Một Cây Hoa Đào

Chương 127

Vương phu nhân biết con gái mình từ nhỏ tính tình đã như vậy, nhìn trúng thứ gì, liền nhất định phải lấy vào tay cho bằng được, cho dù sau đó, không thích vật kia nữa, không có hứng thú nữa, thứ đó vẫn chỉ có thể là của nàng.

Chuyện giống như vậy, trước đó quả thật cũng đã nháo qua mấy lần.

Lần lợi hại nhất, Vương phu nhân còn nhớ là ở thời điểm Vương Đình mười tuổi, trong nhà tổ chức tiệc mừng sinh nhật, rất nhiều gia đình đại quan quyền quý đều tới nhà chúc mừng. Bởi vì khi đó, là lần đầu tiên Vương Đình lộ diện trước mặt giới danh viện kinh thành, cho nên Vương phu nhân đặc biệt dùng vật liệu may mặc thịnh hành nhất trong kinh, mời ba sư phó may y phục, đặc biệt trước một tháng đã bắt đầu đặt mua phục sức cho Vương Đình. Vương Đình tuy nhỏ, nhưng cũng đã đến tuổi thích ăn diện, đối với đồ vật Vương phu nhân chọn cho mình, còn có y phục đã chuẩn bị, chẳng biết tại sao, đều tỏ ra coi thường.

Vương phu nhân thuở nhỏ luôn sủng Vương Đình, bởi vì nàng là đứa trẻ nhỏ nhất, lại là con gái, tuy rằng y phục đã đặt mua xong xuôi, nhưng mà khi Vương Đình cố tình không mặc, Vương phu nhân cũng không tức giận. Ngược lại lúc sau, bởi vì thời gian xem như dư dả, còn cố ý mang Vương Đình cùng đi các cửa hàng thời trang và may mặc lớn bên trong kinh thành lượn một vòng.

Ai ngờ, đi chuyến này, Vương Đình nhìn trúng một tấm Thục cẩm thêu Thục tú, mắt nhìn chằm chằm phía trên mẫu thêu tinh mỹ cùng xúc cảm trơn mát kia, liền bắt đầu ra sức ở nơi đó la hét, cứ phải dùng vải gấm thêu đó may y phục cho bằng được.

Bản thân không lay chuyển được nàng, Thục cẩm quý như vàng, trước nay đều là cống phẩm chuyên cung cấp trong cung, bên trong tiệm này, bất quá chỉ có mấy thước vải thừa mà thôi. Vương thủ phụ chỉ sợ sẽ không đồng ý cho mình chỉ vì hống con gái nhỏ một chút mà phô trương lãng phí như vậy, cho nên, cuối cùng, vẫn là Vương phu nhân lấy từ quỹ riêng của mình, móc ra không ít, mới giúp Vương Đình làm được một kiện áo ngoài Thục cẩm mang theo Thục tú.

Tuy rằng không cam lòng dùng Thục cẩm làm thành y phục lại chỉ có một món nhỏ như vậy, nhưng mà nghĩ đến có còn hơn không, Vương Đình vẫn bĩu mỗi mặt bất đắc dĩ mặc vào kiện áo ngoài này, tham gia buổi tiệc chúc mừng tối hôm đó.

Bất quá, nhắc tới cũng đúng dịp, hôm nay tới tham gia yến hội, còn có Bạch gia ở đất Thục. Mặc dù chỉ là một nhánh Bạch gia ở trong kinh thành, nhưng bởi vì Bạch gia đất Thục là đệ nhất thư tú đại gia ở Thục, ngay cả cống phẩm trong cung, đều có phần lớn lấy từ sư phó tú phường nhà bọn họ, ở trong kinh thành cũng coi như có máu mặt. Hết lần này tới lần khác, hôm nay, trùng hợp, Bạch gia tiểu thư mặc, vừa vặn chính là một xiêm áo chế thành từ Thục cẩm.

Trong kinh Thục cẩm đắt tiền, nhưng bởi vì nhà vốn là đại gia tộc ở Thục, cho nên Thục cẩm hằng năm lấy được tự nhiên cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với người chung quanh, ngay cả thêu thùa trên người, so sánh với Thục tú được gấp rút thêu ra từ sư phó kinh thành trên người Vương Đình, đều tinh tế xảo diệu hơn không ít. Vừa đem ra so sánh, ngược lại ngoài ý muốn, lại tỏ vẻ Vương Đình ăn mặc nghèo nàn, Vương phu nhân vì thế mà ý cười trên mặt cũng không khỏi cứng lại trong nháy mắt, nhưng sau đó, vẫn sắc mặt như thường bình tĩnh lại, vừa phân phó tỳ nữ phía sau mang tiểu thư đi hậu viện thay quần áo, vừa như không có chuyện gì xảy ra cùng các nữ quyến còn lại cười nói.

Trong lòng Vương phu nhân tuy rằng ghét bỏ một chút, nhưng mà nể tình quan hệ qua lại lâu nay, đây bất quá chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, thừa dịp còn chưa có nhiều người chú ý tới, chỉ cần Vương Đình đổi trở về bộ quần áo trước đó mình đặt làm, chuyện này cũng coi như trôi qua. Cho nên nhìn Vương Đình ngoan ngoãn theo tỳ nữ cùng nhau đi tới hậu viện, Vương phu nhân cũng không phát giác ra Vương Đình có cái gì không đúng.

Nhưng mà rất nhanh, Bạch gia tiểu thư vừa rồi còn bị mọi người vây quanh ngưỡng mộ, tâng bốc y phục Thục cẩm xinh đẹp trên người, đột nhiên bất thình lình khóc chạy vào. Vành mắt hồng hồng, còn không ngừng thút thít nghẹn ngào, nhìn vô cùng ủy khuất, lúc nàng xông vào, nhìn thấy Vương phu nhân ngồi ở trên, trong nháy mắt trên mặt còn không kìm được lóe lên một trận hoảng sợ, sau đó, nhìn thấy mẫu thân mình, liền cũng không để ý gì nữa, chui đầu vào trong ngực mẫu thân, ủy khuất khóc lên.

Thế trận này, rất nhiều phu nhân đang ngồi nhìn thấy đều trố mắt nhìn nhau, vừa rồi còn tốt đẹp, sao lại như vậy?

Bạch gia tiểu thư Bạch Hoàn Thúy năm nay mười ba, tuổi tác cũng không coi là nhỏ, vừa rồi ở trước mặt mọi người vẫn luôn bày ra bộ dáng đại gia tiểu thư, nhìn rất chững chạc hiền thục, so với điệu bộ trẻ nít như bây giờ, lại hoàn toàn bất đồng. Mọi người tò mò định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện xiêm y Thục cẩm trên người Bạch Hoàn Thúy, không biết từ lúc nào đã bị làm cho bẩn thỉu, cũng không biết là cái gì quẹt đến, hoa văn thêu thùa phía trên cũng bị hư hại không ít, xem ra rất chật vật, nhưng mà trên mặt lại vẫn cứ trắng nõn vô cùng, một chút dơ bẩn cũng không có.

Tốt xấu gì, nơi này cũng là địa bàn của Vương gia, nhìn Bạch gia tiểu thư tựa hồ là có chuyện gì xảy ra, Vương phu nhân xem như chủ nhân mở tiệc mời hôm nay, tự nhiên vẫn là quan tâm mở miệng hỏi mấy câu. Không nghĩ tới, vừa mở miệng, không chỉ không trấn an được Bạch gia tiểu thư, ngược lại còn đem nàng dọa cho không nhẹ, cuối cùng, những phu nhân kia thấy vậy, đưa mắt cho nhau một cái, lui ra khỏi, thẳng đến khi nơi này chỉ còn lại Bạch gia phu nhân và Vương phu nhân, Bạch Hoàn Thúy lúc này mới lên tiếng nhỏ giọng giải thích.

Lúc sau, Bạch Hoàn Thúy vẻ mặt sợ hãi ưm ưm a a, hai người đang ngồi mới miễn cưỡng coi như rõ ràng chuyện xảy ra trước đó. Nguyên lai, vừa rồi Bạch gia tiểu thư ở trong hoa viên chơi, vô tình tản ra đi một mình, đang khắp nơi tìm đường, nhưng không ngờ bất thình lình từ phía sau lưng bị người đẩy ngã xuống đất, còn bị cầm cây kéo, ở trên y phục vạch ra không ít chỗ rách.

Thật vất vả biết rõ ngọn nguồn, trong phủ thủ phụ lại xảy ra chuyện như vậy, cho dù là Vương phu nhân, cũng lập tức không khỏi cảm thấy mấy phần kinh hãi, chỉ là tiếp theo, khi Vương phu nhân muốn hỏi người kia rốt cuộc là ai, Bạch Hoàn Thúy vừa rồi vẫn còn mặt ủy khuất lại một lần nữa đầy mặt khiếp sợ một mực trầm mặc không nói, bất luận hỏi thế nào, đều lắc đầu rơi lệ không nói một lời, chỉ là, ánh mắt Bạch Hoàn Thúy lại luôn luôn nhìn chằm chằm y phục Thục cẩm trên người mình.

Tuy rằng y phục phá rách, nhưng mà dầu gì cũng không có bị thương, chỉ là nhìn bộ dáng Bạch Hoàn Thúy, tựa hồ bị dọa sợ không nhẹ. Nguyên bản còn có mấy phần không hiểu, Vương phu nhân khi thấy Bạch Hoàn Thúy luôn luôn như có như không nhìn y phục trên người, lại thấy Vương Đình nguyên bản đi hậu viện thay quần áo, lại vẫn còn mặc bộ áo Thục cẩm tiến vào, chợt giống như đột nhiên biết cái gì, lại đối diện với Bạch phu nhân, trên mặt cũng không khỏi mang theo mấy phần lúng túng cùng áy náy.

Lúc sau, Vương thủ phụ ở trước mặt thánh thượng, giúp tiến cử Bạch gia lão gia, mưu cầu một công việc đơn giản lại có lợi, Vương phu nhân lại ngoài sáng trong tối đưa mấy phần lễ vật xin lỗi, chuyện này mới tính là hoàn toàn đè ép xuống, không có truyền ra bên trong kinh thành. Nếu không, con gái nhà mình đội lên danh tiếng hay ghen tị lại ngang ngược như vậy, chỉ sợ sau này muốn bàn một cửa hảo hôn sự cũng khó khăn. Vì thế, Vương thủ phụ hiếm khi tức giận lại cũng ở nhà phát cáu, Vương phu nhân luôn luôn cưng chìu con gái vì thế cũng không khỏi phải thỉnh mấy ma ma gia sư đến giúp dạy dỗ tử tế.

Nguyên tưởng rằng nhiều năm trôi qua, Vương Đình đã thu liễm tính tình không ít, đối nhân xử thế cũng không xuất hiện những chuyện tương tự, cho rằng thói xấu kia của con gái mình đã được uốn nắn, không nghĩ tới lúc này mới phát hiện, con gái mình, tính khí trong xương cốt vẫn không có thay đổi!

Nhưng mà, lần này, Phan Đào cái gì kia, cũng không phải một đồ vật nàng muốn là có thể muốn a, đây chính là người, còn là một người đã có vợ a!

Suy nghĩ vừa lóe, Vương phu nhân cảm thấy bản thân cứ như lần đầu tiên hoàn toàn quen biết con gái mình vậy, toàn thân phát rét, ngón tay đưa ra chỉ Vương Đình run run không ngừng, lại nửa ngày cũng không có để xuống.

Sắc mặt Vương thủ phụ cũng có chút khó coi, lúc trước chuyện mảnh gỗ Hải Vân, bản thân còn chưa nghĩ ra được đầu mối nào, con gái ở nhà lại còn tùy hứng ném cho bản thân một vấn đề khó khăn không nhỏ như vậy. Thật là, còn nghĩ rằng muốn là có thể muốn, nàng chẳng lẽ cho rằng, đây vẫn là chuyện con nít đi thăm ông nội chắc!

Lập tức cũng không có sắc mặt tốt, dồn sức ném chén trà ra trước mặt, mở miệng nói: "Ta nói cho ngươi biết, chuyện này, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu ngươi không muốn gả cho Tào Vĩ kia, vậy dứt khoát, ngươi liền vào cung được rồi! Cũng đỡ cho mẹ ngươi và ta, vì hôn sự của ngươi cả ngày vất vả bôn ba không ngừng!"

"Cha! Ngài không phải cũng rất thích Phan Đào sao?!" Vương Đình chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, một loại cảm giác bỗng dưng bị phản bội tự nhiên nảy sinh, ánh mắt lom lom nhìn Vương thủ phụ kinh ngạc hỏi.

"Cho dù thích, đó cũng là chuyện trước kia! Hiện tại, ta liền rất rõ ràng minh bạch nói cho ngươi, Vương gia chúng ta, hướng về phía quan hệ với Lâm gia, liền tuyệt đối sẽ không cùng Phan Đào kia lập một tia quan hệ nào! Người ta có tốt mấy, cũng sẽ không cùng ngươi, cùng Vương gia chúng ta thành lập cái loại quan hệ mà ngươi hy vọng!" Nói xong, sắc mặt Vương thủ phụ cũng trầm xuống, vốn dĩ nhức đầu đã dần dần tiêu giảm, nhất thời lại tăng lên không ít.

...

"Phu nhân, ngươi nhìn xem con gái tốt ngươi nuôi! Lời của ta, hôm nay liền ngừng ở chỗ này, nó nếu không nguyện ý gả cho Tào Vĩ, vậy thì vào cung đi, để xem vào cung một cái, còn có thể giống như hiện tại tiếp tục càn quấy như vậy hay không!"

Vương thủ phụ hướng về Vương phu nhân nói xong, phất tay áo một cái liền rời đi đại sảnh. Vừa đi, còn vừa không ngừng xoa chân mày vẫn luôn mơ hồ đau.

Chưa bao giờ thấy phụ thân tức giận như vậy, Vương Đình mặt bất an nhìn Vương phu nhân, lại cũng chỉ thấy mẫu thân thường ngày luôn đối bản thân muốn gì được nấy cũng không thèm nhìn mình nữa, mà bước nhanh về phía trước đuổi kịp phụ thân, sau đó liền không quay đầu lại song song rời khỏi nơi này.
Bình Luận (0)
Comment