Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 393


Nam Cung Vô Khuyết nheo mắt lại, chìm đắm trong mùi hương này, hắn nghiêng đầu, khóe miệng hơi cong lên.

Mùi hương quanh quẩn chóp mũi hắn, khi hắn vừa hít mạnh vào, dẫn động vị giác của hắn.

Hắn khẽ nỉ non, vào lúc ngẫu nhiên, đôi lông mày không tự chủ nâng lên.

Hắn cảm thấy đây hẳn là đang luyện đan dược, nhưng… hắn thật xác định, mùi hương này không phải đan hương.

Bởi vì đan hương không có thuần túy như vậy, mùi hương thuần túy này làm cho Nam Cung Vô Khuyết dồi dào cảm xúc.
Nam Cung Minh cũng ngẩn người, hắn không biết Nam Cung Vô Khuyết đang nói cái gì.

Mùi hương trong không khí hắn cũng có thể ngửi thấy nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Nơi này là khu vực bán Ích Cốc Đan nhiều vị, ở nơi này ngửi được đan hương không phải là chuyện thật bình thường sao? Trạng thái của thiếu chủ Vô Khuyết này có vẻ không đúng, say mê như vậy sao? Với kiến thức của Nam Cung Vô Khuyết, đan hương của những Ích Cốc Đan nhiều vị còn có thể được hắn chú ý sao?
- Phương hướng mùi hương bay đến là chỗ đó, chúng ta qua đó đi…
Nam Cung Vô Khuyết mở mắt, nhìn về phía một phương hướng, dẫn đầu cất bước đi.
Trong lòng Nam Cung Minh nhất thời cả kinh, phương hướng kia không phải là… quán ăn Vân Lam sao?
Mùi hương truyền ra từ quán ăn Vân Lam?
Không có khả năng! Mùi hương truyền ra từ trong quán ăn kia phải là mùi thối đến không có bạn bè chứ?
Phương thức mở màn này vì sao bất đồng với nhận thức lúc trước của mình vậy?
Trong lòng Nam Cung Minh bỗng nhiên hơi run rẩy.
Đi theo phía sau Nam Cung Vô Khuyết, trong lòng hắn không ngừng âm thầm cầu nguyện, nhưng càng tiến đến gần, hắn càng thêm tuyệt vọng.
Trước của quán ăn Vân Lam, một vòng người thật đông đúc vây quanh, những người này đều đang hít mạnh cái mũi, ngửi lấy ngửi để mùi hương tràn ngập trong không khí.
Trên mặt mỗi người đều hiện ra thần sắc say mê.
Tại sao có thể như vậy?
Một đám lúc trước không phải đều chán ghét mùi thối truyền ra từ trong quán ăn này sao?
- Chỗ đó chính là quán ăn mùi hôi ngập trời ngươi nói với ta?
Nam Cung Vô Khuyết kỳ quái liếc mắt nhìn Nam Cung Minh, nói.
Nam Cung Minh gần như muốn khóc, lúc trước rõ ràng không phải như vậy.

Lão bản quán ăn này lúc trước thật sự đang nấu phân mà…
- Thiếu chủ ta… lúc trước rõ ràng…
- Ngươi không cần phải nói nữa, từ giờ trở đi ngươi đừng nói cái gì nữa.
Nam Cung Vô Khuyết vỗ vỗ bả vai Nam Cung Minh, thở dài một hơi nặng nề, sau đó xoay người chen vào trong quán ăn kia.
Tu vi của Nam Cung Vô Khuyết rất mạnh, đã phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn, cho nên rất dễ dàng vượt qua một đám người tiến vào trong quán ăn.
Vừa mới ló đầu ra, hắn lập tức nhìn thấy Nam Cung Uyển… miệng dính đầy dầu đang ngồi ăn trong quán ăn.

Nhất thời hắn lập tức nhíu một bên lông mày, trong lòng kinh ngạc.

Nha đầu kia không cần hình tượng nữa sao?
…….
Một ngụm nước canh, vừa thơm vừa đậm đà.
Nhưng trong khoảnh khắc, đôi mắt Nam Cung Uyển trừng lớn, nàng cảm thấy không thể tin nổi.

Trong nước canh này bốc lên linh khí mênh mông, linh khí này làm cho cả người nàng giống như trở nên thanh minh rất nhiều, thân hình giống như bị cọ rửa sạch sẽ.
Nước canh này như tơ như lũ hòa tan trong bụng nàng, giống như một ngọn lửa bùng cháy, làm cho chân khí trong cơ thể nàng không tự giác sôi trào lên.
- Loại cảm giác này!
Nam Cung Uyển sợ ngây người, nàng cảm thấy tu vi chân khí của bản thân tựa hồ trong một khoảnh khắc này đã xảy ra tăng tiến nho nhỏ.

Trình độ của nàng vẫn luôn bị kẹt ở Chí Tôn đỉnh phong hình như có dấu hiệu rộng mở.
Nước canh này… vậy mà thần kỳ như vậy?
Hơn nữa, vị giác của Nam Cung Uyển rất nhạy cảm, nàng thưởng thức ra không ít tư vi nguyên liệu nấu ăn trong nước canh này, trong lòng nàng càng thêm khiếp sợ.
- Vân Vụ Thảo, Tân Phân Quả, Bát Quế Linh Diệp…
Đây đều là những dược liệu cần để luyện chế đan dược cửu phẩm mà!
Bộ lão bản này vậy mà dùng nó để nấu ăn, quả thật phung phí của trời… từ từ, hình như cũng không phải phung phí của trời.
Bởi vì nàng hoảng sợ phát hiện, món Phật Nhảy Tường của Bộ Phương đã phát huy dược tính của dược liệu đến mức cực hạn, hơn nữa còn kết hợp hoàn hảo với nguyên liệu nấu ăn, khiến cho mùi hương ngào ngạt quang chóp mũi, nồng đậm đến mức khiến người ta say mê.
Dược hiệu hình như còn có tác dụng hơn cả đan dược!
- Đây là thịt Bạo Liệt Hỏa Trư bát giai sao?
Nam Cung Uyển uống xong canh, môi đỏ mọng khẽ mở, thở ra một ngụm hơi nóng, gắp một miếng móng heo trong chén, chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi.

- Ưm… đúng, chính là móng heo của Bạo Liệt Hỏa Trư bát giai.
Bộ Phương cũng hết hồn, nữ nhân này thế mà có thể thưởng thức ra nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy.
Phải biết rằng có vài nguyên liệu nấu ăn đã được nấu rã rồi, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng, đặc biệt là linh thảo linh dược kia, chỉ còn lại tư vị lưu lại trong canh.
Nhưng nữ nhân này vẫn có thể nói ra không ít nguyên liệu bên trong.
Xem ra nữ nhân này có tiềm lực thật lớn trở thành tên sành ăn siêu cấp.
Trong lòng Bộ Phương suy nghĩ nghiêm túc.
Còn Nam Cung Uyển sau khi trải qua cảm xúc kinh hoảng, bắt đầu ôm móng heo bắt đầu gặm.
Ăn vui đến quên cả trời đất.
Một nữ nhân xinh đẹp cầm móng heo gặm… hình quả này quả thật cũng hơi cay mắt.
Ít nhất, một đám người bao vây ngoài cửa, sớm đã nhìn đến chết trân.
Nam Cung Vô Khuyết lúc chen vào trong tiểu điếm cũng nhìn thấy… toàn bộ cảnh tượng này.
Hắn thật hiểu rõ muội muội này của hắn, tâm cao khí ngạo, vô cùng coi trọng hình tượng của mình, nhưng hiện giờ lại có thể ôm lấy móng heo gặm.
Cái này làm sao còn có hình tượng gì nữa?
Nam Cung Vô Khuyết bỗng nhiên cảm thấy thật muốn cười, khóe miệng cong lên, ung dung đi vào bên trong.
Bộ Phương ngờ vực nhìn thoáng qua phương hướng nam tử anh tuấn đang đi đến, lông mi hơi giật lên.
Nam tử kia dường như rất quen thuộc nơi này, tự nhiên kéo ra một cái ghế, ngồi đối diện Nam Cung Uyển, vểnh môi, nhìn chằm chằm Nam Cung Uyển.
Nam Cung Uyển đang nghiêm túc đối phó với móng heo này, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nghiền ngẫm hướng đến, vừa gặm móng heo vừa dùng dư quang đánh giá đối phương.
- Á… khụ khụ…
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn Nam Cung Uyển thiếu chút nữa bị thịt heo sặc chết.
- Nam Cung Vô Khuyết, huynh sao lại xuất quan rồi?
Nam Cung Uyển rống lớn lên, ném móng heo bị gặm chỉ còn lại xương cốt lên bàn, quai hàm phình lên trừng mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết.
- Huynh còn chưa đạt đến luyện đan sư nhị vân mà.
Nam Cung Uyển vung vẫy bàn tay đầy dầu mỡ, đứng lên, tiếp tục lấy một đôi cánh gà từ trong vò sứ, định cho vào miệng nhai.
Phật Nhảy Tường này ngon chứ?
Vô nghĩa! Đương nhiên rất ngon!
Ăn ngon đến khiến người ta muốn khóc rồi.

Trong lòng Nam Cung Uyển lúc này thật có xúc động muốn khóc, so với cơm chiên trứng kia, hương vị của Phật Nhảy Tường càng thêm xuất sắc.

Thịt móng heo béo ngậy mà không ngán, mềm rục vô cùng, giống như bông, ngay cả nàng chưa bao giờ ăn thịt béo cũng ăn vui đến quên cả trời đất.
Nước canh lại càng thêm mỹ vị, khiến Nam Cung Uyển thích đến không nhịn được ngâm dài.
- Nha đầu muội… là con heo sao?
Nam khi Nam Cung định cắn cánh gà, lập tức phát hiện cánh gà trong tay mình biến mất không thấy.
Một thanh âm nghiền ngẫm truyền đến, Nam Cung Vô Khuyết cầm lấy cánh gà kia, thần tình hưởng thụ ngửi lấy ngửi để.
- Quả nhiên có Ngũ Cốc Hoa… chính là hương vị này! Đây là dùng phương thức nấu ăn như luyện đan để nấu nguyên liệu nấu ăn sao? Có vẻ thú vị đây… nha đầu muội còn phải giảm béo, người làm ca ca như ta giúp muội nếm thử xem.
Nam Cung Uyển tức giận!
Đây là Phật Nhảy Tường nàng dùng một vạn nguyên tinh mua mà!
Người này làm sao có thể vô liêm sỉ như vậy!
Cánh gà này tự nhiên cũng không phải cánh gà bình thường, chính là thịt cánh của Phong Bạo Ma Ưng Nam Cung Vô Khuyết đã nhận ra từ trước.
Cánh này bảo quản thật tốt, chất thịt phi thường tươi mới, phía trên tràn ngập màu da cam lóa mắt, làm người ta càng thêm thèm ăn.
Nam Cung Vô Khuyết không chút do dự, định cắn xuống một ngụm.
Nhưng vào thời điểm hắn cắn xuống, hắn phát hiện một bàn tay thon dài trắng nõn chắn ngay trước miệng hắn.
Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt.
Nam Cung Uyển cũng ngơ ngẩn, theo bản năng nhìn về phía Bộ Phương đang vươn tay chặn miệng Nam Cung Vô Khuyết.
- Thật ngại quá, bổn điếm có quy định món ăn không thể chia sẻ… Ngươi nếu muốn ăn, vậy có thể gọi thêm một phần nữa.
Bộ Phương nhìn Nam Cung Vô Khuyết, vẻ mặt không chút thay đổi.
Sắc mặt Nam Cung Vô Khuyết cổ quái nhìn Bộ Phương.
Người trước mắt này vậy mà chặn hắn lại? Người này chẳng lẽ không quen biết hắn?
- Nữ nhân này… nàng là em gái của ta, chẳng lẽ ta ăn của nàng cũng không được sao?
Nam Cung Vô Khuyết cầm chặt cánh gà, chỉ vào Nam Cung Uyển, nói với Bộ Phương.
Nam Cung Uyển trừng lớn mắt, đoạt cánh gà kia trở về.
- Nam Cung Vô Khuyết, huynh tự mình giữ thể diện chút đi.
Nam Cung Uyển nói.
- Không được, Phật Nhảy Tường không thể chia sẻ.
Bộ Phương tỏ vẻ ghét bỏ rút tay về, vẫy mạnh, rùng mình, hắn vừa rồi vậy mà dùng tay chặn miệng nam nhân này.
Nam Cung Vô Khuyết giống như cũng ý thức được gì, gương mặt biến thành màu đen, lau miệng, khẽ phun nước bọt, đứng lên.
- Ta lặp lại lần nữa, nữ nhân này em gái ta, chỉ bằng ngộ tính của người còn muốn cua em gái ta? Chẳng lẽ ngươi không biết phải hối lộ anh vợ trước sao?
Nam Cung Vô Khuyết nghiêm túc nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương ngẩn ngơ, cái quỷ gì vậy?
Khóe miệng giật giật, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn nam tử tóc đỏ trước mắt này.
Nam Cung Uyển tức giận, nàng vì sao lại có người anh kỳ dị như vậy?
- Nam Cung Vô Khuyết, huynh nói bậy bạ gì vậy?
Nam Cung Vô Khuyết vỗ nhẹ đầu của Nam Cung Uyển đã sắp nổi khùng, nói:

- Ta hiểu mà, ta hiểu mà… muội vì nam nhân này ngay cả hình tượng cũng không cần, còn cần phải giải thích cái gì chứ, ta đều hiểu cả.
Hiểu cái đầu ngươi!
Nam Cung Uyển hận không thể dùng cánh gà đập chết Nam Cung Vô Khuyết này.
- Một phần Phật Nhảy Tường một vạn nguyên tinh, thực đơn ở phía sau lưng ngươi, muốn ăn thì gọi, không ăn thì… cút.
Bộ Phương cũng cảm thấy hết nói nổi với tên vừa mới xuất hiện này.

Gương mặt không chút thay đổi.
- Một vạn nguyên tinh? Đắt như vậy? Ngươi đối xử với anh vợ như vậy còn muốn cưới vợ hay không hả…
Nam Cung Vô Khuyết nhếch môi, trừng mắt nói với Bộ Phương.
Nam Cung Uyển không nói gì lắc đầu, nghiêng đầu tập trung gặm cánh gà của mình, mắt không thấy tâm không phiền.
Ca ca này của nàng là một tên hài hước, tuy hắn có thiên phú luyện đan kinh người nhưng kỳ thật là tên hề chỉ biết đùa giỡn.
Lần này nếu không phải bị phụ thân ép đi vào trong Đan Tháp, người này căn bản sẽ không đi bế quan.
Phụ thân lúc trước từng nói, hắn không đột phá đến luyện đan sư nhị vân thì không thể đi ra khỏi tháp.
Quả nhiên, người này còn chưa đột phá đến luyện đan nhị vân đã tự ý đi ra khỏi tháp.
Dùng lời nói của Nam Cung Vô Khuyết chính là nếu nhịn không được thì không cần miễn cưỡng nhẫn nhịn, như vậy đối với thân thể không tốt.
Người ngoài cửa lúc nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết cũng bùng nổ, đây chính là nhân vật phong vân của Thiên Lam Thành mà.
Người thừa kế tương lai của gia tộc Nam Cung, vậy mà xuất hiện trong quán ăn này.

Quán ăn này chẳng lẽ sau lưng có gia tộc Nam Cung làm chỗ dựa sao?
Khó trách lúc trước tiểu điếm này nấu phân trong khu vực của gia tộc Nam Cung cũng không có người đến quản…
- Thật không thể ăn của muội muội ta sao? Ta nói cho ngươi… ngươi như vậ  thật sự sẽ không nhận được ủng hộ của anh vợ ta đó!
Nam Cung Vô Khuyết lần nữa ngồi về vị trí, có chút không cam lòng nói.
Bộ Phương cong khóe miệng, thở nhẹ một hơi.
- Tiểu Bạch, có người gây sư.
Ầm…
Một luồng quang mang màu tím lóe lên.
Thân hình Tiểu Bạch bắt đầu đi ra từ trong phòng bếp.
Nam Cung Vô Khuyết nhíu lông mi, liếc mắt nhìn Bộ Phương, lại nhìn về Tiểu Bạch, cuối cùng nhìn Nam Cung Uyển ăn vui đến quên cả trời đất.
Hắn nhếch môi, nghiêm túc nói:
- Đừng náo, mang lên cho ta một phần Phật Nhảy Tường, ta thật sự nghiêm túc.
Sau khi nói xong, giống như nghĩ đến cái gì, bĩu môi với Nam Cung Uyển:
- Tìm nàng thu nguyên tinh, nàng là phú bà.
----------oOo----------.

Bình Luận (0)
Comment