Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 129 - Trận Đấu Duyên Nợ

Sau khi bảng một đánh xong cũng là thời điểm ngày đầu tiên của Ngoại Môn Thi Đấu kết thúc.

Tối đó, tại động phủ của Trần Lâm.

"Oaa, thật nhiều đồ ngon nha, hôm nay ngươi hào phóng như thế?"

Nhìn trên bàn ăn tràn ngập đủ loại thức ăn với đủ loại phong cách khác nhau, hai mắt Thường Nguyệt giờ đây long lanh óng ánh rung động không ngớt.

Nhìn bộ dáng này của nàng, Trần Lâm chỉ chợt buồn cười đưa tay xoa đầu đối phương, hắn trầm ấm nói:

"Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi nhiều rồi, ăn thả ga một bữa đi."

Nghe vậy, Thường Nguyệt liền như bị thả xích, nàng nói một tiếng "Tốt" liền cắm đầu ăn như hổ đói, ngồi một bên Trần Lâm thấy vậy hắn liền bật cười một tiếng liền cũng dùng bữa chung với nàng.

Sau bữa ăn, dọn dẹp sơ một chút, cả hai liền hạnh phúc nằm trên giường lớn.

Hôm nay trải qua nhiều cung bậc cảm xúc lắm, Thường Nguyệt giờ phút này chỉ muốn ôm chằm lấy Trần Lâm mà không còn muốn làm gì khác.

Thấy vậy hắn cũng ôn nhu nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc đỏ rực của đối phương.

Bầu không khí lúc này sao mà ấm áp và hạnh phúc biết bao.

"Trần Lâm, ngươi sẽ không bao giờ rời bỏ ta chứ?"

Nghe Thường Nguyệt đột ngột hỏi vậy, Trần Lâm liền biết đối phương lại nghĩ lung tung gì rồi, vì vậy hắn liền nhẹ nhàng trấn an nói:

"Tất nhiên là không rồi, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời bỏ ngươi."

"Thật sao?"

"Thật!"

"Cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa sao?"

"Đúng vậy."

"Dù ta có trở thành con gián ngươi vẫn yêu ta đúng không?"

"Đúng vậy, dù ngươi có là con giá..."

Nói được nửa câu Trần Lâm liền cứng họng, hắn không biết phải trả lời làm sao bây giờ, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt long lanh của Thường Nguyệt đang nhìn chằm chằm, Trần Lâm chỉ có thể cười khổ vừa xoa đầu đối phương vừa nói:

"Phải, dù ngươi có là con gián hay thứ gì đi nữa ta vẫn yêu ngươi."

"Ừmm! Ta cũng vậy, dù Trần Lâm ngươi có trở thành thứ gì đi chăng nữa ta cũng sẽ yêu ngươi, mãi mãi không thay đổi."

"Ừm, cho đến khi cái chết chia lìa..."

"Không, cho dù là cái chết cũng không thể chia lìa ta và ngươi, ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện đó!"

Thường Nguyệt lúc này chợt ngồi dậy, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Trần Lâm, trong ánh mắt nàng tràn đầy sự nghiêm nghị và quyết ý.

Đây là một trong số ít lần hắn thấy Thường Nguyệt thật sự nghiêm chỉnh tới vậy, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động, Trần Lâm liền đưa tay đem đối phương ôm vào lòng, hắn khẽ thì thào:

"Ừm, dù cho cái chết cũng không thể ngăn cản ta yêu ngươi được."

...

Sáng hôm sau, ngày mới, trận đấu mới.

Hôm nay là ngày bảng hai của Thường Nguyệt thi đấu luân phiên.

Trải qua một đêm tình tứ, sáng dậy, Thường Nguyệt liền vô cùng hứng khởi và tràn đầy sức sống.

Dùng xong bữa sáng, mặc giáp lên người, nàng liền vô cùng hưng phấn nói:

"Hôm nay ta phải nghiền nát vài người mới được."

Nghe vậy Trần Lâm liền cười, hắn không coi trọng lắm mà nói:

"Được rồi vẫn là bình tĩnh một chút đi, hạ thủ nặng quá coi chừng lại trêu thêm phiền phức thì không tốt đâu."

"Sao rồi, chẳng lẽ ngươi sợ tiểu áo bông của ngươi gặp chuyện nên... ặc!"

Không kịp nói hết Thường Nguyệt liền nhận được "tình thương ấm áp vào buổi sáng sớm" của Trần Lâm, Thường Nguyệt lúc này phồng má ôm đầu hai mắt chợt trở nên ủy khuất.

Thấy vậy Trần Lâm liền cười mắng:

"Lại còn ủy khuất? Ai khác có chuyện gì ta không quan tâm, chỉ cần giữ bản thân không có chuyện gì là được, nhớ kỹ chứ?"

"Hừ, bổn cô nương thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn, cung giai vô địch, vượt cấp chém... ặc!"

Lại một phát "tình thương ấm áp của buổi sáng sớm", Trần Lâm liền thở dài rồi nghiêm giọng nói:

""Duy ngã độc tôn" làm ơn nghiêm chỉnh một chút, ngài quên mất ngày trước bản thân làm sao mới có thể lếch được nửa cái mạng về rồi sao?"

Nghe vậy đang ôm đầu muốn càu nhàu gì đó, Thường Nguyệt liền nhớ tới lúc ấy sau khi miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ màu tím ở Vạn Yêu Sơn Mạch, nàng còn phải trải qua trăm ngàn nguy hiểm và rủi ro mới lếch được cái thân tàn về tới trước cổng tông môn, nghĩ tới đây Thường Nguyệt liền chỉ có thể cười hắc hắc nói:

"Quân tử không nói chuyện quá khứ, không đào lại lịch sử đen nha, lúc ấy ta làm nháp thôi, hiện tại liền cho ngươi xem tư thái của thiên kiêu chí tôn vô địch, uy áp cùng giới là như thế nào, hừ."

Nhìn bộ dáng này của Thường Nguyệt, Trần Lâm cũng hết cách chỉ có thể âm thầm cười khổ một tiếng.

Cả hai bọn hắn rất nhanh liền chuẩn bị xong, sau đó liền tách nhau ra để đến quảng trường.

Nơi này đã sớm đông kín người hết chổ.

May mắn người tham gia thi đấu được sắp xếp chổ riêng nếu không Trần Lâm cũng không biết phải làm sao bây giờ.

"Được rồi các vị, chào mừng mọi người đến với Ngoại Môn Thi Đấu ngày thứ hai, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu trận đấu loại của bảng hai, mở màn cho trận hôm nay sẽ là hai thí sinh... Thường Nguyệt và Vu Dương Liêu."

Vừa ổn định chổ ngồi, Trần Lâm nghe Vương Kỳ thông báo trận đầu tiên, hắn liền chợt bị sặc nước bọt.

Cái quỷ gì, vừa mở bát liền đã duyên nợ như thế sao? Mẹ nó trong này tuyệt đối có trá.

Chỉ là dù cảm thấy bất mãn, hắn hiện tại cũng không có cách nào khiếu nại, dù sao dựa theo thể lệ, Thường Nguyệt kiểu gì cũng phải chạm mặt Vu Dương Liêu, chỉ là hiện tại liền hơi sớm một chút, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.

"Cũng không biết tên Vương Kỳ kia làm vậy là có ý gì?"

Trần Lâm nhíu mày suy nghĩ.

...

"Sư đệ, ngươi xếp như vậy là có ý gì đây?"

Nhìn thấy cặp trận đầu tiên là giữa Thường Nguyệt và Vu Dương Liêu, Lệ Nhược Vy liền nhíu mày dò hỏi.

Hiển nhiên là nàng cũng biết chuyện phía sau của hai người này.

"Sư đệ không hiểu sư tỷ đang nói gì cả, chẳng phải sắp xếp trận đấu là trách nhiệm của trọng tài chúng ta sao?"

"Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là ngươi có thể đem Tô Thường Nguyệt đẩy lên đầu tiên để đánh với Vu Dương Liêu đi?"

"Có gì không thể? Chẳng lẽ ta không làm vậy bọn hắn liền sẽ không gặp nhau sao?"

Nghe vậy Lệ Nhược Vy liền á khẩu không thể trả lời, quả thật dù có cố ý sắp xếp hay không, thể lệ của vòng này bắt buộc mọi thí sinh trong bảng đều phải đánh qua một lần với tất cả thí sinh còn lại.

"Nhược Vy sư tỷ, ngài không nên vì chút biểu hiện nổi trội của Tô Thường Nguyệt trong quá khứ mà thiên vị đối phương nha, mặc dù dám đứng lên nói ra tiếng nói của mình trước mặt Trúc Cơ trưởng lão cũng coi như đối phương có bản lĩnh, nhưng như thế cũng không nói lên được gì, trong Ngoại Môn Thi Đấu, quan trọng nhất vẫn là thực lực của mình."

Lúc này, Hà Chân Vũ cũng đã tới, nhìn thấy Tô Thường Nguyệt sẽ đi lên thi đấu đầu tiên, hắn liền rất hài lòng gật đầu ra hiệu cho Vương Kỳ đại ý như là làm tốt lắm.

Đừng nhìn theo thể lệ, mọi thí sinh đều phải thi đấu với tất cả thí sinh còn lại, không ai ưu thế hơn ai cả.

Nhưng sự thật cũng không phải vậy, thật ra càng là người thi đấu trễ thì càng có lợi, vì có thể nắm bắt được tình báo của những người đấu trước sau đó suy nghĩ đối pháp phù hợp.

Vì vậy thân là người sẽ đánh trận đầu tiên, Thường Nguyệt cũng sẽ là người bị nhắm vào nhiều nhất trong bảng này, theo sau đó thì là Vu Dương Liêu.

Hai cái tên trùng hợp lại là hai cái tên duyên nợ cũng là hai cái tên Vương Kỳ hiện tại chướng mắt nhất.

(Viết truyện lúc bị Writeblock đúng là khổ thật, rặn mãi mới ra xong được chương này @@)

Bình Luận (0)
Comment