Mỹ Nhân Nhập Vai

Chương 43


Minh Nhiễm dựa vào lồng ngực chàng, mắt mày dịu dàng, ánh mắt mông lung nhìn hoa đào hoa mai trong sắc trời tối ngoài tấm bình phong.
Canh giải rượu từ từ có tác dụng, đầu óc nàng cũng dần dần tỉnh táo lại, thoáng cái thanh tỉnh hơn.
Mi mắt khẽ nhếch, đầu gác trên vai chàng hơi xoay xoay, hơi nước trong mắt cũng tan đi nhiều.
Nhẹ nhàng kêu: “Bệ hạ?”
Tuân Nghiệp ôm người ừ một tiếng, nghiêng người lấy chén trà, đút nàng uống hai hớp, xoa xoa thái dương nàng, “Khá hơn chưa?”
Đầu Minh Nhiễm có hơi váng vất, cũng đáp lại: “Tốt hơn rồi.”
Nàng muốn ngồi dậy, Tuân Nghiệp lại ôm người vào trong ngực: “Đừng nhích tới nhích lui.”
Minh Nhiễm không giãy giụa nữa, Tuân Nghiệp lấy cái trâm cài duy nhất trên đầu nàng xuống, tóc dài tản ra, để chàng càng dễ ôm hơn.
Hai người đều không nói chuyện, trong phòng quá mức an tĩnh.
Những lúc như vậy rất dễ suy nghĩ miên man, Minh Nhiễm mím môi, nhớ tới những lời nói của mấy người đó trong Minh Dật Cung.
Những lời trêu chọc trong quá khứ cũng bay tới bay lui trong đầu.
Nàng không phải là người lo tới lo lui, nghĩ đi nghĩ lại, cứ canh cánh trong lòng một chuyện nào đó.
Nàng nâng mắt lên, hỏi: “Bệ hạ…..”
Tuân Nghiệp ừ, dịu giọng: “Sao thế?”

Minh Nhiễm dừng lại, phút chốc không biết phải mở miệng như thế nào, cứ cảm thấy nói thế nào cũng không đúng vậy.
Nàng chống người, nhíu nhíu mày.
Tóc đen mềm mượt, uống rượu rồi cả người đỏ ửng càng quyến rũ hơn bình thường mấy phần, Tuân Nghiệp ôm người, cúi đầu hôn hôn lên trán nàng, đè giọng hỏi: “Nhiễm khanh muốn nói gì?”
Giữa trán lành lạnh, Minh Nhiễm mở to mắt, nàng sửng sốt trong chốc lát, rũ mắt xuống, lắc lắc đầu.
Mãi mà nàng không lên tiếng, Tuân Nghiệp cũng không quấy rầy nàng.
Nhiễm khanh của chàng thông tuệ như vậy, sẽ suy nghĩ cẩn thận.
Phòng bên vang lên tiếng nước tắm gội đã chuẩn bị xong, Minh Nhiễm được Tây Tử đỡ qua, đợi nàng thu dọn xong trở về, trong điện đã không thấy bóng dáng người nọ đâu.
Thanh Tùng trả lời: “Bệ hạ dùng bữa ở bên ngoài ạ.”
Minh Nhiễm gật gật đầu, ngậm một viên thuốc giải rượu uống nước vào nuốt xuống, lau khô tóc thì lên giường, ban đầu còn nghĩ chút chuyện, chẳng qua qua nửa nén hương mí mắt đã dính vào nhau, ngủ mất.
Tuân Nghiệp đi dạo tiêu thực tắm gội trở về, đứng trước giường, vén màn bích sa lên, hơi hơi mỉm cười.
…………
Ngày thứ hai Minh Nhiễm tỉnh lại, ngoài cửa sổ là ánh xuân rực rỡ, lại nhìn lậu khắc ở trên bàn, đã qua quá nửa giờ Tỵ rồi.
Nàng ôm chăn, có hơi khó chịu than nhẹ một tiếng, rõ ràng là đã uống thuốc giải rượu rồi, sao đầu vẫn choáng váng quá thế, trở mình, lại nghĩ đến những chuyện ngày hôm qua, càng đau đầu hơn, bụm mặt thở dài.
Tây Tử đầy màn che bằng châu lên, bước vào, cười nói: “Người xem như tỉnh rồi.”
Sau một hồi ăn vận trang điểm, Minh Nhiễm mệt nhoài, lười biếng ngồi bên bàn nhỏ, một tay cầm cái muỗng khuấy khuấy cháo trắng, một tay che miệng ngáp không ngừng, chậm chạp ăn bữa sáng.
Như thường lệ, nàng ra ghế mây ngồi xem thoại bản mới, xem một lúc thì thấy không dễ chịu lắm, cũng không gọi mấy người Tây Tử đi theo, tự mình đi dạo Mai Uyển, tìm một cây mai bò lên ngồi trên đó.
Tuân Nghiệp vừa mới hạ triều, thay sang một bộ thường phục màu trắng, vừa bước vào cửa chính Phù Vân Điện, Vân Thọ vội vàng đi lên, cung kính nói: “Tiệp dư mới vừa tới Mai Uyển, không ở trong điện ạ.”
Chàng gật gật đầu, lại chuyển bước đi Mai Uyển.
Trong Mai Uyển hoa mai đã sớm tàn hết rồi, không có chạc cây rậm rạp che đậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Người ngồi trên cành cây đang đọc sách trong tay, gió mát thổi nhẹ, khiến cho váy tiêu sa trắng ngần cũng từ từ phấp phới theo. Chàng tới gần, làn váy đó như hai con bướm đang bay lượn, đôi cánh đầy màu sắc, lại giống như đang muốn bay đi.
Minh Nhiễm nghe thấy tiếng động, nhảy xuống khỏi tàng cây.
Nàng vỗ nhẹ váy áo, mũi chân đạp xuống đất, rũ mắt nhìn đá xanh trên đường nhỏ, giữa những kẽ nứt chồi lên ngọn cỏ xanh non.
Bàn tay duỗi tới trước mặt nàng rất đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, trên cổ tay là tay áo màu trắng trong, thêu hoa văn tối màu, thanh thuần, tao nhã.
Minh Nhiễm ngẩng đầu, đáy mắt hoa đào ngậm nước sạch sẽ sáng ngời, nàng nghĩ nghĩ, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy.
Nhìn chàng.
Tuân Nghiệp lật tay nắm lấy tay nàng, đuôi mày khóe mắt đều vương ý cười, khóe môi cũng cong lên, giọng nói hiền hòa: “Bây giờ còn khó chịu không?”
“Phơi nắng một lát, khá hơn nhiều rồi ạ.”
“Vậy thì được.”
Trong Mai Uyển, dòng suối trong chảy vòng vèo, tiếng nước róc rách, thêm tiếng nói chuyện của hai người, càng khiến cho cảnh vật thêm yên bình.

Hai người bọn họ đi ra từ Mai Uyển, lại ngồi dưới giàn hoa trong chốc lát, người bên Tử Thần Điện tới tìm nói là Đại Lý Tự Khanh cầu kiến, Tuân Nghiệp và Vương công công lại đi về.
Minh Nhiễm nằm liệt trên ghế mây, đung đưa.
Thất Thất đột nhiên nhảy ra, oa một tiếng, giọng điệu lên bổng xuống trầm, âm cuối còn kéo thật dài.
Minh Nhiễm quái lại, nói: “Ngươi làm gì thế?”
Thất Thất: “Người chơi, bạn với hoàng đế bệ hạ….”
Minh Nhiễm ồ một tiếng, đuôi mắt hơi nhướng lên: “Sao thế, ta còn không được yêu đương bất ngờ à?”
Thất Thất lắc lắc đầu như trống bỏi: “Ôi trời, Thất Thất chỉ là tò mò thôi, không phải bạn bảo mình tiến cung để dưỡng lão à.”
Minh Nhiễm dừng một chút: “Dưỡng lão cũng có thể yêu đương mà, ngươi xem nó như tình yêu lúc xế chiều đi.”
Thất Thất: “…..” Tình yêu lúc xế chiều?? Thần mới yêu buổi xế chiều ấy.
Hoàng đế bệ hạ sẽ đánh bạn đấy!
……
Ngày xuân trôi qua rất nhanh, chớp mắt hoa đào đã tàn hết, ngược lai ao trong sen lại nở rộ, chăn bông trong Phù Vân Điện được mang ra phơi, đổi sang thảm mọng, hoa trong bình sứ xanh cũng đổi thành hoa dành dành nở một nửa, cả phòng đều nức mùi thơm còn nhiễm hương hoa lên thân mỗi người.
Minh Nhiễm ngồi dưới tàng cây cùng cắt tỉa hoa dành dành đầu mùa mới mang tới đây với Tây Tử.
Hôm qua là ngày cuối cùng làm nhiệm vụ trừng phạt, hôm nay không cần khiêu vũ nữa, tâm trạng của nàng rất tốt.
Nàng không vội vàng rút thẻ nhân vật, dù sao Thất Thất cũng không thúc giục, nàng cũng lười động, vô cùng nhàn nhã tự tại.
Bên phía Trúc Vũ Hiên, Lý Nam Nguyệt mới dậy khỏi giường cũng lười biếng hưởng thụ.
Lại nói tới chuyện bị cấm túc từ một tháng trước, Trúc Vũ Hiên thay máu, Lý Nam Nguyệt cũng phát giận một trận cực lớn, rồi cũng không thể làm gì được, mấy ngày này tâm tư đều đặt hết lên việc công lược Tuân Miễn.
Nàng ta vốn là tay già đời trên tình trường, nàng ta có cả ngàn cách để dùng trong mộng. Chẳng qua mới hơn một tháng mà quan hệ với thế tử Cảnh vương có vẻ như tiến bộ vượt bậc.
Nhớ tới mây mưa trên đỉnh Vu sơn trong mộng ngày hôm qua, nàng ta liếm liếm môi, khá là vừa lòng với biểu hiện của mình, nhớ tới dư vị đó lại có chút đáng tiếc, trong mộng đương nhiên không thú vị như trong hiện thực rồi.
Hệ thống 174 không đưa ra nhắc nhỏ nhưng bản thân nàng ta phỏng đoán mình công lược cùng được 70% rồi, khoảng thời gian tới nàng ta không nên đi vào mộng của Tuân Miễn nữa, nàng phải cho đối phương thời gian thích nghi với thê tử ở trong một, một nhân vật hư ảo, sao cũng phải có khúc quá độ mà.
Không nóng nảy, chờ thời cơ chín muồi, nàng ta lại đi bước tiếp theo: Chân chính gặp mặt nhau.
Theo kinh nghiệm của nàng ta, chờ bọn họ gặp nhau ở hiện thực, sau khi giãy giụa trong lòng một hồi, trình độ công lược ít nhất cũng gần tới 90% rồi.
Không đi vào mộng của Tuân Miễn, Lý Nam Nguyệt tạm thời đặt tâm tư lên người nam nhân khác.
Nói thật thì Nguyên Hi đế là một đóa hoa cao lãnh, nàng ta thích lắm, đặc biệt là sau lần cấm túc sao chép kinh kia, nàng ta vừa khó chịu lại vừa đè nén, cứ cảm thấy bị nghẹn một hơi, dâng lên ham muốn muốn chính phục.
Nàng ta do dự không biết có nên lượn lờ cho vui không. Chẳng qua nghĩ tới chàng đang ở trong cung, gần quan được ban lộc, cũng không nóng vội phút chốc, thế là phóng ánh mắt tới Chúc Hủ bên ngoài cung.
Lý Nam Nguyệt sớm đã quên lời mình hứa tuyệt không buông thả với 174 rồi, hứng thú híp mắt lại.
Chúc Hủ bị nàng ta nhớ thương hắt xì một cái, nhíu mày không nói, Minh Từ nâng tay áo rộng, rót cho y một ly trà, khẽ đẩy qua.
Đỡ ly, bàn tay dài trắng nõn, tơ máu xanh nhạt, cử chỉ ưu nhã như tranh vẽ.
“Lẽ nào Chúc nhị ca cảm lạnh rồi? Bình thường cũng phải chú ý tới sức khỏe chút.”
Nàng ta cười mỉm, rất là dịu dàng, giữa mày lại vương sầu lo.

Chúc Hủ lắc lắc đầu, nhận ly trà nhấp một hơi, hỏi: “Muội như vậy là chịu ấm ức ở đâu rồi?”
Minh Từ cười nói: “Xem huynh nói kia, ai có thể khiến muội ấm ức chứ.”
Nàng ta không nói thẳng, Chúc Hủ cũng tri kỷ không hỏi tiếp, chỉ nói: “Thế cũng không chắc chắn.”
Trong lòng Minh Từ như treo một tảng đá nặng ngàn cân, sao cũng không thể nào hứng khởi nổi.
Sau khi tách ra khỏi trà lâu với Chúc Hủ, ánh mặt trời chói mắt, Vụ Tâm bung dù ra, hỏi: “Tiểu thư, bây giờ chúng ta hồi phủ sao ạ?”
Minh Từ cắn cắn môi: “Không, đi Cảnh Vương phủ.”
Sau sự việc túi tiền màu trắng thêu hoa quỳnh đó, nàng ta nổi tính lên cũng không đi qua Cảnh Vương phủ nữa. Tuân Miễn có tới tìm nàng ta, lúc ban đầu còn đem tới vài thứ đồ chơi nhỏ trêu chọc nàng ta, đương nhiên là nàng ta vui rồi, cũng dần dần buông xuống chuyện túi tiền.
Lý Mỹ nhân kia đã là phi tần hậu cung, cho dù hai người có quan hệ đi nữa, có thì có thôi nhưng cũng chỉ là người lạ từng quen, nàng ta cũng cần nắm mãi không buông.
Oán khí trong lòng nàng ta tiêu tan, tự nhận là hai người đã hòa hảo như ban đầu, lại không nghĩ tới nửa tháng trước, Tuân Miễn bắt đầu có những biểu hiện không bình thường.
Lúc nhìn nàng ta, trong mắt y thiếu đi sự dịu dàng.
Trực giác của nữ nhân luôn rất chuẩn, chuông cảnh báo trong đầu Minh Từ gõ vang, quá không đúng rồi, nàng ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Người gác cổng Cảnh Vương phủ nhận ra xe ngựa của phủ Thượng thư, đúng lúc hôm nay Tuân Miễn ở trong phủ, hắn đẩy một gã sai vặt vào bẩm báo, mình thì đi lên đón vị Thế tử phi tương lai vào phủ.
Thư phòng sau rừng trúc nhỏ, yên tĩnh không tiếng động, Tuân Miễn mặc trường bào đỏ tím, trên eo treo cẩm nang, quân cờ trong tay vê thật lâu cũng không hạ xuống.
Y nhìn về mấy cây trúc xanh phía sau ghế đá, cứ thế cao lên, thẳng tắp thon dài.
Mộng tối hôm qua, chính là ở chỗ này, y dè người kia lên mấy cây trúc, hai má nàng ửng hồng, mắt long lanh.
Tuân Miễn thu lại ánh mắt nóng như lửa đốt, quân cờ trên đầu ngón tay trượt xuống banh một tiếng.
Cầm Thư bước nhanh trên con đường nhỏ, uốn gối nói: “Thế tử, Minh nhị tiểu thư tới, đang chờ ngài ở thư phòng ạ.”
Mi dài của Tuân Miễn nhướng một cái, nhéo nhéo mũi, vứt giấc mộng hoang đường tột độ kia ra khỏi đầu, đứng dậy cùng Cầm Thư quay lại thư phòng.
Minh Từ ngồi trên giường nhỏ trước cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, dịu dàng gọi: “Thế tử.”
Tuân Miễn lên tiếng, vén áo choàng ngồi xuống bên cạnh, mệt mỏi dựa người vào: “Sao đột nhiên nàng lại tới đây?”
Y hỏi chuyện như vậy, trong lòng Minh Từ khó chịu, ngày xưa gặp nhau đều cười tủm tỉm gọi nàng A Từ, hôm nay sao lại nói chói tai vậy chứ.
Tay nàng ta run lên, cái ly màu trắng trên án kỉ rơi xuống, vỡ tan tành đầy đất.

 


Bình Luận (0)
Comment