Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 142


Nước chảy như mưa, trút thẳng từ đỉnh đầu Nguyệt Minh xuống.

Màn nước rơi xuống, phủ lên thân người của Nguyệt Minh một tầng hơi nước lạnh lẽo.

Nước lạnh trút xuống, xuyên qua làn da ửng đỏ, bong tróc vì đã tắm quá nhiều lần, cắt từng nhát vào tâm hồn cô.

Hành hạ thể xác bao nhiêu, tự dằn vặt đến thế nào, Nguyệt Minh vẫn cảm thấy chưa đủ, cảm giác dơ bẩn vẫn cứ bám lấy cơ thể cô, dù cho đây đã là lần tắm thứ tư trong buổi sáng ngày hôm nay.

Bàn tay run rẩy của Nguyệt Minh chộp lấy chai sữa tắm, bóp mạnh mấy lần, nhưng chẳng còn gì, cô tức giận vứt sang một bên, sau đó cầm lấy chai dầu gội đầu, mở nắp trút thẳng xuống đầu của mình.

Không rõ là bọt xà bông khiến mắt cô cay mà ửng đỏ, hay do chính những giọt nước mắt...

Nguyệt Minh vẫn đang cố gắng hết sức để thoát ra khỏi những ám ảnh về ngày hôm đó, hơn ai hết, cô hiểu rằng nếu mình không tự mình thoát ra được, chính là đang làm khổ Gia An. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Nàng có lỗi gì đâu, nàng chỉ vì yêu cô mà cũng bị đày đọa theo sao?

Nguyệt Minh đã được xuất viện, cô không dám về nhà của mình, đành quay về nhà chính của họ Hoàng, Gia An và Joy cũng dọn đến cùng cô. Bác sĩ An không thắc mắc lời nào, dù đã được dọn dẹp, nàng cũng không muốn về hiện trường kia, tránh nhìn thấy quá khứ không vui.

Nguyệt Minh tiếp tục tự nhốt mình trong bốn bức tường, chỉ khi Gia An đi làm, cô mới có thể tự do ra vào phòng tắm thật nhiều lần trong ngày thế này.

Chậm chạp rời khỏi vòi sen, Nguyệt Minh ngâm mình vào bồn tắm. Cô tựa người vào thành bồn, đôi mắt nhắm nghiền lại, ước gì khi bước ra khỏi đây, mọi cảm giác dơ bẩn đều bốc hơi, nhưng nếu đơn giản như vậy, mọi chuyện đã không kéo dài suốt cả tuần.

Hô hấp nhẹ dần, cơ thể gần như thích ứng với làn nước lạnh, cảm thấy bản thân nhẹ tênh, lững lờ như lạc giữa hư không, Nguyệt Minh ngày càng co người, cuộn mình trong tư thế bào thai, trôi vô định giữa đại dương bao la.

Một thanh âm vang lên, thân thuộc và gần gũi đến lạ, từng tiếng từng tiếng ngân nối tiếp nhau như thể chủ nhân của nó đang chơi một điệu nhạc buồn man mác.

Nguyệt Minh cảm thấy cơ thể mình khẽ bị lay động, vật thể mềm mại này cứ thế nâng cô lên.

Nguyệt Minh có thể nghe được tiếng xé nước, sau đó là tiếng những bọt sóng vỡ tung, sự lạnh lẽo ngay lập tức biến mất, cảm giác ấm áp bao bọc khắp cơ thể cô.

Thanh âm vẫn không ngừng vang lên hai bên tai cô, như kêu như gọi, chờ đợi một lần cô có thể mở mắt mà nhìn nó.

Một con cá voi xanh xuất hiện, cuộc hội ngộ mà chẳng ai mong muốn.

Nguyệt Minh cuối cùng cũng bị đánh động mà mở mắt, cả thân người cô đã nằm gọn trên tấm lưng vững chãi của chú cá voi xanh. Cô bật dậy, loạng choạng muốn nhảy lại xuống nước, lúc này, chỉ có dòng nước lạnh lẽo kia mới có thể khiến tâm hồn cô thanh tịnh. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Cô muốn tiếp tục ngâm trong làn nước, để rửa trôi đi hết những động chạm gớm ghiếc kia.

52 Blue như cảm nhận được vẻ khác thường kia, liền phun ra một cột nước cao, nước bắn vào không trung rồi lại đáp thẳng vào mặt Nguyệt Minh, khiến cô ngã nhào ra lưng nó.

-Đừng có làm phiền!- Nguyệt Minh tức giận hét lên, tiếp tục cố đứng dậy, muốn nhảy thẳng xuống biển.

Vừa dứt câu, một cột nước lại y như cũ phun lên, rồi đáp vào thẳng mặt cô, khiến cô ngã sõng soài lần nữa...

Nguyệt Minh vuốt nước khỏi mặt mình rồi cười một tiếng thật to, cô không rõ mình có thể nghe hiểu tiếng cá voi hay không, nhưng những tiếng vang lúc nãy bây giờ lại hoá thành ba chữ "Trở về đi", cứ thế lặp đi lặp lại liên tục bên tai cô.

Nguyệt Minh dừng chân.


-Tao cũng chẳng muốn ở đây chút nào đâu, gặp mày chứng tỏ là tao đang bế tắc.

52 Blue lại hét một tiếng, đánh thêm một cột nước mạnh còn hơn lúc đầu.

-Cút đi... Chẳng ưa mà cứ phải gặp hoài, gặp hoài!!!

-Thì mày đừng quan tâm tao là được mà!?-Nguyệt Minh nói xong thì cắn chặt răng, nhắm nghiền mắt.

Cô đang chờ làn sóng phẫn nộ tiếp theo của 52 Blue, nhưng đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh, kể cả một tiếng vẫy đuôi cũng không, cô lấy làm tò mò mà mở mắt ra.

Còn chưa kịp hỏi "Cái gì vậy?" thì tấm lưng mềm mềm bên dưới đã biến đâu mất, ánh sáng mặt trời cũng chẳng còn nữa, Nguyệt Minh dần dần chìm xuống biển sâu, đúng với mong ước của cô.

Nguyệt Minh nhắm mắt lại, để cơ thể thả trôi theo làn nước. Cảm giác oxy đang bị rút sạch này khiến cô nhớ lại tình cảnh trước đó, khi Thanh Phương bóp cổ cô, cả người lại run lên vì sợ hãi đi kèm với cảm giác tức giận không thể nào tả hết.

52 Blue vẫn như vậy bơi lòng vòng bên cạnh, ánh mắt trong veo không chút cảm xúc nhìn chằm chằm Nguyệt Minh đang dần chới với rơi vào lòng đại dương sâu thẳm. Khi thấy cô ngừng chống cự, nó mới khẽ vẫy đuôi bơi xuống tận cùng đáy đại dương, mất hút.

Nguyệt Minh nghe tiếng của 52 Blue càng lúc càng xa, nghĩ rằng nó cứ thế mà rời đi, thoáng chút, trong lòng hiện lên vài tia suy nghĩ phức tạp. Cô luôn là người mâu thuẫn như vậy, cảm thấy bản thân rất không nhất quán, cho rằng thứ này phiền phức, thứ kia chướng mắt, khi nó rời đi lại cảm thấy tiếc nuối. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Nhưng 52 Blue cũng không để Nguyệt Minh mất mát quá lâu, dưới đáy đại dương dường như có sự biến động, dường như có một ngoại lực tác động xé đôi dòng nước, đẩy mạnh nó hướng lên mặt biển.

Tác động này làm cô liên tưởng đến sự kiện núi lửa ngầm phun trào dưới đáy đại dương, chỉ có điều, thay vì nóng rực do dung nham, lại đi kèm với một tiếng hét chói tai.

Tiếp sau đó, thân thể mềm mại kia đã đánh thẳng vào người Nguyệt Minh, đẩy cô lao vun vút lên phía trên, khi mặt biển gần trong nháy mắt, cảm giác đau nhức chạy dọc thân thể.

52 Blue dùng hết lực dồn vào đuôi, cộng với đà lúc nãy bắt từ tận cùng đại dương mà đánh thẳng vào mặt Nguyệt Minh, hất cô bay lên trời.

Nguyệt Minh cảm thấy cả người đau điếng, mặt trời càng lúc càng gần, thật chói mắt và bỏng rát, hồn còn chưa kịp hoàn đã chuẩn bị rơi tọt xuống dưới biển lần nữa, có nghĩ bằng đầu gối cũng biết tiếp theo sẽ là một cú tiếp nước không mấy nhẹ nhàng...

-Có cút về chưa?- 52 Blue trồi lên mặt nước, đúng vị trí Nguyệt Minh chuẩn bị đáp xuống. - Cút về mà xin lỗi Gia An đi!

Nguyệt Minh hiểu, chỉ cần trả lời vừa ý thì nó sẽ có cách khiến cô đỡ đau đớn, chỉ là... dù chịu đau cỡ nào, cô cũng không muốn trở về đối diện với sự thật.

Cô cứng đầu, nghiến chặt răng không đáp.

52 Blue quẩy đuôi lặn xuống.

Bụp—

Hự—

Nguyệt Minh đau đớn ôm lồ ng ngực muốn vỡ tung của cô, từ đầu đến chân không chỗ nào không đau đớn, cô biết, nếu đây không phải mơ, cô hẳn đã chết ngay lập tức.

Nguyệt Minh lại một lần nữa chìm vào lòng biển lạnh thấu xương, 52 Blue cũng lại một lần nữa bơi xuống sâu, tiếp tục lấy đà chuẩn bị cho cú hất thứ hai của mình...

Hất tung...

Chìm xuống...

Liên tục...

Liên tục cho đến khi cả hai đều thấm mệt...

Nguyệt Minh đang nằm ườn trên lưng của 52 Blue sau cú đánh thứ N của nó, chờ đến khi nhận thấy cô không còn trụ thêm được, nó mới phun cột nước đón lấy cô, cho cô dần dần hạ xuống lưng.

Nhịp thở của Nguyệt Minh rất yếu, cả người đều đau nhức, thậm chí đã tụ máu bầm ở nhiều chỗ, cảm giác này so với cái chết có khi còn tồi tệ hơn, mà 52 Blue này so với lần cuối cô gặp lại càng khác xa hơn.

Trong cơn mụ mị, Nguyệt Minh có thể nghe được tiếng thở dài của cá voi xanh. "Cá mà cũng có thể thở dài", Nguyệt Minh mỉa mai, muốn cười nửa miệng nhưng cả cơ mặt cũng đau chết đi được.

-Sao lúc nào cô cũng cứng đầu vậy?

Nguyệt Minh bị 52 Blue dẫn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác cũng quen rồi, lần gặp mặt này không chỉ nghe hiểu lời cá voi xanh nói, mà nó còn đánh cô tơi tả.

Con mẹ nó, đến cả con cá trong mơ cũng có thể đánh cô!?

Nguyệt Minh cảm thấy bất lực vô cùng...

-Tôi phải đối mặt sao đây?

-Sao cô hèn nhát quá vậy? Sợ hãi thì chui vào tủ, trốn tránh thì tự lập ra không gian trong đầu mà nhốt mình trong đấy.

-Cá như mày thì biết gì hả?- Nguyệt Minh bị chạm tự ái, nén đau phản kháng.- Có thế giới nội tâm làm gì khi yếu lòng không cho người ta trốn vào!?

52 Blue nghe xong câu này thì lại tiếp tục bắn nước vào người Nguyệt Minh.

-Tôi chán phải dỗ dành mỗi khi cô thế này rồi, cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao cứ mãi như đứa con nít vậy?

-Ai cần mày dỗ? Chẳng phải mới một lần thôi sao?

52 Blue im lặng không đáp.

Nguyệt Minh cắn răng, chuẩn bị tinh thần cho đợt phun nước tiếp theo. Nhưng 52 Blue chẳng làm gì cả, thậm chí cũng không thả Nguyệt Minh xuống nước để tiếp tục đánh.

Nguyệt Minh không biết, khi nghe cô nói câu đó, nó hoàn toàn muốn từ bỏ rồi, con người đều cần phải trưởng thành, không ai mãi mãi sống trong sự bao bọc. Bản thân nó sau khi thấy Nguyệt Minh xuất hiện ở đây lần nữa, đã nhận ra rằng, sự tồn tại của nó chỉ làm cho cô càng thêm yếu đuối mà thôi.

Rất nhiều người cần được bảo vệ về mặt tâm lý, nhưng cứ luôn cần giúp đỡ như vậy sẽ khiến bản thân sinh ra thói ỷ lại, trốn tránh không dám đối mặt với hiện thực.

Trưởng thành, hiểu chuyện và tự vượt qua.

Trong không gian của riêng của Nguyệt Minh không có bất cứ quy luật tự nhiên nào, như chuyện mặt trời chỉ vừa chói chang đó, sau vài phút lại đổ ập xuống biển, nhuộm đen vạn vật.

Nguyệt Minh mở mắt nhìn ánh trăng yếu ớt chẳng còn sức sống, tâm trạng không hiểu vì sao cũng theo ánh mặt trời mà chìm vào màn đêm.

-Tôi từng nghĩ có Gia An ở bên rồi, cô sẽ thay đổi, tôi đã lầm...- Sau một hồi im lặng, 52 Blue cất tiếng. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Chẳng đợi Nguyệt Minh đáp, 52 Blue đã hất Nguyệt Minh văng vào một đảo nhỏ, sau đó lặn mất tăm.


Mà Nguyệt Minh lúc này cũng không còn tâm trí để nghĩ về cá voi xanh nữa, "Gia An" như một chiếc chìa khóa, giải phóng làn gió thổi tan lớp sương mù mờ mịt vây hãm tâm trí cô.

Vút— Nguyệt Minh cảm thấy chao đảo, đầu óc đau đớn vô cùng, cả cơ thể dường như không còn trọng lượng nữa.

Bờ cát trắng cùng mặt biển cứ như chưa từng tồn tại, Nguyệt Minh như thể trôi dạt giữa vũ trụ bao la, không rõ những vì tinh tú kia ở xa đến mức nào, chỉ còn có thể được chút ánh sáng ít ỏi của chúng.

-Gia An.

Nguyệt Minh khẽ gọi cái tên quen thuộc, cô nâng tay mình lên nhưng lại thấy da thịt dần dần trở nên trong suốt, cô mím môi, đầu lại đau như búa bổ.

Cô lại... lại trốn tránh mà không nghĩ đến hậu quả...

Bất giác, hốc mắt cô cũng đỏ au khi nhìn những hình ảnh mờ ảo trước mắt.

Không được.

Phải làm sao đây?

-Sao, thông não chưa?

52 Blue lại đột nhiên xuất hiện kế bên cô

Nguyệt Minh mở miệng định đáp nhưng 52 Blue liền cướp lời.

-Không có dễ như vậy, bây giờ tôi lại thích cô ở đây rồi, chẳng phải cô muốn trốn tránh hay sao? Vậy được thôi, chúc cô vui vẻ, kẻ hèn nhát.

Nguyệt Minh ngẩn ngơ nhìn 52 Blue cứ thế biến mất như cái cách nó xuất hiện. Lúc này, hình ảnh Gia An đột nhiên lập loè không rõ tín hiệu, sau đó tắt phụt đi để lại một Nguyệt Minh vẫn lơ lửng giữa vũ trụ đen kịt.

Vụt— Một màn sáng xuất hiện lần nữa, xung quanh cô, từng khung hình cứ vậy chạy đi chạy lại. Tất cả đều là hình ảnh Gia An và Joy, mỗi khung hình là từng mảnh ký ức mà cô góp nhặt suốt hơn một năm này.

Những dòng ký ức cũ và mới xen lẫn vào nhau, thậm chí cả gương mặt thất vọng của nàng cứ thế lướt qua như một cái tát thẳng vào mặt Nguyệt Minh, dần dần đánh thức tâm trí mờ mịt của cô.

Nguyệt Minh động đậy, cố gắng chạy về phía một khung hình nàng đang cười với cô, nước mắt không biết tự lúc nào đã rơi ra, tạo thành những giọt nước tròn xoe lơ lửng trong không gian.

Mảnh ký ức vụt khỏi tầm với của cô, Nguyệt Minh muốn đưa tay bắt lấy lại không thành công.

Hết lần này đến lần khác, cô lặp đi lặp lại động tác, muốn chạm vào nàng, nhưng nàng lại càng xa vời vợi.

Nguyệt Minh bất lực nhìn từng mảnh ký ức chạy qua, nhưng một giây cô cũng không lãng phí, cố gắng nỗ lực giữa không gian vô trọng lực mà đuổi theo.

Cô đuổi theo lâu thật lâu, khung cảnh cũng dần thay đổi, những mảnh ký ức chạy xa thật xa rồi lại thu nhỏ dần biến thành những lọ thuỷ tinh quen thuộc, treo trên một cây cổ thụ rất rất to.

Nguyệt Minh không có thời gian để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mẹ thiên nhiên, cô với lấy một lọ thuỷ tinh trong tầm với.

Mảnh ký ức về nụ hôn đầu tiên cứ thế bay ra khỏi lọ thuỷ tinh như hàng trăm nghìn con bướm đủ sắc màu, hòa tan vào bầu trời đêm.

"Nguyệt, em chỉ muốn xoá đi tôi trong lòng em đúng không?"

"Nguyệt, tôi đáng để quên đi như vậy đúng không?"

Nguyệt Minh lại với lấy một lọ thuỷ tinh nữa.

Lần đầu cô cùng nàng trải qua sinh nhật, cũng là lần cô quyết định giao cho nàng tất cả mọi thứ của mình.

"Từ giờ, chị là một phần của ngôi nhà này. Bác sĩ An, tất cả nhờ vào chị."

"Cháu gái em, từ giờ cũng nhờ vào chị."

"Mớ dưa lưới này cũng cho chị."

"Cái gì cũng là của chị."

"Cả bản thân em cũng xin nhờ chị chiếu cố, An."

Từng cánh bướm bay vào trời đêm, hất tung một Nguyệt Minh đang đau khổ xuống gốc cây cổ thụ, đôi mắt cô nhoè nước đến nỗi những hình ảnh trở nên thật mờ ảo, nhưng âm vang bên tai lại rõ vô cùng, xoáy thẳng vào tim cô. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Cảm giác căm ghét chính bản thân trào dâng, Nguyệt Minh đấm thùm thụp vào lồ ng ngực của mình, như thể cố ngăn cơn đau vô tình ập đến này, nhưng thứ cô nhận chỉ là sự đau đớn gấp bội.

Lọ thủy tinh trong tay biến mất, bàn tay siết chặt đến mức móng tay bấm vào da thịt, Nguyệt Minh nhìn vô định lên tán cây, một lọ thuỷ tinh khác lại tự rơi xuống nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

"Cô ta sẽ không thể làm chị An buồn dù chỉ một giây."

Là lời hứa cô với Gia Minh...

Lời hứa sẽ không để bất cứ ai tổn thương Gia An.

Nhưng cuối cùng, chính cô mới là người tổn thương nàng.

Nguyệt Minh gần như không thể nói được gì, nghĩ thôi cũng thấy đau.

Những lời hứa, những mảnh ký ức tự lúc nào đã nối thành một tấm thảm đen sôi sùng sục, như thể một loại độc dược, chỉ cần chạm nhẹ vào, mọi thứ đều sẽ tan rã chỉ trong chớp mắt.

Tấm thảm đen mở tung, hướng về Nguyệt Minh, nhưng sau đó lại bay đi mất, như thể tránh né cô.

Nguyệt Minh cảm thấy như có một động lực thôi thúc, bảo cô phải lập tức đuổi theo phía sau.

Thảm đen đi tới đâu liền càn quét, biến những thứ cản đường nó thành tro bụi, Nguyệt Minh nhìn những tàn tro phảng phất xung quanh, ánh mắt trở nên kiên định hơn hẳn.

Cô dừng lại hít một hơi, ngay sau đó liền bức tốc chạy nhanh về phía trước, chộp lấy một góc thảm đen, cánh tay cô ngay lập tức cháy đen, từng mảng thịt cứ vậy mà bốc khói để lộ ra cả xương tay đang dần mục rữa.

-Chạm vào sẽ chết đấy.

52 Blue từ đâu lại xuất hiện, ánh mắt thong thả như thể đang xem trò vui, dường như những đau đớn của cô chỉ là trò tiêu khiển của nó.

-Không giúp được gì thì câm miệng đi!- Nguyệt Minh nghiến răng, nhìn bàn tay đang hoá thành xương của mình, đau đớn khiến mặt cô tái nhợt không còn chút máu.


52 Blue "Ồ" lên một tiếng, rồi cũng chẳng thèm nói gì nữa.

Nguyệt Minh lúc này vẫn dùng đôi bàn tay trơ xương của mình nắm chặt lấy tấm thảm, mặc kệ mọi đau đớn mà ôm trọn nó vào lòng, cả cơ thể cô lập tức bốc khói, thảm đen ký ức cũng không thèm chạy trốn nữa.

Khi cả người Nguyệt Minh đang dần hoá thành tro bụi, thảm ký ức liền mở rộng hơn quấn chặt lấy cô.

Cô phải về, quay trở về với Gia An.

Khóe môi Nguyệt Minh khẽ cong lên, nhưng ngay cái lúc cô nghĩ ước nguyện của mình đã thành hiện thực, một đạo lực tác động mạnh vào người, hất văng cô ra xa, lần nữa nhấn chìm cô xuống đại dương sâu thẳm.

Nguyệt Minh cố gắng vùng vẫy, nhưng gương mặt của Thanh Phương lại hiện ra, khiến cả cơ thể cô run rẩy liên hồi.

Điều muốn nhớ cũng đã nhớ, điều muốn quên cũng hào phóng mà ùa về...

Gương mặt Thanh Phương dần phóng to, cô ta đưa tay ra, bóp chặt lấy cổ Nguyệt Minh, rút đi chút dưỡng khí cuối cùng mà cô có.

Trong mơ màng, Nguyệt Minh thấy trước mắt tối đen, chỉ còn biểu cảm hệt như quỷ dữ của Thanh Phương đngayf hôm đó.

Bóng dáng 52 Blue lấp ló đằng xa, như một sợi rơm cứu mạng, Nguyệt Minh muốn cầu cứu nó nhưng cổ họng đã bị bóp nghẹt, cô chỉ có thể dùng ánh mắt.

Nhưng 52 Blue chỉ lặng im nhìn theo.

Hết thật rồi à?

Chị An.

Cô phải về, cô phải về với Gia An!

Nguyệt Minh mở to mắt, trấn áp nỗi sợ, cô dồn lực vào hai tay, nắm lấy cổ tay của Thanh Phương mà siết thật mạnh.

- Nguyệt, Nguyệt, tỉnh dậy đi em!

Bác sĩ An vừa gọi vừa ấn tim sơ cứu cho cô.

Hôm nay nàng chỉ trực ca sáng, đến trưa về nhà lại không thấy bóng dáng Nguyệt Minh dưới lầu. Nghe bảo mẫu báo lại rằng Nguyệt Minh vẫn luôn giam mình trong phòng, nàng tức tốc đi lên, đường đi tuy ngắn, nhưng lòng nàng như lửa đốt bởi chính tâm trạng bồn chồn.

Gia An biết mấy ngày nay Nguyệt Minh luôn ở lì phòng tắm, nào ngờ, vừa mở cửa liền thấy cô đã chìm hẳn vào bồn tắm, bọt bong bóng không ngừng thổi lên, mặt nước khuấy động liên hồi. Bác sĩ An nhanh chóng lôi Nguyệt Minh ra, đặt xuống mặt sàn, thực hành sơ cứu.

Nguyệt Minh ọc ra không ít nước, mạch đập yếu, mắt vẫn chưa mở.

Gia An sợ, nàng rất sợ, không chỉ mỗi Nguyệt Minh có bóng ma tâm lý, nàng cũng có, mà bóng ma của nàng chính là chuyện cô tự sát, nàng cho rằng cô muốn tự giải thoát bằng cách dìm chết bản thân...

Nàng sai rồi, lẽ ra nàng nên khóa luôn phòng tắm lại...

Khụ khụ— Nguyệt Minh cong người, ho một tràn dài, nước trong miệng cũng trào ra thêm không ít.

Gia An thấy hàng mi người yêu lay động, dần dần mở ra, còn chưa thở phảo thì lại thấy cô vùng vẫy rời khỏi vòng tay nàng, miệng liên tục gào lên "không, không", hai tay ôm cổ như thể đang cố tự vệ.

Hốc mắt Gia An đỏ au, nàng khẽ nhích đến gần, nắm lấy cổ tay cô.

- Là chị, Gia An đây.

Nguyệt Minh hơi mở mắt, hơi thở vẫn còn hỗn loạn nhưng động tác chống cự dần thuyên giảm.

Gia An kiên nhẫn nhìn sâu vào mắt cô, khóe môi nở một nụ cười trấn an, dù trong lòng nàng đang rối tung.

- Đừng sợ, có chị ở đây với em mà, Nguyệt.

- Chị...- Nguyệt Minh run rẩy gọi.

Ngay sao đó, Gia An cảm nhận được thân thể ướt sũng kia nhào đến ôm chầm lấy mình, khóe môi nàng bất giác cong lên, một giọt nước nơi khóe mắt vô thức rơi xuống,

Thật may quá, Nguyệt Minh trở lại rồi.

Nơi làn nước lạnh lẽo tối đen mà ánh mặt trời không thể xuyên tới, chỉ có thứ ánh sáng yếu ớt từ vài sinh vật biển, chốc chốc xuất hiện, chốc chốc lại biến mất, bỗng từ một từ một góc nào đó, chú cá voi xanh đột nhiên phát sáng.

52 Blue bị một luồng sáng bao bọc, thứ ánh sáng chói chang không rõ sẽ tồn tại đến bao giờ.

Ánh sáng dần lan toả ra xung quanh, toàn bộ sinh vật trong làn nước dần dần bị nuốt chửng.

Ánh sáng cứ như thế lan rộng cho đến khi không còn một điểm đen nào nữa mới chịu thu mình, nhanh như chớp biến mất, để lại nơi tâm điểm nguồn sáng một bóng người cao gầy.

Mái tóc dài bồng bềnh trong làn nước, đôi mắt đen láy nhìn về hướng mặt biển, khoé môi khẽ vẽ ra một nụ cười.

Đôi lúc, cần phải tổn thương để trưởng thành, đấy là cách tốt nhất để giúp cô, cũng như giúp tôi.

Vì tôi chính là cô.

Hoàng Nguyệt Minh.


Bình Luận (0)
Comment