Một Cây Hoa Đào

Chương 104

Thời gian nói chuyện càng lâu, Phan Đào lại càng cảm thấy đứng ngồi bất an, cúi thấp đầu, cẩn thận hơi nghiêng người, muốn đem cảm giác tồn tại của mình hạ thấp một chút nữa. Mơ hồ, cảm giác được Vương thủ phụ hình như đã bị Vương phu nhân cùng Vương Đình bên cạnh thuyết phục, không biết đã nhìn về phía mình bao nhiêu lần, mặc dù không biết có phải đang nhìn mình hay không, nhưng mà dự cảm xấu vẫn thúc giục hắn tiện tay bưng lên ly rượu trước mặt, mặt đầy vẻ vô vị úp úp mở mở uống.

Khó khăn lắm mới buông xuống ly rượu, còn chưa kịp nghỉ xả hơi, đã thấy đại công tử nguyên bản luôn đi theo phía sau Vương thủ phụ, bị Vương Đình đánh một cái, liền mặt đầy biểu tình hứng thú phức tạp, hướng mình đi tới. Mắt thấy tiệc mở còn chưa bao lâu, thân là công tử của chủ nhân yến hội, hơn nữa còn là hướng vị trí chót nhất này mà tới. Có thể xuất hiện ở tiệc rượu này, cho dù là ngồi chót hết cũng không phải hạng người vô danh, quan viên ngồi ở hai bên trái phải Phan Đào nhìn không ra là chức vụ gì, một người so với một người tốc độ nhanh đứng dậy chào hỏi hắn.

Đại công tử thái độ tựa hồ rất thân thiện, cung cung kính kính cùng người chung quanh khách sáo mấy câu, sau khi hành lễ, lúc này mới không nghiêng không lệch, hướng vừa phía Phan Đào đang nghĩ muốn thừa dịp nhiều người vụng trộm rời sân, buồn cười kéo lại ống tay áo Phan Đào, nói: "Vị công tử này, xin dừng bước, có thể trao đổi mấy câu hay không?"

Không chỉ trong nháy mắt bị túm, còn bị kéo lại ngay trước nhiều người như vậy, dự cảm xấu trước đó của Phan Đào cuối cùng thành sự thật, trong lòng vừa bi thương oán giận, vừa xoay người, hướng về phía người sau lưng, hiện lên một nụ cười hời hợt nhưng lại không mất lễ phép.

Tướng mạo Phan Đào vốn đã rất làm người khác chú ý, nụ cười này, vừa vặn tôn lên tướng mạo càng tuấn tú, đại công tử chính diện đối mặt Phan Đào Vương cũng khó tránh khỏi thất thần trong chớp mắt, trong lòng thầm nói một tiếng, "Nam sắc hại người lầm lỡ a." Phục hồi tinh thần lại sau, bỗng dưng đối Phan Đào cũng nhiệt tình hơn một ít, 'thực sắc tính dã', nhìn thấy người có hảo tướng mạo, mọi người bao giờ cũng khó tránh khỏi muốn ưu đãi đối phương.

(*) Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Vương đại công tử trên mặt cũng khách khí mỉm cười với Phan Đào, thoáng tách khỏi cục diện nhiều người, lui đến hành lang cách đó không xa đứng nói chuyện.

Tuy rằng vị trí cách tiệc rượu xa một chút, nhưng mà không biết Vương đại công tử cố ý hay vô tình, chỗ đứng hiện tại của hai người bọn họ, ngược lại cách tiệc của nữ quyến gần không ít. Ở thời điểm trò chuyện, vốn đã có không ít cô nương nhìn chăm chú Phan Đào, bây giờ cách gần, tầm mắt lập tức trở nên càng nóng lên. Những năm này bởi vì nguyên nhân có râu, hắn cũng điệu thấp không ít, hiện tại lại lần nữa trở về cái loại cảm giác 'vạn người nhìn chăm chú' trước kia, trong lòng cũng rất không quen.

Nhưng nhìn Vương đại công tử đối diện tựa hồ trò chuyện rất hứng thú, Phan Đào vẫn là kiên trì đến cùng tiếp tục cùng hắn nói, vừa nhẫn nhịn tầm mắt nhìn chăm chú, cố gắng không nghiêng đầu nhìn sang, vừa ở trong lòng dặn vặt oán trách bản thân một phen, về sau, nhất định phải hỏi rõ trước có thể mang người nha hay không mới được, thế cục giống như hôm nay, thật sự là quá lúng túng.

Không biết suy nghĩ trong lòng Phan Đào, Vương đại công tử cùng Phan Đào trò chuyện với nhau thật vui, bên trong lời nói, phần lớn dính tới rất nhiều danh gia điển cố, mắt thấy đối phương vẫn có thể không hoảng hốt không vội vàng đối đáp trôi chảy, trong lời nói còn có không ít nhận xét riêng. Vương đại công tử thấy vậy, không khỏi ở trong lòng khẽ gật đầu, xem ra đối phương không phải là loại người ngu ngốc chỉ có tướng mạo, học thức cùng nhận xét đều rất không tệ, tuy rằng thân phận bây giờ không cao lắm, nhưng mà học thức cùng tướng mạo như vậy, về sau thành tựu chỉ sợ cũng không thấp đi nơi nào.

Sau khi trong lòng đối với Phan Đào có phán định, Vương đại công tử đã mơ hồ đem đối phương nhìn thành em rể tương lai của mình, lúc này mới bắt đầu đổi đề tài, nhảy vọt qua học thức khảo cứu trước đó, quay lại hỏi tới tình huống trong nhà đối phương.

Lúc nghe tới Phan Đào cha mẹ đều mất trong nhà không có trưởng bối, không có huynh đệ tỷ muội, cho dù là kiến thức rộng, Vương đại công tử cũng không khỏi có mấy phần kinh ngạc. Cũng khó trách trong lòng hắn kinh ngạc, vào thời này, trong nhà chỉ còn lại một mình, cũng không ít thuyết pháp nói là mệnh cách cứng rắn, thiên sát cô tinh.

Trong lòng nghĩ tới tầng này sắc mặt Vương đại công tử trong nháy mắt tái nhợt, nhưng vẫn miễn cưỡng hiện lên một cái mỉm cười, nói: "Không biết trong nhà Phan công tử lại là tình huống như vậy, là ta mạo phạm, mong rằng Phan công tử đừng trách tại hạ thất lễ." Trong lòng thầm nói, khó trách người trước mặt này, xem ra tài mạo thượng cấp, tuổi tác cũng trẻ, lại còn chưa thành gia. Hắn không biết Phan Đào đã có hôn phối, chỉ xem hắn như một người mang theo tài năng tham gia bữa tiệc coi mắt trá danh thưởng xuân yến này.

Phan Đào nghe vậy, vội vàng khoát tay một cái, tỏ ý mình không quá để ý những chuyện này, nhưng nhìn ra Vương đại công tử miễn cưỡng, Phan Đào suy nghĩ đột chuyển, nảy ra ý hay. Tuy rằng cũng có thể bản thân đoán sai rồi, nhưng mà, phòng cháy còn hơn chữa cháy, vì vậy cố ý làm ra một bộ thái độ cảm ơn, cảm kích nói: "May mắn có nhạc phụ ủng hộ, lại có phu nhân bầu bạn, Phan mỗ mới kiên định tâm ý thượng kinh, không ngờ nhờ có phần tình nghĩa ngày trước của nhạc phụ, có thể nhận được thiệp mời của thủ phụ đại nhân, thật sự là không khỏi vinh hạnh."

"Nhạc phụ?!" "Phu nhân?!"

Lần này Vương đại công tử có bình tĩnh thế nào đi nữa, nghe vậy cũng không tự chủ được phá công, trợn to hai mắt, có chút thất lễ lớn tiếng lặp lại.

Trong lòng nghĩ đến chuyện này cuối cùng có thể chấm dứt ở đây, Phan Đào gật đầu một cái, không có để ý đến vừa rồi Vương đại công tử thất lễ, tỉ mỉ giải thích rõ nói: "Phan mỗ tuổi gần hai mươi, đã có hôn phối, nhạc phụ đại nhân là Lâm Hiền Đức Lâm viên ngoại cùng lệnh tôn có giao tình thâm hậu, lần này có thể tham gia thưởng xuân yến của quý phủ, đúng là vô cùng vinh hạnh."

Nguyên bản đã đối Phan Đào rất hài lòng, Vương đại công tử sau đó càng nghe càng cảm thấy là đầu trâu không đúng miệng ngựa, bây giờ nghe giải thích như vậy, mới hiểu được cảm giác không đúng ban đầu rốt cuộc là từ nơi nào tới, nguyên lai người này, cũng không phải tới tham gia tiệc coi mắt?!

Trước đó phụ thân quả thật cùng mình nói qua phải thêm tên một người vào trong danh sách yến hội, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, lại thúc giục gấp gáp, cho nên hắn còn nhiều lời hỏi một vài câu. Phan Đào, Phan, phải rồi, khó trách bản thân vừa rồi nghe được cái tên này, cảm thấy bỗng dưng có chút quen tai, vốn dĩ còn cho là bản thân đa tâm, không nghĩ tới lại là như vậy.

Nhưng, nhưng mà...

Vương đại công tử vừa tò mò quan sát Phan Đào một lần nữa, phụ thân nhà mình trước kia cũng từng cùng mình nhắc qua Phan Đào người này, trong lời nói cũng chỉ là khen một câu mi thanh mục tú, tài học vẹn toàn mà thôi. Tài học vẹn toàn ngược lại không có gì không đúng, bản thân lúc nãy cũng mới khảo sát xong, nhưng mà nếu tướng mạo như vậy vẫn chỉ là mi thanh mục tú, vậy thì con mắt của cha mình để cao đến chỗ nào a. Bỗng dưng trong lòng chậc chậc lưỡi, lúc này mới khách sáo cùng Phan Đào hàn huyên mấy câu, lần nữa trở về vị trí ban đầu.

Vừa ngồi xuống, phụ thân mẫu thân bên cạnh còn chưa hỏi cái gì, cô em gái luôn luôn đứng ngồi không yên giương mắt nhìn liền xông tới, mặt lấy lòng muốn biết mình rốt cuộc mới vừa cùng Phan Đào nói những gì. Muội muội mặc dù thường ngày giống như tiểu bá vương, lại cũng có lúc lấy lòng nũng nịu như vậy, nhưng vừa nghĩ tới nàng là bởi vì Phan Đào, lại cộng thêm tin tức bản thân lúc nãy mới thám thính được, nhìn nhìn muội muội vẻ mặt trông đợi trước mặt, trong lòng Vương đại công tử tức thì một trận ngũ vị tạp trần.

Muội muội hắn trong lòng hắn rất rõ ràng, từ nhỏ nhìn trúng thứ gì, bất kể là như thế nào, đều cứ muốn phải lấy được vào tay, cho dù sau khi tới tay không phải vứt thì chính là làm hư, nhưng dù vậy cũng chỉ được là của nàng. Vừa thầm than một tiếng với thiên đại hiểu lầm hôm nay nháo ra, vừa nghĩ đến, muội muội tuổi tác đã lớn, mấy năm gần đây, cũng không còn ngang ngược như khi còn bé, hẳn là, không có sao nhỉ? . ngôn tình hài

Vì vậy khi song thân cha mẹ đưa ánh mắt hỏi thăm, cùng muội muội vẻ mặt trông đợi, Vương đại công tử vẫn là đem chuyện vừa rồi thám thính được, toàn bộ đều đầu đuôi gốc ngọn nói ra, cuối cùng, còn có chút lo lắng nhìn Vương Đình một cái. Nhưng mà ngoài ý muốn, Vương Đình sắc mặt như thường, tựa hồ không nhìn ra bởi vì chuyện vừa rồi mà có cái gì chập chờn.

Ngược lại thì Vương phu nhân than nhỏ một câu, nói: "Nghĩ tới cũng đúng, đều đã tuổi này, cho dù thân phận không cao, nhưng xem ra cũng là một người rất xuất chúng, lại làm sao sẽ không có hôn phối. Còn may, vừa rồi để cho ngươi đi trước thám thính một phen, nếu không, nói không chừng sẽ còn ồn ào ra chuyện cười gì."

Bên cạnh Vương thủ phụ nghe vậy cũng gật đầu một cái, bản thân trước đó gặp qua Phan Đào này, khi đó hắn còn để râu, bộ dáng tao nhã lịch sự, bản thân nhìn tướng mạo hắn đã cảm thấy tương lai sẽ không phải hạng người vô danh, lúc sau biết hắn đến kinh thành rồi, nghĩ đến cũng thuận tiện, liền tự làm chủ đem tên hắn tăng vào trong danh sách, vốn dĩ muốn nhìn xem bộ dáng sau khi đến kinh thành của hắn hiện nay thế nào, không ngờ rằng hôm nay hắn lại cạo râu đi, kết quả nháo ra một cái hiểu lầm lớn như vậy.

Khó trách bản thân nhìn quen mặt, nhưng lại nhất thời không nhận ra.

Bên này Vương thủ phụ cùng phu nhân nghe xong hiểu nhầm sau, liền nghĩ may mắn còn không có nháo ra chuyện lớn gì, song phương danh dự cũng không bị ảnh hưởng, có thể trực tiếp đem cái hiểu lầm này bỏ đi. Nhưng mà Vương đại công tử lại chú ý tới, Vương Đình vừa rồi ở phía sau mình vẫn còn vẻ mặt hưng phấn, hiện tại bỗng dưng thái độ khác thường, yên lặng không nhìn ra nàng hiện tại đang suy nghĩ gì.
Bình Luận (0)
Comment