Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 194

Mười vạn sông núi, mênh mông vô bờ, liên miên không dứt, núi non trùng điệp.

Bỗng nhiên, từ bên trong núi sông vang lên thiếng gào thét kịch liệt của động vật, một chấm đen từ xa bay nhanh đến, không ngừng lớn dần.

Đây là một con diều hâu màu đen cực kì to lớn, lông vũ toàn thân bay phất phới theo hướng bay của nó, đôi mắt diều hâu thập phần sắc bén, tỏa ra hàn quang khiến nhân tâm phải ớn lạnh.

Một tiếng chim đại bàng vang lên, lảnh lót đến tận chín tầng trời, bên trong Thập Vạn Đại Xuyên, không ít tiếng kêu của các loài chim khác nhau đồng loạt truyền ra.

Trên lưng đại bàng là một thiếu nữ mặc áo võ sĩ, một đầu tóc dài của thiếu nữ buộc thành đuôi ngựa, nhìn qua thập phần giỏi giang ngắn gọn, diện mạo của thiếu nữ hết sức thanh tú, nhìn qua có chút thẹn thùng, cũng có vài phần ngây thơ.

Trên lưng đeo một cây trường cung, thiếu nữ ngồi ngay ngắn trên lưng đại bàng, bay tới như cuồng phong gào thét, bị một vòng bảo hộ vô hình ngăn cản nhưng thiếu nữ có vẻ như không bị ảnh hưởng chút nào mà còn vui sướng ăn linh quả.

- Điêu ca, sư phụ kêu chúng ta đi đế đô của Thanh Phong đế quốc, ngươi cứ chậm rãi bay ha.

Thiếu nữ vươn bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vỗ về lên trên đầu đại bàng, cười lẩm bẩm một câu, sau đó tiếp tục ăn linh quả trong tay.

Đại bàng to lớn giương cao đôi cánh, đôi mắt như được nhân tính hóa mà trợn trắng lên, gia tốc bay nhanh.

……

Đại Thừa đảo, một hòn đảo khổng lồ nổi giữa biển cả mênh mông, trên đó có nhiều công trình kiến trúc hào hùng đại khí.

Trong tòa tháp chín tầng, một bóng người yên lặng ngồi xếp bằng trong mật thất, hơi thở trên người hắn không ngừng chìm nổi, như có dao động kỳ lạ đang lưu chuyển, một luồng chân khí màu vàng nhạt quanh quẩn cơ thể hắn.

Một viên xá lợi kim sắc đang quay tròn, ở giữa có Phạn âm đang ngâm xướng, mang đến cho người ta cảm giác yên bình và tĩnh lặng.

Thật lâu sau, xá lợi rơi xuống, bay vào trong tay người nọ, hắn nắm tay lại.

- Trong trận chiến ở Thiên Huyền Môn, suýt chút nữa ta bị đánh cho thụt lùi tu vi... mối hận này, lão phu không thể từ bỏ như thế, Bộ Phương... Phương Phương tiểu điêm, hãy chờ đấy!

Người ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt ra, kim sắc đột nhiên tràn ra, chiếu sáng toàn bộ mật thất.

Vẻ mặt Triệu Mộc Sinh ngưng trọng, chậm rãi đứng lên, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Triệu Như Ca chậm rãi cung kính bước đến, nhìn thấy Triệu Mộc Sinh đang khoanh tay đứng, tức khắc khom lưng.

- Thì ra là Như Ca, sao rồi, có phải đế đô đã xảy ra chuyện lớn gì rồi hay không?

Triệu Mộc Sinh nhìn thấy người tới là Triệu Như Ca, tức khắc trên mặt lộ ra nét cười ôn hòa, nói.

Biểu tình trên mặt Triệu Như Ca có chút hưng phấn, hắn nhìn về phía phụ thân của mình:

- Quỷ Trù Vương Đinh tiến vào đế đô của Thanh Phong đế quốc, hắn còn đi qua tiểu điếm của Bộ Phương nữa.

- Ồ Quỷ Trù Vương Đinh? Không phải hắn ẩn cư ở Thanh Dương trấn sao?

Triệu Mộc Sinh mặt không đổi sắc.

- Không sai, đúng là Quỷ Trù Vương Đinh đi khắp đại lục kia, Cơ Thành Tuyết mở tiệc mời hắn, hơn nữa còn có một tin tức thập phần trọng yếu…… được truyền ra.

- Đi khắp đại lục? Ha hả…… Da mặt lão già này vẫn dày như cũ nhỉ, nói đi, tin tức trọng yếu nào?

Khóe miệng Triệu Mộc Sinh khẽ nhếch, cười cười ra vẻ khinh thường.

Triệu Như Ca liếc mắt nhìn phụ thân mình, trịnh trọng nói:

- Phần thưởng cho Đệ nhất Bách gia yến vừa rồi là một hạt giống của Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ, mà hạt giống này ở trong tiểu điếm của Bộ Phương đã …… Nẩy mầm.”

Oanh!!

Từ trên người Triệu Mộc Sinh lập tức bùng phát một cỗ khí tức, Triệu Như Ca bị sức mạnh đáng sợ này đánh vào, toàn thân bị chấn động lui về sau mấy bước, va vào tường mật thất,

- Ngươi nói cái gì? Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ? Rốt cuộc tin tức này là thật hay giả?!

Triệu Mộc Sinh nhướng mắt, thập phần kích động.

Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ, trong Phật tông Đại Thừa ở Tàng Thư Các có ghi lại, đó là một linh thụ thần kỳ có khả năng khiến cho Thất giai Chiến Thánh lĩnh ngộ bước vào cảnh giới Bát giai Chiến Thần, có thể giải phóng huyền ảo, trợ giúp ngộ đạo, đối với bất kì Thất phẩm Chiến Thánh nào mà nói, đây đều là một loại dụ hoặc khó nói rõ thành lời.

Nhưng không phải nói Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ đã tuyệt chủng rồi sao? Vì sao lại còn xuất hiên? Hơn nữa còn ở bên trong tiểu điếm Phương Phương?

- Tin tức này là từ trong hoàng cung truyền ra, chính miệng Qủy Trù Vương Đinh đã nói...... Hẳn là không giả.

Triệu Như Ca xoa xoa ngực, làm tan bớt sự ngột ngạt ở trong ngực, sau đó mới mở miệng nói.

- Ha ha ha! Trời cũng giúp ta, Bộ Phương ơi Bộ Phương, đây là ngươi không muốn chết cũng phải chết! Lão phu chỉ cần phát tán tin tức này ra, đến lúc đó cái tiểu điếm của ngươi còn tồn tại được dưới sự vây công của đông đảo Thất giai Chiến Thánh ư? Thậm chí…… Bát Phẩm Chiến Thần cũng sẽ ra tay! Đến lúc đó, không cần lão phu ra tay…… Ngươi cũng đã xong đời!

Triệu Mộc Sinh vui sướng cười to.

Triệu Như Ca nhìn Triệu Mộc Sinh cười to, do dự trong chốc lát, vẫn là mở miệng nói:

- Phụ thân, ở cửa tiểu điếm của Bộ còn có một con chí tôn thú……

- Cái gì mà chí tôn thú! Ngươi nghe bọn hắn tung tin vịt thì có, ngươi gặp qua chí tôn thú chân chính rồi sao? Đó chính là tồn tại chí cao vô thượng …… Sao có thể ghé vào một cái tiểu điếm làm chó canh cửa?! Có lẽ chỉ là một con Bát giai linh thú mà thôi…… Nhưng kể cả là Bát giai linh thú, đối mặt với đông đảo Thất giai Chiến Thánh, thậm chí Bát giai Chiến Thần…… Cũng đều không bảo hộ được Bộ Phương.

Triệu Mộc Sinh vẫn luôn không tin một con chí tôn thú sẽ ghé vào cửa tiểu điếm, hắn đã từng thấy qua Cửu giai chí tôn thú, uy thế kia, quả thực hủy thiên diệt địa, một kẻ hèn ở Thanh Phong đế quốc, ở trước mặt Cửu giai chí tôn thú chỉ như một tờ giấy mà thôi.

Triệu Như Ca bị nghẹn lại, không biết nên nói thêm cái gì.

Triệu Mộc Sinh tiếp tục cười to, xoay người đi ra mật thất:

- Lão phu muốn đi liên hệ một vài Tông môn lão tổ khác, những tên khốn sợ chết đó vẫn luôn không chịu liên thủ, lúc này đã xuất hiện Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ, ta xem thử bọn họ còn ngồi yên được nữa không.

……

Sáng sớm, Bộ Phương mở cửa tiểu điếm, hắn đem Túy Bài Cốt ra khỏi tiểu điếm,đặt trước mặt tiểu Hắc.

Sau khi nhìn thấy cẩu ham ăn bắt đầu lên tinh thần vì nhìn thấy Túy Bài Cốt, Bộ Phương mới xoay người đi vào trong phòng bếp, bắt đầu buôn bán mỗi ngày.

Kim bàn tử mang theo đội quân hùng hậu của mình bước vào trong tiểu điếm, sau khi chào hỏi Bộ Phương thì bắt đầu chọn món, hắn sớm đã ngựa quen đường cũ.

Hắn đã ăn gần hết các món trong tiểu điếm của Bộ Phương nhưng vẫn chưa cảm thấy nhàm chán chút nào, điều này quả là có chút thần kỳ, có lẽ do trù nghệ của Bộ Phương quá tốt.

Sau khi đám người Kim bàn tử rời đi, Âu Dương Tiểu Nghệ mới đến, phía sau nàng còn có ba vị ca ca, Âu Dương tam man, ba người này ít khi tới đây.

- Ha ha, Bộ lão bản, hôm nay hơ thèm rượu, cho một vò Băng Tâm Ngọc Hồ tửu đi.

Âu Dương Chân gãi gãi đầu, cười nói với Bộ Phương.

- Có cần thêm một phần cá nấu rượu không? Làm đồ nhắm cũng không tồi.

Bộ Phương chớp mắt, mặt không đỏ tâm không nhảy đẩy mạnh tiêu thụ.

Âu Dương Vô lại vội vàng xua tay, hắn cũng sẽ không bị Bộ Phương lừa nữa, lúc trước chính là chọn Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu cùng với cá nấu rượu, kết quả uống xong rượu thì ăn món cá nấu rượu đã chẳng còn chút mùi vị nào …… Qúa lãng phí Nguyên Tinh.

Bộ Phương có chút tiếc nuối xoay người, dưới tiếng cười khanh khách không ngừng của Âu Dương Tiểu Nghệ, hắn đi vào trong phòng bếp, lấy ra một vò Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu.

- Không bao lâu sau sẽ có loại rượu mới, đến lúc đó các ngươi có thể đến đây nếm thử, mùi vị tuyệt đối tốt hơn Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu.

Bộ Phương nghiêm túc nói với Âu Dương tam man.

Ba huynh đệ tức khắc sáng ngời đôi mắt, Bộ lão bản muốn ta loại rượu mới, vậy nhất định phải cổ vũ rồi, ba huynh đệ hưng phấn sôi nổi gật đầu.

……

Phượng Tiên Lâu, Tiền Bảo sống không còn gì luyến tiếc nhìn nữ nhân khoác áo choàng trước mặt, khóe miệng run rẩy liên hồi.

Nữ nhân này mẹ nó sao còn trở lại? Không phải nàng đã rời khỏi đế đô rồi ư?

- Chà chà, đã lâu không gặp, cuộc sống của Tiền lão bản quả thực không tệ nhỉ.

Dung nhan tuyệt mỹ của Nghê Nhan hiện lên nét cười xấu xa, khiến Tiền Bảo thấy mà nổi da gà toàn thân, nữ nhân này cười kiểu đó, nhất định là không có ý tốt.

- Ta…… Cô nãi nãi, không phải ngài đã  rời khỏi đế đô sao? Sao lại quay lại rồi?

Tiền Bảo làm như đang khóc tang, gương mặt nhăn nhúm lại.

- Lão nương nhớ Bộ lão bản…… bộ ta không thể trở lại đế đô sao? Đừng nói nhảm nữa, gọi người dọn phòng bếp cho ta, lão nương mới học được một món ăn mới, muốn lãnh giáo với Bộ lão bản lãnh giáo.

Nghê Nhan nói.

Tiền Bảo tức giận…… Ngươi muốn tìm Bộ lão bản lãnh giáo, không phải ngươi nên đi thẳng tới phòng bếp của Bộ lão bản sao…… làm gì có chuyện ăn hiếp người ta dễ thế!

Tiền Bảo còn muốn nói gì, lại bị Nghê Nhan trừng mắt liếc hắn một cái, tức khắc rụt trở về, nhớ tới tu vi đáng sợ của nữ nhân xinh đẹp kỳ cục này, thôi, ta nhịn.

Ngươi lại hại ngươi ghê gớm, phòng bếp để lại cho ngươi!

Sau đó, Nghê Nhan hưng phấn bá chiếm phòng bếp của Phượng Tiên Lâu, lộn xộn một hồi liền xách một thực hạp hưng phấn rời đi, chạy về phía tiểu điếm của Bộ Phương.

Đường Ngâm nhìn vị sư phụ hấp tấp này của mình cũng có chút dở khóc dở cười, hắn cầm mấy Nguyên Tinh đưa cho Tiền Bảo, nói một tiếng xin lỗi với Tiền Bảo xong mới theo chân Nghê Nhan rời đi đi.

Tiền Bảo vô lực thu tay về, nhìn thoáng qua Nguyên Tinh trong tay, chép miệng.

- Có vẻ …… không lỗ mấy.
Bình Luận (0)
Comment