Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 121 - Chương Thứ Hai Của Năm Mới Hú Hú

(Cảm ơn "Jineek2005" đã đề cử nhá!!!)

Ngay khi Vương Kỳ đọc xong cái tên đầu tiên, từ trong đám đông, một thân ảnh cao ráo toàn thân được phủ kín bởi giáp đen bước ra khỏi hàng ngũ, không nói không rằng liền tiến lên sân bãi đầu tiên.

"Kia là một trong ngũ đại thiên kiêu, Tô Thường Nguyệt sao, nhìn bề ngoài cũng bá khí mà sao tên lại nữ tính như thế?"

"Ài, ngươi hỏi ngược rồi, phải là vì sao một nữ nhân lại có thể trông bá khí như vậy mới đúng."

"Nữ nhân? Ngươi nói người vừa rồi toàn thân mặc trọng giáp nặng nề, mỗi bước đi đều khiến mặt đất lún xuống một tấc là một nữ nhân á? Không đùa đấy chứ?"

"Không đùa đâu, mặc dù có nhiều tin đồn về giới tính của nàng nhưng nàng là nữ nhân hàng thật giá thật, chỉ là phong cách hơi kỳ quái một chút thôi."

Trên khán đài, nhìn thấy Thường Nguyệt ra sân, rất nhiều người không rõ tình huống nội bộ của ngoại môn đều bị bất ngờ trước phong cách ăn mặc của Thường Nguyệt.

Mặc dù các tu sĩ cũng để ý phòng ngự nhưng theo bọn hắn, thủ đoạn phòng ngự nên là dùng pháp thuật triệu hồi linh quang để phòng ngự, hoặc là tế ra linh khí, pháp khí để ngăn chặn công kích đánh tới, còn mang theo trọng giáp toàn thân thì vẫn tương đối ít thấy, chỉ có chút tu sĩ luyện thể có thành tựu mới có thể chơi như vậy.

Nam tu sĩ bình thường đã ít người mang trọng giáp thì huống chi đó còn là nữ tu, bởi vì sự đặc biệt này mà nên Thường Nguyệt mới vừa lên sân liền được mọi người chú ý đến.

Một mình một người đứng ở giữa sân, đối với tình huống hiện tại, xung quanh có không biết bao nhiêu cặp mắt đang đánh giá bản thân, Thường Nguyệt ngược lại cũng không có bị bối rối hay lúng túng, nàng thậm chí thi thoảng còn vẩy tay chào một số khán giả hô to muốn cổ vũ nàng.

Trên đài cao, Vương Kỳ thấy Thường Nguyệt ung dung không vội như thế, hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ cười khẩy một tiếng liền tiếp tục đọc tên.

Trong đám đông, Trần Lâm có chút ngạc nhiên khi nghe danh sách các cái tên được đọc sau Thường Nguyệt.

Bởi họ của đám người này đều dường như là Họ của các thế gia vọng tộc nổi tiếng trong tông môn.

Vu gia, Doãn gia, Cao gia, Lương gia, Hà gia...

Thậm chí trong số những cái tên này còn có hai cái tên tương đối đặc biệt làm cho Trần Lâm rất là chú ý đó là.

Vu Dương Liêu và Trầm Linh Nhi.

Hai người này trùng hợp cùng hắn và Thường Nguyệt có khúc mắc, hoặc nói chuẩn hơn là đều cùng Thường Nguyệt có chút kỷ niệm đặc sắc.

Người trước thì muốn theo đuổi Thường Nguyệt nhưng bị cô vợ trẻ đánh cho không ngóc đầu lên được, người sau thì ờmm, mặc dù lỗi là do hắn, nhưng nồi thì Thường Nguyệt gánh, nàng phải mang cái mác chính thất vô dụng bị tiểu tam đoạt đi người tình.

Thường Nguyệt bình thường không nói ra nhưng Trần Lâm biết nàng rất ngứa mắt hai người này, nhất là Trầm Linh Nhi, mỗi khi cô vợ trẻ ở bên ngoài nghe được thứ gì đó liên quan tới đối phương thì chắc chắn đêm đó tai hắn phải bị dày vò tới mức mọc kén.

Ở phía ngược lại thì Trần Lâm cũng đoán không ra thái độ của Vu Dương Liêu và Trầm Linh Nhi đối với Thường Nguyệt như nào, nhưng có lẽ cũng không tốt lắm, nhất là Trầm Linh Nhi, ngày trước lúc hắn còn giả vờ thân cận đối phương, cô nàng này cũng hay hỏi thăm về chuyện của Thường Nguyệt, mặc dù chỉ là chút lời nói gió bay nhưng hắn biết tình huống ấy đại loại là vỡ hủ giấm rồi, nữ nhân trời sinh là một giống loài rất giỏi đào móc, nhất là đào móc quá khứ người tình của mình, nàng có thể ghen tới phát nổ nhưng sẽ luôn sẵn lòng nghe hết câu chuyện của ngươi và người cũ, mà không phải nghe bình thường thôi mà còn nghe vô cùng chú tâm là đằng khác, nghe xong lại còn có thể ghi lại trong lòng để mỗi tối lại lật ra dày vò lỗ tai của ngươi.

"Tên Vương Kỳ này cũng thật là rất biết cách làm khó ngươi khác nha."

Cười cảm thán một câu, Trần Lâm bề ngoài vẫn bình thản vô cùng chờ đợi đến khi Vương Kỳ đọc xong danh sách.

Tới lúc này thì trên sân bãi đã không chỉ có một mình Thường Nguyệt nữa mà có tới 28 người đang đứng nghiêm túc chờ đợi hiệu lệnh bắt đầu trận đấu.

Nếu để ý kỹ có thể thấy, mặc dù đám người đứng không có hàng ngũ lắm, nhưng lại trùng hợp hay cố ý mà tạo thành từng nhóm lớn nhỏ không đều, nhỏ thì chỉ có một hai người, lớn có thể lên tới năm sáu người, đứng lẻ tẻ một mình mặc dù có nhưng cũng không nhiều, trong đó Thường Nguyệt là nổi bật nhất, nàng đứng ở trung tâm hoàn toàn bị cô lập ở giữa.

Không cần nghĩ cũng biết đây là tư thái muốn đánh hội đồng.

Có người xui xẻo bị bao vây mất rồi.

"Được rồi, nếu không có vấn đề gì nữa thì trận vòng loại đầu tiên, hiện tại chính thức... bắt đầu."

...

Đừng trên cao nhìn xuống, Vương Kỳ rất hài lòng cảnh tượng dưới sân bãi, có một ít người không biết trên dưới, không biết đạo làm người, hiện tại liền đã đến lúc phải trả giá.

"Sư đệ làm như vậy có lẽ không tốt lắm đâu."

Lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh Vương Kỳ, thân thể nàng mảnh khảnh mang một bộ linh bào hơi bó để lộ ra từng đường nét uyển chuyển, gương mặt xinh đẹp, kỳ quan sắc sảo, thần thái lạnh nhạt vô tình, nàng bình tĩnh nhìn chiến cục dưới sân bãi mắt hạnh liếc nhìn Vương Kỳ một cái liền mở miệng cảnh cáo.

"Hắc, Nhược Vy sư tỷ nói đùa, sư đệ từ đầu tới cuối đều làm theo quy định của tông môn, nào có chổ nào không tốt?"

Lệ Nhược Vy nghe vậy cũng không nói gì nhiều, nàng chỉ lạnh nhạt đáp:

"Người này rất được Hà trưởng lão kỳ vọng, coi chừng đắc tội lão nhân gia."

Vương Kỳ nghe tới cái tên Hà trưởng lão, hắn liền biết đó là ai, chỉ là hắn cũng không để ý vẫn tiếp tục ung dung giễu cợt nói:

"Thế thì thật đáng mừng, có lẽ sư đệ sẽ được Hà trưởng lão thưởng thức sau chuyến này cũng nên, dù sao ta cũng giúp hắn biết rõ người hắn coi trọng thật ra lại tầm thường cỡ nào nha, nếu như ngay cả chút chuyện khó này mà còn không vượt qua nổi thì còn thử tranh cái gì mà vị trí chân truyền thứ năm haha."

Nghe thế, Lệ Nhược Vy liền nhíu mày, môi mỏng muốn nói thêm gì đó một giọng nam khác liền vang lên:

"Nhược Vy sư tỷ không cần phải nói đỡ cho đối phương đâu, Vương Kỳ nói đúng đấy, nếu muốn nhận được Hà gia ta nâng đỡ, muốn ngồi lên được cái ghế chân truyền thứ năm, chút chuyện cỏn con này đối phương không chỉ cần tự mình vượt qua mà còn phải vượt qua thật ung dung mới được."

Vương Kỳ quay sang nhìn người tới, hắn cười nói;

"Là Hà Chân Vũ sư huynh đấy à, hạnh ngộ hạnh ngộ, sư đệ vốn còn nghĩ sẽ là người khác cơ."

Nghe vậy, Hà Chân Vũ sắc mặt không vui nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói ra:

"Vốn chút chuyện này không cần đến phiên ta hiện thân, nhưng tộc trưởng có lệnh phải đến đánh giá vị nhân tài mới nổi này do Thiên Đồ gia gia đề cử để xem xem có đáng đầu tư không, nếu chỉ là chút hạng giá túi cơm, bè lũ xu nịnh thành công lấy lòng Thiên Đồ gia gia nên mới được sự đề cử của hắn thì Hà gia dù thế nào cũng sẽ không chấp nhận ủng hộ đối phương."

Vừa nói, Hà Chân Vũ liền nhìn xuống sân bãi, ánh mắt rơi vào thân ảnh mặc trọng giáp kia, đầy mặt của hắn đều là vẽ không vui.

Này cũng bình thường, dù sao hắn vốn là thiên tài của Hà gia, vốn là người cạnh tranh vị trí chân truyền kia, mặc dù không có lòng tin quá lớn có thể đoạt được vị trí chân truyền nhưng hắn chung quy vẫn còn là người cạnh tranh, tương lai ai mà biết được.

Nhưng hiện tại tốt rồi, ngay cả thân phận người cạnh tranh cũng mất, các thế gia chỉ có một danh ngạnh để đề cử hạt giống thiên tài trong tộc vào vị trí chân truyền, hiện nay Hà Thiên Đồ đã là trưởng lão của Tông Chủ Phong, tiếng nói của hắn giờ đây không thua lời của cả lão tổ chứ huống chi chỉ là tộc trưởng hiện tại của Hà gia cũng chính là phụ thân hắn.

Vì thế mà khoảnh khắc Hà Thiên Đồ mở miệng xác nhận Tô Thường Nguyệt sẽ trở thành vị chân truyền thứ năm, mặc dù không biết tương lai có thành công hay không, nhưng hiện tại đã không có chuyện của Hà Chân Vũ hắn nữa rồi.

Đột nhiên từ đâu chui ra một con nhóc ất ơ đoạt đi đãi ngộ vốn có của ngươi, lại còn khiến ngươi trở thành trò đùa của mọi người, đổi lại là bất kỳ thiên tài tâm cao khí ngạo nào cũng không chịu nổi.

Bình Luận (0)
Comment