Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 191

Mưa tuyết tung bay tán loạn trên bầu trời, bay múa như lông ngỗng, dưới gió lạnh rít gào, tuyết nhẹ nhàng chuyển mình trong không trung, sau đó yên lặng rơi xuống, rắc thẳng vào đế đô ồn ào náo nhiệt.

Thiên Huyền Môn, sau khi trải qua trận đại chiến làm thay đổi gần như là toàn bộ vận mệnh của Thanh Phong đế quốc, thì cái quảng trường không mấy thu hút này trở nên quan trọng cực kì, được vô số trọng binh canh gác.

Vốn dĩ Thiên Huyền Môn là một trong những con đường chủ yếu để tiến vào Đại Hùng điện của hoàng cung, nhưng sau khi đại chiến xảy ra, con đường nhỏ chủ yếu này bị Cơ Thành Tuyết hạ lệnh thay đổi, về sau bất kì ai cũng không được đi vào từ Thiên Huyền Môn, muốn đi vào, phải chuyển từ Thiên Huyền Môn sang Thái Hòa Môn bên cạnh.

Không vì lí do nào khác, đơn giản chỉ vì hôm nay, trên quảng trường Thiên Huyền Môn cư nhiên ẩn giấu hai kiếp long thủ trận, trận pháp lúc trước chính là để trấn áp toàn bộ cường giả tông môn.

Pháp bảo quan trọng như thế tọa lạc ở Thiên Huyền Môn. Cơ Thành Tuyết làm hoàng đế, hiển nhiên phải lo bảo vệ cho tốt, chẳng qua đối với hoàng cung mà nói thì Thiên Huyền Môn có dụng ý khác, Cơ Thành Tuyết không có cả năng phong tỏa hoàn toàn Thiên Huyền Môn, một vài hoạt động lớn vẫn phải tổ chức ở đó.

Trên đường phố đế đô, một lão giả thân hình cao ngất, tay chắp sau lưng đang chậm rãi đi về phía trước.

Đại tuyết như lông ngỗng bay tán loạn, gào thét bay lên, rơi xuống trên người hắn lại bị một luồng khí vô hình chặn lại.

- Nhiều năm không về lại đế đô của Thanh Phong đế quốc, Thanh Phong đại đế cư nhiên đã ngã xuống, thế sự vô thường, biển cạn hóa nương dâu mà.

Qủy Trù kia nếp nhăn đầy mặt, chậm rãi nhớ lại, hắn nhìn khắp chung quanh, khẽ thở dài một hơi.

Thanh Phong đại đế là minh chủ một thế hệ, Thanh Phong đế quốc ở trong tay hắn phát triển tột bậc, làm bao nhiêu cường giả tông môn đều phải co rúm dưới hùng phong của đế quốc.

- Đáng tiếc, đế quốc an tĩnh tường hòa này không tồn tại được bao lâu. Một khi Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ kết quả, những cường giả bị hấp dẫn tới nơi này, tông môn không thể nào bằng được, ngược lại, đế đô…… Lại muốn lâm vào đại loạn.

Quỷ Trù thở dài.

Hắn vừa mới bước ra từ trong tiểu điếm của Bộ Phương, hắn không thể không thừ nhận, tiểu điếm của Bộ Phương thực thần kì, hương vị của thức ăn kia, ngay cả hắn cũng không thể không khen ngợi một câu, hơn nữa, Bộ Phương có thể làm cho hạt giống của Ngũ Văn Ngộ đạo thụ nảy mầm thuận lợi, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Qủy Trù còn nhớ rõ tình cảnh mình bị một cỗ uy áp kì dị đè ép lúc ở trước cửa tiểu điếm, tuy rằng hắn vô tình bị đè ép, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng, tiểu điếm nhỏ bé này có thể bình yên tồn tại trong cái đế đô ngư long hỗn tạp này, hơn nữa giá cả của đồ ăn còn cao ngất ngưởng như thế, hiển nhiên phải có chỗ để tự tin.

Chỉ dựa vào tu vi Ngũ phẩm Chiến Vương của Bộ Phương là không có khả năng, nên Qủy Trù suy đoán, có thể át chủ bài của tiểu điếm nhỏ bé này là một Thất Phẩm Chiến Thánh? Hoặc là tồn tại một vị nào đó có cấp bậc còn cao hơn nữa?

Có thể im hơi lặng tiến lôi đè ép hắn, át chủ bài của Bộ Phương có thể là người xuất chúng trong Thất giai Chiến Thánh, nhưng thế thì tính là gì? Một khi tin tức của Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ được truyền ra, hội tụ đến đây không chỉ có một hai vị Thất phẩm Chiến Thánh.....

Thiên Huyền Môn gần ngay trước mắt, Quỷ Trù tiếp tục khoanh tay đi về phía trước.

- Người nào!

Thủ vệ trông coi Thiên Huyền Môn đã được gia tăng rất nhiều từ sớm, vừa thấy được thân ảnh của Qủy Trù liền tức khắc quát lớn.

Gương mặt nhăn nheo của Qủy Trù khẽ động, lộ ra nét cười, một bước tiến tới, cả người hắn giống như một bóng ma, nhanh chóng xẹt qua, biến mất trước mắt nhóm thủ vệ.

Một chân đạp lên trên quảng trường Thiên An Môn bị đại tuyết bao phủ một lớp thật dày phát ra âm thanh kẽo kẹt, Quỷ Trù đưa mắt trông về phía xa, hít sâu một hơi.

- Hai kiếp long thủ trận…… Liền ở chỗ này sao?

Quỷ Trù nhìn cột đá trên quảng trường, ánh mắt ngưng lại.

Bỗng nhiên, phía sau hắn truyền đến một tiếng xé gió, một thân hình cường tráng khôi ngô đứng ngạo nghễ trên trời cao.

Tiêu Mông chậm rãi đáp xuống quảng trường Thiên Huyền Môn, hắn nhìn vị lão giả thân hình đĩnh đạc trước mắt, hơi hơi chắp tay:

- Tiền bối, đã lâu không thấy.

Quỷ Trù quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người Tiêu Mông, hơi hơi mỉm cười:

- Tiểu gia hỏa ngày xưa bây giờ cũng bước vào trong cảnh giới của Thất phẩm chiến thánh, thiên phú của ngươi quả nhiên không tầm thường.

- Đa tạ tiền bối khích lệ, bệ hạ cho mời, thỉnh tiền bối tiến nhập vào Đại Hùng điện.

Tiêu Mông đối mặt Quỷ Trù, cung kính như trước đây.

- Cũng được, lão phu cũng đang muốn gặp vị tân hoàng đế kế thừa Thanh Phong này, xem đó là một kẻ như thế nào.

Quỷ Trù nhàn nhạt nói.

……

Nơi hoang dã, mảnh đất trung tâm.

Một tiếng thét dài du dương của linh thú vang lên, hầu như toàn bộ linh thú có mặt nơi hoang dã này đầu dừng lại động tác, ngoảnh đầu ra sau, tựa hồ đang lắng nghe tiếng kêu của linh thú lúc nãy.

Ầm ầm ầm!

Lùm cây thấp bé bỗng nhiên bị một thân ảnh khổng lồ nghiền qua, dẫm nát thành từng mảnh nhỏ, mặt đất chấn động, vũng nước nho nhỏ cũng rung lên.

Rầm rầm! Một thân ảnh khổng lồ của linh thú hiện lên, đó là một con hùng sư có màu lông đỏ rực như lửa, hai răng năng bén nhọn nhe ra đầy hung dữ, giống như hai thanh trường kiếm sắc nhọn.

Đây là Thất giai linh thú, Hỏa Sư, một loại linh thú thập phần cuồng bạo, có sức chiến đấu cực kì cường hãn.

Ở trên lưng Hỏa Sư cư nhiên có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng, thân ảnh kia ngạo nghễ đĩnh bạc, hình dung mi thanh mục tú, ăn vận một thân hỏa sắc trường bào, giữa mày có điểm chu sa chí.

Đây là một vị nam tử anh tuấn soái khí, lại không thiếu phần dã tính ử, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Hỏa Sư, cười khẽ lên:

- Rốt cuộc có cơ hội đi ra nơi hoang dã rồi, tiểu Hỏa, ngươi cao hứng không?

Rống! Hỏa Sư giơ ngẩng đầu, điên cuồng gào thét một tiếng, tựa hồ đang đáp lại lời nam tử.

- Ha ha, ngươi đừng vội, ta có mang cả tiểu Thủy và tiểu Lôi theo đó, đến lúc đó sẽ cho các ngươi ra ngoài hít thở không khí, thế nhưng bây giờ chúng ta phải lên đường trước đã, mục tiêu của chúng ta …… Thanh Phong đế quốc!

Hồng y nam tử sờ lông của Hỏa Sư, dịu dàng nói.

Thất giai Hỏa Sư tự nhiên là thực thông tuệ, nó xoay đầu, sau đó chạy như điên, tốc độ cực kì nhanh nhẹn, hồng y nam tử ngồi trên lưng Hỏa Sư lập tức phát ra tiếng cười vui sướng.

Sau khi nam tử biến mất không lâu, đội ngũ ba người cũng cưỡi linh thú xuất hiện, đội ngũ này có nam có nữ, nhưng khí tức của đám người này cực kì đáng sợ.

- Thiếu điện chủ này chạy cũng quá nhanh đi……

Một vị hồng y nữ tử cười khổ nhìn thân ảnh đã biến mất từ sớm kia, nói.

- Hỏa Sư của thiếu điện chủ am hiểu nhất chính là tốc độ, chúng ta đuổi không kịp cũng là bình thường, thế nhưng cũng không cần lo lắng, lấy tu vi của thiếu điện chủ cùng với sự tồn tại của Hỏa Sư, khả năng xuất hiện nguy hiểm rất nhỏ.

Một vị hồng y nam tử khác nói.

- Man Thần tam điện của chúng ta đều đã phái người đến Thanh Phong đế quốc trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cư nhiên hưng sự động chúng đến vậy?

- Nghe nói Đại Tư Tế đoán trước Thanh Phong đế quốc sẽ có cơ duyên xuất hiện, nên mới lệnh cho thiếu điện chủ của tam điện đều đi trước để tìm kiếm cơ duyên, ta cũng rất nghi hoặc, một Thanh Phong đế quốc, cụ thể là trong đế đô của nó có thể có cái cơ duyên gì khiến cho Đại Tư Tế phái cả ba vị thiếu điện chủ đồng thời xuất phát.......

……

- Sư phụ, chúng ta là trực tiếp đi tìm Bộ lão bản sao?

Đường Ngâm ôm một thanh kiếm, cưỡi một con ngựa một sừng, nhìn hoàng cung nguy nga của Thanh Phong đế quốc, sau đó quay đầu nói với Nghê Nhan mặc khoan bào bên cạnh.

Nghê Nhan cầm trong tay một linh quả thật lớn, ăn đến mức dịch quả bắn tung tóe, duy nhan tuyệt mỹ phồng lên hai má, có vẻ rất là thú vị.

Nàng ô ô vài câu, trực tiếp chỉ chỉ đế đô, dẫn đầu vỗ lê mông ngựa một chút, hướng về phía đế đô.

Đường Ngâm bất đắc dĩ nhìn thoáng qua vị sư phụ tham ăn này của bản thân, cũng thúc giục ngựa một sừng đuổi theo cho kịp.

Lại một lần tới đế đô, Đường Ngâm cũng không biết lúc này đây mục đích là cái gì, thế nhưng Nghê Nhan nói có hắn cơ duyên, cho nên hắn liền theo tới.

Chẳng qua tới đế đô cũng tốt, lại có thể nếm được tay nghề của Bộ lão bản.

……

Tiễn đi một vị khách nhân cuối cùng, Âu Dương Tiểu Nghệ cũng duỗi cái thân thể có chút mệt mỏi, nàng cáo biệt Bộ Phương xong liền trở về Âu Dương phủ của nàng.

Bộ Phương nhìn thoáng qua đại tuyết bay múa trong không trung, thở nhẹ một hơi, đóng cửa lại.

Đóng cửa tiểu điếm xong, Bộ Phương đi vào trong phòng bếp, mở tủ bát ra, vuốt cằm nhìn linh dược Thất giai tràn trề linh khí trong tủ bát, hắn bắt đầu trầm ngâm.

Là thời điểm bắt đầu ủ mỹ tửu có hương vị còn ngon hơn cả “Long Thổ Tức”.
Bình Luận (0)
Comment