Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 369

Bang!

Bộ Phương từ trong túi không gian hệ thống lấy ra tôm tít Chí Tôn, thân hình khổng lồ. Quái vật lớn này vừa xuất hiện, thiếu chút nữa lấp kín cả phòng bếp ở đây.

Long Cốt Thái Đao xuất hiện, chặt tôm tít khổng lồ này thành từng khúc, lấy ra một khúc bên trong, thu hết những khúc còn lại vào trong túi không gian hệ thống.

Vỗ vỗ lên một khúc thân kích thước cỡ thạch ma, Bộ Phương vừa lòng gật gật đầu. Tôm tít này dù sao cũng là Hải Linh Thú Chí Tôn, tuy đã chết, nhưng linh khí trong cơ thể vẫn là vô cùng dồi dào và sung túc.

Bộ Phương trước tiên rửa khúc thân tôm tít này trong nước, sau khi không còn nhiễm chút bụi bẩn nào, Bộ Phương bôi đều nước sốt đã chuẩn bị sẵn lên thịt tôm.

Đồng thời chân khí quấn quanh, không ngừng đánh lên vỏ giáp xác phủ trên thịt tôm.

Chân khí tiến vào trong, khiến cho xác tôm cũng trở nên xốp hơn.

Hắc khí quanh quẩn, Huyền Vũ Oa xuất hiện, Bộ Phương lui về sau một bước, phun ra một ngụm ngọn lửa màu vàng. Ngọn lửa kia hừng hực bùng cháy, chui vào đáy nồi, chỉ sau chốc lát liền khiến đáy nồi nóng bừng lên.

Đổ nước tan chảy lấy từ Băng Cực Chi Địa vào trong nồi, phía trên đặt lồng hấp thật lớn, dùng tre trúc đan thành, Bộ Phương xếp thịt tôm tít đã xử lý xong vào trong lồng hấp.

Ùng ùng ục!

Dưới hơi nóng bốc lên nóng hổi, nước Băng Cực tan chảy kia bắt đầu sôi trào, bốc hơi. Hơi nước bốc lên mãnh liệt, không ngừng tiến vào bên trong lồng hấp, khiến cho thịt tôm tít xảy ra biến hóa xinh đẹp nho nhỏ, khó có thể cảm nhận.

Khi Bộ Phương ở trong phòng bếp nấu nướng đến hưng trí, thế cục bên ngoài Thanh Phong Đế Đô lại nghiêm trọng lệ thường.

Tất cả mọi người của Thanh Phong Đế Đô đều đứng ngạo nghễ phía trên tường thành, nhìn nhìn chiến hạm kim loại trôi nổi trên vòm trời kia, sắc mặt vô cùng trầm trọng.

Uy lực áp chế đáng sợ tản ra từ trên chiến hạm làm cho mọi người ở tường thành cảm thấy một trận áp lực.

Đoạn Vân đi ra từ trong cửa hàng đan dược của mình, rất nhanh đã nhìn thấy chiến hạm kim loại lơ lửng trên vòm trời kia, tròng mắt nhất thời co rụt lại.

“Đây không phải là chiến hạm của Địa Hoang Tông sao? Làm sao xuất hiện ở nơi này?” Đoạn Vân hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch.

Địa Hoang Tông ở Tiềm Long Đại Lục cũng không phải thế lực nhỏ không có tiếng tăm gì mà là một thế lực hàng đầu hùng mạnh. Trong đó có rất nhiều cao thủ, người mạnh mẽ, thậm chí là tồn tại đáng sợ đứng sừng sững ở đỉnh cao Tiềm Long Đại Lục.

Là một trong nhũng thế lực hàng đầu hùng mạnh nhất ngoài Tiềm Long Vương Đình ra. Thế lực này hiển nhiên hiếu chiến vô cùng.

Nơi chiến hạm đi qua đều là dân chúng lầm than. Những thế lực hạng hai, thế lực hạng ba bị hủy diệt dưới chiến hạm này chính đếm không xuể.

Đoạn Vân vốn là cường giả của Luyện Đan Tông, hẳn sẽ không sợ hãi Địa Hoang Tông này. Nhưng hiện giờ hắn thân đang ở Thanh Phong Đế Quốc này, vạn nhất… chiến hạm không có mắt, bắt hắn rồi thuận tiện tiêu diệt thì làm sao bây giờ?

Hắn cũng không có chỗ để khóc.

Chiến hạm Địa Hoang Tông này như thế nào sẽ chạy vào trong Thanh Phong Đế Quốc. Chẳng lẽ là vì Vạn Thú Viêm… trên người Bộ lão bản?

Ánh mắt Đoạn Vân co rụt lại, dường như đang nghĩ đến cái gì?

- Người nào làm càn trên không Thanh Phong Đế Quốc?

Cơ Thành Tuyết hiện giờ tự tin mười phần, chiếm được trợ giúp từ Bạo Nổ Ramen của Bộ lão bản, thực lực toàn thể Đế Quốc đã tăng lên một cấp bậc.

Có lẽ chiến lực đứng đầu trong Đế Quốc sẽ thua kém hơn thế lực khác một chút, nhưng chiến lực trung gian đã không kém bất kì thế lực nào của Nam Cương Chi Địa.

Có thực lực chính là có tự tin.

Cho nên Cơ Thành Tuyết ngạo nghễ đứng ở phía trên tường thành, bày ra uy nghiêm nên có của người đứng đầu Đế Quốc.

Hai cha con Tiêu Mông và Tiêu Nhạc hiện giờ là chiến lực mạnh nhất của Đế Quốc, đều đứng ngạo nghễ phía trên tường thành.

Tiêu Mông đột phá đến Chiến Thần bát phẩm, chân khí một thân dồi dào gợn sóng, giống như lôi đình đang nổ vang. Nền tảng của hắn vô cùng vững chắc, còn hơn những đệ tử của đại tông môn. Hắn không có tài nguyên tu luyện gì, hắn có thể đạt đến cảnh giới hiện tại, đều là từng bước khổ tu mà thành, thu hoạch được từ chém giết trên chiến trường.

Cho nên tâm trí của Tiêu Mông vô cùng kiên định. Cho dù uy lực áp chế trên chiến hạm kia khiến trong lòng hắn rung động.

Tiêu Nhạc lưng đeo một thanh kiếm, mi mắt rũ xuống. Làm một kiếm khách, căn cơ của hắn tự nhiên không thể nghi ngờ.

Ầm đùng đoàng!

Một trận nổ vang trên chiến hạm, sau đó phía trên chiến hạm truyền ra tiếng động cười nhạo đầy châm chọc.

- Quả nhiên đều là đám điêu dân nơi thí luyện. Các ngươi biết các ngươi hiện tại đang đối mặt với cái gì không hả? Là ai cho các ngươi dũng khí, ở trước mặt chiến hạm của Địa Hoang Tông còn dám tỏ ra kiêu ngạo như vậy?

Một giọng trầm đục mang theo châm chọc và cân nhắc, vang vọng từ trong chiến hạm kia.

Như sấm đình cuồn cuộn, truyền rộng khắp cả Đế Đô.

Bên trong tiểu điếm, Bộ Phương nhất thời kinh ngạc liếc mắt nhìn bên ngoài phòng bếp, nhưng cũng không quá để ý, tinh thần lần nữa xoay chuyển, dừng mắt ở phía trên lồng hấp trước mặt.

Từng đạo hơi nước mãnh liệt bốc lên từ trong lồng hấp kia, còn có linh khí nồng đậm và mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Bộ Phương chép miệng, đã sắp chờ không nổi nữa.

Ánh mắt của Cơ Thành Tuyết phía trên tường thành co rụt lại. Sau đó, bọn họ nhìn thấy từ bên trong chiến hạm kia, một đạo thân ảnh bay vút lên trời cao.

Hơi thở đáng sợ lan tỏa từ trên thân ảnh, đây lại là một cường giả Chí Tôn!

Đây là một vị trong mấy vị đệ tử Chí Tôn còn tồn lại, mặc dù đã bị thương trong đại chiến với Bạch Vân Sơn Trang, nhưng đối phó với đàn kiến bên dưới, hắn thật không hề xem trọng.

Ngay cả một Chí Tôn còn không có, hắn có gì phải lo lắng?

Đứng ngay trước chiến hạm, Lương Khai cũng không dự đình tự mình ra tay. Hắn cũng không tất yếu phải ra tay. Một Đế Quốc bản địa nơi thí luyện, căn bản không có tư cách để hắn ra tay.

Một đệ tử của Địa Hoang Tông… cũng đã đủ để giải quyết rồi.

Hắn chỉ cần ở trên chiến hạm xem kịch vui là đủ rồi.

Địa Hoang Tông đã càn quét rất nhiều tông môn của Tiềm Long Đại Lục, uy nghiêm vô thượng, há có thể để yên cho một tiểu quốc nơi thí luyện ngỗ nghịch.

Người ngỗ nghịch… tự nhiên diệt quốc.

- Chỉ như đám kiến.

Vị đệ tử Chí Tôn của Địa Hoang Tông kia khinh thường cười.

Mâu quang Tiêu Mông tập trung lại, ngưng trọng vạn phần. Đây là một Chí Tôn, hơi thở rất mạnh mẽ.

Bất quá Tiêu Mông cũng không hề sợ hãi.

Hào quang trong tay chợt lóe, từ trong không gian linh khí lấy ra một bát Bạo Nổ Ramen nóng hôi hổi.

Nước canh hồng nhuận bao phủ sợi mì, tản ra hơi nóng bừng bừng.

Tiêu Mông sắc mặt nghiêm túc, không nói lời nào, bắt đầu ăn từng ngụm mì. Một bát Bạo Nổ Ramen, hai ngụm liền ăn xong.

Hình ảnh quỷ dị này làm cho cường giả Chí Tôn kia của Địa Hoang Tông há hốc mồm.

Không chỉ là hắn, ngay cả Lương Khai ở trên chiến thuyền, tỏ vẻ trêu tức quan sát hết thảy cũng có chút kinh ngạc. Sau đó khóe miệng nhếch thành nụ cười, dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Tiêu Mông.

- Tính toán trước khi chết ăn no một bữa sao? Chỉ là Chiến Thần bát phẩm lại nghĩ đến ăn một bát mì liền có chiến đấu cùng Chí Tôn sao?

Nếu nói là uống đan dược thì còn có chút đáng tin cậy, ngươi con mẹ nó còn dám ăn mì trước chiến đấu … Đây là thú vui gì?

Loảng xoảng!

Sau khi ăn xong mì, Tiêu Mông nhất thời cảm thấy trong cơ thể mình giống như có năng lực hừng hực bùng cháy đang sôi trào. Trong đôi mắt hiện ra ngọn lửa giống như đang thiêu đốt.

Bát sứ bị hắn hung hăng vứt trên mặt đất, vỡ nát ra.

Tiêu Mông giờ phút này cảm giác cả người mình đều tràn ngập lực lượng, giống như trở nên vô địch.

Tiêu Mông nhìn cường giả Chí Tôn của Địa Hoang Tông kia, thét dài một tiếng, một cước đạp trên mặt đất. Cả tường thành đều run lên, phát ra một thanh âm trầm đục như trống vang!

Tiêu Mông xung phong liều chết, một thanh kiếm thẳng bức đến trước mặt Chí Tôn Địa Hoang Tông. Trong kiếm quang lóe sáng, chân khí cuồng bạo trào dâng.

Nhìn Tiêu Mông xung phong giết đến, Tiêu Nhạc cũng lấy ra một bát Bạo Nổ Ramen, hai ngụm liền ăn xong, hơi thở tăng vọt mạnh mẽ.

Hắn thân là kiếm khách, kiếm ý phi thường hung hãn, kiếm khách là một loại nghề nghiệp sát phạt cường hãn nhất.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang giống như muốn xé rách vòm trời lao ra từ phía sau người Tiêu Mông.

Chí Tôn Địa Hoang Tông khinh thường cười, một Chiến Thần bát phẩm, một Chiến Thánh thất phẩm… chỉ là hai con kiến này cũng dám chiến đấu cùng Chí Tôn?

- Vậy đều đi tìm chết đi!

Hắn thét dài một tiếng, trên người giống như bay lên ánh lửa lượn lờ. Phía trên hai nắm đấm của hắn giống như có hỏa diễm nóng rực lơ lửng lượn lờ.

Rầm rầm rầm!

Từng quyền nện xuống, nhất thời ngọn lửa trên hai quyền kia hóa thành hai đầu Hỏa Long, nện tới Tiêu Mông và Tiêu Nhạc.

Trong mắt hắn, thủ đoạn Chí Tôn của mình tuyệt đối có thể nghiền bẹp dí hai con kiến này.

Phía trên chiến thuyền, Lương Khai vốn đang suy xét cảnh tượng trước mắt, ánh mắt cũng đanh thép lại, kinh dị lên tiếng.

- Hơi thở của hai người này sao lại tăng vọt lên mấy lần… Làm sao lại quỷ dị như vậy? Có vẻ giống như sau khi uống vào Bạo Nguyên Đan a. Chẳng lẽ hai người này đưa Bạo Nguyên Đan vào trong mì sợi? Cũng không đúng… nếu là như vậy, trực tiếp nuốt luôn đan dược là được rồi, làm điều thừa như vậy làm gì?

Tiêu Mông và Chí Tôn nhất thời va chạm cùng nhau, chiến đấu trong nháy mắt liền bùng nổ.

Đợt sóng chân khí cuồn cuộn dâng trào.

Tiếng động nổ vang vang vọng không dứt. Tiêu Mông Chiến Thần Cảnh bát phẩm vậy mà chống chọi ngang hàng với Chí Tôn.

Trong phòng bếp tiểu điếm, hào quang càng thêm dày đặc rốt cục chậm rãi vụt tắt.

Bộ Phương vui sướng mở ra lồng hấp. Nhất thời thịt tôm tít Chí Tôn kia đã được hấp xong.

Mùi hương ngào ngạt chuyển động phía trên, tinh quang lờ mờ, dường như loáng thoáng nhìn thấy vòng sáng bảy màu.

Long Cốt Thái Đao xuất hiện, Bộ Phương nhẹ nhàng múa may liền lột sạch vỏ tôm, lộ ra thịt tôm trắng nõn trong suốt bên trong.

Hơi thở nồng đậm kia và mùi hương tràn ngập ra, khiến người ta say mê.

Cầm lên thịt tôm tít, Bộ Phương liền cắn một ngụm.

Thịt tôm nóng hổi mà dai mềm tiến vào trong bụng, khiến đôi mắt Bộ Phương cũng trừng lớn, vừa lòng cười toe toét.

Cầm lên thịt tôm, Bộ Phương đi ra khỏi phòng bếp, vừa ăn vừa đi tới cửa.

Âu Dương Tiểu Nghệ và Tiểu Long còn có thực khách của tiểu điếm đã sớm chen chúc nhau ở cửa nhìn ngắm chiến đấu trên tường thành kia.

Bọn họ xem đến tập trung tinh thần nhưng vẫn ngửi thấy được mùi hương đậm đà từ chỗ Bộ Phương. Trong mùi thơm kia giống như hòa lẫn theo hương vị của nước biển tinh khiết, khiến bọn họ không nhịn được liếc mắt nhìn sang. Dùng sắc mặt cổ quái nhìn Bộ lão bản cầm thịt tôm kích thước cỡ cái thớt gặm, bọn họ cũng có hơi dở khóc dở cười.

- Bẹp bẹp… lại có người đến quấy rối Đế Đô rồi sao?

Trong miệng Bộ Phương không ngừng nhai nuốt thịt tôm, vừa nhìn Tiêu Mông ăn Bạo Nổ Ramen trên vòm trời, cùng Chí Tôn chiến đấu đến quên cả trời đất, vừa nói.

Căn cơ của Tiêu Mông cũng không tồi, nếu không một bát Bạo Nổ Ramen cũng không hẳn có thể giúp hắn chiến đấu được với Chí Tôn.

Căn cơ càng tốt, ăn vào Bạo Nổ Ramen, tăng lên chiến đấu càng cao.

Xẹt xẹt!

Cường giả Chí Tôn Địa Hoang Tông kia càng đánh càng sợ, cảm thấy hơi bực bội. Hắn vậy mà bị một Chiến Thần bát phẩm dây dưa không dứt.

Bỗng nhiên, trong lòng hắn giật mình, chỉ cảm thấy phía sau có một luồng hàn ý đánh úp đến.

Sau đó một đạo kiếm quang nháy mắt phóng tới, giống như xé rách hắc ám, lần nữa chém xuống miệng vết thương của hắn.

Máu tươi nhất thời bắn ra.

Tiêu Mông nắm bắt cơ hội, tư thế mạnh mẽ, chém một kiếm trầm ổn lên người Chí Tôn. Bị đánh trọng thương, Chí Tôn trực tiếp rơi xuống từ trên vòm trời, nằm bẹp trên mặt đất.

Tiêu Mông một tay cầm kiếm, khí thế tận trời, mắt nhìn thẳng chiến tuyến.

Tiêu Nhạc lau chùi thần kiếm của hắn, cũng lặng yên đứng nhìn.

Hai cha con này, khí thế như hồng, chiến ý mênh mông. Cơ Thành Tuyết hung hăng nắm chặt nắm đấm, sắc mặt kích động vô cùng. Thanh Phong Đế Quốc rốt cục đã có chiến lực đả bại Chí Tôn rồi.

Lương Khai dựa trên lan can chiến hạm kia, từ trên cao híp mắt nhìn xuống.

Khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Bình Luận (0)
Comment