Một Bước Lên Tiên

Chương 303



Bông hoa nhìn thấy La cuồng chết rồi thì trở nên điên cuồng, sau đó xoay người bỏ chạy, vừa chạy miệng còn vừa gào thét: “Chúng mày giết chồng tao rồi, a a a… tao sẽ không tha cho chúng mày đâu!”

Khoảng cách giữa Tần Hoa và Bông hoa có chút xa nên anh ta không thể ngay lập tức đuổi kịp được ả.

"Thôi bỏ đi, không an toàn đâu”.

Bạch Diệc Phi nhìn theo chỉ thấy bóng đêm đen thẫm, thở dài nói.

Lần này cứ tưởng là đã hốt gọn một mẻ bắt hết bọn họ rồi, thật không ngờ vẫn để bọn chúng chạy thoát, sau này nếu muốn bắt lại sẽ càng khó khăn hơn.

Nói gì thì nói đều là do lần này anh đã quá tự tin vào bản thân nên mới khiến mọi chuyện như bây giờ.

Vốn dĩ Hồ Thiên Cẩm là người giỏi về sử dụng độc, võ nghệ cũng không tệ hơn nữa bên cạnh ông ta còn có nhiều người giỏi như vậy, cả đám người đó thực sự rất khó đối phó. Bạn đang đọc truyện tại Tamlinh247.com

Lần này nếu không phải là Tần Hoa đến kịp thời thì sợ là hôm nay anh đã mất mạng tại đây rồi.

Sau lần này Bạch Diệc Phi đã học được bài học nhớ đời, sau này anh sẽ không bao giờ giải quyết sự việc một cách qua loa và tự tin một cách mù quáng như vậy nữa.

Bởi vì, kẻ thù mà sau này anh phải đối mặt sẽ mạnh hơn lần này rất nhiều.

Tần Hoa nhìn sang mấy người còn lại rồi nói: “Theo phân công ban nãy mà tôi nói nhé, chúng tôi đi trước đây”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, Tần Hoa mang theo thi thể La cuồng và Chung Liên rời đi.

...

Thành phố Thiên Bắc, biệt thự cảng Lam Ba.

Khi Lý Tuyết thức dậy, cô cảm thấy toàn thân đều vô cùng thoải mái, cô vươn vai một cái thật dài rồi đi đánh răng rửa mặt.

Đi một vòng khắp khu biệt thư, Lý Tuyết phát hiện ra, trong căn biệt thự to như thế này hoá ra lại chỉ có một mình cô ở.

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Tuyết Nhi, cậu giờ đang ở thành phố Thiên Bắc rồi hả? Nghe mình nói nè, hồi trước ở lớp cấp ba của chúng ta có một bạn tên là Trương Lôi, cậu ấy mới đi du học về đang kêu gọi một buổi họp lớp, cậu có đến không?”, điện thoại vừa mới thông thì Chu Khúc Nhi đã nói một tràng.

“Nhưng mà… mình không còn nhớ gì cả”, Lý Tuyết từ chối theo phản xạ, bây giờ cô vẫn còn thấy sợ hãi khi đến những nơi đông người.

Chu Khúc Nhi cũng biết là Lý Tuyết không còn nhớ gì nữa, nhưng dù sao thì cũng là bạn học cũ với nhau mà: “Đến lúc đó mình sẽ luôn ở cạnh cậu mà, hơn nữa không phải gần đây công ty của chồng cậu cũng đang gặp chút khó khăn hay sao? Vừa đúng lúc Trương Lôi cũng muốn tìm chỗ đầu tư, biết đâu chúng ta có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ, dù gì thì cũng là bạn học cũ với nhau, dễ nói chuyện hơn mà”.

Lý Tuyết suy nghĩ một hồi, lời của Chu Khúc Nhi nói cũng đúng nhưng mà cô bắt buộc phải tham gia sao?

Nói về tò mò thì thực sự cô cũng muốn đi coi sao, nhưng mà cô lại sợ, cô sợ sẽ phải gặp những con người xa lạ kia, cô lo lắng lỡ như cô lại gây rắc rối cho Bạch Diệc Phi thì sao, anh ấy có giận cô hay không?

“Vậy cũng được”, cuối cùng Lý Tuyết cũng đồng ý.

Lý Tuyết đặt điện thoại xuống, sau đó thay quần áo, sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài.

Chỉ là khi cô vừa mới mở cửa bước ra thì gặp ngay Trần Hạo đang đứng bảo vệ ở ngoài cửa.

"Chị dâu, chị định ra ngoài sao?”

Lý Tuyết bị Trần Hạo doạ cho sợ hết hồn, cô không biết tại sao Trần Hạo lại xuất hiện ở cửa nhà mình.

“Cậu… cậu đến tìm anh ấy à?”, Lý Tuyết dè dặt hỏi.

Trần Hạo lắc đầu: “Anh nói em ở nhà trông chừng chị cẩn thận, anh sợ…”

Nghe thấy câu này thì trong lòng Lý Tuyết bỗng nhiên thấy rất khó chịu, cô cũng có sự tự do của mình: “Tôi đi đâu cũng phải được anh ấy cho phép hay sao?”

"Không phải, anh chỉ là lo lắng…”

“Tôi phải ra ngoài, hơn nữa còn có Khúc Nhi đi cùng với tôi”, Lý Tuyết tức giận nói xong câu này thì bước chân đi luôn.

Bình Luận (0)
Comment