Một Bước Lên Tiên

Chương 692

Cùng lúc đó, trên một con đường khác, đoàn xe của nhà họ Chu cũng bị một đội ngũ xe chặn lại.

Người chặn bọn họ chính là Trường Tiễu mặc cả cây trắng.

Trường Tiễu không dùng xe container để chặn bọn họ lại mà là bất ngờ đánh úp.

Lúc nhận được điện thoại của Bạch Diệc Phi thì anh ta cũng đang ở thủ đô, Bạch Diệc Phi nói muốn nhờ anh giúp một việc, sau đó nói kế hoạch của mình cho anh ta nghe.

Lúc đó anh ta trả lời một câu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu như không đánh thắng được, tôi cũng không muốn liều mạng”.

“Điều này là đương nhiên, phải đặt sự an toàn của anh lên hàng đầu”, Bạch Diệc Phi cười nói: “Tôi không muốn vừa mới giúp Ngưu Vọng báo được thù lại phải đi báo thù cho anh đâu”.

Trường Tiễu đã lựa chọn nhà họ Chu, là một trong những gia tộc hào môn có thế lực tương đối mạnh.

Lúc này anh ta đang đánh nhau với hai cao thủ hạng ba của nhà họ Chu.

...

Song, hai nhà họ Hồ và Chu không có quá nhiều sự uy hiếp cho Bạch Diệc Phi.

Người mà có thể mang đến sự uy hiếp lớn nhất vẫn là nhà họ Tùng của tứ đại gia tộc…

Dù sao thì Tùng Vưu Duy là do Bạch Diệc Phi giết, cho nên, một cơ hội báo thù tốt như vậy, bọn họ sao có thể bỏ lỡ được.

Mà nhà họ Tùng còn có một cao thủ hạng hai.

Lúc này bọn họ cũng đang bị chặn lại trên đường.

Xe của ông Ba Tùng vừa mới ra khỏi cửa không bao lâu thì đã bị một chiếc Bentley chặn lại.

Trên xe có hai người bước xuống, là ông Hai nhà họ Lâm Lâm Dụ Xương và Tần Sơn ăn mặc lôi thôi lếch thếch.

Ông Ba Tùng cũng bước xuống xe, ánh mắt thẫm lại nhìn chằm chằm Lâm Dụ Xương: “Ông Hai Lâm, ông muốn vì một đứa con riêng mà đối địch với nhà họ Tùng hay sao?”

“Không muốn”, Lâu Dụ Xương lắc đầu nói.

Ông Ba Tùng lạnh lùng nói: “Vậy ông còn không tránh ra!”

Lâm Dụ Xương lại lắc đầu: “Không được, con trai của tôi còn đang ở nhà họ Tôn”.

“Con mẹ nó, con trai của tôi còn chết rồi kìa!”, ông Ba Tùng phẫn nộ gào lên.

Lâm Dụ Xương chẳng qua là sợ việc này sau khi bị làm cho lớn chuyện, trong lúc hỗn loạn chẳng may làm bị thương đến con trai Lâm Cuồng của ông ta, điều này ông Ba Tùng rất hiểu.

Nhưng, ông ta làm sao có thể bỏ qua cho hung thủ đã giết chết con trai của mình được? Đến một nửa gia tộc hào môn của thủ đô đều đã đi giết Bạch Diệc Phi, ông ta tại sao còn phải co đầu rụt cổ?

Không những thế, lần này bọn họ còn có lý do quang minh chính đại để giết chết Bạch Diệc Phi!

Song Lâm Dụ Xương chỉ hờ hững nói: “Nhưng con trai tôi vẫn còn sống!”

Ý là, con trai ông đã chết rồi, nhưng con trai tôi vẫn còn sống nên không thể để cho con trai tôi xảy ra chuyện gì được.

“Ông!”, ông Ba Tùng tức đến nỗi không nói được câu gì, nhưng không thể không nhẫn nhịn, bởi vì Lâm Dụ Xương là người nhà họ Lâm, tứ đại gia tộc cần phải duy trì sự cân bằng, không có ai sẽ chủ động lật mặt với ai cả.

Nhẫn nhịn một lúc thật lâu, ông Ba Tùng mới hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, sau đó mới dùng giọng đều đều nói: “Ông có thể yên tâm, tôi sẽ bảo người của tôi chú ý, không làm bị thương đến con trai ông”.

“Chú ý?, Lâm Dụ Xương hơi hơi lắc đầu: “Vậy nếu như không chú ý thì sao?”

“Tôi không thể để con trai mình rơi vào trong hoàn cảnh nguy hiểm được, cho dù chỉ là một tẹo xác suất cũng không được”.

Ông Ba Tùng dường như sắp hết chịu nổi rồi, quát ầm lên: “Vậy thì chỉ có thể trách con trai ông chơi với một thằng bạn chẳng ra gì!”

Gào xong câu này thì ông ta mới phát giác có điều không ổn, cho nên lại hít sâu một hơi nữa, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại: “Ông Hai Lâm, đêm nay đi giết Bạch Diệc Phi có không ít người, tại sao lại chỉ chặn tôi lại?”

“Bởi vì ông là người có ý muốn giết người nhiều nhất”, Lâm Dụ Xương than thở, dường như cũng rất bất đắc dĩ.

Ông Ba Tùng không khỏi nói: “Ý muốn giết người của Đạo Trưởng mới nhiều nhất!”

Lâm Dụ Xương lại càng bất đắc dĩ hơn: “Tôi không ngăn được á!”

Cho nên chỉ đành phải chặn ông thôi.

Ông Ba Tùng tức đến mức muốn ói máu, con mẹ nó thấy ông ta dễ bắt nạt đúng không?

“Ông Hai Lâm, ông cho rằng có thể chặn được tôi à?”, ông Ba Tùng bực mình gào lên, ông ta cũng không phải người dễ bị ăn hiếp đâu.

Lâm Dụ Xương nói bằng giọng chẳng sao cả: “Thử là biết ngay”.

Ông Ba Tùng lạnh lùng hỏi: “Biết Trương Hồng không?”

“Biết”, Lâm Dụ Xương gật đầu: “Vệ sỹ của ông, cao thủ hạng hai, thực lực không kém hơn Đạo Trưởng, ngang tài ngang sức với Kinh La”.

Ông Ba Tùng bật cười: “Biết thì công cho rằng hai người các ông có thể ngăn được tôi sao?”

Nhưng Lâm Dụ Xương lại lắc đầu nói: “Không phải hai người, là một người”.

Nói xong chỉ vào Tần Sơn đứng phía sau.

Ông ba Tùng nghe vậy thì cười lạnh lùng, chỉ quét mắt nhìn sang Tần Sơn rồi khinh khỉnh nói: “Chỉ dựa vào anh ta?”

Lời vừa dứt, một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi bước ra, người đàn ông này rất cao, có lẽ phải đến 1m87, dáng người vừa phải, gương mặt bình thường, nhưng mà nhìn vào hai cánh tay dài hơn mức bình thường kia thì lại có cảm giác hơi kỳ quặc.

Gã bước tới đứng bên cạnh người ông Ba Tùng, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Tần Sơn, giọng nói rất trầm: “Cậu hầu như không phải là đối thủ của tôi, không muốn chết thì mau tránh ra”.

Từ lúc xuống xe, Tần Sơn vẫn đứng dựa vào chiếc xe Bentley, bộ dáng rất là cà lơ phất phơ, chẳng qua sau khi nghe thấy câu nói này của Trương Hồng thì anh ta mới khẽ quay đầu liếc nhìn một cái, cuối cùng cũng đứng thẳng người dậy, sau đó đi về phía Trương Hồng.

Trương Hồng thấy vậy hơi nhíu mày, bộ dáng không nghiêm túc này thực sự làm người ta không thể vui nổi.

“Cái con mẹ nhà mày!”

Tần Sơn nhấc một chân lên đạp.

Trương Hồng thấy vậy cực kỳ khinh bỉ hừ một tiếng, đang định ra tay chặn cú đạp này lại, nhưng…

“Rầm!”

Trương Hồng bị Tần Sơn đạp cho văng ra ngoài, ít nhất phải đến bảy tám mét.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây dại.

Trương Hồng còn chưa kịp đứng dậy, tốc độ của Tần Sơn nhanh đến mức quái dị sáp đến trước mặt gã, chẳng nói hai lời, đặt mông ngồi lên người gã rồi cứ nhè đầu gã mà đấm liên tục.

“Con mẹ nó, ông ghét nhất là cái kiểu người làm màu làm mè như mày!”

“Mẹ kiếp, còn ở trước mặt ông làm bộ làm tịch!”

“Còn nói không muốn chết thì mau tránh ra, con mẹ mày giỏi thì đánh chết tao đi!”

“Xem ông có đánh chết mày không!”

“Bốp bốp bốp…”.

Tần Sơn đấm cho gã sưng vù mặt mũi, đánh gã cao thủ hạng hai này đến mức mẹ gã cũng không nhận ra nổi nữa.

May mắn thay, Lâm Dụ Xương kịp thời nói một câu: “Vừa phải là được”.

Tần Sơn vậy mới chịu đứng dậy, sau đó “Phì!” nhổ một bãi nước bọt.

Anh ta nhổ thẳng lên người Trương Hồng, sau đó chậm rì rì đi về phía chiếc xe Bentley, tiếp tục dựa người vào xe, vẫn là cái bộ dáng cà lơ phất phơ lúc nãy, như thể nãy giờ anh ta chưa từng động tay động chân với người ta vậy.

Ông Ba Tùng nhìn Trương Hồng đánh đến mức mặt sưng như mặt lợn thì bất giác nuốt nước miếng, con mẹ nó từ đâu chui ra cái thằng biến thái này vậy?

Trương Hồng là cao thủ hạng hai, mặc dù chỉ là cấp thấp nhưng cũng vẫn là cao thủ hạng hại, so với cao thủ hạng ba thì vẫn có sự khác biệt rõ ràng.

Đạo Trưởng là cao thủ hạng hai, võ lực có thể coi là xếp hàng đầu ở thủ đô, mà ông ta đánh nhau với Trương Hồng cũng không đến mức như bây giờ, Trương Hồng gần như không hề có cơ hội phản đòn.

Lâm Dụ Xương lại thở dài, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Ông Ba, còn chưa về sao, có một số việc không đơn giản như ông nghĩ, ắt là sau này ông sẽ biết thôi, tôi chặn ông lại cũng là vì muốn tốt cho ông”.

Ông Ba Tùng sa sầm mặt: “Tôi còn được lựa chọn sao?”

...

Nhà họ Diệp, ông Tư nhà họ Diệp Diệp Giả ở trước cửa gặp được một người.

Diệp Giả nhìn thấy người này thì cười vui vẻ vươn tay: “Thật là khách quý, khách quý nha!”

Bạch Vân Bằng cũng vươn tay ra bắt lấy, sau đó tay còn lại đưa một bình Lô Châu Lão Kiếu ra cười nói: “Đây là bình rượu đã cất kỹ nhiều năm, suýt chút nữa là quên mất, may là hôm nay Quế Hương nhắc nhở tôi mới nhớ ra”.

“Đi, chúng ta uống vài ly”.

Diệp Giả mặc dù vẫn đang cười, nhưng lời nói thì không còn hữu hảo như trước nữa: “Bây giờ gia chủ nhà họ Bạch lại đến tìm tôi, e không phải chỉ là để uống rượu đâu nhỉ?”

“Thực sự chỉ là để uống rượu”, Bạch Vân Bằng cười đáp.

Nói xong ông đi thẳng vào nhà của Diệp Giả.

Sau đó, một người đàn ông đầu trọc đi đến bên cạnh Diệp Giả, thì thầm hỏi: “Ông Tư, cái này…”.

Diệp Giả lắc đầu cười khổ: “Thôi bỏ đi, bố người ta đã đến tận cửa rồi, tôi đành đi uống vài ly vậy”.
Bình Luận (0)
Comment