Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 120


Diệp Tử đợi đến khi Minh Cẩm ra cữ thì rời khỏi Đông Viên.

Minh Cẩm hồi phục rất tốt, theo Lục Trạm đi chào hỏi hàng xóm.
Tuy chị cả bị ô danh ở trong thôn nhưng ở Đông Viên lại có địa vị siêu cấp, nhà chị ấy xem như là nơi an toàn nhất trong Đông Viên.

Tất cả cư dân Đông Viên dù "hung thần ác sát" thế nào, nhưng khi đối mặt với chị cả đều sẽ ráng nặn ra một nụ cười trông rất dọa người.
Minh Cẩm ở nhà chị cả gặp mặt mọi người một hồi, sau đó hoàn toàn yên tâm.
Dân cư Đông Viên không nhiều lắm, phần lớn đều kỳ dị vô cùng, không những cụt tay cụt chân mà vẻ mặt cũng dữ tợn đáng sợ, bộ dạng như Lục Trạm ở Đông Viên mới xem như thiểu số, là dị loại.
Người nơi này rất đoàn kết, nói cách khác, dân cư Đông Viên đều có tính bài ngoại, nhìn Minh Cẩm tươi cười chào hỏi chỉ lạnh nhạt gật đầu là xong, không có chút nhiệt tình nào.
Cuối cùng, Minh Cẩm và Lục Trạm cũng đi chào hỏi Sở gia, gặp Tiểu Văn ở trong sân phơi nắng.
Hiện tại Tiểu Văn trông vừa tái nhợt vừa yếu ớt nằm trên trường kỷ, thấy Minh Cẩm là c hảy nước mắt, dọa Minh Cẩm suýt chút nữa quay đầu bỏ chạy.

Chuyển biến này thật sự quá lớn, làm người khó có thể thích ứng.
Đồ tiểu bạch thỏ!
Mấy chữ đó cứ lởn vởn trong đầu Minh Cẩm, nàng nhận thấy vấn đề dây dưa này càng khó giải quyết.


Chiêu giả bộ yếu ớt đáng thương thật sự dùng rất khéo, nếu không phải hiện tại Minh Cẩm cảm giác được nguy cơ trùng trùng thì chắc phải vỗ tay tán thưởng Tiểu Văn.
“Chàng tin không?” Vừa ra khỏi Sở gia, Minh Cẩm nhịn không được thấp giọng hỏi Lục Trạm.
Lục Trạm lắc đầu: “Không liên quan đến chúng ta.”
Tốt lắm, Minh Cẩm hài lòng! Mặc kệ rốt cuộc Tiểu Văn đang làm trò quỷ quái gì, chỉ cần bọn họ không thèm nhìn thì nó cũng chẳng còn đất diễn.
Hiện tại thời tiết vẫn chưa ấm, việc trong nhà cũng không nhiều, Minh Cẩm dành phần lớn thời gian chăm sóc bé con.
Không còn cách nào khác, cho dù nàng có ký ức sống trong hai thời đại, nhưng đối với vụ chăm sóc em bé thế nào thì hai mắt hoàn toàn bôi đen.
Cũng may hai vợ chồng đều rất kiên nhẫn với bé con nhà mình.

Không phải gia đình giàu nên dĩ nhiên Minh Cẩm muốn nuôi bé bằng sữa mẹ, mỗi ngày Tiểu Phi phải bú mấy bận, Minh Cẩm chỉ ra cửa một buổi là nhóc quấy khóc không ngừng, gần như bắt buộc Minh Cẩm hoàn toàn ở luôn trong nhà.
Lục Trạm nhanh chóng học xong cách giặt tã, cho dù Minh Cẩm nghiêm khắc yêu cầu mỗi lần giặt phải dùng nước sôi nhúng hai lần, anh chàng vẫn có thể giặt xong một chiếc tã trong vòng năm phút, động tác thật nhuần nhuyễn giống như loại chuyện này đã làm qua nhiều năm.
Khi Tiểu Nguyên từ trường trở về có lại đây một chuyến, cậu chàng đã sớm thanh minh thanh nga không phải vì nhớ hai vợ chồng họ mà là đặc biệt tới thăm tiểu đệ đệ.
Khi Tiểu Nguyên đến, Tiểu Phi đã không còn đỏ hỏn nhăn nheo, đúng là thời điểm đáng yêu nhất.

Tiểu Nguyên gần như không muốn về lại trường học, cả ngày dính sát bên người Lục Phi, thậm chí hứng thú bừng bừng giặt sạch hai ngày tã cho tiểu đệ.

Khi Lục Phi đầy tháng, Minh Lan từ kinh thành đến thăm Minh Cẩm, có một bà tử và hai nha hoàn đi theo kè kè, còn có một xe chất đầy đồ bổ.
“Muội thật biết cách phô trương,” Minh Cẩm cười trêu ghẹo, “Nhà ta là gia đình bình dân, đâu có chỗ chứa nhiều người như vậy.”

Minh Lan chớp chớp mắt, không dám đùa giỡn chỉ thấp giọng nói: “Xin tỷ tỷ cứ tận lực an bài là được.”
Minh Cẩm sửng sốt, kêu bà tử dẫn theo nha hoàn đến phòng kề phía tây.

Cũng may lúc trước Lục Trạm xây giường đất cho tiện, dù nhiều người vẫn có thể ở được.
Bà tử kia còn dùng dằng không muốn đi, lải nhải nói muốn để lại một người hầu hạ cô nương, bằng không chẳng ra thể thống gì.
“Ta và muội muội muốn nói vài câu chuyện riêng tư,” Minh Cẩm hừ một tiếng, “Bà ở đây nghe thật không tiện lắm đâu.”
Bà tử cọ tới cọ lui trong chốc lát mới ra khỏi phòng nhưng lại canh giữ ở cửa, không muốn ly quá xa.
“Đây là chuyện gì vậy?” Minh Cẩm nhíu mày, thấp giọng hỏi.
“May là tỷ tỷ đã sớm xuất giá,” Minh Lan thở dài, “Ở nhà bây giờ mọi thứ đều như thế.”
Minh Cẩm hiểu được, gật đầu: “Cũng đúng, hiện giờ cha là quan viên triều đình, muội cũng là tiểu thư nhà quan, dĩ nhiên phải khác.”
“Dạo này mẹ thật không ổn.” Minh Lan ép giọng càng nhỏ hơn, vẻ mặt thực uất ức.
“Sao thế?” Minh Cẩm vội hỏi.
Thật ra nàng đã nghĩ tới, bà cụ Phó nhất định sẽ chỉnh đốn lại gia phong, Tề thị với tính tình hào sảng không kềm chế được nhất định phải chịu khổ trong nhà.
“Tổ mẫu nói,” Minh Lan nghiến răng kể, “Gia đình quan viên đâu thể chỉ có một phu nhân, vì thế thu xếp để cha nạp mấy thiếp thất.”
“Cái gì?” Minh Cẩm sững sờ, hồi lâu mới hỏi, “Mẹ nói thế nào?”

“Đương nhiên mẹ không muốn,” Minh Lan bất đắc dĩ, “Nói là cuộc sống mới vừa ổn định, trong nhà vẫn còn thiếu nợ, bổng lộc của cha cũng không nhiều, bắt buộc phải sống tiết kiệm.

Tổ mẫu lại nói nhất định phải đưa Phó gia vươn lên.”
“Còn cha,” Minh Cẩm do dự một chút, “Cha nói sao?”
“Lần trước xảy ra vấn đề,” Minh Lan có vài phần ảo não, “Cha hoàn toàn mặc kệ chuyện trong nhà.

Tuy cha chưa nói muốn nạp thiếp nhưng cũng không trực tiếp cự tuyệt.” Trong lời kể vẫn là lộ ra một tia oán trách.
“Xảy ra vấn đề gì?” Minh Cẩm nhíu mày hỏi.
“Khi cha mới vừa nhậm chức,” Minh Lan cắn môi, hồi lâu mới kể, “Phu nhân của gia đình cấp trên mời mẹ dẫn theo muội đến làm khách.

Chúng ta đều không biết mấy quy củ nhà quan, chọc ra một màn chê cười...”
Minh Cẩm thở dài, ôm Minh Lan vào lòng.
“Chúng ta vừa mới đến, đám phu nhân và cô nương đó lập tức cười nhạo chúng ta chỗ này không đúng, chỗ kia không hợp quy củ.

Tuy rằng làm ra vẻ như đang nói lén nhưng giọng to vô cùng, toàn sảnh đều có thể nghe được.”
Minh Cẩm vỗ về lưng Minh Lan.
“Nếu muội không thẳng tính như vậy, hoặc là hơi nhường nhịn một chút,” Minh Lan nghẹn ngào, “Mẹ sẽ không đến mức vì muội mà suýt nữa cãi nhau với người ta.”
“Những kẻ đó cố ý muốn nhìn hai mẹ con bị mất mặt.” Minh Cẩm giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc Minh Lan, “Mẹ xuất thân thương gia, trong mắt đám phu nhân nhà quan cao cao tại thượng kia là không đủ tư cách làm bằng hữu với bọn họ.


Cho dù mẹ và muội biết quy củ, lũ đó cũng sẽ lôi xuất thân của mẹ ra làm đề tài.

Cha vừa mới nhậm chức làm việc, nói không chừng có chỗ nào đó không khiến cấp trên hài lòng, vì thế bọn họ mới nhân cơ hội xả giận, đây cũng là một khả năng.”
“Muội thật muốn về lại trong thôn.” Minh Lan uể oải cúi đầu, giọng nói nhỏ tới mức gần như nghe không rõ, “Khi đó có chuyện gì không tốt, cả nhà hòa thuận cùng nhau giải quyết, cũng không thiếu ăn thiếu mặc.

Hiện tại mẹ không vui, muội và Minh Thụy cũng không vui...” Minh Lan suy nghĩ một chút rồi lại kèm thêm một câu, “Hình như chỉ có tổ mẫu và cha là vui vẻ.”
“Đừng nói chuyện ngốc như vậy!” Minh Cẩm vỗ vỗ bả vai Minh Lan, “Tổ mẫu và cha mẹ vẫn khỏe hết chứ?”
“Tổ mẫu khỏe, cha cũng khá tốt, chỉ có mẹ bị bệnh vài lần,” Minh Lan thấp giọng kể, “Đến bây giờ vẫn chưa khỏe lại.

Tổ mẫu còn nói bệnh như vậy tốt hơn, miễn phải ra ngoài bị mất mặt.

Mẹ tức quá nên càng bệnh nặng hơn không thể rời giường.

Tổ mẫu lại nói, bệnh như vậy thì không thể quản gia, càng không thể phụng dưỡng trượng phu...!Tóm lại nói rất khó nghe, mẹ...”
“Vậy muội tới đây làm gì?” Minh Cẩm giơ tay đẩy em gái, có chút bực bội, “Hiện tại tình cảnh của mẹ khó khăn đến đến thế, lại mang bệnh trong người, muội là con cái mà không ở bên cạnh phụng dưỡng, chạy đến chỗ ta làm chi?”
“Là mẹ bảo muội tới.” Minh Lan mếu máo, rốt cuộc òa khóc, “Tổ mẫu nói thanh danh của muội đã hỏng rồi, giữ ở trong nhà sẽ ảnh hưởng đến Minh Thụy, muốn gả muội làm vợ kế cho người ta.

Mẹ bảo muội tới đây thăm tỷ, thuận tiện trốn luôn.”.

Bình Luận (0)
Comment