Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 147 - Vu Thiên Sơn Đấu Phù Hoa

(Cảm ơn "vô thượng kỷ nguyên" và "Mew2000" đã đề cử nha hehe.)

Trở lại trên ghế khán giả, mặc dù hắn hôm nay sẽ đánh trận thứ ba nhưng Trần Lâm cũng không có cảm giác cấp bách hay hồi hợp lắm, hắn hiện tại vẫn đang ung dung chờ đợi trận đấu thứ hai, một trận đấu tương đối đặc biệt khi có mặt đệ nhất kình địch cho vị trí quan quân của Thường Nguyệt, Vu Thiên Sơn.

Chiến lực của đệ nhất thiên tài Vu gia thì không cần nói nhiều rồi, càng khiến Trần Lâm chú ý ở đây là đối thủ của hắn.

Phù Hoa.

Cô nàng này có chiến tích lên xuống rất thất thường khiến cho người ta khó mà dò ra được sâu cạn

Hôm nay gặp phải Vu Thiên Sơn, hẵn là có thể thấy thêm được một chút bản lĩnh của đối phương.

Nghĩ như thế, Trần Lâm liền tập trung xem trận đấu bên dưới.

Cả Vu Thiên Sơn và Phù Hoa giờ đây đều đã lên sân, người thì ôm kiếm người thì nâng đàn chờ đợi.

Màn sáng của trận pháp giờ đây dần dần rủ xuống, cũng đại biểu cho trận đấu đã bắt đầu.

"Giác!"

Âm thanh rút kiếm vang lên, Vu Thiên Sơn như hóa thành tàn ảnh lao tới nâng kiếm chém.

Tốc độ của hắn nhanh đến mức Trần Lâm cũng bị choáng ngợp.

Phải biết hắn bình thường rất hay đối chiến với Thường Nguyệt.

Nói về mảng tốc độ, cô vợ trẻ có thể coi là bậc thợ thầy.

Nhưng tốc độ giờ đây của Vu Thiên Sơn theo Trần Lâm đã không kém so với Thường Nguyệt.

Điều này nói rõ Vu Thiên Sơn thật có năng lực có thể đánh ngang tay, thậm chí là chiếm ưu thế trước Thường Nguyệt.

Nếu mà có một yếu tố nào đó mà theo Trần Lâm, Thường Nguyệt có thể dựa vào để thủ thắng thì đó chỉ có một.

Tốc độ của nàng.

Phải, chính là tốc độ, mặc dù tốc độ của Vu Thiên Sơn và tốc độ của Thường Nguyệt lúc bình thường đã không kém, nhưng cô vợ trẻ vẫn còn có thể nhanh hơn nữa, chỉ là dựa theo Thường Nguyệt giải thích thì đạt tới tốc độ kia đã siêu việt hạn mức cao nhất của Luyện Khí kỳ, đạt tới đẳng cấp nhị giai cũng tức là Trúc Cơ kỳ, ở trong trạng thái siêu tốc như thế mọi giác quan của nàng đều không cách nào phản ứng kịp, vì vậy nàng rất hiếm khi sử dụng, lần gần đây nhất sử dụng ra trạng thái đó chính là lúc đối chiến với mười mấy con Ngân Thi lần trước, bằng vào thứ tốc độ đáng kinh ngạc kia và bản năng chiến đấu thuần túy để khống chế thân thể, nàng mới có thể đấu lại nhiều Ngân Thi như thế.

Nếu Thường Nguyệt muốn một chiến thắng áp đảo, sợ là lúc chung kết chỉ có thể dùng lại một chiêu ấy, tạm thời gạt bỏ mọi lý trí và phản ứng của các giác quan, chỉ dựa vào bản năng thuần túy để chiến đấu mới có thể đánh nhanh thắng nhanh được.

Như như thế liền khó tránh khỏi sẽ phải nhận vài vết chém.

Vừa nghĩ như thế, một tiếng đàn vang lên liền khiến Trần Lâm vội tập trung lại không còn suy nghĩ lung tung nữa.

Bởi giờ đây Phù Hoa lại ra tay.

Đối mặt với lưỡi kiếm sắc lẹm của Vu Thiên Sơn, sắc mặt thiếu nữ vẫn dửng dưng như thường, tay mềm chỉ khẽ gãy một khúc đàn để ứng đối.

Ngay lập tức, thiên địa vạn vật trong mắt Vu Thiên Sơn giờ đây đều bị lấn át, trong tâm trí hắn chỉ còn lại khúc đàn kia cùng dáng hình người đang đàn.

Lưỡi kiếm sắc bén quyết tuyệt trong tay hắn giờ phút này cũng đọng lại giữa không trung, trong khoảnh khắc liền không thể tiến thêm mảy may.

Cảnh tượng này trong mắt khán giả đã không lạ lẫm.

Dường như từ đầu tới giờ bất kỳ ai đối mặt với tiếng đàn của Phù Hoa đều trở nên kỳ lạ như thế, ngoại trừ Trần Lâm có thể coi là miễn cưỡng không bị ảnh hưởng quá sâu ra thì tất cả những đối thủ còn lại đều bị tiếng đàn của Phù Hoa làm cho mê muội.

Hiện tại có lẽ cũng sẽ giống vậy, đợi cho Phù Hoa lại đàn thêm một lát thì nàng sẽ có quyết định muốn đàn tiếp hay không, kết quả trận đấu cũng sẽ được quyết định vào khoảnh khắc ấy.

Chỉ là ngay khi mọi người vừa nghĩ như thế, thì một giây sau, biến cố chợt phát sinh.

Vu Thiên Sinh vừa mờ mịt được mấy giây thì lập tức, một luồng "Kiếm ý" sắc bén liền từ trong người hắn bộc phát ra, ánh mắt bất chợt liền trở nên sắc bén và trong suốt trở lại, kiếm trong tay Vu Thiên Sơn tiếp tục sắc bén như trước và vung tới.

"Ài..."

Một tiếng thở dài đầy u buồn vang lên, theo đó tiếng đàn cũng đột ngộ dâng cao, một luồng âm ba bạo phát nhấc lên khói bụi mù mịt mang theo giai điệu trong trẻo nhưng đầy chết chóc lao tới cùng kiếm của Vu Thiên Sơn đối chọi gay gắt.

Ở trên khán đài, mọi người cũng bị chiến cục trước mắt làm cho ngạc nhiên, không ngờ Vu Thiên Sơn lại có thể đối phó được tiếng đàn quỷ dị kia.

Chỉ là giờ đây cả hai người đều bị che lấp bởi khói bụi mù mịt, trong chốc lát thì thật khó mà biết được ai giành chiến thắng.

"Vu Thiên Sơn thắng rồi."

Lúc này, giọng Thường Nguyệt liền vang lên bên tai khiến Trần Lân có chút kinh nghi mà hỏi lại:

"Làm sao ngươi biết?"

"Dự đoán thôi, tên Vu Thiên Sơn kia ra tay lăng lệ, chiến ý đầy người, mặc dù không muốn phải khen ngợi đối phương nhưng tên đó quả thật là một chiến tu đúng quy chuẩn, ngược lại thì nữ nhân kia màu mè nhiều lắm, ta cũng không thấy được đấu chí trong mắt nàng, khúc nhạc kia cũng không có tác dụng là mấy thì không thua mới là lạ đấy."

Thường Nguyệt vừa nói xong, trên sân đấu, khói bụi mù mịt dần dần tản đi để lộ ra cảnh tượng ẩn giấu bên trong.

Lúc này đây, Vu Thiên Sơn đứng thẳng người từ trên nhìn xuống, kiếm trong tay chỉ lấy mi tâm của Phù Hoa.

Nhìn thấy mũi kiếm sắc nhọn trước mắt mình, thiếu nữ không có mảy may sợ sệch, nàng nhìn thẳng vào mắt Vu Thiên Sơn, giọng bình tĩnh hỏi:

"Ta đàn không hay à, vì sao lại không nghe nữa?"

Nghe vậy, Vu Thiên Sơn trầm mặc hai giây, hắn liền thu kiếm lại xoay người rời đi chỉ để lại một câu vô cùng lạnh nhạt.

"Đàn hay cũng không có ích gì, trong lòng ta đã có kiếm, không cần có thêm tiếng đàn của ngươi."

...

Trên đài cao, ba người Vương Kỳ, Hà Chân Vũ, Lệ Nhược Vy thấy kết quả trận đấu như thế cũng không quá ngạc nhiên.

Dù sao đều là người hiểu rõ nội tình, bọn hắn biết được bản lĩnh của Vu Thiên Sơn ở mức nào, có thể đạt danh hiệu thiên tài trăm năm khó gặp trong ngoại môn tuyệt sẽ không đơn giản liền bị đánh bại như thế.

"Vu gia thế mà có thể ra một thiên tài như thế này, quả thật là khí vận ngút trời, thịnh thế đang tới nha."

Hà Chân Vũ không khỏi cảm khái một tiếng.

Nghe vậy Lệ Nhược Vy cũng gật đầu khen lấy một câu:

"Kiếm hắn rất tốt."

Biết được Lệ Nhược Vy kiệm lời đã quen, Hà Chân Vũ cũng không để ý nàng, hắn ngược lại giờ đây có tâm trạng rất tốt, mắt dõi theo bóng lưng của Vu Thiên Sơn liền cho ra đánh giá:

"Kỳ Ngoại Môn Thi Đấu lần này có nhân vật như Vu Thiên Sơn giữ bãi, Tô Thường Nguyệt xem ra là vô duyên với chức quán quân rồi, haha."

"Hà sư huynh cho rằng Tô Thường Nguyệt không địch lại Vu Thiên Sơn sao?"

"Tất nhiên là vậy rồi, điều đó còn phải hỏi sao? Ngươi chẳng lẽ không thấy được Vu Thiên Sơn đã sơ bộ lĩnh ngộ được "Kiếm ý" rồi à, hắn hiện tại chỉ là chưa muốn dùng thôi, một khi sử dụng, Tô Thường Nguyệt lấy gì để thắng hắn?"

Nghe vậy, Vương Kỳ chỉ cười cười, cũng không đáp.

Hắn cũng có nhận định tương tự Hà Chân Vũ, chức quán quân lần này sợ là khó mà thoát khỏi tay Vu Thiên Sơn rồi.

Lệ Nhược Vy đứng ở một bên nghe thấy hai người bên cạnh coi nhẹ Tô Thường Nguyệt như vậy, mặc dù lông mi khẽ nhíu, nhưng nàng cũng không nói gì thêm.

Nàng mặc dù cũng khá thích vị sư muội này nhưng cũng không quá coi trọng, vẫn để ý đến giờ chỉ vì có chỉ thị của sơn môn phía sau muốn tìm hiểu rõ Thường Nguyệt sư muội mà thôi, còn đối phương có vô địch được kỳ thi đấu này hay không hoàn toàn không phải chuyện nàng cần lo.

Bình Luận (0)
Comment