Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 432


Ánh mắt U Minh Nữ dại ra, nhìn Cẩu Gia, thịt mỡ trên mặt con chó kia loạn chiến, giọng nói ôn hoà truyền cảm, giống như bỏ thêm mấy phần đầu độc lòng người.

Nhưng nó nói rất có lý.

U Minh Nữ liếm môi, nàng hơi động lòng.

Nhưng nàng vẫn còn do dự, bởi vì nàng không xác định được, sau khi rời khỏi bí cảnh, Bộ Phương còn nấu được những món tinh khí nồng nặc như vậy nữa không.

Bởi vì nếu không có tinh khí bổ sung, nàng sẽ phải chịu sự phản phệ của nguyền rủa, cả người phải chịu tra tấn cực hình, giống như bị chém thành muôn mảnh, khó chịu như bị ngàn vạn con sâu kiến cắn trên người.

Vì vậy U Minh Nữ vẫn còn do dự và bàng hoàng.

Trong bí cảnh có nhiều thiên tài địa bảo tràn đầy tinh khí, nếu nàng cần thì đi hái là được.

Nhưng nếu rời khỏi bí cảnh, rất khó mới tìm được thiên tài địa bảo như vậy.

Đây là một chuyện cần phải lựa chọn.

Nhớ đến cơm Huyết Long nóng hổi, sưởi ấm dạ dày của nàng, loại cảm giác sinh cơ tràn đầy kia thật sự quá tuyệt vời, U Minh Nữ rất tiếc nuối cái cảm giác này.

- Tiểu tử kia không biết làm gì, nhưng nấu cơm thì lại rất có thủ đoạn, tin Cẩu Gia đi, ta không lừa ngươi đâu đâu, ngươi phải tin vào cảm giác của mình, mặc dù ngươi bị trở chú và khu trục, nhưng ngươi cũng có thể có cuộc sống của mình.

Cẩu Gia tiếp tục dùng lời nói gợi cảm của nó để lừa dối.

 
Lúc này Bộ Phương không biết Cẩu Gia và U Minh Nữ đang nói cái gì, hắn đang đi trong vùng không gian không lớn lắm này, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, sóng nhiệt cuộn trào mãnh liệt.

Mất đi trứng Phượng Hoàng, linh khí trong không gian nhanh chóng giảm xuống, không còn cảm giác lỗ chân lông nở ra kia nữa.

  
Hắn muốn kiểm tra xem còn có linh dược gì không, nhưng hắn đã thất vọng.

Có vẻ vì đây có cả trứng Phượng Hoàng và Hóa Cốt Long Thảo, linh khí xung quanh bị cướp đoạt, nên những linh dược khác không thể mọc ra được.

Chạy một vòng xong, Bộ Phương chọn rời khỏi đây, bởi vì ở đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tiểu Bạch đi theo sau lưng Bộ Phương, đôi mắt màu tím lóe lên.

Tiểu Da giật mình giơ càng lên, đôi mắt lớn lưu chuyển.

- Chúng ta nên rời khỏi không gian này.

Bộ Phương nói với Cẩu Gia, con chó này đang nói thầm gì đó với U Minh Nữ ở xa.

 
Cẩu Gia lắc đuôi, cho U Minh Nữ một ánh mắt ngươi tự hiểu, sau đó từ từ bước về bên người Bộ Phương.


Bộ Phương liếc mắt nhìn U Minh Nữ đang ngẩn ngơ, cũng không mở miệng, hắn quay người rời đi.

Đi ra ngoài từ cái khe kia.

Sợ tóc của U Minh Nữ Hắc Thường Trực phất phơ trong sóng nhiệt, cặp đùi đẹp thẳng tắp khẽ bước, bàn chân ngọc dẫm trên mặt đất.

Một giây sau, Bộ Phương cảm thấy phía sau lưng có gió lạnh gào thét, U Minh Nữ mặt lạnh đi phía sau hắn.

 Bộ Phương sửng sốt, nhưng hắn cũng không để ý, vì rời khỏi đây chỉ có một con đường này thôi.

Đi ra khỏi cái khe, quay về Đảo Mỹ Thực tan hoang.

Một hòn đảo tràn đầy mỹ thực xinh đẹp nay đã trở thành một mảnh phế tích.

 
Những linh thụ mọc thức ăn ngon kỳ lạ đã bị phá hủy, bị nham thạch nóng chảy cắn nuốt, hóa thành than, còn đang bốc hơi nóng lên.

Cỏ xanh cháy khô, lộ ra mặt đất nứt nẻ.

 Bộ Phương đi trên đất, nhìn đảo Mỹ Thực hoang vắng, hắn thở dài tiếc nuối.

Đối với một đầu bếp mà nói, một kỳ tích như Đảo Mỹ Thực xuất hiện, đó là một chuyện khó có có được, tiếc là những thứ tốt thì nhanh chóng biến mất.

Đảo Mỹ Thực bị phá hủy làm Bộ Phương cảm thấy đau lòng, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.

Đi một vòng quanh đảo, lông mày Bộ Phương nhíu lại.

Không thấy linh thuyền, nếu không có linh thuyền thì sao hắn rời đi được?
Hắn phải rời khỏi bí cảnh bằng cách nào?
Những điều này làm Bộ Phương cảm thấy nhức đầu.

Thật ra cũng còn có rất nhiều người trong bí cảnh còn sống sót.

Bởi vì không phải tất cả mọi người đều đến đảo Mỹ Thực, vẫn còn những người khác ở trên những đảo nhỏ xung quanh.

Có lẽ bọn họ không bắt kịp thời cơ, đương nhiên, cũng có thể là vì bọn họ gặp được cơ duyên của mình.

U Minh Nữ đi sau lưng Bộ Phương, trên người nàng có luồng khí lạnh phát ra.

Bộ Phương run rẩy một chút, theo bản năng quay đầu lại.

U Minh Nữ gật đầu với Bộ Phương, sau đó chỉ U Minh Nữ lơ lửng trên vòm trời.

- Ý ngươi là có thể đi lên U Minh Thuyền?
 
Bộ Phương sửng sốt.


U Minh Nữ lạnh mặt gật đầu, đôi chân thẳng tắp bước đi, chân ngọc khéo lẽo dẫm trên mặt đất, sau đó nàng bay lên trời, sợi tóc phiêu đãng bay ra, sau đó rơi xuống U Minh Thuyền.

Bộ Phương ngước đầu, do dự một chút rồi cũng bay lên.

- Sao ta lại không biết xấu hổ thế đây, mặc dù thuyền của ngươi hơi âm trầm, nhưng còn quý giá hơn cả linh thuyền đấy.

 
Mặc dù Bộ Phương nói vậy, nhưng hắn đã nhảy lên boong thuyền, đánh giá xung quanh từ lâu.

 
Cẩu Gia mở miệng chó, ngáp một cái, nó tìm một nơi hẻo lánh trên thuyền rồi nằm xuống, vù vù ngủ say.

U Minh Nữ nhìn Bộ Phương, sau đó đứng ngay trước boong thuyền, U Minh Thuyền rung lên, như đang di chuyển chậm rãi.

Ầm một tiếng, U Minh Thuyền đi xuống nước, tạo ra cơn sóng ngập trời.

Thuyền đen kịt, cánh buồm phất phơ trong gió, kéo U Minh Thuyền đi về phía trước.

Bộ Phương vui vẻ đi lại trên U Minh Thuyền.

 
Nói thật, U Minh Thuyền cực kỳ tinh tế, hơn nữa chất liệu tạo ra nó không hề tầm thường, mặc dù nhìn hơi rách nát, có cảm giác âm trầm, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chiếc thuyền này tinh xảo đến đáng sợ.

Bỗng nhiên, ánh mắt Bộ Phương nhìn qua buồng nhỏ trên thuyền.

Cửa khoang đóng chặt làm cho Bộ Phương nhớ đến một chuyện.

Hắn nhớ tên ngốc Nam Cung Vô Khuyết cũng ở trên chiếc thuyền này, tên kia bị kéo vào trong phòng nhỏ kia, cái khuôn mặt sống không thể yêu kia còn khắc sâu trong trí nhớ của hắn.

Bọn họ làm ra động tĩnh lớn như vậy mà Nam Cung Vô Khuyết còn không đi ra, chẳng lẽ xấu hổ?
 
Bộ Phương đi lên mấy bước, đi đến trước cửa khoang thuyền, hắn do dự một chút, muốn đẩy cửa ra.

Nhưng tay hắn vừa chạm lên cánh cửa, lập tức cảm nhận được khí tức âm lãnh phía sau.

Cơ thể Bộ Phương cứng đờ, quay lại, hắn nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của U Minh Nữ.


Nam Cung Vô Khuyết nhếch mũi, liên tục thở dốc.

Cả người ướt đẫm mồ hôi, cơ thể di chuyển, một cỗ ý chí bất khuất chống đỡ cơ thể hắn.

Hắn không chịu thua, cũng không muốn chịu thua, tương lai hắn là nam nhân chưởng quản cả gia tộc Nam Cung, sao có thể bị một nữ nhân liếm chết trên thuyền này được?

 
Không! Đây là chuyện không thể tha thứ được.

Hắn muốn phấn đấu, hắn muốn vùng dậy, chống đỡ áp lực trên người, bò ra khỏi chiếc thuyền âm trầm này.

Hắn không thể chết ở chỗ này!
Mồ hôi lớn như hạt đậu rơi từ trên trán xuống, xẹt qua mắt, qua mũi, cuối cùng qua miệng, từ cằm rớt xuống đất.

Kèm theo tiếng hít thở ồ ồ, quanh quẩn trong buồng nhỏ lạnh băng.

Gần, rất gần rồi!
 
Hắn sắp chạm được đến cửa!
Mùa xuân của hắn đến!
Hắt xì! 
Khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, Nam Cung Vô Khuyết cắn răng, giơ tay lên, đầu ngón tay sắp chạm đến cửa khoang thuyền.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng nặng nề vang lên, cửa khoang thuyền mở ra.

Tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, kíc.h thích đôi mắt Nam Cung Vô Khuyết, làm cho hắn nhịn không được chảy nước mắt.

Một bóng người đứng trước cửa khoang thuyền.

Nam Cung Vô Khuyết ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt.

Ừ?
Hình như bóng dáng kia không phải là nữ nhân Hắc Thường Trực đáng sợ.

Bóng dáng kia còn có chút quen thuộc?
Bộ Phương vừa đẩy cửa buồng nhỏ trên thuyền, hắn thấy được Nam Cung Vô Khuyết quỳ rạp trên đất, ngẩng cao đầu, nở mũi khóc thảm.

Bệnh tâm thần ở đâu chui ra vậy?
Bộ Phương bị dọa sợ, hắn giơ chân lên, suýt chút nữa đá thẳng lên mặt Nam Cung Vô Khuyết.

Nhưng nhớ đến khuôn mặt của tên kia, cuối cùng hắn mới nhịn xuống được.

- Lão Bộ? Ta không nằm mơ đấy chứ?
Nam Cung Vô Khuyết khóc thảm, cả người trở nên ngây nhốc.

Bộ Phương thả cái chân đang giơ lên, thản nhiên nói.

- Là ta!
 
Nam Cung Vô Khuyết cảm giác mùa xuân của mình đã đến, cái khuôn mặt thối kia đúng là lão Bộ thật!
Nhưng sắc mặt hắn nhanh chóng trở nên cứng đờ.

Bởi vì ở sau lưng Bộ Phương, một cái đùi trắng nõn thẳng tắp xinh đẹp giơ ra ngoài, sau đó một bóng hình yểu điệu đứng sang bên cạnh Bộ Phương.

U Minh Nữ mặt lạnh xuất hiện trong tầm mắt hắn.

 Nam Cung Vô Khuyết ngây dại, miệng run lên, lòng dạ lại đau buồn.

Vất vả lắm hắn mới leo ra được đây.


U Minh Nữ vung bàn tay thon dài lên.

Nam Cung Vô Khuyết ngã bẹp xuống, sau đó bị kéo vào chỗ sâu trong buồng nhỏ trên thuyền.

Vì sao người bị thương luôn là ta? Nam Cung Vô Khuyết không còn yêu cuộc sống này nữa.

U Minh Nữ tiếp tục phá vỡ lý tưởng và kỳ  vọng của hắn.

Bộ Phương ngẩn ngơ, hình như đang bối rối vì quan hệ giữa Nam Cung Vô Khuyết và U Minh Nữ.

Đây là gì vậy trời? Yêu nhau lắm cắn nhau đau trong truyền thuyết sao?
Bộ Phương giải thích với U Minh Nữ một lúc lâu.

Nói rằng Nam Cung Vô Khuyết là bằng hữu của hắn, mong nàng có thể thả hắn ra.

U Minh Nữ lạnh mặt nghe, cuối cùng vẫn lắc đầu 
Tiếng kêu khóc như lợn bị chọc tiết của Nam Cung Vô Khuyết từ trong khoang thuyền vang ra.

Bộ Phương giật giật khóe miệng, cuối cùng nói.

- Ta dùng một chén cơm Long Huyết đổi người đó có được không.

U Minh Nữ ngẩn ngơ, miệng nhỏ chu lên, gật đầu rất dễ thương.

 Bộ Phương ngây người, nguyên tắc của ngươi đâu? Kiên trì của ngươi đâu?
Quả nhiên, Nam Cung Vô Khuyết chỉ đáng giá một chén cơm Long Huyết mà thôi.

Dáng vẻ dễ thương của U Minh Nữ chỉ hiện lên trong nháy mắt, nàng nhanh chóng quay về kiểu lạnh băng vô tình, con ngươi đen nhánh của nàng nhìn qua buồng nhỏ trên thuyền, sau đó vung tay lên.

Nam Cung Vô Khuyết cảm giác lực lượng đè nén trên người mình biến mất.

Hắn không dám tin, bò dưới đất dậy, trên khuôn mặt hiện lên sự mừng rỡ như điên.

Từ dưới đất bò lên, vọt ra ngoài kèm theo tiếng gào khóc thảm thiết.

- Lão Bộ! Từ nay về sau, Nam Cung Vô Khuyết ta sẽ là người của ngươi! 
 Nam Cung Vô Khuyết cảm động muốn khóc, hắn biết chắc chắn là nhờ Bộ Phương cứu hắn.

U Minh Nữ đứng bên cạnh Bộ Phương, lạnh băng nhìn Nam Cung Vô Khuyết đang lao đến chỗ Bộ Phương.

Cơ thể Nam Cung Vô Khuyết chấn động, hắn hoảng sợ nhìn nữ nhân tuyệt mỹ, nữ nhân này là nữ ma đầu thì đúng hơn.

Vì vậy hắn chọn buông tha cho việc ôm Bộ Phương, cứ rời khỏi nữ nhân này trước rồi nói sau.

Thấy Nam Cung Vô Khuyết rời khỏi.

Ánh mắt U Minh Nữ chuyển hướng nhìn sang Bộ Phương.

- Mau làm cơm cho ta.

Mà lúc này Bộ Phương đang nhức đầu, không còn huyết quan nữa thì làm cơm Long Huyết kiểu gì đây?
 

Bình Luận (0)
Comment