Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 230

Tiếng vù vù không lớn, tiếng chuông vang dội, giống như một trận gió nhẹ thổi qua, tiếng lục lạc lay động, giống như tiếng vang truyền ra.

Thanh âm này mang theo chút công hiệu tĩnh tâm, giống như gợn sóng rung động, phật động lòng người, làm cho tâm thần thông thấu, chân khí trong cơ thể lưu chuyển tự nhiên.

Đây chính là thanh âm ngộ đạo.

Một loại mùi thơm kỳ dị từ trong tiểu điếm truyền ra, hương thơm vốn thoang thoảng trở nên nồng nặc, nếu như lúc trước chỉ là hơi sữa rất nhẹ, thì giờ phút này chính là sữa tươi nồng đậm.

Bộ Phương sửng sốt, Mục Linh Phong cũng ngẩn ngơ, hai người đều quay đầu nhìn về góc phòng trong tiểu điếm, ở đó có một gốc cây cao hơn đầu người đang lay động thân hình, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, ký hiệu huyền ảo quanh quẩn chung quanh cây nhỏ này, linh khí bồng bềnh, xanh tươi mênh mông.

Chậu hoa màu vàng đất hôm nay cũng thay đổi dáng vẻ, bộ dạng khô khan trước đó biến mất, thay vào đó là đẹp đẽ như lưu ly phỉ thúy, lớp đất màu vàng bên ngoài bị bóc ra, lộ ra tinh hoa bên trong.

Ba quả màu xanh lớn bằng nắm tay treo trên cây Ngộ Đạo, bốn đạo vân văn bồng bềnh lưu chuyển, cuối cùng một đạo vân văn thoắt ẩn thoắt hiện đang đang không ngừng ngưng tụ, nhìn dáng vẻ kia, tựa hồ sắp sửa hoàn thành ngưng tụ, một khi ngưng tụ xong, đó chính là ý nghĩa cây Ngũ Văn Ngộ Đạo sẽ thành thục kết quả, chính là đại biểu ngộ đạo chân ý phía trên sẽ đạt đến cực hạn.

Khi đó... chính là bát phẩm Chiến Thần cũng sẽ không giấu được ý tham lam.

Trong con ngươi Mục Linh Phong tinh mang đột nhiên đại thịnh, quả Ngộ Đạo trên cây Ngộ Đạo đã trưởng thành!

Bộ Phương cũng có chút hăng hái nhìn quả Ngộ Đạo màu xanh trên cây, hắn đã từng nhìn thấy quả Ngộ Đạo tam vân, Nhưng chất lượng của quả Ngộ Đạo tam vân thật ra cũng không tốt, đặt trong bảo khố của hoàng cung Thanh Phong Đế Quốc quá lâu, tinh hoa thật ra đã trôi mất hơn phân nửa,  nào giống như thứ quả đang treo trên cây lúc này, trong suốt óng ánh, vân văn bồng bềnh, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc.

- Bộ lão bản, cây Ngộ Đạo... đã kết quả?

Mục Linh Phong mặc hồng bào, ngược lại nhìn về phía Bộ Phương, sâu xa nói.

Nhưng rất nhanh, cả người hắn ngẩn ngơ, bởi vì hắn phát hiện Bộ Phương hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói gì, ánh mắt đang nhìn về nhánh cây Ngộ Đạo đang chập chờn, xanh um tươi tốt.

- Hệ Thống kiểm tra đo lường quả của cây Ngũ Văn Ngộ Đạo, nhiệm vụ tạm thời ban bố: Kí Chủ cần thủ hộ cây Ngũ Văn Ngộ Đạo, đồng thời sử dụng quả Ngũ Văn Ngộ Đạo nghiên cứu chế tạo một món ăn, món ăn chế ra, cần thông qua Hệ Thống đánh giá xét duyệt, nhiệm vụ phần thưởng: cách làm đậu hủ Ma Bà Lôi Đình.

Khi ánh mắt Bộ Phương rơi xuống cây Ngũ Văn Ngộ Đạo, trong đầu hắn chợt vang lên thanh âm đàm thoại nghiêm túc và thật tình của Hệ Thống, cả người hắn cũng thoáng sững sờ.

Hắn không nghĩ Hệ Thống lại lên tiếng vào lúc này, hơn nữa còn ban bố nhiệm vụ tạm thời.

- Dùng quả Ngũ Văn Ngộ Đạo nghiên cứu chế tạo một món ăn?

Bộ Phương nhếch miệng.

Hiện giờ quả Ngũ Văn Ngộ Đạo thành thục, ngoài cửa đã hội tụ rất nhiều cường giả, lúc này, Hệ Thống lại ban bố nhiệm vụ này, kia quả thực sự không để cho những Chiến Thánh phía ngoài kia bất kỳ cơ hội nào.

Nếu muốn nghiên cứu chế tạo món ăn, nhất định là cần quả Ngũ Văn Ngộ Đạo, mà cần thông qua Hệ Thống đánh giá xét duyệt, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết chuyện này không hề dễ dàng, cho nên chỉ có ba quả Ngũ Văn Ngộ Đạo đối với Bộ Phương mà nói thật sự quá ít.

- Bộ lão bản...

Mục Linh Phong khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt nho nhã hiện lên vẻ không vui, Bộ Phương lại không nhìn hắn.

Nhưng tâm thần hắn khẽ động, nhìn thoáng qua con rối bằng sắt ngoài cửa đang độc chiến quần hùng, lại nhìn cây Ngũ Văn Ngộ Đạo thành thục trong tiểu điếm... Và trước mặt hắn, chỉ có Bộ lão bản tu vi ngũ phẩm Chiến Vương.

Nếu như hắn bắt được Bộ Phương... Vậy có phải ý nghĩa, quả Ngộ Đạo này sẽ thuộc về hắn?

...

Một cây trường mâu hừng hực ngọn lửa đâm tới trước mặt Tiểu Bạch trong đôi mắt cơ giới đang tản ra quang mang tử sắc, đá vụn nhất thời văng tung tóe.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía hư không, chỉ thấy một đạo thân ảnh che khuất bầu trời hiện ra, đó là một con Hắc Ngục Long khổng lồ, cưỡi trên nó là một vị lão giả, lưng còng, hơi có vẻ bé nhỏ.

Nhưng cho dù vóc người nhỏ bé, nhưng khí tức trên người lão giả này lại cường hãn đến mức làm người ta khiếp đảm.

- Biện Trường Không?

Cả người Hạ Đại nhuốm máu, thở ra một hơi, nhìn thấy trường mâu đâm vào trước người hắn, ngăn cản con rối người máy đáng sợ tiến thêm một bước công kích, tâm thần khẽ động.

Lão giả gù lưng bước ra, bắt tay ra sau lưng, chậm rãi đi tới trên không trung, Hắc Ngục Long thu liễm cánh, gào thét một tiếng hóa thành lưu quang bị lão giả thu hồi.

Biện Trường Không, trưởng lão Ngự Thú Điện, tu vi bát phẩm Chiến Thần, cường hãn vô cùng.

- Đường đường là trưởng lão của Man Hoang Tam Thần Điện lại bị người ta đánh như chó chết, quả thực là làm mất mặt Man Hoang Tam Thần Điện.

Biện Trường Không liếc nhìn Hạ Đại cả người nhuốm máu, thiếu chút nữa bị một đao chẻ thành hai nửa, chê cười.

Hắn giơ tay lên, trường mâu lại bay đến trong tay hắn, vung lên, mang theo cảm giác bị áp bách trầm trọng.

Biện Trường Không nhìn về phía Tiểu Bạch mắt tím, sắc mặt có chút ngưng trọng, Hạ Đại là trưởng lão Man Hoang Tam Thần Điện, hắn không thể trơ mắt nhìn Hạ Đại chết ở chỗ này, cho nên hắn xuất thủ.

Hương khí nồng đậm mờ mịt trôi ra, thanh âm ngộ đạo phiêu đãng, tựa hồ vang dội cả Đế Đô.

Các cường giả Chiến Thánh trong Đế Đô đều rối rít bộc phát ra hơi thở cường hãn, bọn họ ngồi không yên... thanh âm ngộ đạo hùng hồn như thế, chính là ý nghĩa cây Ngũ Văn Ngộ Đạo đã thành thục, quả Ngũ Văn Ngộ Đạo cũng có thể thành thục, đây cũng là hi vọng bọn họ có thể lên cấp bát phẩm Chiến Thần.

Chà chà chà!

Trong Đế Đô, từng đạo thân ảnh nhanh như tia chớp, rối rít hội tụ đến hướng hẻm nhỏ.

Trảm Không trở về khách điếm, nhìn thấy Vu Vân Bạch đang định len lén chuồn đi, khóe miệng nhất thời nhếch lên, lộ ra một nụ cười thú vị.

- Đừng nóng vội, cùng đi đi, ta sẽ lấy cho ngươi một quả Ngộ Đạo, giúp ngươi đột phá đạt tới đỉnh phong thất phẩm Chiến Thánh.

Trong giọng nói Trảm Không toát một tia ấm áp hiếm có, nói.

Vu Vân Bạch ngẩn ngơ, A Vũ đại sư đứng bên cạnh nàng mặt đầy lúng túng, nháy nháy mắt.

Tiếu phủ, Tiếu Mông phủ thêm chiến giáp màu bạc, cẩn thận cắt tỉa mái tóc đen nhánh, đội nón an toàn, lấy ra một cây trường thương, bước ra khỏi Tiếu phủ, hướng về vị trí tiểu điếm của Phương Phương.

Thủ hộ Đế Đô lâu như vậy, hắn cũng nên vì mình giành được một tia cơ hội, cơ duyên đột phá đến bát phẩm Chiến Thần, hắn đồng dạng không muốn bỏ qua.

Một đạo kiếm quang phá vỡ hư không, kiếm ý bén nhọn dâng lên, trên vòm trời, một vị lão giả tóc trắng lông mi trắng ngự kiếm mà đi, hướng về phía hẻm nhỏ mà hắn vẫn không muốn nhớ lại.

Râu tóc Thiên Hư Tử đều dựng đứng, cho dù hẻm nhỏ kia mang đến cho hắn cơn ác mộng như thế nào, nhưng đối mặt với quả Ngũ Văn Ngộ Đạo, đối mặt với cơ duyên có thể đạt tới bát phẩm Chiến Thần, hắn không thể nào lựa chọn buông tha.

- Ha ha ha! Hôm nay Đế Đô thật sự náo nhiệt, mọi người tựa hồ đều vì quả Ngũ Văn Ngộ Đạo, chậc chậc.

Chân con lừa va chạm với mặt đất Đế Đô, phát ra tiếng vang thanh thúy, lão tửu quỷ cưỡi trên lưng lừa, giơ tay uống rượu, cười lớn.

Nghê Nhan và Diệp Tử Lăng nhìn lướt qua lão giả này, hai người thân nhẹ như yến, thoáng cái đã lướt ra qua, mau chóng đuổi theo phương hướng xa xa.

...

Tròng mắt màu tím của Tiểu Bạch khẽ lóe lên, tử mang hiện lên lạnh lẽo như băng, mang theo sát ý mãnh liệt, khiến cho người cảm ứng được cả người cũng nổi da gà, rợn tóc gáy.

Tiểu Bạch khẽ huy động cánh tay hóa thành Đại Khảm Đao, mang theo một trận kình phong gào thét mà bén nhọn.

Hạ Đại sợ hãi nhìn Tiểu Bạch, tâm thần run sợ, con rối người máy này quả thực đáng sợ!

Biện Trường Không cầm trường mâu, đứng trước mặt Tiểu Bạch, thanh âm già nua vang lên.

- Người này là cường giả của Man Hoang Tam Thần Điện, các hạ có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng hay không?

Sắc mặt Hạ Đại cũng đỏ ửng, cảm thấy hết sức biệt khuất, bộ ngực phảng phất như có cảm giác hờn dỗi không làm sao phun trào, hắn lại bi ai đến mức cần Biện Trường Không lên tiếng xin tha cho hắn... Quả thực uất ức!

Cái đầu cơ khí của Tiểu Bạch lại xoay, tử mang lóe lên, nói:

- Người tồn tại sát ý với Kí Chủ, phải xóa bỏ.

Ầm!

Sau đó Tiểu Bạch đạp xuống một cước, mặt đất đột nhiên sụp đổ, gạch đá văng tung tóe, thân hình Tiểu Bạch trong nháy mắt bắn ra, nhanh đến mức làm cho người ta khó có thể bắt lại.

Tròng mắt Biện Trường Không ngưng tụ, hét dài một tiếng.

- Nếu đã như vậy, vậy tại hạ xin đắc tội!

Cả người Biện Trường Không bắn ra ra chân khí hùng hồn, so với Hạ Đại còn thâm hậu hơn một phần.

Một cây trường mâu như long đâm ra, nhất thời Thần Long hư ảnh gầm thét, giương nanh múa vuốt, ra, đá vụn văng tung tóe, cuồng phong gào thét, uy thế vô cùng kinh người.

Một thương này khiến cho tất cả thất phẩm Chiến Thánh đều cảm thấy khó hít thở.

Thân hình Tiểu Bạch tiếp tục vọt tới trước, đối mặt với một thương này, mắt tím khẽ chớp động.

Sau đó giơ Đại Khảm Đao trong tay vung xuống.

Rầm rầm!

Ầm!

Một tiếng nổ vang, một thương như long giống như con đê sụp đổ, ầm ầm bạo nổ, Long Ảnh dữ tợn gầm thét quanh quẩn chung quanh cũng bị một đao chém làm hai nửa.

Biện Trường Không chấn động, cả người giống như bị một cổ sát ý hùng hồn bao phủ, trong phút chốc giống như rơi vào trong hầm băng địa cực, cả người đông cứng.

Trời ạ! Người nầy rốt cuộc là quái vật gì?
Bình Luận (0)
Comment