Một Phút Sai Lầm

Chương 73

 
Chương 73:
 
Âu Dương Tĩnh đứng ở trong WC, nghe thấy ở phòng bên cạnh có một nữ sinh đang nói chuyện điện thoại, giọng nói được ép xuống rất thấp, chỉ có thể nghe được loáng thoáng một chút, giọng nói của thiếu nữ cực kỳ mát lạnh, giống như kem ở dưới ánh mặt trời vậy, ngọt đến mức có thể làm người khác hòa tan. Không cần nghĩ cũng biết đầu bên kia điện thoại tám phần là bạn trai.
 
Kỳ thật trước kia cô cũng vẫn không nghĩ ra, vì sao lại có người thích trốn ở trong WC để gọi điện thoại cơ chứ? Không cách âm thì thôi đi, vạn nhất phòng bên cạnh có người kéo xả nước thì sao, âm thanh kia không phải rất là xấu hổ sao?
 
Nhưng mà... Âu Dương Tĩnh cúi đầu mắt nhìn màn hình vừa mới được bật lên, đột nhiên hiểu được. Có đôi khi chạy ra bên ngoài để gọi điện thoại thật sự là không kịp, WC có vách ngăn cũng vẫn có thể xem coi là một lựa chọn miễn cưỡng không có gì dáng ngại. Người quả nhiên sẽ thay đổi... Nói thí dụ như cô. Tâm tình của Âu Dương Tĩnh đầy phức tạp lấy di động ra mở lên, suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng vẫn mở giao diện nhắn tin ra...
 
Bùi Dục thấy đã mấy ngày nay rồi mà Âu Dương Tĩnh vẫn chưa chủ động, đã rất là nản lòng lắm rồi, vào lúc đang chuẩn bị nhận mệnh liên hệ với Âu Dương Tĩnh, lại đột nhiên giao diện tin nhắn xuất hiện một nhắc nhở, phát hiện người gửi lại là "Âu Dương Tĩnh". Nhất thời tinh thần của anh này vì thông báo này mà rung lên, vội vàng mở ra xem.
 
"Mình có mấy đề kiểm tra mẫu không có hiểu, chủ nhật có thể bổ túc cho mình được không?" Một câu nói không hề có tình thú, nhưng Bùi Dục không nhịn được mà nở nụ cười đầy ngây ngô. Quả nhiên phong cách lấy cớ để hẹn anh của cô! Anh mới không tin còn có vấn đề gì trong bài thi mẫu có thể làm khó Âu Dương Tĩnh, rõ ràng là lấy cớ để gặp mặt thôi! Nếu anh nhớ không nhầm, đây chính là lần đầu tiên sau khi bọn họ xác nhận quan hệ Âu Dương Tĩnh chủ động hẹn anh!
 
Quả nhiên đáng chúc mừng!
 
Bùi Dục vừa định trả lời cô, thời điểm ngón tay bấm nhanh chóng hoạt động trên màn hình đột nhiên dừng lại. Anh đã giả bộ cao lãnh lâu như vậy rồi, lúc này mới được mấy giây đã trả lời có thích hợp không? Đương nhiên là không thích hợp! Huống chi anh đã đến được giai đoạn lấy thắng lợi mang tính đột phá như vậy, thế nào cũng phải tiếp tục giả bộ cao lãnh một chút!
 
Bùi Dục đang suy nghĩ, mạnh mẽ cất di động lại vào trong túi, khóe miệng dương lên, ý cười không thể nào áp chế được.
 
Sau đó điện thoại di động lại vàng lên lần nữa. Bùi Dục cuống quít lấy ra xem, vậy mà lại là Âu Dương Tĩnh gửi đến! ?
 

"Mình đã nghĩ lại một chút, kỳ thật cũng không có vấn đề gì lớn, bản thân mình vẫn có thể tự suy nghĩ được, vẫn không quấy rầy cậu nữa."
 
Đây là hướng phát triển nào chứ? ! Không dám hẹn anh nữa? Chọc anh chơi? Còn giọng điệu lại giống như đang giải quyết việc chung nữa chứ! Bùi Dục trợn tròn mắt.
 
Gửi xong tin nhắn này, Âu Dương Tĩnh mới nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại Bùi Dục đã tuyên bố không muốn đếm xỉa gì tới cô nữa, cô còn tự tìm mất mặt làm gì nữa chứ. Cô tắt giao diện nhắn tin đi về sau nghĩ lại nhanh chóng tắt điện thoại đi, đỡ phải suy nghĩ đến. Cô thật sự sợ hãi việc Bùi Dục nhìn thấy mà vẫn không có trả lời, thật giống ngay từ đầu đến đuôi chỉ có một mình cô là người diễn trò, vừa sứt sẹo vừa ngu xuẩn.
 
Không thăm dò rõ ràng đường lối rốt cuộc Bùi Dục cũng lấy lại tinh thần về sau cũng không thể nào nhịn được mà trả lời một câu: "Sắp trung khảo rồi, có vấn đề gì thì phải giải quyết luôn vẫn tốt hơn."
 
Sau khi gửi tin nhắn đi anh cũng đều muốn mắng chính mình luôn, nói cái quỷ gì chư! Anh cũng bị cách nói chuyện của Âu Dương Tĩnh ảnh hưởng rồi sao? Nếu không phải trong khoảng thời gian này cố ý lạnh nhạt với Âu Dương Tĩnh làm cho chính mình thông suốt hơn rồi.
 
Nhưng mà Âu Dương Tĩnh như không quyết tâm để ý tới anh. Mãi cho đến khi tan học, đều không có trả lời lại bất cứ cái gì.
 
Tới cùng Bùi Dục vẫn không tiếp tục khó xử chính mình, thuận theo tâm ý bấm số gọi điện thoại cho Âu Dương Tĩnh.
 
"Thực xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy." Tiếng phổ thông tiêu chuẩn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
 
Cho nên cô không trả lời tin nhăn là vì điện thoại hết điện sao? Trong lòng Bùi Dục giống như có ngàn vạn cái móng vuốt nhỏ đang cào, nhìn thời gian, dứt khoát đánh xe chạy thẳng đến nhà Âu Dương Tĩnh.
 
Âu Dương Tĩnh vừa mới bắt đầu giao tiếp với các anh trai đến đón cô, chỉ là giao lưu một cách cơ bản nhất. Sau một thời gian dài, mọi người quen với nhau hơn về sau bắt đầu tán dóc chuyện trời nam biển bắc. Cô vốn không phải thực sự chỉ là học sinh trung học, trí nhớ lại tốt, lại đọc rất nhiều sách, đại bộ phận những nội dung mà đồ đệ của chú ba nói cô đều có thể nói vào mấy câu.
 
Mà còn xuất phát từ cảm thấy áy náy việc làm phiền bọn họ phải đưa đón cô, Âu Dương Tĩnh cũng thường xuyên chủ động tìm kiếm đề tài. Trên cơ bản đường từ trường học về đến nhà tuyệt đối không tẻ ngắt. Gặp phải người hay nói còn có thể tán gẫu đến vô cùng vui vẻ.
 
Hôm nay, người tới đón cô vừa lúc lại là người hay nói kia. Âu Dương Tĩnh cùng anh ta trò chuyện vô cùng rôm rả, đột nhiên điện thoại di động của người nọ vang lên, nhưng anh ta nói không đến hai câu liền đưa điện thoại đến trước mặt Âu Dương Tĩnh, "Tìm em đó." Người anh trai đó cười, Âu Dương Tĩnh cảm thây thời điểm anh ta cười có chút  trêu ghẹo, chỉ cần đoán một chút là biết Bùi Dục.

 
"Điện thoại di động của cậu hết pin sao?" Quả nhiên giọng nói của Bùi Dục từ bên kia truyền đến, nghe qua là biết tâm tình không được tốt.
 
Đã lâu rồi không gọi điện thoại, Âu Dương Tĩnh lại cảm thấy giọng nói này đều có chút xa lạ rồi. Cô sửng sốt một hồi, mới nói: "Nha, điện thoại quên nạp rồi." Trực giác nói cho cô biết vẫn không nên nói cho Bùi Dục biết thật ra là cô tắt điện thoại thì tốt hơn nếu không thì đoán chừng Bùi dục sẽ bùng nổ.
 
Nghe cô nói chỉ là không có pin, cơn tức của Bùi Dục biến mất đi chút ít, ra vẻ lạnh lùng chất vấn: "Cho nên mình gửi tin nhắn cho cậu nên cậu không thấy sao?"
 
Bùi Dục trả lời tin nhắn của cô? Một mặt Âu Dương Tĩnh nói không có nhìn thấy, mặt khác lấy điện thoại di động mở ra. Không đợi màn hình khởi động xong, Âu Dương Tĩnh lại cảm thấy đột nhiên rùng mình.
 
"Nói dối. Rõ ràng là tắt điện thoại, vậy mà còn gạt mình là không còn pin?" Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Bùi Dục lạnh lẽo giống như muốn đóng băng. Mà Âu Dương Tĩnh cảm thấy giọng nói trong điện thoại có phần trở nên kỳ quái, giống như biến thành hai giọng nói vậy? "Lại còn không quay đầu lại?" Được, lúc này không phải là hai giọng nói nữa mà giọng nói trực tiếp từ bên cạnh phía sau truyền đến rồi.
 
Trong lòng Âu Dương Tĩnh biết không ổn, khẳng định dáng vẻ khởi động điện thoại di động khẳng định là bị nhìn thấy rồi. Cô vội vàng cúp điện thoại, trả điện thoại lại cho người anh trai đã đón cô. Lúc này mới lấy lại tinh thần kinh ngạc hỏi Bùi Dục: "Sao cậu lại tới đây?"
 
Bùi Dục không để ý đến cô, mà lại cười cảm ơn người anh trai kia, sau khi nói cảm ơn rồi đuổi người đi, quay lại đối đáp với Âu Dương Tĩnh, nụ cười trên mặt anh lập tức biến mất. "Vì cái gì mà tắt máy?" Bùi Dục tiến đến gần Âu Dương Tĩnh cúi đầu hỏi cô.
 
Âu Dương Tĩnh bị bóng của anh ập xuống, có phần không được tự nhiên lui ra phía sau, chớp mắt vài cái con ngươi hơi đảo: "Mình sợ ảnh hưởng đến việc dạy học của giáo viên."
 
Bùi Dục vừa thấy là biết cô đang nói dối, anh không chút nể tình, không lưu tình một chút nào chọc thủng cô: "Lừa gạt người nào chứ? Trước kia khi đi học cũng không có tắt máy."
 
"Mình... Hôm nay mình muốn tắt máy không được sao?" Âu Dương Tĩnh vốn có chút chột dạ, nhưng nhìn dáng vẻ gây sự này của Bùi Dục cũng làm cho cô bức ra một chút tính tình: "Mình tắt máy lại còn phải báo cho cậu chứ? Cũng không phải là cậu đang nuôi sủng vật."
 

"Từ khi nào mà mình coi cậu như sửng vật chứ? Cậu không cần phải già mồm át lẽ phải. Nói đi, vì cái gì mà nhiều ngày như vậy không để ý đến mình?" Bùi Dục cau mày, vẻ mặt khó chịu: "Mình không có chủ động gọi điện cho cậu thì cậu cũng không có chủ động gọi cho mình sao?"
 
Âu Dương Tĩnh vừa mở miệng, cô nghi ngờ vừa rồi có phải là cô đã nghe lầm rồi hay không. Bùi Dục... Không gọi điện thoại cho cô, không phải là vì bận rộn sao? Mà là... Anh là đang kiêu ngạo sao? ! Từ học thần cầu chú ý biến thành học thần ngạo kiêu ngẫm lại vậy mà lại cảm thấy có phần... Cảm động?
 
"Mình có gửi tin cho cậu thì không phải cậu cũng chỉ trả lời lại hai ba chữ sao, lại còn không biết xấu hổ nói mình..." Âu Dương Tĩnh bĩu môi giả bộ ủy khuất, quyết định phối hợp diễn với Bùi Dục một lần.
 
"Vì sao mà cậu lại không gọi điện thoại?" Bùi Dục cắn chặt lấy điểm ấy không rời.
 
"Cậu không liên lạc cũng không có trả lời mình, mình làm sao mà còn không biết xấu hổ gọi điện thoại cho cậu chứ? Ai biết không biết có phải là trước kia có dây thần kinh nào bị đứt nên mới ở quen mình, cũng không biết ngày nào đó bình thường trở lại, liền cảm thấy mình không còn ý nghĩa nào nữa rồi..." Âu Dương Tĩnh vốn chỉ là nói đùa, nhưng không nghĩ tới khi nói xong, đột nhiên liền cảm thấy nếu thật sự có chuyện như thế, càng nói càng cảm thấy ủy khuất, trong lòng vậy mà thật sự cảm thấy khổ sở. "Mình chính là sợ sẽ làm phiền tới cậu."
 
Bùi Dục nhìn dáng vẻ của cô tức giận đã biến mất, ngoài miệng lại nhất thời không chịu buông tha, hừ nói: "Rõ ràng là cậu không coi mình như hồi trước đây nữa. Bây giờ còn làm ác nhân cáo trạng trước rồi."
 
"Ai không coi cậu như hồi trước nữa hả?" Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh.
 
"Thực sự?" Bùi Dục hơi hơi cúi người, đến gần cô.
 
Âu Dương Tĩnh bị anh nhìn đến khẩn trương, theo phản xạ có điều kiện mà né tránh. Đối lấy lại một tiếng cười lạnh của Bùi Dục: "Vậy cậu trốn mình để làm gì?"
 
Người này bắt đầu chơi xấu đúng không? "Mọi người đều có một giới hạn an toàn, cậu tới gần mình quá né tránh là chuyện bình thường ma." Âu Dương Tĩnh đưa ra lý luận đáp trả.
 
"Là sao?" Bùi Dục đứng thẳng, hai tay bắt chéo với nhau, từ trên cao nhìn xuống: "Rõ ràng căn bản là cậu không có thích mình, nếu mà thích mình thì giới hạn an toàn làm gì lớn như vậy. Nếu không thì cậu xem thử xem, mình đảm bảo không có né tránh."
 
Đều là chiến lược cả! Âu Dương Tĩnh đã mười tám tuổi làm sao có thể không nhìn thấy chứ? Cô quay đầu: "Mình mới không có thử! Cậu đã chuẩn bị, khẳng định sẽ không có né."
 
Bùi Dục lại hừ lạnh một tiếng. "Không thử thì thôi." Vậy mà khi nói xong cũng không có vướng mắc, quay đầu rời đi.
 

Âu Dương Tĩnh giật mình, cơ thể so với đầu óc phản ứng còn nhanh hơn - - Vào lúc Bùi Dục quay đầu, thì cô cũng tiến nhanh lên bắt kịp, bắt được cánh tay của Bùi Dục.
 
"Làm gì vậy?" Trong lòng Bùi Dục mừng thầm, lại vẫn cứ phải làm bộ dáng vẻ lạnh như băng.
 
Âu Dương Tĩnh cắn môi một cái, đột nhiên kiễng chân lên, từ từ nhắm hai mắt lại vào lúc Bùi Dục quay mặt lại hôn một cái thật nhanh lên mặt Bùi Dục một cái. Thởi điểm mở mắt ra, mặt cô đỏ bừng đến mức muốn rỉ máu.
 
Bùi Dục thụ sủng nhược knh, vậy mà nhất thời cũng chỉ có thể ngây ngốc đứng đó.
 
"Mình về nhà đây!" Âu Dương Tĩnh buông tay ra, cũng không dám nhìn mặt anh, liền quay đầu chạy về nhà. Mà Bùi Dục vẫn còn đứng tại chỗ, mãi cho đến khi bóng dáng Âu Dương Tĩnh biến mất ở cửa, vẻ mặt của anh mới nở nụ cười ngây ngô đưa tay lên sờ sờ mặt.
 
Sau khi Âu Dương Tĩnh làm ra hành động lớn mật như vậy tim đập rất là nhanh, không ngừng một giây nào mà chạy thẳng về nhà. Nhớ đến chỉ cần bà nội hỏi vì sao mặt cô lại đỏ như vậy, cô có thể mượn việc chạy bộ làm bè.
 
Vào đến cửa nhà, bà nội vẫn còn đang xào rau. Mà trên bàn trà của phòng khách có đặt một chiếc hộp đựng di động mới tinh. Bà nội mua điện thoại di động rồi sao? Âu Dương Tĩnh tò mò cầm lên xem.
 
Đúng lúc này, bà nội bưng đồ ăn đã xào tốt từ phòng bếp đi tới. Nhìn thấy cô cầm cái hộp kia bà cụ đặt bát đồ ăn xuống, nói: "Mở ra xem đi, là mua cho cháu đó."
 
Âu Dương Tĩnh có phần khó hiểu, không hiểu tại sao đột nhiên lại mua điện thoại di động cho cô.
 
Bà nội nhìn cô, không vội không chậm nói: "Muốn dùng di động, bà nội cũng mua nổi. Trả lại cho người ta đi."
 
Trong lòng Âu Dương Tĩnh cảm thấy hồi hộp, từ từ bỏ cái hộp xuống. Ấp úng nói: "Bà nội... Bà đều đã biết rồi sao."
 
Bà nội nhìn cô nói: "Từ nhỏ, bà nội đã dạy cháu như thế nào? Cháu đều đã quên rồi sao? Tùy tiện lấy đồ vật quý giá của người ta dùng lâu như vậy, cháu không biết xấu hổ sao? Lại còn nói, cháu cảm thấy cùng người ta nói chuyện yêu đương là có thể tùy tiện muốn nhận quà của người ta sao? Cháu cũng muốn về sau trở thành một người giống với mẹ của cháu sao? !"
 
Giọng nói của bà nội không lớn, nhưng từng tiếng một lại giống như dao găm. Từng tiếng từng tiếng đâm vào ngực của Âu Dương Tĩnh. Thì ra, cái gì bà nội cũng biết... Âu Dương Tĩnh lấy di động Bùi Dục đưa cho đặt lên bạn. "Ngày mai cháu sẽ trả lại cho cậu ấy." Cô nói. "Bà nội, thật ra cháu cũng chuẩn bị sau khi thi trung khảo xong khi cầm được học bổng sẽ tự mình đi mua."
 


Bình Luận (0)
Comment