Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 271

Đám người Tiếu gia nhìn thấy một mâm món ăn không khác gì cá dấm Long Hà, đều là hai mặt nhìn nhau, cúi đầu, châu đầu ghé tai.

Tuy rằng mùi hương của món ăn này phi thường nồng đậm, là mùi hương thơm nhất bọn họ đã từng ngửi thấy. Tuy rằng nói món cá dấm Long Hà này ẩn chứa linh khí nồng đậm… nhưng mà đây dù sao cũng chỉ là một món cá dấm Long Hà mà thôi a, là cá dấm Long Hà bọn họ mỗi ngày đều ăn.

Người Nam Thành đối với món cá dấm Long Hà tự nhiên sẽ không hề xa lạ gì nữa. Chỉ là bọn họ ai cũng chưa từng nghe nói qua, cá dấm Long Hà cư nhiên có thể chữa bệnh giải độc được… Đây hoàn toàn đánh vỡ nhận thức của bọn họ về món ăn a, hoàn toàn nảy sinh ra hiểu biết mới của bọn họ đối với món cá dấm Long Hà này.

Bộ Phương tự nhiên cũng sẽ không để ý đến nghi ngờ của bọn họ đối với món Huyết Quan Túy Ma Ngư này, huống hồ trong mắt Bộ Phương… bọn họ nào có tư cách gì để nghi ngờ. Bọn họ căn bản không biết giá trị của mâm đồ ăn này cao bao nhiêu, cũng chưa từng thưởng thức qua món ăn này, bọn họ có tư cách gì ở nơi đó bàn luận về món ăn của Bộ Phương. Cho nên Bộ Phương thật lạnh nhạt, thu hết biểu hiện của đám người Tiếu gia vào trong đáy mắt, cũng không để ý đến, kéo ra một cái ghế dựa, ngồi xuống, nghiêng lưng dựa vào ghế.

Lâm Cầm Nhi tự nhiên có lý giải với trù nghệ nhiều hơn người của Tiếu gia. Nàng bất đồng với người của Tiếu gia, nàng từ nhỏ đã cùng cha mẹ ruột luyện tập chế tác mỹ thực rồi, Sinh Tiên Bao sở trường nhất cũng trở thành một trong những mỹ thực của Nam Thành này.

Chỉ có chính nàng mới có thể hiểu rõ Sinh Tiên Bao nhiều như vậy, chỉ có Sinh Tiên Bao nàng làm ra mới có thể trở thành một đạo mỹ thực.

Thân thể nàng yếu kém, bởi vì thiên phú tu luyện của nàng kém cỏi. Tu luyện đến nhị phẩm đã dựa vào không ít đan dược của Tiếu gia rồi, tuy rằng có tăng cường không ít tu vi của nàng, nhưng vẫn không thể thay đổi được thể chất của nàng.

Cảm ứng với đạo món ăn cá dấm Long Hà này, sắc mặt của Lâm Cầm Nhi biến hóa thập phần ngưng trọng. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy một món ăn ẩn chứa linh khí nồng đậm như vậy, trong mắt tràn ngập không thể tin nổi.

Tuy rằng trông giống với cá dấm Long Hà thông thường, nhưng Lâm Cầm Nhi rất rõ ràng, đạo món ăn này cùng cá dấm Long Hà chính là cách biệt như trời với đất, hoàn toàn không phải cá dấm Long Hà bình thường có thể so sánh được.

Sắc mặt ngưng trọng, thật cẩn thận lấy ra một đôi đũa hạ nhân chuẩn bị, đôi đũa trực tiếp đâm vào trong miếng thịt cá tản ra hơi nóng kia.

Chiếc đũa vừa đâm vào, nhất thời thịt cá liền vỡ ra, mùi hương bao hàm đã lâu đều khuếch tán ra chung quanh, giống như làm cho người ta đắm chìm vào trong hương vị sữa non ngọt ngào.

Trên mặt đám người Tiếu gia đều toát ra vẻ say mê, hương vị này thật sự rất tinh khiết, tinh khiết đến mức làm cho trong lòng bọn họ tràn ngập ngọt ý.

Cẩn thận gắp ra một khối thịt cá, trên thịt cá tuyết trắng kia dính một ít nước sốt màu đỏ. Nước sốt kia phi thường đặc quánh, hơi hơi kéo vệt thì giống như có thể lôi ra một sợi tơ.

Thịt cá hơi hơi rung động, tinh lượng tuyết trắng, tràn đầy hơi nóng dày đặc, nước sốt kia tản ra mùi chua làm người ta chảy nước bọt. Chỉ cần ngửi đã khiến không ít người không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Tiếu Kha Duẫn cũng là trừng lớn hai mắt, trên mặt suy yếu hiện ra một ít khát vọng, há miệng, nhìn chằm chằm miếng thịt cá Lâm Cầm Nhi gắp đến.

- Cẩn thận nóng.

Lâm Cầm Nhi ôn nhu nói, nàng lấy tay che phía dưới miếng thịt cá, phòng ngừa vào thời điểm không cẩn thận, miếng thịt cá sẽ rơi xuống đất.

Ăn một miếng thịt cá, nháy mắt vị chua tràn vào trong vị giác của Tiếu Kha Duẫn. Đầu lưỡi như được nước sốt bao phủ, cả người đều run lên, một mùi vị chua chua yêu thích khó có thể nói rõ lan tràn toàn thân.

Khi vị chua kia biến mất, mùi hương của miếng thịt cá hoàn toàn giống như vị sữa ngọt nở rộ trong miệng của hắn, thấm vào ruột gan, làm cho hắn cảm giác có một đạo dòng nước ấm từ trong miệng tan chảy, từ trong yết hầu dũng mãnh tiến vào khoang bụng, rửa rạch thân hình của hắn.

- Đây… miếng thịt cá này…

Tâm thần Tiếu Kha Duẫn run lên, cảm thấy một cỗ linh khí mênh mông vô cùng nháy mắt bùng nổ trong cơ thể hắn, cùng với chân khí thật nồng đậm.

- Đây là tinh hoa thịt cá của linh thú cấp bảy náo loạn ở Nam Thành kia a… Bộ lão bản lấy ra miếng thịt cá không bị ô nhiễm độc dược, cho nên có lẽ sẽ có tác dụng giải độc cho Nhị bá.

Tiếu Yên Vũ ở một bên giải thích, khóe miệng của nàng vừa cong lên ý cười nhàn nhạt.

Con linh thú cấp bảy náo loạn ở Nam Thành… tin tức này hoàn toàn như một trái bom ném vào trong trái tim mọi người Tiếu gia, nổ tung bọn họ.

- Vậy đó chính là thịt của linh thú cấp bảy a! Hơn nữa còn là miếng thịt cá tinh hoa… vậy giá trị quả thực không thể đánh giá!

- Trời của ta a! Nhị gia cư nhiên ăn được thịt bò cấp bảy!

Ánh mắt đám người Tiếu gia nhất thời liền đỏ lên, ánh mắt nhìn về mâm Huyết Quan Túy Ma Ngư kia không còn khinh thường như trước nữa, mà là tràn ngập hâm mộ, khát vọng, tham lam,…

Bọn họ thật quá hâm mộ rồi, thịt linh thú cấp bảy a, ai có thể có được cơ hội ăn được, loại thịt linh thú này bình thường tiếp xúc cũng không thể tiếp xúc, càng đừng nói được ăn thịt.

Trong lòng Lâm Cầm Nhi cũng run lên, tuy rằng trong lòng đã sớm có dự đoán nhưng khi nàng chân chính biết được giá trị miếng thịt cá này, vẫn là khiếp sợ vô cùng.

Tiếu Kha Duẫn cũng là ngẩn ngơ, thật không ngờ miếng thịt cá nho nhỏ kia cư nhiên lại là miếng thịt linh thú trân quý nhất như vậy, khó trách hương vị không giống bình thường.

Nghĩ đến đây, Tiếu Kha Duẫn cũng không nhịn được vươn ra đầu lưỡi, liếm liếm môi.

Bộ Phương nghiêng người tựa vào ghế, thản nhiên quan sát, khóe miệng không khỏi cong lên. Một mâm đồ ăn này không chỉ có riêng một khối thịt ma ngư cấp bảy là trân quý, những linh dược trân quý kia, còn có huyết quan của linh thúc Hắc Trạch Nhiêm cấp bảy… đều là đồng dạng phi thường trân quý.

Bất quá Bộ Phương cũng không giải thích nhiều, hắn cũng lười phải giải thích, bởi vì hắn căn bản không cần phải giải thích gì nhiều với đám người này.

Dưới che chở cẩn thận của Lâm Cầm Nhi, Tiếu Kha Duẫn ăn xong miếng thịt cá hoàn chỉnh, người Tiếu gia ở chung quanh đều đau lòng không thôi, ghen tị vạn phần.

Đặc biệt là Tiếu Kha Thành kia, ghen tị đến ánh mắt muốn phát hỏa. Loại mỹ thực trân quý này… vì cái gì người ăn không phải là hắn a!?

Tiếu Kha Duẫn giờ phút này có chút choáng váng. Toàn bộ món cá bị hắn ăn hết, dược hiệu cùng linh khí rốt cục có phản ứng, bắt đầu bùng nổ trong cơ thể hắn. Hắn cảm giác chính mình tựa hồ đều đắm chìm vào trong một chất lỏng ấm áp. Trong chất lỏng kia giống như có nhiều điểm sinh vật thật nhỏ dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của hắn.

- A!!

Gương mặt Tiếu Kha Duẫn đột nhiên đỏ bừng lên, ánh mắt tràn ngập tơ máu. Một tiếng thét thảm, hắn cảm giác cả người đau đớn giống như bị cương châm đâm vào.

Phù phù một tiếng, Tiếu Kha Duẫn trực tiếp ngã lăn trên mặt đất, cả người cuộn tròn lại. Đau đớn tản mát khắp trên người không ngừng tra tấn tinh thần hắn, làm cho hắn khổ sở vạn phần.

Trạng thái của Tiếu Kha Duẫn làm cho mọi người Tiếu gia biến sắc, không ít người nhìn thấy thảm trạng như vậy, đều là trừng lớn đôi mắt.

Đôi đũa trong tay Lâm Cầm Nhi cũng rơi xuống đất, nàng trở nên hoang mang lo sợ, nhìn bộ dáng thống khổ của trượng phu này, lòng của nàng giống như bị đao cắt.

- Bộ công tử… đây là có chuyện gì a? Phu quan hắn… hắn làm sao vậy?

Hai mắt Lâm Cầm Nhi đẫm lệ nhìn về phía Bộ Phương.

- Hừ… Nói không chừng món ăn này có độc, Nhị ca sau khi ăn trúng độc lại càng thêm nặng hơn!

Tiếu Kha Thành nhìn thấy thảm trạng của Tiếu Kha Duẫn, trong đôi mắt thoáng lóe ra vẻ thống khoái, ngay sau đó trên mặt liền hiện ra vẻ khẩn trương cùng bi thống, nói.

Mọi người Tiếu gia vừa nghe thấy như vậy, nhất thời trở nên luống cuống, ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương cũng đã không còn hiền lành như trước.

Tiếu Yên Vũ nhìn thấy trạng thái của đám người Tiếu gia, nhất thời nhíu mày, trong lòng có chút không hờn giận.

Bộ Phương lại thật bình tĩnh, nghiêng người dựa vào ghế. Trạng thái này của Tiếu Kha Duẫn là nằm trong dự kiến của hắn. Nếu ăn Huyết Quan Túy Ma Ngư này mà không có hiện tượng gì thì mới là cổ quái.

Huyết Quan Túy Ma Ngư này tập hợp thịt cá cấp bảy, huyết quan cấp bảy, nhiều linh dược trân quý như vậy, linh khí cùng tinh khí ẩn chứa thập phần nồng đậm. Tinh khí cùng linh khí này đều áp chế vào sâu trong thịt cá, sau khi Tiếu Kha Duẫn ăn xong, hoàn toàn bùng nổ ra.

Một quả bom linh khí cứ như thế bùng nổ trong cơ thể, nếu không có chút phản ứng nào… vậy thật sự đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Về phần thái độ của đám người Tiếu gia, Bộ Phương cũng không mảy may lưu tâm. Có lẽ nói hắn căn bản không đặt đám người Tiếu gia này vào mắt, làm sao còn để ý đến ý kiến của bọn họ.

Bất quá Tiếu Kha Thành cứ miệng mồm luyên thuyên không ngừng kia thật khiến Bộ Phương sinh ra chán ghét. Vốn cảm quan với hắn đã không tốt, lúc này còn châm dầu vào lửa không ngừng, Bộ Phương cũng trở nên không vui.

- Độc lại càng thêm độc? Như thế nào? Ngươi có ý kiến sao?

Bộ Phương không để ý đến Lâm Cầm Nhi hai mắt đẫm lệ, dù sao chờ một lát bọn họ sẽ có thể nhìn thấy hiệu quả trị liệu.

Ánh mắt hắn lập tức dừng trên người Tiếu Kha Thành, nhìn đến mức thân mình người này cũng run lên.

- Ngươi… ngươi muốn làm cái gì? Nơi này là Tiếu gia… Ngươi đừng làm chuyện xằng bậy!

Thịt trên mặt Tiếu Kha Thành cũng run lên. Người trước mắt này chính là tồn tại đáng sợ đã chém giết ma ngư cấp bảy, đối phương nếu là muốn làm gì hắn… Trong lòng hắn thật sự có chút sợ hãi.

- Ta không thích có người nghi ngờ món ăn của ta, độc càng thêm độc, ha hả… Ta nghe xong lời này trong lòng rất không thoải mái a.

Bộ Phương thản nhiên nói.

- Chẳng… chẳng lẽ ta đã nói sai sao? Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của Nhị ca ta đi… còn thống khổ hơn so với lúc trước!

Tiếu Kha Thành nói chuyện có chút yếu ớt, bất quá trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, bởi vì bộ dáng của Tiếu Kha Duẫn còn thống khổ hơn so với độc phát lúc trước.

Bộ Phương cong lên khóe miệng, lạnh lùng cười, vỗ vỗ bụng của Tiểu Bạch, lười giải thích nhiều cùng Tiếu Kha Thành này. Hắn cũng không cần giải thích nhiều với đối phương như vậy, Tiếu Kha Thành này có xứng đáng để hắn giải thích sao?

- Vứt hắn ra ngoài, nhìn thấy thật phiền lòng.

Bộ Phương thản nhiên nói với Tiểu Bạch.

Đám người Tiếu gia đều sửng sốt, Tiếu Yên Vũ lại mỉm cười… Bộ lão bản, ngươi lại bắt đầu nghịch ngợm rồi.

Cơ Giới Nhãn của Tiểu Bạch liền lóe sáng, liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, sau đó thanh âm máy móc vang lên:

- Người gây loạn, lột sạch đồ cho thị chúng xem.

Gì? Làm gì?

Tiếu Kha Thành hoảng sợ nhìn nhìn con rốt thiết kia từng bước tiến gần đến hắn, tóc gáy cả người dựng đứng lên, hai tay hộ trước ngực, kêu la không ngừng.

Tiểu Bạch là ai a, tất cả mọi người Tiếu gia đều trở nên câm như hến. Hình ảnh lúc trước Tiểu Bạch trảm chết năm cường giả Chiến Hoàng còn in đậm trong đầu bọn họ, muốn xóa cũng xóa không được. Vì Tiếu Kha Thành này mà đối kháng với tôn sát thần… Tiếu Kha Thành ngươi cũng xứng sao?!

Xẹt xẹt!!

Trong vẻ trợn mắt há hốc mồm của mọi người Tiếu gia, Tiểu Bạch nắm lên thân mình của Tiếu Kha Thành, tùy tiện ném đi. Sau đó thanh âm thanh thúy dễ nghe quanh quẩn bên tai mọi người.

Một đạo thân hình lỏa lồ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong không trung, sau đó hung hăng ngã ra bên ngoài phòng bếp, bắn lên tung tóe một đống lớn bụi bậm.

- A!! Ngươi nhà ngươi…

Tiếu Kha Thành tức giận a, che đi hạ thể, trong đôi mắt như sắp phun lửa.

Chỉ là Tiểu Bạch đứng ở cửa phòng bếp, hồng mang trong mắt lóe ra, quét mắt liếc nhìn hắn một cái.

Tiếu Kha Thành nhất thời cứng đờ cả người, lửa giận nhất thời bị một chậu nước lạnh dội sạch, dập tắt hết lửa.

Rắm cũng không dám phóng gì thêm, xoay người che kín hạ thể, chán chường chạy trốn trong ánh trời chiều.

Bộ Phương đã sớm không còn kinh hãi với cảnh tượng này, người bị Tiểu Bạch lột sạch còn ít sao?

Ánh mắt Bộ Phương dừng trên người Tiếu Kha Duẫn vẫn còn giãy dụa hét thảm không ngừng, lông mi hơi hơi giật, trong đôi mắt lộ ra ánh sao.

- Không sai biệt lắm… sẽ phải bắt đầu rồi đi.

Ngay sau đó, trên người Tiếu Kha Duẫn thẩm thấu ra một cỗ tanh tưởi cực độ nồng đậm, từng giọt bụi màu đen phóng ra từ trên người Tiếu Kha Duẫn.
Bình Luận (0)
Comment