Một Phút Sai Lầm

Chương 32

 
Chương 32:
 
"Ba, mẹ, không cần vội vàng, cậu ấy chỉ đến để mượn sách mà thôi, một lát là sẽ đi thôi." Âu Dương Tĩnh nhìn qua thấy Bùi Dục đưa mắt ra hiệu cho cô nên vội vàng ngăn mẹ Bùi lại.
 
"Đến đã đến rồi sao mà không ăn cơm được chứ?" Mẹ Bùi không chút quan tâm.
 
"Không hiểu chuyện." Ba Bùi ở bên cạnh vừa mặc áo vừa hát đệm. Lại còn vụng trộm cùng "Con trai" làm khẩu âm bằng miệng: "Đợi người đi ba sẽ lại giáo dục con thật tốt."
 
Gáy Âu Dương Tĩnh đầy mồ hôi, đây là kiểu ba mẹ gì chứ! Cô chỉ cảm thấy chuyện yêu đương sẽ làm cản trở con cái, tối đa là có thể không đánh không mắng mà chỉ giảng giải đạo lý, biết đâu còn có thể khuyên ngăn được chứ?
 
Bùi Dục cũng toát mồ hôi giống như vậy nhưng nếu có thể anh thật sự muốn hét vào mặt hai người đã ở độ tuổi trung niên mà vẫn mơ mộng kia: Ba! Mẹ! Hai người còn nhớ rõ con trai hai người lúc này mới học năm ba của sơ trung hay không! Nhưng lúc này anh cũng chỉ có thể vờ nhu thuận, dịu dàng chào bọn họ: "Chú dì, cháu thật sự chỉ là tới mượn sách thôi, một lúc nữa sẽ trở về."
 
Âu Dương Tĩnh cảm giác được sau lưng bị Bùi Dục khẽ đánh nhẹ một cái cho nên cô cũng phải nói giúp vào: "Đúng vậy. . . Một lúc nữa con còn phải đưa bạn ấy trở về." Cô nói xong cúi đầu nhìn Bùi Dục, không biết tới cùng người này đang làm cái quỷ gì mà đã tới đây rồi vậy mà không cùng cha mẹ của anh ăn cùng một bữa cơm chứ?

 
"Cô gái nhỏ" nhà người ta cũng đã nói chuyện, ba Bùi mẹ Bùi liếc nhau một cái rồi cũng đành phải thỏa hiệp: "Vậy hai đứa đi vào chơi đi, một lúc nữa dì sẽ mang nước cùng hoa quả vào cho hai đứa." Ba Bùi cởi chiếc áo khoác vừa mới mặc được một nửa quay đầu đi vào trong bếp.
 
Âu Dương Tĩnh đoán anh muốn cùng cha mẹ trò chuyện nhiều hơn nên trực tiếp để cho Bùi Dục ngồi trên sofa. "Tôi đi tìm sách, cậu ngồi ở đây đi." Nói xong còn sợ mẹ anh nói những lời dư thừa nên đã nhanh chóng lủi vào phòng.
 
"Xú tiểu tứ này! Chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, có người chiêu đãi khách như vậy à?" Mẹ Bùi ở phía sau mắng "Con trai" một câu rồi lại quay đầu cười vô cùng dịu dàng ngồi xuống bên cạnh "Âu Dương Tĩnh" cùng anh nói việc nhà. Người mẹ thân thiết của bản thân mình thích nghe cái gì làm sao Bùi dục có thể không biết chứ. Khi ba Bùi bưng hoa quả ra thì nhìn thấy vợ của mình đang cùng "Cô gái nhỏ" tán gẫu vô cùng vui vẻ.
 
"Ăn chút hoa quả đi. Đã ngâm nước ấm rồi, cũng không có lạnh quá đâu." Ba Bùi nói xong rồi đặt một cái đ ĩa thủy tinh bày trái cây đặt trên bàn trà, có dâu tây sữa, nho khô và việt quất, bày trên chiếc đ ĩa đó còn bày thêm mấy chiếc nĩa nhỏ được dùng để ăn hoa quả. Ăn hoa quả của nhà mình, Bùi Dục không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, lại còn vừa ăn vừa tán gẫu nói về việc đi bộ đường dài mà ba Bùi thích.
 
Âu Dương Tĩnh trốn ở trong phòng nghe động tĩnh ở bên ngoài , cảm thấy họ tán gẫu không sai biệt lắm rồi mới chậm rãi tùy tiện rút ra hai quyển sách. Thấy cô xuất hiện, dáng vẻ hai vợ chồng vẫn còn chưa thỏa mãn lắm, thời điểm đưa hai người bọn họ tới cửa mẹ Bùi vẫn còn lôi kéo tay của "Âu Dương Tĩnh" không nỡ buông ra.
 
"Cháu ở chỗ nào vậy? Chú cùng dì nói xe đưa cháu trở về." Ba Bùi nói.
 
"Không cần đâu ạ, hiện tại là thời kỳ cao điểm kẹt xe, cháu ngồi tàu điện ngầm trở về là được rồi." Bùi Dục vội vàng nói.

 
"Ba mẹ, chúng con đi đây." Âu Dương Tĩnh không cho hai người đó có cơ hội nói chuyện liền đẩy Bùi Dục ra khỏi cửa. Mãi cho đến khi hai người bọn họ đi vào thang máy thì ba Bùi mẹ Bùi mới đóng cửa.
 
Âu Dương Tĩnh nhìn mặt Bùi Dục hỏi: "Rất không dễ dàng gì mới gặp được ba mẹ cậu một lần, tại sao lại không cùng ăn cơm vậy?"
 
"Tôi không quay về thì bà nội sẽ phải ăn cơm một mình rồi." Nói xong Bùi Dục lại nháy mắt: "Ba mẹ tôi cũng thích nấu đồ ăn nhưng trình độ nấu ăn của bọn họ mà lại muốn mời khách thì tôi không chắc lắm! Nếu như thật sự mời khách thì tám phần chính là nói ba tôi đi đến nhà hàng gói đồ ăn mang về."
 
"Mặc kệ nói như thế nào tôi cũng đều phải cảm ơn cậu đã nhớ tới bà nội của tôi." Cô nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng của mình.
 
Bùi Dục khoát tay, ba năm trung học đều là trọ ở trường, ba mẹ của anh đều rất bận rộn, kiểu ngày nghỉ mà cả hai người đều có mặt ở nhà như thế này là rất ít. Cho nên anh cùng cha mẹ một tháng không gặp mặt cũng không phải là chuyện gì đáng ngại. Hôm nay có thể cùng cha mẹ của bốn năm trước nói chuyện phiếm thì cảm giác vẫn rất đặc biệt. . . Sự việc như thế này, bốn năm trước và bốn năm sau hình như trong nhà vẫn không có gì thay đổi quá nhiều, cha mẹ cũng vẫn như cũ. Trở lại hoàn cảnh quen thuộc một lần, anh giống như được ăn một viên định tâm đan, kiên định không ít.
 
"Sách cho cậu." Âu Dương Tĩnh đưa cho anh hai quyển sách để làm cái cớ. "Tôi đưa cậu đến đây thôi. Bản thân cậu từ về nhà không có vấn đề gì chứ?"
 
Bùi Dục nhạy cảm nắm bắt được cảm xúc ảm đạm xuất hiện thoáng qua trong đáy mắt. Vào lúc nhận sách đã hỏi: "Cậu thật sự không quay về thăm bà nội sao?"

 
Rõ ràng Âu Dương Tĩnh do dự một chút sau đó lại vẫn kiên định lắc đầu: "Không trở về, tôi vừa trở về nhất định là sẽ bị lộ. Cậu mau trở về đi, hẹn gặp lại."
 
Vào lúc cô xoay người thì đột nhiên Bùi Dục gọi cô lại: "Có phải cậu có một người bác họ có con trai lớn hơn cậu vài tuổi phải không?"
 
"Uhm?" Âu Dương Tĩnh suy nghĩ, trên mặt lộ ra một chút biểu cảm chán ghét. "Hình như là vậy, đã qua nhiều năm không gặp rồi, tại sao cậu lại biết bọn họ vậy?"
 
"Trên đường gặp phải, họ đã lên tiếng gọi tôi." Bùi Dục thấy Âu Dương Tĩn đối với hai người kia vô cùng không quen, cuối cùng anh vẫn nuốt lại những chuyện mà bọn họ đã tới bới móc. Sự việc này vẫn nên chính bản thân anh giải quyết đi, ai biết được người nọ biết được bao nhiêu lịch sử đen tối của cha Âu Dương Tĩnh, việc này nếu cô biết khẳng định sẽ khổ sở.
 
"Cũng không có chuyện gì, trước đây mới gặp qua vài lần, làm cho người ta thấy chán ghét." Âu Dương Tĩnh nói: "Hiện tại không biết cũng là bình thường."
 
Bùi Dục gật đầu rồi còn nói thêm: "Thật ra cũng không có nói gì, chỉ có nói đến bọn họ biết cha mẹ cùng bà nội. . ."
 
"Không cần đâu! Khi cậu về đặc biệt không được nói chuyện gì!" Âu Dương Tĩnh trừng mắt uy hiếp nhìn anh.
 
"Biết rồi - -" Bùi Dục kéo dài âm thanh, lười biếng trả lời. Khi sự quật cường cùng mạnh mẽ trong học tập của cô mang ra trong sinh hoạt thì thật sự làm cho người ta cảm thấy thật bất đắc dĩ.
 

. . .
 
Âu Dương Tĩnh trở về nhà chỉ thấy mẹ Bùi đang tựa đầu vào vai ba Bùi làm nũng: "Quả nhiên em vẫn muốn có con gái hơn. . ." Nói xong thấy "Con trai" vào nhà thì biểu cảm của người càng thêm buồn bã, thậm chí thở dài: "Đáng tiếc tại sao lại sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn chứ."
 
Ngu xuẩn. . . Con trai. . . Âu Dương Tĩnh yên lặng bưng cốc nước lên uống một hớp. Thầm nghĩ rằng, dì à, người còn không biết sao, nguyện vọng của người đã được thực hiện không sai biệt lắm rồi, con trai của người hiện tại thật sự đã biến thành một cô gái nhỏ hàng thật giá thật rồi.
 
"Đừng thở dài, dù là con trai hay con gái khi lớn lên đều sẽ rời xa mà thôi, chỉ còn có anh một người chồng đáng yêu vẫn luôn bên cạnh em mà thôi." Ba Bùi hoàn toàn không coi như có nhi tử tồn tại, ôm vợ của mình thở dài nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành.
 
Âu Dương Tĩnh bị hai người này làm cho muốn mù mắt, vội vàng đi về căn phòng của mình. Còn chưa mở cửa thì đã bị ba của anh gọi lại: "Con trai, buổi tối tự mình nấu đồ ăn đi. Mẹ con tâm tình không tốt nên ba đưa mẹ con ra ngoài giải sầu."
 
Dáng vẻ mẹ Bùi đang thẹn thùng như một thiếu nữ, làm gì giống người có tâm tình không tốt chứ? Kỳ thật hai người muốn tìm cơ hội thoát khỏi cái bóng đèn lớn là đứa con trai này để được trải qua thế giới chỉ có hai người mà thôi! Âu Dương Tĩnh ở trong lòng châm chọc, tự mình nấu mì cũng được, dù sao đồ ăn cha mẹ nấu còn không so được với đồ ăn mà cô nấu.
 
Ba Bùi cùng mẹ Bùi ra khỏi cửa, Âu Dương Tĩnh một mình ở trong phòng bếp nấu mì, khi mới quay mặt bắt đầu chiên một quả trứng thì nước mắt lại bắt đầu rơi xuống. Cô rất nhớ bà nội, thật sự là rất nhớ. . . Mới vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng Bùi Dục nói chuyện phiếm cùng ba mẹ thì thiếu chút nữa cô đã làm hỏng việc. . .
 
Phù phù phù, vào lúc cô đang thất thần thì nồi nấu mì đã sôi tràn cả ra ngoài, cô sợ tới mức vội vàng tắt bếp gas đi, sau khi khuấy đảo một hồi rồi mới vớt sợi mì ra. Đột nhiên Âu Dương Tĩnh cảm thấy thật ra đề nghị của Bùi Dục cũng khá là tốt.
 


Bình Luận (0)
Comment