Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những người sáng suốt gần đây đều biết Thư Ca với Chu Lan Bân lớp bên cạnh rất thân thiết, nóng bỏng, ở ngay lớp bên cạnh nên chỉ 10 phút giải lao, trừ thời gian bị giáo viên kéo dài đến 2-3 phút thì còn lại 5 phút ở bên cạnh nhau. Trương Thủy Thủy trước đây hay tám chuyện với Thư Ca, thế nhưng cũng chấp nhận điều đó, hoàn toàn thấy không có vấn đề gì, mặc dù lúc trước mỗi lần thấy Ninh Cảnh Trần tìm Thư Ca đều cười hiểu ý, như thể anh và Thư Ca là một đôi. Bây giờ đối với việc Thư Ca một chân đứng hai thuyền cũng không nói gì, thảo nào có thể thành bạn tốt của Thư Ca nhiều năm sau.

“Bạn học Thu, nghe nói lần này thi vật lý cậu đứng đầu, so với trường Nhị Trung kế bên còn lợi hại hơn nhiều”. Trương Thủy Thủy đang trò chuyện với bạn bè đột nhiên quay đầu lại nói.

Bạn học cũng hứng thú bừng bừng nói “Vị bên Nhị Trung kia đã học năm năm hai, hai năm rồi ép Nhất Trung chúng ta thảm thương. Đem một người trở lại thi đại học lần nữa, không ngờ bạn học Thu lại thắng”

Thu Xích Tây ở ban A không được hoan nghênh, có điều đây là vinh dự tập thể, bọn Trương Thủy Thủy cũng vui vẻ theo, vô thức mà tươi cười với Thu Xích Tây.

“Có liên quan gì tới cậu không?” ngòi bút Thu Xích Tây dừng lại, ngẩng lên nhìn Trương Thủy Thủy vẻ châm chọc. Thu Xích Tây bây giờ không phải là học sinh trung học tuổi thiếu niên, trải qua bao năm lăn lộn nơi làm việc, thấm đẫm máu và nước mắt, đã đem những ảm đạm năm xưa biến thành khí thế bức người. Trương Thủy Thủy bị khí thế Thu Xích Tây làm sợ hãi đến quên không đáp trả.

Một đám người nói cười trước đó bị tình huống bất ngờ này làm sững sờ, ngượng ngùng nhìn nhau, từ từ giải tán.

Lạnh lùng nhìn đám bạn học giải tán, Thu Xích Tây mới cúi đầu viết tiếp bài tập.

Theo đề nghị của giáo viên chủ nhiệm, các giáo viên bộ môn đều mắt nhắm mắt mở với việc Thu Xích Tây trốn học buổi chiều. Trốn học thì trốn học, bài tập về nhà phải làm xong, bài thi cũng phải nộp. Thu Xích Tây trong buổi sáng hoàn tất hết những việc này, đặt hết lên bàn, chờ bạn đại diện môn học đi thu.

Dĩ nhiên nghỉ giữa giờ 20 phút không dễ gì yên ổn, một người xuất hiện ở ban A. “Thủy Thủy, Tiểu Ca đâu rồi?” Ninh Cảnh Trần cầm một quyển sách bài tập toán đi tới.

“À, cậu ấy ra ngoài với bạn rồi” Trương Thủy Thủy chỉ về hướng cửa sổ “Chắc là ở sân thể dục”

“Vậy…” Ninh Cảnh Trần giọng điệu có phần mất mát, xê dịch bước chân đối diện với Thu Xích Tây. Anh như đang che giấu cảm xúc, lông mi run run “Bạn học Thu, có thể giảng giúp mình vài câu không?”

Trương Thủy Thủy cố gắng không quay đầu lại, tuần trước vì nhiều chuyện mà bị Thu Xích Tây làm cho mất mặt, cô không cần quản việc của Ninh Cảnh Trần, nhất là trước mặt Thu Xích Tây. Trương Thủy Thủy không biết, Trương Thủy Thủy cũng không dám hỏi. Cô có thể làm gì? Nói nam thần đẹp như ánh trăng kia thích cái người hung thần bàn sau sao? Cô không thể, cô chỉ là học sinh bình thường, cô không hiểu cách bát quái buôn chuyện. Đúng vậy, nhất định phải như thế. Trương Thủy Thủy cầm cục tẩy trong tay, tự thôi miên bản thân.

Thu Xích Tây đối xử không giống với cách cô đối với Trương Thủy Thủy, chỉ nhàn nhạt nhìn qua Ninh Cảnh Trần hỏi “Bài nào?”

Không giống các cô gái khác có giọng nói mềm mại, ngọt ngào, Thu Xích Tây vì sốt cao không chữa trị kịp thời nên giọng nói bị ảnh hưởng, sau khi dậy thì thì thanh quản có đỡ hơn nhưng nói chuyện vẫn mang theo kiểu khàn khàn. Ninh Cảnh Trần không ngồi vào chỗ của Thư Ca, mà đứng thẳng bên cạnh Thu Xích Tây, khom lưng nghe cô giảng bài. Sách bài tập thống nhất của nhà trường, những dạng bài tập này đều cơ bản, không khó, học sinh ban A không làm loại này, thường họ phải làm những dạng đề khó hơn.

“Sử dụng hai công thức này để giải” Thu Xích Tây là giáo viên giỏi, dù sao trước kia cô cũng dạy qua nhiều trẻ em. Điền các bước làm bài trên tờ giấy nháp sạch sẽ, Thu Xích Tây còn dùng bút đỏ viết các công thức bên góc giấy.

Ninh Cảnh Trần nhẹ nhàng “Ừ”, diễn xuất trước mặt Thu Xích Tây, ánh mắt anh chuyển qua vị trí ngồi của Thư Ca, không che giấu vẻ mất mát trên mặt.

Ánh mắt Thu Xích Tây nặng nề, hiểu anh đã biết rõ hơn phân nửa tin tức của Thư Ca với Chu Lan Bân. Nhất thời trong lòng lại thở ra nhẹ nhàng, lại vì biểu hiện của Ninh Cảnh Trần mà cảm thấy không thoải mái. Như vậy còn muốn nhớ thương cô ta?

“Cảm ơn cậu… bạn học Thu” Ninh Cảnh Trần cất sách bài tập với giấy nháp, nhỏ giọng nói cảm ơn, quay người đi khỏi lớp.

Sau khi Ninh Cảnh Trần đi, Thu Xích Tây lại chậm chạp không viết tiếp bài tập về nhà của mình. Đôi mắt cô rơi trên quyển sách toán với vẻ mặt phức tạp. Cô nhớ kiếp trước lúc năm 3 Thư Ca có khoảng thời gian thường xuyên ôn tập cho Ninh Cảnh Trần. Bây giờ cô vạch trần bộ mắt Thư Ca cho Ninh Cảnh Trần, hai người nếu… không biết có ảnh hưởng thành tích của Ninh Cảnh Trần không?

Thu Xích Tây ngây người nhìn quyển sách, cuối cùng rút nó bỏ vào cặp.

…..

“Cậu có đi xem phim  tối thứ bảy này không?” Thư Ca nằm trên ghế sofa nhà Ninh Cảnh Trần, hỏi

Ninh Cảnh Trần ngồi trên thảm, quay lại nhìn Thư Ca không nói gì. Thư Ca chịu không nổi, nói “Tớ vốn định đi với Chu lan Bân, nhưng cậu ấy không đi”. Nói xong, người uể oải như chịu tổn thương nặng nề, chờ trúc mã tới an ủi.

“Không đi” Ninh Cảnh Trần quay đầy, cúi đầu gấp ngôi sao của mình

Thư Ca lăn lộn xoay người trên sofa, đứng dậy hỏi “Cậu không có việc gì chứ?”

“Có” Ninh Cảnh Trần không thèm liếc mắt nhìn Thư Ca

Thư Ca cau mày “Cậu có chuyện gì, sao tớ không biết?”

Ninh Cảnh Trần đem ngôi sao cuối cùng bỏ vào bình thủy tinh, sau đó quay lại nhìn Thư Ca, chăm chú đánh giá. Phải thừa nhận Thư Ca ở Nhất Trung chỉ có người này xứng đáng, mẹ cô là một diễn viên rất đẹp, sinh ra con gái tất nhiên sẽ không xấu. “Cô ấy cho là tôi thích cậu” Ninh Cảnh Trần đem bình thủy tinh ôm trong lòng.

Thư Ca ban đầu sửng sốt, sau mới phản ứng kịp “cô ấy” trong miệng Ninh Cảnh Trần là ai.

“Lời nói đùa mà cô ấy cũng tin?” Thư Ca tự giác kiểm điểm bản thân có thân mật quá mức với Ninh Cảnh Trần không “Cậu muốn tớ thay cậu đi giải thích à?”

Ninh Cảnh Trần cong khóe môi, má lúm đồng tiền hiện ra, mi mày cong cong, đẹp đẽ sáng láng, giống như vương tôn công tử. “Không cần, tôi thực sự thích cậu”

“Cái gì?” Thư Ca giật mình, giọng nói cao lên mấy phần làm Ninh phu nhân trên lầu cũng giật mình.

Ninh Cảnh Trần thần thái nhàn nhạt, đôi mắt đen nhuốm vẻ buồn bã “Có điều cậu lại thích Chu Lan Bân, tôi rất khó chịu”

“…..” lần trước Ninh Cảnh Trần làm ra vẻ này là hơn mười năm trước, lấy dáng vẻ như thiên sứ mà lừa anh họ dẫn nguyên đám trẻ con đi thành phố S chơi.

Thư Ca vẫn luôn cho rằng Ninh Cảnh Trần không nên đi học nghệ thuật, giới nghệ sĩ nên có một mảnh giang sơn cho anh mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment