Mua Được Tiểu Đào Thê

Chương 131

Hôm nay, Khiết Tâm cùng với Khả Phong tạm gác mọi công việc ở công ty lẫn xã đoàn để đưa Tư Tư đi nhận lớp.

Năm nay thằng bé đã sáu tuổi, càng lúc Tư Tư càng bộc lộ rõ tính khí hệt như ba của nó. Một đứa trẻ chỉ lên sáu, lại mang trên người cái dáng vẻ bất cần chẳng nên có. Hồn nhiên, hoạt bát ở Tư Tư hầu như là điều hiếm hoi, thằng bé trầm tính, nhưng lại cực kì hiểu chuyện. Cái đầu nhỏ đó của nó, không thể nói là một thẳng nhóc mới lên sáu được. Có những khi nó phát ngôn những câu không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng hạn như bây giờ...

- Mẹ, Mẫn Mẫn không thích chơi với Tư Tư.

- Mẫn Mẫn?!

Khiết Tâm hơi tròn mắt, khi đây là lần đầu tiên cô nghe thằng con quý tử tỏ vẻ mặt hụt hẫng khi nói về người khác. Nghe cái tên này, cô đoán ra là một cô bạn nhỏ nào đây.

- Là bạn học mới của con sao?

Tư Tư không đáp, chỉ cong môi gật gật. Ngồi trên hàng ghế đá nơi bờ hồ trong khuôn viên trường quốc tế Bắc Kinh WAB. Khiết Tâm xoa xoa bả vai nhỏ xíu của con trai, lại nghiêng đầu cười hỏi:

- Tại sao Mẫn Mẫn không chơi với con? Có phải con làm bạn ấy sợ không?

- Bạn ấy sợ...nhưng không phải sợ Tư Tư!

- Không sợ con...vậy thì tại sao?

Tư Tư đưa mắt nhìn quanh, như muốn quan sát xem có sự xuất hiện của "người đáng sợ" đó hay không, rồi thằng bé mới kề vào tai Khiết Tâm mà thì thầm:

- Là sợ baba mặt dày....

Câu nói của Tư Tư làm Khiết Tâm không nhịn được phì cười vật vã, nhưng lại không thể chối bỏ, quả thực sức ảnh hưởng của Khả Phong rất đáng sợ. Chỉ cần nhìn qua nét mặt khó đoán cùng cái ánh mắt lúc nào cũng như một cái hố đen chứa đầy sát khí thì ai mà không hoảng.

Đến cả cô trong những ngày đầu quen biết anh còn không khỏi run rẫy khi mỗi lần đối diện. Thì bảo sao một đứa con nít không sợ anh cho được.

- Bánh bao nhỏ, đừng để baba mặt dày của con nghe được. Nếu không, Mẫn Mẫn của con xác định sẽ khổ lắm đấy!

- Cái gì mà không cho anh nghe?

Giọng nói trầm thấp mà mang tính sát thương cực cao, hệt như một đòn chí mạng đánh ngay vào gáy của hai kẻ đang thập thò, lén lút nói xấu người khác.

Khả Phong đứng phía sau băng ghế của cô, nhoàng người ra trước nhướng mày hỏi:

- Hai mẹ con tự nãy giờ ngồi đây nói chuyện gì mà không cho anh nghe được? Hửm?

- À...chẳng qua là nói một chút về bạn học mới của Tư Tư thôi!

Khiết Tâm cười cười, còn Tư Tư thì úp mặt vào ngực cô không dám ngẩng lên. Khả Phong vốn rất tinh ý, một biểu hiện nhỏ cũng đủ cho anh đoán được việc người đó có muốn giấu giếm gì anh hay không.

Bàn tay to lớn kéo kéo cổ áo phía sau của Tư Tư mà nói:

- Thằng nhóc, nơi đây là đâu mà còn muốn úp mặt vào cái chốn đó của ba mày? Ngồi ngay ngắn lên....

Tư Tư ngoe nguẩy tỏ vẻ không chịu, hai vòng tay nhỏ xíu ra sức bám chặt cơ thể Khiết Tâm. Gương mặt của thằng bé cọ cọ vào ngực làm cô nhột nhạt bật cười khúc khích.

- À...Mẫn Mẫn kìa...

Khả Phong lên tiếng, lập tức Tư Tư ngồi ngốc đầu lên cao liên tục xoay qua xoay lại, nét mặt mong ngóng đến đáng thương.

Hoàn toàn không thấy cô bạn của mình đâu, Tư Tư tự nhận biết mình lại bị ông bố kia lừa một cú, thằng bé nheo mắt nhìn Kha Phong, cong môi rồi mếu máo:

- Baba chơi xấu!

- Không hề!

Khả Phong nhún vai đắc ý, đối với anh, việc mang con trai ra trêu chọc chưa bao giờ là chán. Có khi đùa quá trớn, làm thằng bé khóc ré mách với Khiết Tâm, làm anh bị một trận tụng liên hoàn pháp từ cô vợ nhỏ đến nhức cả màng nhĩ.

- Mẹ, baba xấu xa, sao ngày xưa mẹ thương baba được nhỉ?

- Cái gì cũng có lí do của nó, bánh bao nhỏ, con nói vậy cứ như ba của con là một người xấu không bằng.

Khả Phong véo nhẹ lên chóp mũi nhỏ nhỏ của thằng bé lại ôn nhu nói với nó. Khiết Tâm chẳng biết nói gì thêm giữa cuộc đối thoại này của hai bố con, chỉ biết ngồi giữa chịu trận, ôm mặt cười khổ.

Đến khi một người phụ nữ độ chừng lớn hơn Khiết Tâm vài tuổi bước ra, bên cạnh cô ta đang nắm tay một cô bé rất xinh với đôi má bụ bẫm đáng yêu, hồng hào hệt như hai cái bánh bao nhỏ nóng hổi vừa mới hấp. Mái tóc xoăn nhẹ được cột hai bên, mặc một chiếc đầm caro màu xanh nhạt.

- Baba, baba lánh đi chỗ khác được không? Mẫn Mẫn thấy baba bạn ấy sẽ sợ đến khóc thét mất!

Tư Tư kéo ống tay áo của Khả Phong mà nói, anh nghiêm mặt nhìn nó. Rồi một phát bế thốc nó lên tay, đi đến phía mẹ con Mẫn Mẫn đang đi ra gần cổng.

- Mẫn Mẫn!

Khả Phong lên tiếng gọi, mặc dù khoé môi anh đã cố gắng dồn hết các cơ ra mà tạo một nụ cười thật tươi, nhưng suy cho cùng cũng không mấy khả quan cho lắm thì phải.

- A, chào anh Tô tổng, Tô phu nhân!

Mẹ của Mẫn Mẫn cúi đầu kính cẩn, Khiết Tâm cũng cúi chào đáp lại. Cô mĩm cười vẫy tay về phía cô bé đáng yêu trước mặt mình:

- Mẫn Mẫn! Chào con!

- Con chào cô!

Mẫn Mẫn lễ phép khoanh hai tay mà cúi đầu, nhìn sang Khả Phong, con bé liền nép sau lưng mẹ nó lén lút đưa mắt quan sát.

- Mẫn Mẫn, con sao vây? Chú này không phải người xấu, con không việc gì phải núp...

Mẹ Mẫn Mẫn gỡ lấy tay con gái khỏi người mình, lúc này Tư Tư mới bĩu môi, vẻ mặt hơi mếu máo mà nói nhỏ vào tai Khả Phong.

- Baba thấy chưa, baba làm bạn ấy sợ rồi!

- Thì đã cười rồi kia mà....

- Cười hay không cười, baba vẫn rất đáng sợ!

Khả Phong chịu thua, đành lắc đầu mà cười cho qua chuyện. Bỏ Tư Tư xuống đất, anh ân cần tiến tới gần Mẫn Mẫn, nhẹ đưa tay vuốt đầu con bé ôn nhu nói:

- Mẫn Mẫn! Tư Tư rất muốn làm bạn với con, con có muốn làm bạn với Tư Tư không?

Mẫn Mẫn không trả lời, chỉ gật gật đầu, sau đó Khả Phong lại tiếp:

- Vậy sắp tới sinh nhật của Tư Tư, chú mời gia đình con đến chơi, chịu không?

- Thật ạ?

Khả Phong nhướng mày cười với con bé rồi gật đầu, lúc này Mẫn Mẫn dường như đã thả lỏng mình một chút. Con bé đứng xa khỏi mẹ nó, vẻ mặt có phần hớn hở hơn hẳn.

Khả Phong quay mặt, nhìn Tư Tư mà cười đắc thắng, nheo mắt với nó một cái. Tư Tư cũng bảnh không kém ba nó, nhích nhích hàng lông mày mà đáp lại.

Khiết Tâm đứng đó lặng nhìn hai bố con họ song kiếm hợp bích, không ngờ, cái thằng con quý tử này của cô cũng có máu sát gái như ba nó đến vậy. Mới tí tuổi đầu đã vội muốn có bạn gái....lại còn được Khả Phong hưởng ứng đến cùng.

[...]

Trở về nhà sau một ngày đưa Tư Tư đến trường, rồi chở thằng bé đi rong chơi khắp nơi. Khiết Tâm vừa đi vào, nhìn thẳng qua phía khu bếp đã thấy Cung Phi, hắn đang rót một cốc nước ấm, có vẻ như đang chuẩn bị uống thuốc.

Thấy vậy, cô mới đi đến phía hắn, quan tâm một chút, cô hỏi:

- Anh không khoẻ sao Phi?

- Không có gì, chỉ là thấy bụng khó chịu, uống thuốc xong sẽ ổn.

Cung Phi đáp, bàn tay trái hơi mở ra để lộ ba viên thuốc đang được hắn nắm giữ. Khiết Tâm bây giờ đang đeo kính, nhìn rõ mồn một thứ thuốc trong tay hắn là thuốc gì. Không đợi hắn đưa lên miệng, cô đã vội lên tiếng:

- Phi, anh đang muốn san sẻ cho Triệu Bân đấy à?

- Chị nói sao?

Cung Phi tròn mắt, phía sau là Khả Phong đang bế Tư Tư đi đến, Khiết Tâm cố gắng nhịn cười mà nói:

- Thứ anh đang uống...là thuốc dưỡng thai!

Nói xong, Khiết Tâm ôm bụng quay mặt sang một bên mà cười khục khục, Cung Phi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn số thuốc trên tay, lại nói:

- Chị có nhầm lẫn gì không? Đây rõ ràng là...

- Là thuốc dưỡng thai, đây này, nhìn cho kĩ vào, ở chỗ này có một cái vạch nhỏ...Thuốc dưỡng thai này là tôi mua cho cô ấy, không thể nào nhầm được. Còn nếu...anh thật sự muốn uống thì cũng chả sao.

Khiết Tâm cầm viên thuốc lên mà nói, lại cười khanh khách đến đỏ mặt. Sau đó chỉ lắc đầu vài cái rồi xoay lưng đi lên lầu. Tư Tư đang được Khả Phong bế trên tay, hé miệng kêu lên:

- A! Chú Phi có em bé sao?

Khả Phong lại xen vào: - Ưm hừm! Thảo nào dạo gần đây lại thấy cậu có vẻ phát tướng. Cái bụng này có lẽ nào...?

Cung Phi tối mặt, hắn giương mắt nhìn lại số thuốc, rồi nhanh chóng nhét vội vào túi áo, ho lên vài cái rồi bảo:

- Lão đại, chẳng phải anh rất sợ vợ của anh sẽ bị ai kia giành mất sao?

- Thì thế nào? Chỉ có một cái bánh bao nhỏ này, tôi đối phó được.

Vừa nói, Khả Phong vừa nhướng mắt nhìn Tư Tư, thằng bé hếch hếch mũi nhỏ về phía anh, cười khì khì.

Cung Phi hai tay để trong túi quần, đi lướt qua Khả Phong, lại không quên thêm vào:

- Nhưng hai đứa thì anh sẽ gian nan lắm đấy Lão đại!

Khả Phong đang đùa với Tư Tư, liền bị câu nói của Cung Phi làm cho mơ hồ cả đầu óc, anh ngạc nhiên hỏi:

- Hai đứa?!

Cung Phi khép mắt gật đầu một cái: - Chẳng qua tôi được biết, Khiết Tâm chị ấy mua thuốc dưỡng thai cho Bân Bân, cũng đã tự mua cho mình vài lọ...

Nghe đến đây, Khả Phong chợt hiểu, lại suy nghĩ đúng thật dạo gần đây đổ về khoảng gần một tháng, cô vợ nhỏ của anh dường như hạn chế việc lăn giường hết mức có thể. Khẩu vị ăn uống của cô lại còn thay đổi bất thường.

Anh nhíu mày thở hắc, tự cảm thấy bản thân chưa đủ chu đáo mà quá sơ suất bỏ qua những biểu hiện này của Khiết Tâm. Anh không nói không rằng, trao Tư Tư qua tay Cung Phi rồi một mạch đi lên phòng.

Khiết Tâm lúc này đang mở tủ, lấy ra vài viên thuốc dưỡng thai chưanr bị uống thật nhanh. Vốn dĩ cô muốn đợi đến ngày sinh nhật sắp đến của Khả Phong mới cho anh biết. Món quà mà lúc xưa một lần đã bị mất, bây giờ cô vẫn muốn một lần được tặng nó cho anh.

Khi bàn tay cầm thuốc đang đưa gần kề miệng, bất chợt cửa phòng mở ra, làm cô giật mình sơ ý làm rơi mất một viên xuống sàn nhà. Nó lăn ngay đến và dừng lại ở mũi giày tây đen bóng.

- Ông xã....!

Khiết Tâm căng mắt cười gượng, Khả Phong không đáp, chỉ nhìn cô một câch thấu đáo nhất. Không đợi cô khom người nhặt lấy viên thuốc, anh đã cầm lên đưa ngay trước tầm mắt, thâm trầm nói:

- Đến cả em cũng muốn san sẻ bớt cho Triệu Bân sao?

Khiết Tâm ngẫn người, lấp bấp hỏi: - Anh nói gì vậy....?

- Em còn muốn giấu anh đến khi nào?

Vừa nói, Khả Phong vừa nghiêng đầu nhíu mày nhìn cô, giọng điệu hoài nghi. Thấy Khiết Tâm ngây ngốc không đáp, một tay anh kéo lấy eo nhỏ của cô ghì sát vào mình. Ân cần đan xen năm ngón tay luồn vào nước tóc mềm của cô mà nói:

- Thứ em đang uống cũng là thuốc dưỡng thai!

Khiết Tâm tròn mắt, khi bây giờ nam nhân kia đang mỉm cười rất ôn nhu với cô. Trong đáy mắt thâm sâu của anh, như ẩn hiện một thứ hài lòng nhất định. Nhìn anh, cô thở nhẹ rồi phì cười.

- Rốt cuộc, món quà muốn dành cho anh vào ngày sinh nhật cũng bị phá hỏng lần nữa! Tệ thật...

- Ừm! Quả là rất tệ!

Khả Phong gắt gao siết chặt thân người cô lại buông giọng trêu đùa. Cô cong môi ngơ ngác nhìn anh, anh lại nói:

- Chỉ một mình bánh bao nhỏ mà đã sắp mất vợ, bây giờ lại chuẩn bị thêm một đứa, em nghĩ xem, vợ mình bị hai kẻ khác giành mất thì không tệ là gì?

Nghe đến đây, Khiết Tâm bật cười, bàn tay trắng ngần đưa lên động chạm vào nơi ngực vạm vỡ qua lớp áo sơmi, càn rỡ cười đùa:

- Ai bảo anh không chịu đeo thứ kia, hậu quả tự mình gánh chịu đi chứ còn than vãn!

Khả Phong thong thả ngắm nhìn cô gái trong lòng mình, bất thình lình đưa tay tháo đi cặp kính chướng mắt, khuôn miệng kiêu căng toát ra nụ cười xảo trá:

- Cảm giác thật vẫn là nhất, một lớp ngăn cách thế kia...dẫu thế nào vẫn chẳng thoã mãn được! Em thấy...có đúng không bà xã!

- Vô sỉ...

- Anh nói cho em biết, trước đây anh thật sự chẳng thích "vô sỉ", lại không muốn "vô sỉ". Nhưng kể từ khi gặp em, có được em, anh mới nhận ra, thực sự vô sỉ cũng rất có ích.

Khả Phong cười tự đắc, sau đó nhanh chóng nâng nhẹ khuôn cằm nhỏ nhắn của Khiết Tâm, áp đặt lên cánh môi mềm mỏng nơi cô những cái hôn thật sâu, thật nồng nhiệt. Xem ra sắp tới, cái dinh thự này của anh sẽ ngập tràn tiếng cười, tiếng bước chân chạy nhảy của một lũ giặc con sắp chào đời.

Ba năm sau

- Sao hả? Em thấy chị thế nào?

Giọng Hạ Du đắc ý, nằm sấp trên giường, hai chân thoáng chốc lại ve vẫy, điệu bộ có vẻ phấn khích vô cùng. Phía bên kia đầu dây, giọng Khiết Tâm thốt lên:

- Hạ Du, chị tài thật nha! Em không ngờ đó...

- Chỉ cần một chiêu, hốt ngay được ông chồng như ý. Nè Khiết Tâm, chuyện này chỉ có một mình em biết thôi đấy, nhớ đó!

Hạ Du cười khanh khách vang cả phòng, phía ngay trên giường nơi cô nằm, là tấm ảnh cưới được phóng to lộng kính, cô dâu trong ảnh mặc một chiếc váy cưới cúp ngực với tầng layer trải rộng hút mắt, chú rể cạnh bên diện một cây vest trắng tinh, nhìn họ chẳng khác gì công chúa và bạch mã hoàng tử trong chuyện cổ tích bước ra.

Bất chợt, một làn hơi ấm thổi vào gáy Hạ Du, lại cất giọng trầm trầm mà thì thầm:

- Vậy...em nghĩ đêm hôm đó anh say thật sao?

- Hi...anh...anh vào khi nào?

Hạ Du giật mình quay người lại, vội cúp ngay điện thoại đang cầm trên tay. Thuỵ Hi đã từ lúc nào tì người lên giường, bây giờ lại còn đang áp rất sát người cô. Anh cười nhẹ, nheo mắt nhìn cô, thân người từ từ tiến gần hơn, tấn công đến Hạ Du lúng túng ngã luôn ra giường.

- Em nghĩ, tửu lượng của anh kém đến vậy. Chỉ bị em chuốc vài ly đã vội say?

Vừa nói, Thuỵ Hi một tay vừa lướt nhẹ trên gương mặt thon gọn sắc sảo của Hạ Du, cử điệu mơn trớn da thịt thoáng làm cô rùng mình. Nhìn anh, cô cười trừ, tay đè lấy lồng ngực nam nhân bên trên muốn cản lại.

- Hi, em đùa với Khiết Tâm chút thôi...anh...chẳng lẽ anh lại tin chứ hả?

Thuỵ Hi không đáp, nghiêm túc ngắm nhìn cô gái nằm dưới người mình, chẳng nói một lời, đã áp mặt hôn lấy cánh môi gợi cảm, đem hoả nhiệt đang sắp dâng lên đốt cháy mọi tế bào thần kinh cả hai.

Hạ Du tròn mắt, hơi căng thẳng nhìn anh. Thuỵ Hi vẫn hôn cô một cách cuồng nhiệt nhất, đối với cô, việc cô thầm thích anh kéo dài cả một quãng thanh xuân, anh lại là tiền bối đi trươc cô trong ngành. Với cô, Thuỵ Hi vừa là sư huynh, vừa là bạn, vừa là người thương. Và bây giờ, anh lại là chồng của cô. Có nằm mơ tỉnh lại bao nhiêu lần, Hạ Du cô vẫn chưa dám tin được điều này là thật.

Nụ hôn sâu hút của Thụy Hi thoáng làm cô thở hòng hộc, nơi ngực căng đầy kịch liệt nhấp nhô, lại bị một tay nam nhân tháo dần dàn cúc áo, để lộ ra cặp đào vừa vặn, tròn trịa.

Buông bỏ môi mềm, Thuỵ Hi ngẩng mặt nhìn Hạ Du, gương mặt trắng tuyết của cô đã ửng hồng, sắc diện mị hoặc thật sự mê người.

Nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi nhỏ vừa bị mình hôn đến đỏ chót, anh thâm trầm cất giọng:

- Quen biết anh suốt bao lâu qua, em đáng lí phải thừa biết tính cách của anh. Anh là con người thế nào chẳng lẽ em không hiểu....

- Thuỵ Hi...anh...

- Em nghĩ, nếu anh không thật tâm thật dạ yêu em, anh sẽ dễ dàng cưới em chỉ sau lần đó hay sao? Đối với anh, việc cưới một người con gái luôn yêu mình, mà bản thân lại không có chút tình cảm, thì là điều tàn nhẫn nhất trên đời. Anh...chắc chắn sẽ không làm vậy!

Đôi mắt thâm thuý của Thuỵ Hi dồn mọi tâm tình nhìn vào Hạ Du, từng lời từng chữ của anh nhẹ nhàng truyền đến tai cô, nhưng lại có tính áp đảo cực mạnh với từng dây thần kinh nơi đại não.

Hạ Du chỉ thấy tim mình rung động từng hồi, nơi lồng ngực hệt như sắp bị nó đập cho vỡ ra. Quả thực, cô rất yêu Thuỵ Hi, cô yêu anh đến bất chấp tất cả. Bất chấp luôn cả một lần con gái duy nhất, bày mưu lập kế chuốc say anh trong một bữa tiệc.

Đêm đó, cô một lòng chỉ nghĩ Thuỵ Hi anh là vì men say, không tự chủ được bản thân nên mới làm điều đó với cô. Dù ngay sau đó tỉnh dậy, nét mặt Thuỵ Hi vẫn tỉnh như sáo, anh bình thản đến mức cô cũng thấy kì lạ. Không lâu sau, anh đã chính thức hỏi cưới cô. Một đám cưới linh đình được diễn ra, sau khi cưới, anh càng lúc càng đối đãi rất chu đáo với cô.

Hạ Du thấy hạnh phúc, mãn nguyện, cho dù cô biết mọi sự bây giờ đều bắt nguồn từ cô mà có. Dẫu vậy, chỉ cần được ở bên cạnh Thuỵ Hi thế này, cô đã không còn gì để luyến tiếc nữa rồi.

Đã hai năm trôi qua, vây mà ngay giờ phút này, Thuỵ Hi anh mới nói những lời này, như đang cố làm rõ một số việc từ lâu luôn bị ai đó nhầm lẫn.

Nhìn anh, Hạ Du cười cười bối rối:

- Hi, vậy đêm hôm đó, là anh không hề...không hề say?

- Phải!

Thuỵ Hi đáp một cách dứt khoát, không chút do dự. Nhìn nét mặt ngây ngô lại xen lẫn ngạc nhiên của Hạ Du, anh không khỏi buồn cười. Cho dù cô cố mưu mô thế nào, cũng không sánh kịp với anh. Anh thật sự còn cáo hơn cô gấp trăm lần mà cô lại không biết.

Có tình cảm với Hạ Du đã được một quãng thời gian, Thuỵ Hi anh lại chưa một lần đứng ra bày tỏ. Lại được dịp cô nàng muốn lập kế, thôi thì anh thuận theo cô, diễn với cái màn kịch nhỏ đó của cô đến cùng.

- Du, cảm ơn em!

- Sao...sao lại cảm ơn em?

- Nhờ có em, nhờ có tình cảm nảy của em, anh mới thấy cuộc đời mình có ý nghĩa đến nhường nào.

Hạ Du hài lòng cười với anh, nơi khoé mắt thoáng lắng đọng vài giọt lệ ươn ướt sắp trực trào, nhẹ đưa tay lau đi chúng, Thuỵ Hi cúi xuống hôn lên đôi mắt đó của cô một cái, trượt dần xuống chóp mũi tinh tế, lại lần nữa tìm đến đôi môi cong gợi cảm.

Nụ hôn của anh thả trôi dần thấp hơn, từng cái hôn ấm nóng lại ẩm ướt với đầu lưỡi linh hoạt gặm nhấm nơi cổ trắng ngần, lướt nhẹ qua xương quai xanh cuốn hút, nhanh chóng chiếm thế tại nơi ngực căng đầy.

Nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ chướng ngại vật trên người cả hai, hạ thân mang theo sức nóng mãnh liệt tấn công vào huyệt nhỏ. Hạ Du chỉ cong lưng, nằm đó vặn vẹo cơ thể đỏ bừng của mình. Lại không thể không hé môi kêu rên khi bị thứ to lớn của nam nhân cứ tham lam ấn sâu vào trong vách huyệt.

Thuỵ Hi cặn kẽ quan sát biểu hiện đang chìm trong khoái cảm của Hạ Du, càng nhìn thì bao nhiêu dục tính bên trong lại càng bùng cháy dữ dội. Đem hạ thân phát tiết lên huyệt nhỏ, đỉnh sâu đến tận cùng mọi ngóc ngách. Tấm ga nệm bị mười ngón tay Hạ Du cào cấu đến xô lệch hẳn đi. Bất chợt, anh dừng động, làm cô gái bên dưới như bị đứt ngang dòng khoái lạc, mở mắt ngây mặt nhìn Thuỵ Hi, anh lại cười gian tà với cô mà nói:

- Thật không thể nào quên được, cái đêm hôm đó, anh vẫn còn nhớ rất rõ biểu diện kêu đau đến phát khóc của em khi anh đi vào bên trong...

Hạ Du chợt ngượng đến mặt mũi đỏ gay, nóng bừng. Quả thật lần đó cô đau đến muốn đạp nam nhân này văng khỏi người mình. Cứ nghĩ là anh say, nên sẽ không nhớ được gì. Ai ngờ, hôm nay Thuỵ Hi anh lại khai nhận hết làm gì, chỉ tổ khiến cô thêm xấu hổ.

Vội quay mặt muốn né tránh, nhưng đã bị Thuỵ Hi nhanh tay hơn kéo gương mặt cô quay về đối diện, mỉm cười lần nữa, hôn lấy môi nhỏ khép hờ, nam nhân lại tiếp tục việc mình đang bỏ dở.

Bên trong căn phòng, máy lạnh vẫn hoạt động rât tốt. Bên ngoài, trời lại mưa lâm râm tí tách, bầu không khí đượm hơi ẩm lành lạnh vậy mà vẫn chẳng thể nào hạ nhiệt được hai cơ thể đang dính chặt lấy nhau.

Cái nóng của dục vọng làm cả căn phòng cũng nặng nề theo, tiếng thở, tiếng rên rĩ, tiếng da thịt động chạm. Tất cả hoà quyện lại với nhau, vẽ ra một bức tranh khiêu gợi vô cùng.

Mảnh tình duyên non nớt lớn dần theo thời gian của Hạ Du, sau ngần ấy năm dài đăng đẵng, cô cũng làm chuyển hướng được trái tim của chàng bác sĩ hoa si vô tội vạ. Kéo anh ra khỏi một vũn bùn đau thương, cũng giúp mình thiết sống hơn với anh, với tình yêu của anh. Xem ra, thanh xuân của cô thời gian qua vì anh là không hề lãng phí dù chỉ một khắc một giây.
Bình Luận (0)
Comment