Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 12

Chỗ tay bị chạm vào như bị lửa đốt, nóng đến mức Khương Lâm Quyện phải rụt tay lại ngay lập tức. Khương Lâm Quyện cau mày nhìn Ôn Tố, nhưng Ôn Tố cười rất ngây thơ, cứ như vừa rồi chỉ là hành động cô vô ý làm ra vậy, làm Khương Lâm Quyện không có lý do gì để trách cô.

“Sao hai đứa còn chưa đi học?”

Âm thanh của Kiều Phức vang lên phía sau. Không hiểu sao Khương Lâm Quyện có cảm giác chột dạ khi làm việc xấu. Cậu đứng thẳng người lên, “Con đi ngay đây.”

Cửa được mở ra. Hai người một trước một sau lần lượt xuống tầng. Ôn Tố rũ mắt nhìn Khương Lâm Quyện. Một tay cậu đút túi quần, cậu từ từ đi xuống dưới, dường như đang đợi cô vậy. Bờ vai cậu rất rộng, cặp sách cũng không đeo lệch về một bên như những người khác. Dáng người cậu vừa cao lớn vừa nghiêm chỉnh.

Tiếng loa vang khắp trường. Lúc Ôn Tố giả ngoan đi sau Khương Lâm Quyện xuất hiện ở sân thể dục, tất cả mọi người lập tức chú ý về phía cô. Tự dưng Ôn Tố đổi tính, đã thế còn đi cùng lớp trưởng tới, nhìn qua quan hệ giữa hai người… Hơi không bình thường một xíu.

Nhất là lúc hai người tới hàng của lớp, các bạn cùng lớp nghe được rõ Ôn Tố nói rằng, “Mai lại thắt cà vạt cho tớ nữa được không?”

“……” Bọn họ vừa nghe được cái gì không nên nghe vậy? Lớp trưởng còn biết thắt cà vạt cho người khác nữa à?

Vài ánh mắt dừng trên người Khương Lâm Quyện, dường như họ muốn nhìn ra sự khác thường từ vẻ lạnh nhạt của cậu vậy. Nhưng họ chẳng nhìn ra được cái gì cả. Đôi bàn tay đẹp đẽ thon dài kia, trong ấn tượng của họ nó chỉ luôn cầm bút viết thôi, rất khó để tưởng tượng tới cảnh nó làm ra hành vi gần gũi với một bạn nữ.

Khương Lâm Quyện biết cô cố ý, cậu lạnh lùng trả lời, “Không.”

“Nhưng mà tớ không biết thắt như nào.”

Sống từng đấy năm rồi, Khương Lâm Quyện còn chưa từng gặp ai phiền phức và khó chơi như Ôn Tố. Vẻ mặt cậu hơi bất đắc dĩ, “Trên mạng có hướng dẫn.”

“Quyện thần.” Ôn Tố cố ý gọi một cách õng ẹo, “Cậu biết bạn cùng bàn cậu là người đứng thứ hai từ dưới lên mà, bạn cùng bàn cậu ngốc lắm, xem hướng dẫn nhưng không hiểu.”

“……”

Mấy bạn đứng xung quanh: “……” Hình như cậu còn rất kiêu ngạo về điều đó?

Ôn Tố nói từng chữ một, “Vì thế tớ cần được nắm tay hướng dẫn!”

Đầu ngón tay Khương Lâm Quyện lại nóng lên.

Sau khi tiết tập trung này kết thúc, trên sân thể dục màu đỏ, học sinh lần lượt giải tán. Ngoài học sinh lớp 12 bị yêu cầu chạy thể dục buổi sáng, vẫn ở nguyên tại chỗ cũ thì những người khác tới nhà ăn hoặc về lớp.

Sau khi Ôn Tố về lớp, cô bị Khương Lâm Quyện túm đi đọc sách. Vì giám sát cô mà lớp trưởng luôn trăm công nghìn việc tạm gác công việc của mình lại, đích thân giám sát cô.

Ôn Tố không phải người ngoan ngoãn gì. Cô ghé vào bàn, than hai câu, “Bụng tớ đau lắm!”

Thật ra bụng cô hết đau lâu rồi. Nhưng Khương Lâm Quyện không biết. Nghĩ tới cô đang ở thời gian đặc biệt, cậu không làm khó cô nữa. Cậu cầm sách giáo khoa lên đọc hai câu, giọng cậu rất nhẹ, nó nhè nhẹ lọt vào tai Ôn Tố.

Cô nằm dài trên bàn, mặt úp vào tay, lén nhìn sườn mặt của Khương Lâm Quyện. Cằm của cậu rất đẹp, ánh sáng chiếu vào làm nó như có thêm viền sáng màu vàng. Đúng là nhìn cậu thích hơn đọc sách nhiều.

Có lẽ do ánh mắt của cô quá nóng nên Khương Lâm Quyện nghiêng đầu nhìn qua chỗ cô, đôi mắt sau lớp kính lộ ra sự không vui, “Trên mặt tôi có chữ gì à?”

Ôn Tố ghé sát vào, “Viết chữ “đẹp”.”

Cô nổi lên ý xấu, giơ tay tháo cái kính trên sống mũi cao thẳng của cậu ra. Thiếu niên cau mày, ánh mắt hơi ngơ ngác, giọng Ôn Tố không chút để ý, “Lấy nhé!”

Dường như khi không đeo kính, đôi mắt của Khương Lâm Quyện sâu hơn một chút. Khuôn mặt lạnh lùng của cậu như dịu dàng hơn, không còn sự xa cách thường ngày nữa, nó đẹp hơn rất nhiều.

Khương Lâm Quyện duỗi tay, muốn lấy kính về, nhưng Ôn Tố không đưa cậu. Đang lúc hai người tranh giành nhau thì tiếng đọc sách xung quanh đột nhiên to hơn rất nhiều. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Khương Nham đang đen mặt nhìn về phía hai người. Ôn Tố chẳng chột dạ chút nào, nhưng cô vẫn cho Khương Nham mặt mũi, trả lại kính Khương Lâm Quyện, đặt nó lên bàn cậu.

Tiết đầu là tiết của Khương Nham. Những lời ông chưa nói vào giờ tự học buổi sáng đều dành lại vào lúc này, “Thầy hỏi một số bạn, các em đến trường là để học hay để yêu đương vậy?”

Ôn Tố xoay xoay cái bút trên tay, cười nhìn ông. Dường như cô đang dùng thái độ để nói, “Thầy nói tiếp đi.”

Tuy vậy, sắc mặt của Khương Lâm Quyện ngồi cạnh cô lại thay đổi. Tuy rằng cậu chẳng làm cái gì nhưng cậu lại cảm thấy chột dạ như khi yêu sớm bị bắt được. Người nào đó bị phê bình quen rồi, đương nhiên là chẳng thấy gì cả. Nhưng học sinh ưu tú về cả thành tích lẫn hạnh kiểm như Khương Lâm Quyện đã bị phê bình bao giờ đâu? Tuy rằng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng.

Trong lớp có tiếng cười vang lên. Khương Nham nói tiếp, “Giờ tự học không đi đọc sách ôn bài mà còn ngồi chải đầu buộc tóc cho nhau? Chải thích như vậy hả? Hay lần sau thầy mời phụ huynh mấy đứa đến xem các em chải tóc cho nhau nhé?”

Sau khi Khương Nham nói xong, Khương Lâm Quyện thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cậu mới phát hiện ông không nói mình.

Người Khương Nham nói chính là cặp ngồi ở phía sau. Buổi sáng bạn nam ngồi buộc tóc cho bạn nữ, lại còn dùng tay để chải, sau đó buộc tóc một cách cẩn thận cho bạn nữ kia. Khương Nham đứng cửa sổ nhìn mà da gà da vịt của ông rụng đầy dưới đất.

Vừa mới thả lỏng, Khương Lâm Quyện đã nhận được một tờ giấy từ bên cạnh. Trên đó viết: “Tiếc thật đó! Tớ còn tưởng rằng quan hệ giữa chúng ta đã bị phát hiện rồi cơ!” Khương Lâm Quyện híp mắt, nhìn về bên cạnh thì thấy Ôn Tố đang cười rất tươi. Có lẽ chỉ có cô mới có thể coi lời phê bình thành lời khen được thôi.

Yết hầu Khương Lâm Quyện lên xuống, cậu đặt bút viết, “Chúng ta không có quan hệ gì cả.”

Ngón tay trắng nõn của Ôn Tố mở tờ giấy ra. Bên môi cô mang theo ý cười, nhưng cô không phản bác gì cả.

Khương Nham đứng trên bục giảng vẫn tiếp tục diễn thuyết. Ông ghét cay ghét đắng mấy đứa yêu sớm từ rất lâu rồi. Vì thế ông nêu tận mấy cái ví dụ về việc yêu sớm ảnh hưởng đến học tập, sau đó còn dặn các bạn nữ, “Ba mẹ các em yêu thương, hết lòng vì các em thì các em không cảm động. Người lạ cho các em cái ăn mà các em đã cảm động rồi? Đừng để một cái kẹo mút hay một gói chocolate của mấy thằng con trai lừa!”

Ông nói hơn mười phút mới bắt đầu giảng bài. Ôn Tố hơi thất vọng một chút. Thật ra cô thích nghe Khương Nham nói mấy thứ trên trời dưới đất cơ. Mấy bài học làm người đó nghe thú vị hơn so với chương trình học nhàm chán này nhiều.

Chuông tan học vừa vang lên, Ôn Tố đã túm Kỷ Phán Phán đến tiệm tạp hóa rồi. Lúc cô về, Khương Lâm Quyện vẫn còn đang làm bài. Cậu cúi người xuống, tay đưa từng nét bút một trên quyển sách bài tập. Đột nhiên trên bàn cậu có tiếng động. Cậu ngẩng đầu lên thì thấy có thêm mấy cái chocolate cùng mấy cái kẹo mút.

Cậu khó hiểu nhìn qua chỗ Ôn Tố, nghĩ cô định mời mình ăn nên cậu lạnh nhạt nói, “Tôi không ăn đồ ngọt.”

Ôn Tố thấy cậu định cầm bút làm bài tiếp thì lấy bút của cậu đi, “Cái này không dùng để ăn.”

“Thế dùng để làm gì?” Cậu hỏi.

Ôn Tố cong môi lên. Lúc này, Khương Lâm Quyện mới phát hiện bên má phải cô có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, nhìn qua rất ngọt, cứ như là được bôi mật vào vậy. Ôn Tố mím môi, giọng điệu hư hỏng, “Dùng để lừa các bạn nam đó!”

Khương Lâm Quyện: “……”

Nếu Khương Nham biết vừa rồi mình vừa bảo các bạn nữ không được để mấy thứ này lừa, chớp mắt một cái con mình đã nhận được thứ đồ ăn vặt giá rẻ này, không biết ông sẽ có cảm xúc gì.

Khương Lâm Quyện quay mặt đi, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm, “Cậu lấy lại đồ ăn vặt đi.”

“Không nha.” Ôn Tố phồng má, “Nếu cậu không ăn thì vứt vào thùng rác, tớ không lấy đồ thừa của người khác đâu.”

Khương Lâm Quyện không động đậy. Đồ ăn vặt cứ nằm trên bàn cậu. Lúc Thời Tây Sầm đi qua, thấy đồ thì lấy một cái kẹo mút, “Cho tớ cái này nhé!”

Còn chưa kịp bóc giấy bọc bên ngoài ra, tay Thời Tây Sầm đã bị Khương Lâm Quyện ấn xuống. Vẻ mặt Khương Lâm Quyện lạnh nhạt, “Bỏ xuống đi.”

“Không phải chứ? Bạn bè mười mấy năm rồi mà cậu ki bo như vậy luôn hả?”

Khương Lâm Quyện không giải thích, cậu rũ mắt bỏ đồ ăn vặt vào trong ngăn bàn. Không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt cậu hơi nhìn về phía Ôn Tố. May là cô không để ý tới bên này.

Ôn Tố đang ở góc khác trong phòng học, không biết cô đang định làm gì. Nhìn từ xa thì thấy cô đang đạp chỗ ngồi của một bạn nam nào đó, nhìn qua như lại muốn đánh nhau. Khương Lâm Quyện lập tức căng thẳng, sợ cô gặp phải chuyện gì.

Kỷ Phán Phán thấy hết toàn bộ câu chuyện. Từ trước đến nay, Giản Hàm ngồi bàn trước luôn là người nhát gan, sợ phiền phức. Trong lớp có bạn nam bắt nạt cô nàng vì cô nàng quá yếu đuối. Sau lưng họ bảo chân cô nàng khá rộng, không biết có phải xử nữ hay không. Kỷ Phán Phán ngứa mắt, định đứng ra nói thay cho Giản Hàm, kết quả cô còn bị nói ngược lại. Ôn Tố đứng sau trực tiếp túm lấy tay Kỷ Phán Phán, trở thành chủ lực trong trận đấu.

Ôn Tố cúi người. Dường như cô quan sát cái gì đó. Một lúc lâu sau cô mới đứng dậy, “Tôi thấy cậu không khép được chân, cho hỏi đây là kiệt tác của người đàn ông nào vậy?”

Mấy bạn nam ngồi phía sau nghe thế thì cười phá lên.

“Cậu…”

Ôn Tố cười tủm tỉm, không cho bạn kia cơ hội giải thích. Cô nói chen vào, “Làm sao hả? Tôi cũng suy đoán một cách hợp lý thôi, không phải cậu cảm thấy tôi đồi trụy, bỉ ổi đó chứ?”

“Cậu nói linh tinh cái gì đấy…”

Ôn Tố lười biếng mở miệng, “Chúng ta là bạn cùng lớp mà, tôi sẽ không kỳ thị cậu đâu. Sao mặt cậu lại cuống đến đỏ hết cả mặt rồi?”

Đối phương định ra tay đánh nhau nhưng không chạm được Ôn Tố. Để không bị bắt nạt nên Ôn Tố đã cố ý đi học võ phòng thân. Cô nhướng mày, “Nhìn dáng vẻ này của cậu, không phải bị tôi nói trúng rồi chứ?”

Kỷ Phán Phán cảm thấy chiêu “Gậy ông được lưng ông” này của Ôn Tố rất cao siêu. Cô nàng cũng nói theo, “Chỉ đùa một chút thôi mà, sao cậu lại định đánh người vậy? Đúng là đồ hẹp hòi, Ôn Tố nhà tôi cũng có ý xấu gì đâu?”

Dưới làn sóng công kích bằng võ mồm mãnh liệt như vậy, dù cho Ôn Tố không dễ bắt nạt nhưng bạn kia cũng không nhịn được muốn đánh nhau. Lúc tay cậu chuyển qua phía Ôn Tố, Giản Hàm đứng bên cạnh đi qua chắn cho Ôn Tố theo bản năng. Ban đầu Ôn Tố không định đánh nhau, nhưng lúc này cô bị chọc giận thật, trực tiếp giơ chân đạp.

Cảnh tượng trong lớp học vô cùng hỗn loạn.

Cuối cùng người đến cứu bạn nam kia chính là thầy giáo. Ôn Tố và bạn nam kia đều bị bắt đứng phạt ở bên ngoài. Ôn Tố chẳng để ý lắm, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô bị như này. Cô đi ra ngoài, sau đó thầy vật lý gọi cô lại, bảo cô cầm thêm sách ra theo. Ôn Tố chỉ có thể nghe lời, lúc đi lấy sách, Khương Lâm Quyện nhìn cô một cái, vẻ mặt cậu có nhiều cảm xúc phức tạp.

Cảnh bên ngoài đẹp hơn trong lớp rất nhiều. Ôn Tố còn đang mải ngắm thì nghe được một giọng nữ trong trẻo bên trong, “Thưa thầy, em cũng tham gia vào chuyện này, vì thế thầy cho em ra chịu phạt đi ạ.”

Lúc Kỷ Phán Phán ra ngoài, mặt cô nàng vẫn đỏ bừng lên. Từ trước đến nay, thành tích của cô nàng khá tốt, cô chưa bị phạt đứng bao giờ. Đã thế lần này còn do cô chủ động ra chịu phạt.

Lúc này trong lớp lại có một giọng nữ khác vang lên. Nó rất nhỏ, nghe là biết được chủ nhân của giọng nói đó là một người nhát gan, “Em… Em cũng tham gia.”

Giản Hàm cũng ra ngoài. Hơn nữa cô nàng vừa đi vừa khóc, nước mắt rơi như mưa. Bởi vì Giản Hàm cũng là học sinh ngoan như Kỷ Phán Phán, hơn nữa cô nàng còn vô cùng hướng nội, nói lời này xong, quả không ngoa khi bảo cô nàng đã dùng hết dũng khí đời này của mình rồi.

Ôn Tố cảm thấy rất kỳ lạ. Tâm trạng bình thản vừa rồi của cô đột nhiên nổi sóng. Ngực cô như có thêm cái gì đó, tủi thân, buồn bã… Những cảm xúc tượng trưng cho sự yếu ớt ngay lập tức bao trùm lấy cô.

Chưa từng có ai kiên định đứng bên cô như này.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Quyện: Về sau tôi cũng sẽ kiên định đứng bên cậu.
Bình Luận (0)
Comment