Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 211

- A Vũ đại sư, rời giường, chúng ta đi tìm Bộ Phương.

Trong khách sạn, một tiếng gõ cửa vang lên, Vu Vân Bạch chắp tay, mặc một chiếc áo bào trắng, đập lên cánh cửa.

Một trận thanh âm luống cuống tay chân vang lên trong phòng, hồi lâu sau, A Vũ đại sư mới từ trong phòng đi ra, gật đầu chào Vu Vân Bạch, ngượng ngùng cười nói.

- Tiểu thư, hôm nay dậy thật sớm.

A Vũ đại sư nói.

- Sớm cái đầu ngươi, mặt trời lên cao rồi còn sớm, đi thôi, chúng ta đi tìm Bộ Phương.

Vu Vân Bạch liếc nhìn A Vũ đại sư, dẫn đầu đi tới cửa khách sạn.

Hai người ra khỏi khách sạn, sau khi nheo mắt phân biệt phương hướng, đi về phương tiểu điếm Phương Phương, ở trong khách sạn bọn họ đã hỏi qua nhân viên, cho nên cũng không tìm lộn vị trí.

Hai người đi trong chốc lát đã tới tới một hẻm nhỏ vắng vẻ, dựa theo lời hướng dẫn của nhân viên, tiểu điếm Phương Phương chính là mở trong hẻm nhỏ này.

Hai người bọn họ có chút tò mò, bởi vì hẻm nhỏ này cũng không yên lặng như trong tưởng tượng..., ngược lại hết sức náo nhiệt, không ngừng có người từ trong hẻm nhỏ đi ra, cả người tản ra mùi rượu say nồng nặc.

Nơi xa, hai đạo thân ảnh cũng chậm rãi đi đến, trong đó một vị thanh niên mặt mũi ôn hòa tuấn lãng, khóe miệng hiện ra nụ cười ôn hòa, trên người tản ra một cổ uy áp tự uy.

Còn lão giả đi bên cạnh thanh niên lại có chút kỳ quái, hắn bước đi uốn éo vòng eo, ngón tay xếp hình hoa lan.

Tổ hợp kỳ quái này khiến Vu Vân Bạch khẽ nhíu mày, thoáng có vẻ ngưng trọng.

Bởi vì nàng có thể cảm ứng được tu vi của vị lão giả ẻo lả bên cạnh thanh niên kia... rất mạnh, ít nhất là nhìn khí thế lơ đãng hiển lộ ra, còn cường hãn hơn A Vũ đại sư mấy phần.

- Đế Đô hiện giờ thật sự là ngư long hỗn tạp, Chiến Thánh cường giả...bất cứ chỗ nào cũng có thể gặp.

Vu Vân Bạch nói chính là không để ý tới, mang theo A Vũ đại sư, dẫn đầu bước chân vào trong hẻm nhỏ.

- Liên Bá, hai người kia... có quen biết hay không?

Cơ Thành Tuyết nhìn bóng lưng Vu Vân Bạch, ôn hòa hỏi Liên Phúc đang đứng bên cạnh.

Liên Phúc nhẹ nhàng vung bàn tay đang xếp hoa lan, nói:

- Hai người này vừa nhìn không phải là người của Thanh Phong Đế Quốc ta, học phái tạp gia làm sao biết.

- Vậy xem ra cũng là Chiến Thánh nơi khác rồi... Mục tiêu cũng là vì cây Ngũ Văn Ngộ Đạo sao? Thứ này… thật hấp dẫn người?

Cơ Thành Tuyết nói.

- Ôi, bệ hạ của ta, cây Ngũ Văn Ngộ Đạo là thiên tài địa bảo có thể trợ giúp thất phẩm Chiến Thánh bước vào bát phẩm, đừng nói những Chiến Thánh khác, cho dù là lão nô, ôi... cũng không nhịn được.

Liên Phúc nói.

Cơ Thành Tuyết gật đầu, có thể trợ giúp thất phẩm Chiến Thánh bước vào bát phẩm, giá trị của cây Ngộ Đạo này dĩ nhiên không cần nói cũng biết, nhưng giống cây này khi bọn hắn trong hoàng cung, trồng rất lâu như vậy, thi triển nhiều thủ đoạn như vậy cũng chưa từng trồng được, vì sao trong tay Bộ lão bản lại sống được, hơn nữa còn sắp trưởng thành.

Có lẽ trong tay Bộ Phương có loại thổ nhưỡng gì đó có thể đào tạo thiên tài địa bảo sao.

Có lẽ cây Ngũ Văn Ngộ Đạo này không thuộc về hoàng cung của hắn.

- Đi thôi, chúng ta cũng đi thưởng thức loại rượu mới của Bộ lão bản, Trẫm hết sức mong đợi.

Cơ Thành Tuyết cười nói, sải bước tiến về phía trước.

...

Nước rượu màu xanh nhạt theo bờ môi đỏ mọng của Nghê Nhan, đi qua hàm răng trắng như ngọc, trôi vào trong miệng của nàng.

Loại cảm giác như liệt diễm đốt cháy đột nhiên bắn ra trong miệng nàng, khiến khuôn mặt trắng non của Nghê Nhan trong nháy mắt được phủ lên một tầng đỏ ửng, nàng khéo léo dùng đầu lưỡi khẽ liếm liếm môi, thở nhẹ ra một hơi, rượu dịch vào cổ, nhất thời như băng sơn ngay lập tức khiến cả người Nghê Nhan cứng đờ... Loại cảm giác từ lửa nóng trong nháy mắt chuyển hóa thành lạnh như băng, khiến Nghê Nhan không nhịn được đỏ mặt, khẽ rên lên một tiếng.

Khi cảm giác nổ tung xuất hiện trong bụng này, cảm giác này khiến Nghê Nhan ngẩng đầu lên, mái tóc tung bay, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, mắt say lờ đờ mê ly.

- Rượu ngon!

Nàng lại hớp thêm một ngụm, lực rượu nhất thời dâng trào, Nghê Nhan cảm giác cả cái đầu cũng có chút ngây ngất, bên tai cũng nổi lên tiếng thanh âm ngộ đạo kỳ lạ.

Ngộ đạo chi âm? Tâm thần Nghê Nhan như ngưng thực, chân thành cảm ứng được cảm giác ngộ đạo này.

Nuốt hết những giọt rượu cuối cùng trong chén sứ thanh hoa, loại sảng khoái này khiến cho cả người Nghê Nhan cũng xụi lơ.

Diệp Tử Lăng vẫn đứng sau lưng nàng, luôn chú ý tới động tác của Nghê Nhan, vội vàng ôm chặt cổ Nghê Nhan, lo lắng hỏi:

- Nghê Nhan tỷ... Ngươi không sao chứ?

- Băng sơn nền tảng Long Thổ Tức, một khi xuất trần thiên hạ kinh sợ... Ha ha ha! Lão tửu quỷ, xem giờ ngươi còn đắc ý được không, hiện tại rượu của Bộ lão bản còn uống ngon hơn Long Thổ Tức của ngươi!

Nghê Nhan đỏ mặt phá lên cười, cánh tay trắng nõn thon dài vung loạn.

Diệp Tử Lăng lúng túng, nàng cũng không biết Nghê Nhan đang nói cái gì... Nhưng sau khi say rượu Nghê Nhan hoàn toàn không có hình tượng nữ thần. Ặc, mặc dù bình thường nàng cũng không có hình tượng nữ thần...

Diệp Tử Lăng không hiểu Nghê Nhan nói gì..., nhưng Bộ Phương lại nghe hiểu, hắn nghe được Nghê Nhan trong lúc say rượu đưa ra đánh giá về hai loại rượu ngon, không nghi ngờ chút nào, dựa theo cảm giác của Nghê Nhan để phán đoán, Băng Hỏa Ngộ Đạo hiển nhiên là cao hơn một bậc.

- Chúc mừng Kí Chủ hoàn thành nhiệm vụ tạm thời: tự nghiên cứu chế tạo ra ‘Băng Hỏa Ngộ Đạo vượt qua ‘Long Thổ Tức’, bây giờ bắt đầu thả phần thưởng nhiệm vụ...

Trong đầu Bộ Phương vang lên tiếng nhắc nhở nghiêm túc mà chân thật của Hệ Thống, không nghi ngờ chút nào, rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo của hắn đã vượt qua Long Thổ Tức, còn hắn rốt cục cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tạm thời.

Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác như trút được gánh nặng, nhiệm vụ hoàn thành, khiến cho nội tâm của hắn cũng cảm thấy một chút mừng rỡ.

Diệp Tử Lăng đỡ Nghê Nhan, bỗng nhiên, thân thể mềm mại của Nghê Nhan nhất thời chấn động, hai mắt bất chợt mở ra, trong mắt nữ nhân toát ra vẻ kinh hãi, cau mày, đẩy Diệp Tử Lăng ra.

Nghê Nhan đứng thẳng người, lâm vào trầm tư.

Thình thịch thình thịch!!

Ba đạo muộn hưởng liên tiếp truyền ra.

Hàng người xếp hàng nhất thời cũng toát ra vẻ khiếp sợ, nhìn về phía Âu Dương Tam Man đang ngồi xếp bằng trên gạch đá lạnh như băng trong hẻm nhỏ.

Khí tức trên người ba huynh đệ đang bay lên, trên đỉnh đầu đều hiện ra một vòng xoáy linh khí hình cái phễu nhỏ hẹp, linh khí không ngừng tràn vào bên trong cơ thể bọn họ, hóa thành chân khí của bọn họ.

Phảng phất như xông phá tầng thanh âm vang dội, khí tức của ba huynh đệ Âu Dương Tam Man trực tiếp tăng lên, trong lúc hoảng sợ đạt đến ngũ phẩm Chiến Vương đỉnh phong...

Những người chung quanh quan khán, thật sự càng xem càng kinh hãi, bởi vì tu vi lúc trước của ba huynh đệ này đều mới là ngũ phẩm Chiến Vương, thậm chí khí tức cũng có chút không ổn định, nhưng sau khi chia nhau uống một chén Băng Hỏa Ngộ Đạo, tu vi của ba huynh đệ lại đồng thời tăng lên đến ngũ phẩm Chiến Vương đỉnh phong.

Đây là chuyện đùa sao? Ngươi nghĩ chuyện đột phá cũng giống như ăn cơm uống nước sao?

Mọi người hít sâu một hơi, bởi vì bọn họ biết, chuyện ba huynh đệ đột phá tuyệt đối có liên quan đến việc phân chia uống rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo.

Mấy người trước đó không đột phá, là bởi vì bọn hắn uống một chén đã say, căn bản chưa kịp dùng tâm trí điều khiển linh khí nồng nặc ẩn chứa trong loại rượu kia, nhưng có lẽ không bao lâu nữa, bọn họ sẽ xuất hiện đột phá.

Loại rượu này thật sự có thể trợ giúp người ta đột phá!

Nhìn thấy chuyện này, trong lòng mấy người còn lại cũng trở nên như có lửa đốt, nếu như có thể đột phá một cảnh giới, năm trăm nguyên tinh... chắc chắn tiêu không lỗ!

Bốn chén rượu còn lại không mất quá nhiều thời gian đã bán ra, khi bán xong chén rượu thứ tư, trong nháy mắt Bộ Phương đóng nắp vò rượu bạch ngọc, rượu bên trong còn dư lại nửa vò.

Rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo tổng cộng có ba hũ, Bộ Phương sau này cũng sẽ không lựa chọn luyện chế linh tửu, không chỉ vì trình tự làm việc phức tạp, cần tài liệu trân quý.

Mà luyện chế linh tửu phải tốn hao tinh lực quá lớn.

Ba hũ Băng Hỏa Ngộ Đạo... là đủ rồi, bán hết sẽ không bán nữa.

Âu Dương Tam Man hoàn thành đột phá, trên mặt hoàn toàn biến mất vẻ say rượu trước đó, ba người bước chân vào trong tiểu điếm, đang định nói cám ơn Bộ Phương, lại phát hiện ánh mắt của mọi người không dừng lại trên người bọn họ.

Mà tất cả đều tập trung vào một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp đang ngồi xếp bằng dưới đất.

Thân hình của nữ nhân kia dưới sự thổi quét của chân khí lắc lư phiêu đãng, chân khí bắt đầu khởi động, tựa hồ có dấu hiệu đột phá.

Nữ nhân này, Âu Dương Tam Man nhớ... là một thất phẩm Chiến Thánh.
Bình Luận (0)
Comment