiết Dao chia ra làm việc, Lưu công công đi hai hãng lương dò hỏi. Biết được hai nơi đó đều không có lương thực tồn trữ nhiều, Lưu công công trở về, kiến nghị Thái tử đi ngay đến Chiết Giang mua lương thực.

Tiết Dao vốn muốn đẩy Lưu công công đi khỏi để đơn độc bẩm báo tình huống khẩn cấp với Thái tử.

Dù sao cũng e ngại Lưu công công là người của Hoàng thượng, Thái tử không tiện đề phòng. Bây giờ Tiết Dao không thể làm gì khác hơn nói chuyện ngay trước mặt hắn.

"Thương nhân Chiết Giang đi trước chúng ta thu mua lượng lớn lương thực, rất có thể là vì lo lắng tăng giá lương thực. E rằng có người đem tin tức chúng ta cần thu mua lượng lớn lương thực phát tán ra ngoài."

Tiết Dao thành thật nói ra suy đoán của mình.

Thái tử nghe nói tin tức sắc mặt cũng không khác thường, lộ vẻ từ Lưu công công đã sớm biết được tin tức.

Quả nhiên, Lưu công công lập tức cười nói:

"Điện hạ nhìn đi, tiểu công tử bị dọa rồi. Về sau muốn thay Điện hạ làm việc, hắn còn cần phải tôi luyện nhiều hơn."

Tiết Dao đoán được Lưu công công nhất định là đã nói với Thái tử cái gì đó, liền hỏi.

"Ý của công công là thương nhân Chiết Giang ào ào mua lương thực không quá quan trọng?"

Lưu công công cười đến khuôn mặt giống Phật Di Lặc, nhưng cũng để lộ ra trào phúng cùng xem thường, hắng giọng một cái giải thích:

"Ta vừa mới hỏi qua mấy hãng lương khác, thương nhân đến thu lương thực không chỉ một nhóm, có ít nhất bảy nhóm. Cứ coi như bọn họ muốn thu vào lượng lớn lương thực, vậy cũng phải bán ra chứ! Giang Nam không thể so với phương bắc khô ráo, lương thực để hơn một năm sẽ mốc mấy phần. Những thương nhân ôm nhiều lương thực càng muốn lấy lòng chúng ta nhiều hơn. Chỉ cần ép giá bọn họ một chút, đừng nói tăng giá bán, lỗ vốn bọn họ cũng phải ra tay!"

Tiết Dao vừa nghe, trên gáy mồ hôi cũng phải chảy ra.

Lưu công công nói lời này cũng rất có lý, hơn nữa hắn xác thực có kinh nghiệm.

Nếu không phải Tiết Dao đã xem qua nội dung nguyên tác, khẳng định sẽ tin. Chẳng trách Thái tử bị dao động.

Nói tới mua sắm ép giá, Thái tử hoàn toàn không có kinh nghiệm. Hoàng đế cho hắn thái giám trung thành lại hiểu cách mua hàng, tất nhiên có thể chiếm được tín nhiệm của Thái tử.

"Sự tình khẳng định không đơn giản như vậy."

Tiết Dao giơ tay lau mồ hôi trên trán, lo lắng vô cùng nhìn về phía Thái tử:

"Điện hạ, nếu thương nhân không ồ ạt thu mua lương thực, chúng ta thu mua lương thực trung đẳng giá cả cũng không thể thấp hơn 500 văn tiền một thạch. Rõ ràng hãng lương kia có thành ý bán hai phần mười thượng đẳng, tám phần mười trung đẳng với giá 540 văn tiền một thạch cho chúng ta, cơ hồ là không kiếm lời, mua về nhất định không thiệt thòi."

"540 văn tiền?"

Thái tử quay đầu nhìn về phía Lưu công công.

Lưu công công cười hỏi Tiết Dao:

"Làm sao biến thành 540 văn tiền? Giảm đi 30 văn tiền? Xem đi, ta đã sớm nói có nhiều nơi cung cấp lương thực sẽ tranh nhau giảm giá. Chúng ta còn chưa có làm gì hắn liền tự giảm 30 văn tiền. Tiết công tử hơi gấp gáp rồi. Sớm muộn gì cũng xuống dưới 500 văn tiền."

Tiết Dao nổi nóng giận nhìn thái giám béo, nói:

"Công công, giá tiền này là ta cùng vị chưởng quỹ sau khi ngài rời khỏi thương lượng. Cũng không phải hắn vì muốn đoạt mối làm ăn tự mình giảm giá. Hãng lương khác ngài cũng đi rồi, cũng biết kho lương thực ở Kim Lăng bị thương nhân Chiết Giang vét sạch. Hàng tích trữ của hãng lương Kim Lăng chỉ đủ bán cho dân chúng dùng đến sang năm. Ai sẽ đồng ý dùng giá vốn bán cho chúng ta 50 ngàn thạch lương thực? Bọn họ bán cho thương nhân Chiết Giang cao hơn giá này 20 văn tiền! Ngài cho là thương nhân Chiết Giang mua lương thực giá cao đồng ý lỗ vốn bán cho chúng ta sao? Huống hồ, đến tột cùng nên quan tâm thương nhân chịu hao tổn, hay là quan tâm nạn dân chịu thiệt! Chúng ta có chắc chắn ép giá được thương nhân Chiết Giang!"

"Ngươi..."

Lưu công công bị doạ, mặt đỏ tới mang tai nói không ra lời.

"Nói thật hay."

Thái tử đứng lên, đôi mắt phượng mang theo ý cười nhìn Tiết Dao:

"Ngươi tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ lại hết sức chu đáo. Cô tin tưởng phán đoán của ngươi. Đi lĩnh bạc, dẫn người đến lấy 50 ngàn thạch lương thực."

Lưu công công không cam lòng muốn khuyên can:

"Điện hạ..."

"Tạ ơn Điện hạ tín nhiệm!"

Tiết Dao khom người lĩnh mệnh, vừa mới xoay người liền nhìn thấy Lục hoàng tử vẻ mặt mừng rỡ vọt vào đại sảnh.

"Đại ca! Đại ca! Nhìn ta mua được cái gì nè!"

Lục hoàng tử vội vã vẫy tay người hầu đem lương thực mình mua được giá rẻ dời vào. Hắn mừng rỡ vạn phần nói cho Thái tử:

"Nơi này tổng cộng ba mươi bao gạo, trên chợ bán 650 văn tiền. Ngài đoán ta tốn bao nhiêu?"

Thái tử sao để ý ba mươi bao lúa, mà cũng không muốn quét sạch hứng thú của lục đệ, liền giả vờ tò mò phối hợp hỏi:

"Bao nhiêu?"

"Ngài đoán một cái đi mà!"

Lục hoàng tử đắc ý cực kỳ.

Thái tử bất đắc dĩ cười cười, thuận miệng nói:

"600 văn tiền?"

"Cao rồi!"

Lục hoàng tử vui vẻ đến muốn lắc lư đuôi nhỏ.

"Còn cao?"

Thái tử đối với bản lĩnh trả giá của lục đệ nhìn với cặp mắt khác xưa:

"580 văn tiền?"

Không lẽ còn trả giá thấp hơn so với Tiết Dao thật vất vả thương lượng?

Lục hoàng tử không thể chờ đợi được nữa công bố chân tướng:

"Chỉ cần 500 văn tiền!"

Tiếng nói vừa dứt, trong đại sảnh yên lặng như tờ.

Thái tử không nghĩ tới lục đệ mua lương thực giá cả thấp hơn Tiết Dao.

Bị vướng bởi lễ tiết cùng phong độ, Thái tử không có nhìn thần sắc Tiết Dao.

Lưu công công lại bật cười, xa xôi giễu cợt nói:

"Xem ra, đi gặp thương nhân Chiết Giang phải để Lục hoàng tử điện hạ ra tay nói giá!"

Tiết Dao sầm mặt lại rồi, khó có thể tin tiến lên hỏi Lục hoàng tử:

"Điện hạ từ nơi nào mua được lương thực giá rẻ như vậy?"

Lục hoàng tử vui mừng khôn nguôi mà mở miệng:

"Nhắc tới cũng là ta số may. Ta đi trên có một chiếc xe đẩy hướng đến, cũng may ta tránh được. Ha ha, các ngươi đoán thế nào, chiếc xe này cũng nhiều bao gạo. Chính là nông dân nơi khác tới Kim Lăng bán hàng, dự định bán giá thấp cho của hàng lương thực. Ta nghĩ nếu hắn bán cho cửa hàng lương thực, vậy khẳng định giá chưa qua tay sẽ được lợi, liền trực tiếp cướp toàn bộ!"

"Ôi chao!"

Lưu công công vỗ tay một cái, thở dài nói:

"Lục hoàng tử điện hạ quả nhiên là phúc tinh cao chiếu! Giá 500 văn tiền đúng là thích hợp nhất!"

Tiết Dao mê mang một trận, nhìn Lục hoàng tử, lại nhìn Thái tử, cuối cùng đưa ánh mắt quét đến mấy bao lương thực Lục hoàng tử mua về.

Thái tử vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tiết Dao bỗng nhiên vọt tới bên cạnh bao lương thực. Hắn ngồi chồm hỗm xuống, mở ra dây buộc. Một tay nắm lấy gạo trong túi ra nhìn kỹ.

Lưu công công biết hắn là hoài nghi chất lượng, lập tức tiến lên cùng xem, sau đó đắc ý nói:

"Quả nhiên là gạo trung đẳng!"

Lục hoàng tử cười nói với Tiết Dao.

"Yên tâm đi, ta đã kiểm tra hết mới quyết định mua lại!"

Tiết Dao không đáp lời, như là phát điên bới gạo trong túi, sau đó liền đứng lên, lo lắng kiểm tra chung quanh, phảng phất đang tìm kiếm cái gì.

"A Dao?"

Lục hoàng tử thấy sắc mặt hắn không đúng, nghi hoặc đi lên trước ân cần nói:

"Ngươi bị làm sao vậy?"

Tiết Dao vung vung tay, kìm nén cơn giận, nói không ra lời. Hắn quay người nắm lên một cái chén trà.

"Loảng xoảng."

Một cái chén trà bị ném xuống đất.

"Ngươi muốn làm gì!"

Lưu công công bị kinh sợ.

Thị vệ đứng ở ngoài lập tức nắm chặt bội đao cảnh giác đợi mệnh.

Tiết Dao cũng không để ý Thái tử cùng Lục hoàng tử kinh ngạc, khom người nhặt lên một mảnh vụn. Hắn xoay người đi rạch phần đáy một bao gạo.

"Ào ào ào."

Phần đáy bao bị rạch thứ bên trong trào ra. HunhHn786

Thái tử cúi đầu nhìn, phát hiện thứ chảy ra là gạo hoàn toàn khác nhau với phần trên mặt.

Tất cả đều là gạo mốc meo biến thành màu đen.

Tiết Dao rốt cục thở ra, đặt mông ngồi dưới đất, ngửa đầu  mệt mỏi nói với Lục hoàng tử.

"Điện hạ, nông dân nơi khác vận chuyển lương thực đến Kim Lăng lộ phí tiêu tốn cũng không ít. Không thể có lợi lớn như vậy rơi trên đường cho chúng ta tham. Nông dân giả mạo kia nhất định là thấy ngài khí độ bất phàm quần áo hào hoa phú quý, nên cố ý lừa gạt ngài."

Sắc mặt Lục hoàng tử liền đỏ chót, bước nhanh tới, tiếp nhận mảnh sứ vỡ trong tay Tiết Dao, đem mấy bao khác rạch ra.

Quả nhiên, đáy bao tất cả đều là đất đá trộn hàng mốc meo.

Lục hoàng tử biết mình bị lừa rồi, khẩn trương đến đỏ cả vành mắt, luống cuống quay đầu nhìn về phía Thái tử:

"Đại ca... Ta..."

"Ta cái gì ta? Cái này mà nói là kiểm tra hết?"

Thái tử giờ khắc này cũng không lộ ra biểu tình nghiêm ngặt thường ngày, giống như đùa giỡn giơ tay gõ gõ trán lục đệ:

"Ai nói cũng tin, không khác khi còn nhỏ. May là không cho ngươi mang nhiều bạc. Ba mươi bao lương thực mà thôi, trong đó một nửa còn dùng được, mất mát không đáng kể. Ghi hết vào chi phí cho Cô. Ngươi đừng vì chút chuyện này mà không vui, ngã một lần khôn ra thêm là tốt rồi."

Lưu công công bị Tiết Dao tát vào mặt, cũng không tiện lại nói ép giá. Hắn cúi đầu đi ra, bắt chuyện với mấy người đem gạo dời đi.

Thật không ngờ tới Tiết Dao rất có tài. Nghe Lục hoàng tử nói chuyện liền đoán được trong đó có gian trá, quyết định thật nhanh, liền rạch bao xem dưới đáy.

Thật sự mạnh mẽ quyết đoán, hoàn toàn không giống công tử mười bảy tuổi quen sống trong nhung lụa.
Bình Luận (0)
Comment