Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 137 - Nam Tử Hán, Đại Trượng Phu, Đánh Không Lại, Đá Vào...

Nghe Thường Nguyệt giải thích xong, Trần Lâm cũng không biết phải nói như nào nữa.

Hắn nên khen nàng rất biết cách không từ thủ đoạn để thắng hay là nên mắng nàng quá là không từ thủ đoạn để thắng đây.

Cái gì mà đơn giản một kích liền có thể phá?

Ta nhìn ngươi giống như có mưu tính đoạn tử tuyệt tôn, diệt tộc Triệu gia thì đúng hơn.

"Ta nói ngươi nha, làm gì cũng nên lưu chổ trống một chút sau này ra ngoài còn dễ nhìn mặt nhau, ngươi chơi chiêu hạ lưu như thế sau này ta làm sao còn có mặt mũi đi gặp người khác đây?"

Nghe Trần Lâm nói vậy, Thường Nguyệt cũng không đồng ý, nàng lập tức phản bác:

"Cái gì mà hạ lưu với không hạ lưu, ta nói cho ngươi biết a, so với đá hạ bộ, đám đệ tử ma tông còn có nhiều trò hạ lưu hơn nhiều, nếu gặp phải đối thủ là nữ đệ tử chính đạo còn non, bọn chúng thậm chí dám tự lột hết quần áo để vừa trần chuồng vừa đấu pháp nhằm đánh đòn tâm lý khiến cho mấy vị nữ đệ tử vẫn còn là chim non ấy lập tức liền bối rối khó mà phát huy ra toàn bộ thực lực được, đấy mới gọi là thật sự hạ lưu, nhưng một chiêu hạ lưu như thế lại có hiệu quả tốt vô cùng, khiến biết bao nữ tu ăn thiệt thòi không nói còn để lại một đoạn ký ức ám ảnh tâm lý khó mà quên được, ảnh hưởng trầm trọng đến đạo tâm của các thiếu nữ ấy, ngươi cảm thấy so với đó, đá hạ bộ còn tính là hạ lưu sao?"

Nghe Thường Nguyệt nói vậy, Trần Lâm cũng có chút há hốc mồm, hắn quả thật chưa từng nghe qua có chuyện như thế.

"Ngươi từng gặp tình huống ấy rồi á?"

"Chưa từng gặp, chỉ nghe kể lại mà thôi, mà cũng có thể là ta gặp rồi, nhưng đáng tiếc tốc độ tụt quần của bọn hắn không nhanh bằng tốc độ của trường thương trong tay ta đâm bạo đầu bọn hắn, vì vậy ta còn chưa từng trải nghiệm tình huống của mấy vị nữ tu xui xẻo kia."

"..."

"Ta đột nhiên lại cảm thấy ngươi làm khá đúng, đánh tốt lắm, cứ như vậy mà phát huy, sau này gặp kẻ địch là ma tông thì cứ ra tay đánh phủ đầu thật ác, trảm thảo trừ căn, nghiên xương thành tro, nhổ cỏ tận gốc hay gì cũng được, tốt nhất đừng cho hắn đẻ trứng."

Nghe Thường Nguyệt tường thuật kể như thế, Trần Lâm cũng có chút kinh hãi, hắn vẫn là còn đánh giá quá thấp tác phong của ma đạo rồi, sau này tuyệt đối không thể coi nhẹ đám người điên đó được.

Thấy Trần Lâm trở nên gấp gáp như thế Thường Nguyệt liền cười, nàng lại nói thêm:

"Với cả ngươi cũng không nên hiểu lầm, đá hộ bộ cũng không phải chuyện gì mất mặt, chỉ cần ngươi nghĩ thoáng lên là được, dù sao người xưa cũng có một câu rất hay nha."

"Câu gì?"

"Nam tử hán, đại trượng phu. Đánh không lại, đá vào *u."

"..."

Mặc chỉ mới được sinh ra chưa tới ba mươi năm trước ở thế giới này, nhưng Trần Lâm biết người xưa không hề nói thế.

Nếu có thì người ấy hẵn cũng tên là Tô Thường Nguyệt.

"Nói chung những trận sau ta sẽ tự đánh, ngươi không cần chỉ đạo nữa đâu."

"Ể? Sao lại thế, ngươi tự đánh thì ta làm gì bây giờ?"

"Ngồi cổ vũ là được."

Nghe vậy Thường Nguyệt liền cảm thấy chán nản uể oải.

Mặc dù biết là kỹ năng đấu pháp của Trần Lâm rất không ổn, cần mau chóng đề cao lên mới được.

Nhưng để hắn tự mình xuất trận mà không cần nàng trợ chiến, Thường Nguyệt lại chợt cảm thấy không vui, cứ như bản thân trở thành đồ thừa rồi vậy.

Chỉ là không vui thì không vui, nhưng nàng cũng không định chày cối đòi phải trợ chiến cho hắn.

Nàng biết được lúc này là cơ hội tốt để Trần Lâm trải nghiệm toàn vẹn một trận thật sự là như thế nào, qua đó hắn mới có thể trưởng thành thêm được.

"Ài, hi vọng là hắn không ăn thiệt thòi quá mức vậy."

Thầm than một tiếng, Thường Nguyệt liền hóa thân làm khán giả thuần túy trong những trận sau đó.

Không thể không nói, càng coi Trần Lâm đấu pháp, Thường Nguyệt càng ngứa mắt và ngứa tay, rất muốn truyền âm cho hắn để nhắc nhở, hay thậm chí là trực tiếp thay hắn để đánh tiếp.

Chỉ là cuối cùng Thường Nguyệt vẫn khắc chế được tâm tình của mình, bởi nàng có thể thấy được Trần Lâm đang có những tiến bộ rõ rệt qua từng trận đấu.

Còn tiến bộ như thế nào ấy à, thì ít nhất thì lúc này Trần Lâm cũng đã biết cách "dùng kiếm".

Mặc dù nãy giờ Trần Lâm không phải đang đánh đệ tử thế gia Luyện Khí tầng bảy thì là đệ tử bình dân Luyện Khí tầng tám, hoàn toàn không có chút yếu tố kịch tính gay go nào, nhưng Thường Nguyệt quả thật đã thấy được Trần Lâm dần dần cũng học được cách phản ứng khi kẻ địch tiến công, biết tìm thời cơ để phản kích, và cuối cùng là biết cách kết thúc trận đấu, mặc dù đều là những thứ vô cùng cơ bản nhưng lại cũng không kém phần quan trọng tí nào, tới đây thì Thường Nguyệt có thể yên tâm phần nào rằng Trần Lâm đã biết dùng thực lực của Luyện Khí tầng bảy, sẽ không có chuyện hắn bị một chút người ưu tú Luyện Khí tầng sáu vượt cấp đánh bại.

"Ai dza, tự hào quá, thì ra đây là cảm giác khi nhìn thấy con mình được vào lớp một đấy sao, thật là... một cảm giác đặc biệt."

Thường Nguyệt ngồi trên khán đài, gương mặt tràn đầy hài lòng không ngừng gật gù.

Chỉ là khi nghe cặp trận tiếp theo, nàng liền gật gù không nổi nữa.

"Trận đấu tiếp theo, Trần Lâm đấu với Lương Toản."

Cơ hồ là vừa nghe thấy cái tên "Lương Toản", Thường Nguyệt liền vội liên hệ gấp với Trần Lâm.

Ngay khi hắn vừa kết nối, nàng liền lập tức lên tiếng:

"Trận tiếp theo cứ để ta lại lên đấu cho, ngươi an tâm nghỉ ngơi một chút đi."

"Không, ta sẽ tự đánh trận này."

"Ngươi muốn một một sòng phẳng với Lương Toản? Não ngươi có nước vào à?"

Nghe thấy Trần Lâm nói ra chủ ý ngu ngốc như thế dù là Thường Nguyệt cũng có chút ngạc nhiên.

Trần Lâm cũng không giống như hạng người sẽ bị mấy trận thắng nho nhỏ làm mờ mắt mới đúng.

"Ta có kế hoạch hết rồi, ngươi không phải lo."

"Ngươi có kế hoạch gì?"

"Kế hoạch để thắng Lương Toản."

"Ngươi còn nghĩ ngươi có thể thắng Lương Toản á?"

"Không, không phải nghĩ, mà là ta sẽ thắng."

Nghe thấy Trần Lâm nói chuyện tự tin như thế, Thường Nguyệt cũng có chút bị lay động, chẳng lẽ hắn thật có cách thắng?

"Khoan, chẳng lẽ ngươi định ra mắt át chủ bài chuẩn bị hơn một tháng nay rồi?"

"Hắc, đoán đúng rồi đấy."

Trần Lâm cười cợt một tiếng liền đứng người dậy đi xuống sân đấu.

Một tháng này nghiên cứu át chủ bài, hiện tại là lúc thích hợp để sử dụng.

Nhất là khi hắn vừa trải qua không ít trận đấu nho nhỏ để làm nóng người và sẵn tiện làm quen với tình cảnh lúc đấu pháp để không đến mức tới lúc dùng ra át chủ bài thì lại bị luống cuống không cách nào phát huy ra được tác dụng lớn nhất.

Đi lên sân đấu, Trần Lâm lúc này cũng được ở khoảng cách gần đối mặt với Lương Toản.

Người nọ hiện tại thần thái vẫn bình tĩnh ung dung như mọi khi, ngoại trừ sắc mặt hơi nhợt nhạt, khóe mắt hơi hóp vào giống như ngủ không đủ giấc ra thì quả thật đối phương rất có phong độ và thần thái của vị Hà trưởng lão kia.

"Sư đệ gọi Trần Lâm, rất vinh hạnh được tỷ đấu với Lương sư huynh lúc này."

Mặc dù xét về tuổi tác, năm sau hắn liền đã tròn 30 tuổi ở thế này trong khi Lương Toản chắc hai mươi còn chưa tới, nhưng trong tông môn, tu vi quyết định bối phận, vì vậy Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ mà tự xưng là sư đệ.

Trong khi đó, Lương Toản thì cũng không để ý nhiều như vậy, từ đầu tới cuối hắn chỉ nhìn Trần Lâm một cái sau đó lơ đễnh nhìn vào hư không, thái độ tùy ý nói:

"Trước đó trọng tài sư huynh có gọi tên ngươi rồi, ta cũng không bị điếc."

Bình Luận (0)
Comment