Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 14

Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 14: TẠI HẠ LÀ TRIỆU NHẬT THIÊN!

“Thanh Mai, khi nãy tôi thấy cảm động lắm, cảm ơn cậu đã cứu tôi.” Cao Hạo ngoan ngoãn như chú mèo con, ngả đầu xuống bàn, nhìn Lục Thanh Mai rồi nói với vẻ nghiêm túc.

“Bớt giả vờ đi, đáng lý Trương Dương phải cảm ơn tôi mới đúng.”

“Vậy thì tôi thay Trương Dương cảm ơn cậu.” Cao Hạo bắt đầu tán thưởng Lạc Thanh Mai, mặc dù cô nhóc này suốt ngày tỏ vẻ lạnh lùng, cứ như không nhiễm khói bụi trần gian vậy, nhưng thực chất lòng cô sáng tỏ như gương, chuyện gì cũng có thể nhìn thấy.”

“Đừng có làm như thể chúng ta thân thiết lắm.” Lạc Thanh Mai lại bắt đầu tỏ ra lạnh lùng, luồng hơi giá rét toát ra từ người cô.

“Chị Thanh Mai à, hôm nay vì chị mà tôi đã đắc tội với hàng đống người, nếu như bọn họ kéo bè kéo phái đến đánh tôi thì sao.”

“Không liên quan đến tôi.” Lạc Thanh Mai lạnh nhạt đáp.

Cao Hạo lại bắt đầu cảm thấy chán chường, đúng là việc tốt không quá ba giây, vừa mới tán thưởng cô, cô lại lạnh lùng như vậy rồi.

Dưới ánh tà dương, ráng đỏ dần dần tan biến, màu vàng ấm ấm từ từ nhạt đi trên bầu trời, những bóng người cô độc rải rác trước cổng đại học Thành phố Viễn Nam. Đám người Trương Dương ngậm điếu thuốc, hết sức trông đợi đến giờ tan học.

Trương Dương nhìn thấy đám đàn em của mình gần như đều bị thương, ai cũng dán cao lên người, nhất là tên tóc vàng cầm đầu, nửa bên mặt của cậu ta sưng vù như bánh bao, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chắc mặt mình cũng kinh lắm, đành nén cơn giận trong lòng xuống.

“Hầu Tử, sao anh Bưu không đến?” Trương Dương tò mò hỏi, với địa vị của hắn, Vương Bưu nên đến để tăng khí thế chứ, nhưng bây giờ chỉ có một tên đàn em dẫn người qua, trong lòng Trương Dương thấy hết sức khó chịu.

Hầu Tử nhìn Trương Dương rồi cung kính nói: “Anh Bưu vẫn còn việc bận, bởi vậy mới sai tôi dẫn người qua đây, cậu cứ yên tâm, chúng tôi vẫn có thể xử lý gọn ghẽ mọi chuyện cho cậu, đánh đến tàn phế hay đánh bị thương đều nghe ý cậu cả.” Mặc dù Hầu Tử nói năng mạch lạc, nhưng trong lòng anh ta vẫn thấy khó chịu, ai mà muốn bê cái mặt sưng vù chạy nhảy lung tung chứ, chết tiệt, tối hôm qua mới bị đập một trận, bây giờ lại đi đánh lộn, ai mà vui cho nổi. Nếu không phải anh Bưu thân thiết với Trương Dương, phải nhờ ba hắn ta chống lưng cho mới có thể đứng vững gót chân ở Thành phố Viễn Nam thì Hầu Tử đã thoái thác rồi.

Vương Bưu luôn lăn lộn trong thế giới ngầm, nhưng trước giờ vẫn bị người khác đè đầu cưỡi cổ, cho đến khi gặp được Trương Dương, biết ba hắn ta là quận trưởng Bắc Sơn, lập tức tìm được hướng đi cho đời mình, anh ta bắt đầu làm thân với Trương Dương, tặng tiền tặng gái, những chuyện này đều là chuyện nhỏ, chỉ cần một câu của Trương Dương thôi, mười mấy tên đàn em đều phải nghe lời hắn ta sai khiến, bởi thế mấy năm nay, Trương Dương tha hồ kêu mưa gọi gió trong trường học.

Lần này, nếu chẳng phải mặt mũi anh Bưu không tiện gặp người, chắc chắn cũng sẽ tự mình dẫn đàn em đến.

“Hầu Tử, đến lúc đó cậu chú ý một chút, đừng để xảy ra án mặt, một chân thôi là đủ rồi.” Trương Dương biết đám người này ra tay không biết chừng mực, hắn ta sợ làm lớn chuyện, sau này không những khó đối mặt với Lục Thanh Mai, mà còn liên lụy đến ba của mình nữa.

Hầu Tử lập tức hiểu ý của anh ngay, bèn nói với giọng nịnh nọt: “Cậu Trương yên tâm đi, chúng tôi đảm bảo sẽ không gây phiền phức cho quận trưởng Trương đâu.”

“Vậy thì tốt, thôi tôi đi trước để tránh cho người ta nghi ngờ.” Trương Dương nói dứt lời bèn bỏ đi với bọn đàn em của mình, vừa chuồn được một lúc bèn gọi điện cho Hầu Tử.

“Hầu Tử, mục tiêu đã xuất hiện rồi, một người, đi ra từ cửa sau.” Hầu Tử nghe thấy thế bèn dặn mấy tên đàn em sau lưng mình lái con xe bánh mì ngoặt một vòng, chặn trước cửa sau.

Trong lòng Cao Hạo hết sức bực bội, vốn dĩ anh cứ nghĩ mình chỉ cần nói vài câu là có thể làm được lớp trưởng, nhưng đến giờ tan học, anh đi kiếm bọn con trai thương lượng, ai ai cũng phớt lờ Cao Hạo như thể anh đã hiếp em gái bọn họ vậy, còn mấy cô nữ sinh lại nói cái gì sao cũng được, rồi ai có tài thì làm này nọ, Dù sao cũng không có gì chắc chắn cả.

Vừa nghĩ đến việc tuần sau là bắt đầu bầu chọn ban cán bộ, nhớ lại dáng vẻ yêu kiều của Từ Kiều, nếu như mình không giành được chức lớp trưởng thì đã để người đẹp vụt khỏi tầm tay rồi, nghĩ đến đây, Cao Hạo cắn chặt môi, quyết định mình phải giành chức lớp trưởng cho bằng được, để dẫn dắt cả lớp đi đến một tương lại vinh quang và giàu mạnh, chức lớp trưởng này chỉ có thể để anh đảm nhiệm mà thôi.

Nghĩ đến đây, Cao Hạo cảm thấy thoắt chốc mình đã hăng hái như được bơm máu gà, đến đi đường cũng nhẹ bẫng, vốn dĩ tính về chung xe với Lâm Thủy Triều, nhưng cô bé ấy vẫn còn trong lớp, chỉ đành tự mình đặt xe về mà thôi.

“Sao người này trông quen thế?” Hầu Tử nhìn thấy Cao Hạo đi về phía mình một cách cà lơ phất phơ.

“Anh Hầu, không phải Triệu Nhật Thiên đó à?” Một tên đàn em khác sợ hãi nói, dù sao thì cảnh tượng hồi tối qua vẫn còn sờ sờ trước mắt.

“Má, tìm mỏi mắt cũng không thấy nó, hại tao qua học viện Văn Lý Viễn Nam tìm nó tận mấy lần, hóa ra nhóc con này trốn ở đây.” Mắt Hầu Tử sáng bừng, khí thế mạnh mẽ.

Mà Cao Hạo ở cách đó không xa cũng để mắt đến bọn Hầu Tử, vừa nhìn đã thấy thật quen mắt, ở Thành phố Viễn Nam, ngoại trừ vài người đẹp ra thì anh gần như không còn bạn bè nào khác, Cao Hạo nghĩ ngợi một lúc, lập tức nhớ ra bọn họ.

Không phải là tên oắt con bị đánh tối qua đây hả?

“Triệu Nhật Thiên, mày còn dám ra mặt à. Mày hại tao đi tìm mày mấy bận, suýt chút nữa đã bị anh Bưu phế.” Hầu Tử dắt theo một đám đàn em, ngông nghênh chặn đường Cao Hạo, lửa giận bốc ngùn ngụt.

Cao Hạo nhìn thấy đi đánh nhau với vết thương trên người, dánh vẻ quái dị ấy làm anh thấy rất buồn cười.

“Không ngờ lại là người quen, chẳng biết mấy người tìm tôi làm gì?” Cao Hạo đã nhìn thấy Trương Dương núp ở phía sau, ung dung cất tiếng hỏi.

Trương Dương thấy bọn Hầu Tử quen Cao Hạo, dường như còn tích oán trong lòng, lập tức không trốn trốn tránh tránh nữa mà đi thẳng đến trước mặt Hầu Tử, nói: “Sao đấy? Cậu cũng quen nó à? Tôi nhớ hình như nó tên Cao Hạo, không phải Triệu Nhật Thiên.”

“Cao Hạo?” Hầu Tử lập tức hiểu ngay, thảo nào mình tìm lâu như vậy mà không hề biết đến người này, chắc hẳn anh ta chỉ cho tên giả mà thôi.”

“Thế nào? Mấy người anh em định kiếm chuyện hả? Chỉ với nhiêu đây người?” Cao Hạo nhìn mười mấy tên sau lưng Hầu Tử, rồi bật cười khinh thường.

Thấy nụ cười gian xảo của Cao Hạo, trong lòng Hầu Tử cũng thấp thỏm bất an, trước đó Trương Dương nói muốn nhờ anh ta ra tay dạy dỗ một sinh viên, ai mà ngờ người đó lại là Cao Hạo, ban đầu anh ta đi qua đại học khai phóng kiếm Cao Hạo, ít nhất cũng phải dắt theo 70, 80 tên.

“Sợ cái lông gì, tôi không tin hai nắm đấm của nó có thể quật ngã nhiều anh em của chúng ta như vậy.” Trương Dương nói một cách thiển cận, Hầu Tử liếc Trương Dương, nếu không phải anh ta thấy Trương Dương thân thiết với Vương Bưu thì đã cho anh ta một trận từ lâu rồi.

Nhưng Hầu Tử cũng không phải người dễ bị ức hiếp, anh ta nghĩ vì có nhiều người ở đây, cho dù không đánh thắng nổi thì ít nhất cũng khiến Cao Hạo bị thương, hơn nữa nếu trở về tay không thì khó mà ăn nói với anh Bưu.

“Các anh em, đừng sợ, to gan thì mới hốt được miếng ngon, đều là người hai vai một cái đầu, sợ cái lông gì.” Hầu Tử bắt đầu cổ vũ sĩ khí.

“Ai dám? Trương Dương? Cậu không muốn sống nữa à? Tôi mà nói với ba cậu thì cậu đừng hòng bước chân ra khỏi nhà.” Đột nhiên có chiếc Audi đỏ đậu trước mặt bọn họ, một người đẹp duyên dáng bước xuống xe.

“Đúng là Thành phố Viễn Nam không thiếu người đẹp.” Người ung dung đến gần bọn họ lại là một cô gái đẹp, mặt trái xoan, sống mũi cao, cặp mắt to, vóc dáng nảy nở, đường cong rõ ràng, hơn nữa ăn mặc khá giống Từ Kiều, cũng là áo sơ mi trắng phối với váy, có lẽ cũng là giảng viên trong đại học Thành phố Viễn Nam.

Cô gái này không sắc sảo như Mộ Dung Tuyền Kha, nhưng lại rất ưa nhìn, càng ngắm càng thấy cô rất xinh đẹp và đoan trang, hơn nữa đôi kính gọng vàng nằm trên sống mũi cao khiến cô trông có vẻ rất thông minh.

Sắc mặt Trương Dương thoắt thay đổi: “Cô Tần, em…em hóng chuyện thôi mà.” Trương Dương không phải là người sợ thầy cô giáo, chỉ có điều quyền lực của gia đình người đẹp Tần không thấp, ba của cô là bí thư thành ủy Thành phố Viễn Nam, bởi vậy Trương Dương lập tức phân tích nặng nhẹ.

“Hóng chuyện à? Hóng chuyện mà lại đứng giữa đám người, em có tin tôi sẽ báo với chú Trương không?” Đôi mắt của người đẹp Tần rất to, long lanh, khiến cho người khác có cảm giác kỳ ảo và trong trẻo.”

“Đừng mà, em sẽ về ngay, em về nhà ngay đây ạ.” Trương Dương nháy mắt với Hầu Tử, thấy Trương Dương sợ hãi cô gái này như hế, chắc chắn cô ta cũng là người có địa vị trong Thành phố Viễn Nam, bèn lập tức dẫn đàn em lên con xe, lúc ở trên xe còn giơ ngón giữa với Cao Hạo, nói với anh rằng việc này chưa xong như vậy đâu.

“Người đẹp, cô cũng làm việc trong đại học Thành phố Viễn Nam ư?” Thấy người đẹp quay người, chuẩn bị đi lên xe, làm việc tốt không để lại tên tuổi bèn vội vã hỏi.

Người đẹp bèn quay lại, chỉnh gọng kính, chậm rãi nói: “Tôi tên Tần Tư Nam, là giảng viên ở đây.”

“Thật là khéo, em cũng là sinh viên trường mình.” Cao Hạo nhìn Tần Tư Nam, đôi mắt sáng mình, gương mặt ấy ưa nhìn quá đỗi.

“Vậy à? Khéo thật, sau này có chuyện gì thì cứ đến phòng bảo vệ.” Tần Tư Nam cười gượng rồi mở cửa xe, lái đi thẳng một mạch.

“Hừ, lạnh lùng.” Cao Hạo hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến viếc mấy năm gần đây mình đã nhận không ít nhiệm vụ, cũng gặp khá nhiều gái đẹp, nhưng cộng lại hết cũng không nhiều bằng những người tình cờ gặp được ở Thành phố Viễn Nam.

Cao Hạo lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Mộ Dung Tuyền Kha một cuộc, hỏi xem cô ấy có thời gian đến đón mình hay không, vào lúc nà, chợt có một chiếc xe ô tô đỏ đậu trước mặt Cao Hạo.”

“Lên xe đi, cậu nhóc lưu manh.”

Vừa nhìn thấy Lâm Thủy Triều, Cao Hạo bèn dứt khoát leo lên xe.

“Cậu nhóc lưu manh, không sợ tôi bán cậu đi luôn à? Nói lên là lên thật.”

“Không sợ đâu, sao chị Thủy Triều nỡ bán tôi chứ, tôi đáng yêu như vậy mà.”

“Bớt khoe khoang đi, cậu nhắn cho Chị Tuyền Kha cái tin, báo rằng hôm nay qua nhà tôi ăn cơm, vừa vặn hôm nay chị của tôi cũng ở nhà nấu cơm đấy.”

“Dạ.” Cao Hạo cầu còn không được.

Bình Luận (0)
Comment