Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 282

Thân hình của Man Hoang Á Long cứng đờ trong hư không, tròng mắt thật lớn kia xoay chuyển, nhìn lại trước mũi chính mình liền thấy được một con chó đen che ở trước mũi chính mình.

Chó đen kia ở trước mặt Man Hoang Á Long nhỏ bé giống như một con ruồi bọ, ánh mắt của Á Long này có vẻ còn lớn hơn Hắc Cẩu.

Gừ!!

Man Hoang Á Long nổi giận, bên trong lỗ mũi nhất thời phun ra bạch khí mông lung, răng nanh dữ tợn mở ra, tản ra hàn mang.

Cánh lớn sau lưng A Long vỗ mạnh, cuồn cuộn nổi lên hàng vạn hàng nghìn cuồng phong, kéo dậy một cỗ lực đạo thật lớn, thôi động thân hình của nó về phía trước, muốn trực tiếp nghiền áp con chó đen nhỏ bé này.

Chỉ là, mặc kệ là cánh thịt của Á Long này có dùng sức vỗ thế nào vẫn là không thể tiến tới chút nào. Con chó đen kia che trước mặt nó giống như một tòa núi lớn nguy nga vô cùng, khiến cho thân thể cao lớn của nó hoàn toàn không thể nhúc nhích.

- Ồn ào!

Lỗ tai Tiểu Hắc Cẩu vừa động, nhất thời miệng chó hé ra, có chút bất mãn, con thằn lằn lớn này không ngừng rống giận, làm cho lỗ tai nó toàn là tiếng hô của Á Long này.

Ngươi có biết hay không tiếng kêu của ngươi rất là khó nghe?

Tiểu Hắc rầm rì một tiếng, sau đó linh hoạt dùng sức đẩy móng vuốt. Thân thể cao lớn của Man Hoang Á Long kia nhất thời lui về phía sau, bị đẩy dời đi thật xa.

Sau đó đôi mắt Tiểu Hắc nhìn lại, móng vuốt chó linh hoạt cư nhiên nghênh phong bạo trướng, ở trong khoảnh khắc liền trở nên thập phần to lớn, còn lớn hơn cả đầu rồng kia.

Uy lực khổng lồ trong nháy mắt bùng nổ ra, bao phủ lên con Á Long kia. Đó là một loại uy lực áp chế khiến cho Man Hoang Á Long sợ run, vốn hung mãnh vô cùng, Á Long vốn cảm giác bản thân chí cao vô thượng đang cảm ứng được cỗ uy lực áp chế này, nhất thời bị dọa sợ, thân hình đang muốn tức giận cũng cứng đờ tại chỗ.

Móng vuốt chó đón gió đung đưa, hung hăng nên lên đầu rồng kia, đầu rồng thật lớn nhất thời ầm vang nện lên mặt đất, dập nát đã con đường lớn Đế Đô.

Á Long cảm thấy đau nhức rút đầu mình ra khỏi sàn nhà, nhất thời vô số chuyên thạch đổ nhào lên mặt đất.

Gừ! Á Long liền phẫn nộ bạo rống.

Gừ!!

Đáp lại hắn tự nhiên là một chưởng chó của Tiểu Hắc. Một chưởng này trực tiếp lần nữa chộp đầu của Á Long lên mặt đất, nhấc lên một trận cuồng phong.

Móng vuốt chó của Hắc Cẩu trong hư không lần nữa biến nhỏ lại, Tiểu Hắc chậm rãi bước lên khoảng không, đứng trên đầu Man Hoang Á Long, khịt khịt mũi dày, rầm rì một tiếng.

Phụt phụt!

Hạ Vũ bị một đao của Tiểu Bạch trảm phía sau lưng, nhất thời máu tươi bắn ra, cự lực trực tiếp vỡ ra. Hạ Vũ giống như một viên đạn pháo, hung hăng nổ bắn ra, va chạm lên vách tường kia, phá vỡ vách tường thành một mảnh phế tích.

Đôi mắt tím của Tiểu Bạch léo ra, cứng như bàn thạch rơi trên mặt đất.

Hạ Vũ từ trong phế tích đi ra, ngực kịch liệt thở hổn hển, hắn thiệt thòi lớn rồi, đây là hắn chịu phải thua thiệt lớn như vậy.

Hắn nhìn về phương hướng của Bá Ca, đôi mắt co rụt lại, hút một ngụm hương khí thật sâu.

Hắn nghĩ rằng Bá Ca có lẽ phải san bằng tiểu điếm kia thành vùng đất bằng phẳng rồi. Dù sao phương hướng vừa rồi truyền đến dao động kịch liệt. Trình độ của dao động kia còn kịch liệt hơn san bằng một tiểu điếm.

Chính là trong mắt hắn giờ phút này, Bá Ca cấp tám đỉnh phong, cho dù vật lộn cùng hắn cũng không kém thế hạ phong, cư nhiên bị đánh nằm sấp trên mặt đất, phủ phục cũng không dám động đậy gì.

- Điều này làm sao có thể?

Đôi mắt Hạ Vũ co rụt lại, thất thanh kinh hô. Bá Ca cho dù gặp phải thú Chí Tôn cũng không kiêng kị, giờ phút này như thế nào chật vật như vậy?

Hạ Vũ lần đầu tiên cảm thấy có chút luống cuống. Không phải nói tiểu điếm này có một con thú Chí  Tôn sao? Trước mắt này đã phát sinh ra tình huống gì? Hắn đã phát huy toàn lực bám trụ một tôn thú Chí Tôn… Bá Ca bên kia con mẹ nó là tình huống gì.

Mắt tím Tiểu Bạch lóe ra, vung đại đao trong tay, chỉ thẳng Hạ Vũ, thân hình lần nữa phóng ra.

Hạ Vũ cắn chặt răng, có thể đánh  ngã Bá Ca, bên trong tiểu điếm này còn có thú chí tôn càng đại hơn. Đây quả thực rất đáng sợ… tiểu điếm này rốt cuộc có lai lịch gì?

Một mâu ngăn trở công kích của Tiểu Bạch. Hạ Vũ hét dài một tiếng, trên người đột nhiên bao trùm lên một kiện áo giáp chân khí. Hắn không thể tiếp tục dây dưa cùng Tiểu Bạch nữa.

Một mâu đâm ra, hàng vạn hàng nghìn mâu ảnh gào thét ra, giống như hóa thành một trận lốc, đột nhiên bức lui Tiểu Bạch.

Hạ Vũ lấy ra một đạo ngọc phù, kinh hãi huy động về phương hướng của Bá Ca.

Thấy trạng thái của Bá Ca hiển nhiên là bị đánh đến ngây ngốc rồi, nếu không Bá Ca có thể… sẽ ngã xuống chỗ này.

Một tôn linh thú Á Long cấp tám đỉnh phong rất là trân quý a!

Tiểu Hắc bước chậm lên đầu Man Hoang Á Long, bỗng nhiên cảm ứng được có một dao động kỳ lạ từ trên người Á Long này mạnh mẽ xuất hiện, giống như muốn cắn nuốt Á Long này.

- Hừ!

Tiểu Hắc liếc nhìn Hạ Vũ cầm chặt ngọc phù nơi xa xa, hừ lạnh một tiếng, sau đó nâng lên chân chó, đạp hung hăng lên đầu rồng này.

Vù vù…

Két két!

Sắc mặt hắn co rụt lại, nhất thời cảm thấy trong đầu truyền đến một trận đau như kim đâm, sau đó khóe miệng dính đầy máu tươi, thân hình rút lui hai bước, vô cùng lảo đảo.

Tiểu Bạch gào thét, mắt tím lóe ra, một đao chém xuống, thiếu chút nữa cắt đứt ngang người Hạ Vũ, máu tươi cuồn cuộn phun ra, bắn tung tóe đầy trời.

Hạ Vũ thét thảm một tiếng, Ngự Phú Thù vuốt ở trong tay đã sớm vỡ tan.

Hắn lúc này đây thật hoảng sợ, nhìn về phía Hắc Cẩu vươn ra đầu chó, đi thong thả trên người Á Long, thân thể đều không ngừng run rẩy… đó con mẹ nó là con chó gì?

Đầu của Á Long giống như quả khí cầu bị đạp vỡ, lập tức rơi xuống đất, thiếu chút nữa bị con chó đen này đạp vỡ. Máu rồng từ trong miệng Á Long chảy ra, tuy rằng đầu không vỡ nhưng hơi thở sinh mệnh đã sớm không còn chút nào.

Một chân chó của Tiểu Hắc không chỉ làm vỡ nát Ngự Thú Phù kia, còn chấn vỡ linh trận pháp sâu trong óc của Á Long, bên trong đầu óc của Á Long đã sớm hóa thành một bãi nước.

Nếu không phải Bộ Phương nói lưu lại toàn bộ thi thể, có thể nó đã sớm đạp vỡ đầu con thằn lằn lớn này rồi.

Cẩu gia rầm rì một tiếng, hắn đối với thằn lằn lớn tự xung Long tộc vẫn luôn xem thường. Cho nên đối với con thằn lằn lớn dám can đảm ở trước mặt hắn giả ngầu, liền không có chút thủ hạ lưu tình nào.

Trái tim Hạ Vũ run rẩy, trong lòng đau nhói một trận, dựa vào Á Long cấp tám đỉnh phong này, địa vị của hắn ở Man Hoang Thần Điện vẫn luôn không thấp. Nếu mất đi con Á Long này, địa vị của hắn khẳng định sẽ phải giảm đi rất nhiều.

- Chết tiệt a! Đáng chết a!

Thân hình như núi của Hạ Vũ không ngừng run lên, trong đôi mắt cũng toát ra vẻ không cam lòng nồng đậm.

Một tiếng thét dài kèm theo một quyền va chạm cùng Tiểu Bạch. Một quyền này của hắn không hề bảo lưu lại gì, cư nhiên đánh bay Tiểu Bạch không tập trung bay ra ngoài.

Sau khi nhìn thoáng qua thi thể Á Long kia thật sâu, Hạ Vũ liền không chút do dự xoay người đạp lên khoảng không, bạo phóng đi ra xa, hắn muốn chạy trốn!

Hắn biết hắn đã xem nhẹ thực lực của tiểu điếm này rồi. Hắc Cẩu kia thật sâu không lường trước được, làm cho hắn không thể đề cao nổi dũng khí đối kháng. Con rối thiết cầu kia lại càng giống như đánh không chết, hắn thật sự là không có cách nào.

Hừ hừ!

Hai thanh phi đao gào thét ra, trảm phía sau lưng hắn. Hạ Vũ ở trong không trung, phun ra một ngụm tiên huyết.

Đôi mắt đều là đỏ bừng, ôm lấy hai thanh phi đao kia, rút thanh phi đao ra, sau lưng hắn là ướt đẫm một mảnh màu đỏ.

Hung hăng tung ra phi đao, trường mâu sắt thép trong tay cũng bị hắn dùng lực ném đi, tâm niệm vừa động, trường mâu kia nhất thời giống như ký hiệu ngọn lửa bốc cháy, thẳng tắp va chạm đến Tiểu Bạch trên mặt đất, giống như một mũi tên cháy rực.

Ầm!!

Mặt đất nhất thời nổ mạnh lên, nhấc lên một trận gợn sóng ngập trời.

Tiểu Hắc miễn cưỡng nhìn quét qua Hạ Vũ thất tha thất thểu tính toán bỏ chạy trên không trung kia, cũng không có chút dục vọng tiếp tục động thủ nào. Chỉ là một con kiến mà thôi, chạy thoát thì chạy thoát đi, chỉ cần có thịt rồng để lại là được rồi.

Chỉ là, khi Tiểu Hắc quay đầu, phía trên trời đột nhiên vang lên tiếng động cười điên cuồng của Hạ Vũ.

Sau đó một đạo ngọc phù trong suốt từ vòm trời bay nhanh xuống, bay lại vị trí của tiểu điếm.

Phía trên ngọc phù, dao động kỳ lạ ầm ầm khuếch tán, ngay lập tức chính là ở phía trên vòm trời hình thành một trận pháp thật lớn. Bên trong trận pháp mang theo năng lượng có tính phá hư đáng sợ, năng lượng kia phóng nhanh đến nghiền áp tiểu điếm.

Cả người Hạ Vũ toàn là máu, thần tình trở nên điên cuồng, nhìn nhìn ngọc phù nổ mạnh kia, rồi nhìn nhìn về phía thi thể Á Long kia, trong mắt hắn tràn ngập đau lòng.

- Đánh không lại các ngươi liền nổ chết các ngươi đi! Đây chính là… phù lục trận pháp Chí Tôn Tiềm Long Vương Đình vẽ ra. Mẹ nó! Giết đệ đệ của ta, đồ sát rồng của ta! Vậy các ngươi đều phải chết!!

Tung ra trận pháp, Hạ Vũ cũng không hề do dự nữa, đầu cũng không quay lại phóng ra ngoài Đế Đô. Hắn biết rất nhanh nửa Đế Đô này đều sẽ hóa thành một vùng phế tích.

Phù lục của trận pháp Chí Tôn, tuyệt đối đáng sợ như ác mộng!

…….

Bên ngoài Đế Đô, phía trên bình nguyên rộng lớn.

Một đội người đều cưỡi lên linh thú một sừng, phủ đầy vảy, bay nhanh đi. Tốc độ cực nhanh, ở trên bình nguyên thật lớn nay tạo ra một đạo hoàng tuyến thật lớn. Hoàng tuyến kia nhìn gần, chính là bụi mù cuồn cuộn nổi lên khi linh thú bay nhanh ra.

Phía sau linh thú một sừng lôi kéo theo một thùng xe, sau thùng xe còn nắm theo một cỗ quan tài.

Chung quanh cưỡi linh thú một sừng đều là cường giả khoác hắc bào. Mục tiêu của bọn họ là Đế Đô nguy nga tọa lạ phía trên bình nguyên rộng lớn này.

Trên vòm trời, một con Liệt Dương Điểu cả người cháy rực bay nhan hqua, tiếng động chim kêu vang vọng tứ phương.

Lão giả hơi béo ngồi xếp bằng trên lưng Liệt Dương Điểu cúi đầu nhìn xuống, liền thấy thùng xe tối đen mà lành lạnh cùng linh thú một sừng.

Lão giả hơi hơi có chút nghi hoặc, cau mày.

Bỗng nhiên, đội ngũ bay nhanh kia chậm rãi ngừng lại, thùng xa bay ra, một đạo bóng người già nua cất bước ra, đứng ở trên xe, ngửa đầu lên nhìn Liệt Dươn Điểu phóng đi như bay trên vòm trời.

Lão gia hơi béo trong lòng nhất thời sửng sốt, cảm thấy có vài phần nghi ngờ.

- Tôn giả đại nhân, qua nửa ngày nữa là có thể đến Thanh Phong Đế Đô.

Một cường giả hắc bào cung kính nói với lão giả.

Lão giả thản nhiên gật gật đầu, cau mày nhìn nhìn Liệt Dương Điểu phóng như bay trên vòm trời, nheo mắt lại.

- Cường giả Hạo Thiên Tháp Thập Vạn Đại Xuyên… Không nghĩ tới nhanh như vậy liền chạm mặt rồi, chẳng lẽ là kế hoạch của Tu La Môn đã bại lộ rồi sao? Không đâu… hẳn là không có khả năng, có thể chỉ là trùng hợp đi.

- Đi thôi, tiếp tục chạy gấp rút, dựa theo phân phó của Vũ Vương, đưa thi thể thái giám này đến Đế Đô. Lão phu còn muốn đến Thanh Phong Đế Đô đòi lại bảo bối.
Bình Luận (0)
Comment