Một Bước Lên Tiên

Chương 294



Trên lưng Liễu Vô Cùng đổ mồ một lớp hôi lạnh, khi Hồng Hâm nói chuyện, ánh mắt ả ta toát lên vẻ âm hiểm khiến Liễu Vô Cùng cho rằng Hồng Hâm muốn giết hắn ngay bây giờ.

Nghĩ đến cái chết, Liễu Vô Cùng cực kỳ khủng hoảng, trong cái khó ló cái khôn, gã liền nghĩ ra: “Tôi biết Bạch Diệc Phi còn có một điểm yếu!”

Hồng Hâm đột ngột ngừng lại, cảm thấy có chút hứng thú hỏi: “Ồ, nói nghe xem nào?”

Liễu Vô Cùng nói: "Tôi đang bị thương rồi, cô đưa tôi rời khỏi chỗ này trước, ở đây không tiện để nói chuyện”.

Hồng Hâm đưa Liễu Vô Cùng đi đến một chiếc xe van kín mít đỗ ở ven đường: "Lên đi”.

Liễu Vô Cùng sau khi nhìn thấy chiếc xe này, trong một khoảnh khắc hắn thấy hơi do dự, nhưng lại nghĩ đến Bạch Diệc Phi sẽ đến tìm hắn cho nên hắn cũng không để ý nhiều nữa mà leo thẳng lên xe.

Tuy nhiên, sau khi bước lên xe thì Liễu Vô Cùng bèn thấy cực kỳ hối hận.

Trên xe không chỉ có Hồ Thiên Cẩm, mà còn có La Cuồng, Bông hoa của Linh Nam, đệ nhất đao vương của Linh Nam cùng với hai người khác mà hắn không quen.

Sau khi lên xe thì có người nổ máy lái xe đi.

Hồng Hâm lập tức nói với Hồ Thiên Cẩm: "Thầy, hắn nói hắn biết Bạch Diệc Phi còn có một điểm yếu khác nữa!”

Hồ Thiên Cẩm lập tức nhìn về phía Liễu Vô Cùng, đôi mắt chảy sệ nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói già nua cùng âm thanh có chút khàn khàn: “Điểm yếu gì?”

Liễu Vô Cùng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bạch Diệc Phi còn có một em gái, chỉ cần tìm được em gái của hắnta thì chắc chắn Bạch Diệc Phi sẽ phải chịu chết”.

Ánh mắt của Hồ Thiên Cẩm loé lên: "Được lắm!"

Liễu Vô Cùng thấy vậy thì trong lòng thầm cảm thấy may mắn, trước đó khi hắn điều tra về Bạch Diệc Phi đã mở rộng phạm vi thêm một chút, khi hắn tra ra được Bạch Diệc Phi còn có một em gái thì lúc đó cũng không cảm thấy có ích lợi gì cho nên vẫn không hề nhắc tới việc này, không ngờ đến cuối cùng đây lại là tin tức đáng giá có thể cứu được mạng của hắn.

Tuy nhiên, Liễu Vô Cùng đã vui mừng quá sớm.

Nghe xong, Hồng Hâm lên tiếng hỏi: “Vậy em gái của anh ta đang ở đâu?”

Liễu Vô Cùng hơi ngừng lại: "Hắn ta bảo vệ cô em gái này rất cẩn thận, tôi biết được đại khái vị trí nhưng không biết được vị trí cụ thể”.

"Nói cách khác tức là chúng tôi phải tự đi tìm đúng không?”

Liễu Vô Cùng gật đầu: “Tôi có thể dẫn đường”.

Lời vừa dứt, Hồ Thiên Cẩm thuận miệng nói: "Cậu nói đại khái vị trí trước, người của chúng tôi đông, có thể chia thành nhiều tốp để đi tìm sẽ nhanh hơn”.

Liễu Vô Cùng nghe xong cảm thấy cũng đúng, nên không nghi ngờ gì mà nói ra vị trí đại khái cho ông ta.

Hồ Thiên Cẩm nghe xong, trên khuôn mặt ông ta lộ ra vẻ nham hiểm cười nói: “Tìm được cậu đúng là có ích, chẳng qua là không nghe lời cho lắm mà thôi”.

Ban đầu Liễu Vô Cùng còn chưa kịp đoán ra, sau khi nghe đến câu này thì trong lòng bỗng giật thót, hắn có một dự cảm không lành.

"Ông Hồ, vị trí mà tôi vừa nói chỉ là vị trí đại khái thôi, chứ tôi vẫn còn một suy đoán nữa, có thể tôi sẽ dẫn các ông đi tìm được vị trí chính xác nhanh hơn và tiện hơn”, Liễu Vô Cùng bất giác mở miệng nói.

Hắn đã cảm giác được, hắn đã đoán được là sau khi bọn họ có được thông tin mà bọn họ cần thì sẽ không muốn giữ lại hắn ta nữa, như vậy thứ đang chờ đợi hắn chỉ có cái chết mà thôi.

Vì vậy, hắn lập tức nói ra mình biết một địa điểm cụ thể chẳng qua là để tranh thủ thời gian sau đó tìm cơ hội trốn thoát mà thôi.

Thật đáng tiếc, bọn người Hồ Thiên Cẩm là ai chứ? Làm sao mà không đoán ra được Liễu Vô Cùng đang nghĩ cái gì?

Hồng Hâm cười đong đưa, đúng lúc định ra tay thì Hồ Thiên Cẩm đột nhiên ngăn lại: “Đợi đã, có thể gã vẫn còn giá trị lợi dụng cuối cùng, Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ không ngồi yên đợi đâu”.

Lời vừa dứt thì Hồng Hâm đã hiểu được ý của ông ta: “Đúng là thầy vẫn suy nghĩ chu đáo nhất, tận dụng hết mọi khả năng của vấn đề”.

Lần này Liễu Vô Cùng đã hết giả bộ được nữa rồi: “Ông Hồ, tôi còn rất nhiều giá trị lợi dụng, thật đó!”

"Tôi còn biết bí mật của Bạch Diệc Phi, hơn nữa tôi cũng biết chế tạo độc, tôi biết một số loại độc mới mà các ông chưa từng gặp qua, tôi… tôi… tôi còn có thể ra mặt cho các ông, tôi sẽ là người đứng lên làm đại diện cho các ông”.

Liễu Vô Cùng cố gắng hết sức để nặn ra những giá trị có ích của hắn với hy vọng là bọn họ thấy được hắn ta vẫn có thể lợi dụng được mà tha cho hắn một mạng.

Hồ Thiên Cẩm nheo lại đôi mắt chảy sệ nói: “Cậu nói những thứ này hình như không có tác dụng gì với tôi cả”.

Liễu Vô Cùng ngẩn ra.

Bí mật của Bạch Diệc Phi cũng vô dụng sao?

Hắn có thể nghiên cứu ra loại độc dược mới cũng là vô ích sao?

Đối phương không phải là muốn giết người hay sao? Hắn đứng ra thay mặt cho bọn họ cũng không được sao?

Hồng Hâm nhận thấy được sự nghi ngờ của hắn nên mới tốt bụng giải thích: “Chúng tôi đã biết vị trí của em gái Bạch Diệc Phi rồi, chỉ cần tóm được em gái hắn thì chẳng lẽ còn sợ không bắt được Bạch Diệc Phi hay sao? Không giết được hắn hay sao?”

"Về phần thuốc độc mà anh nói tới, ha… anh không biết người giỏi chế tạo độc nhất chính là thầy của tôi à? Những loại độc kia của anh, anh cho rằng nó rất ghê gớm hay sao? Đưa nó đến trước mặt thầy tôi thì nó chẳng là cái gì cả”.

"Điểm cuối cùng, chúng tôi làm gì thì cũng không cần một người vô dụng đứng ra đại diện cho chúng tôi, như vậy chỉ làm hỏng hình tượng của chúng tôi mà thôi”.

"Ông Hồ, ông Hồ, tôi vẫn luôn rất nghe lời mà, việc gì tôi cũng có thể làm, bưng trà rót nước cũng được, cầu xin ông tha cho tôi con đường sống…”, Liễu Vô Cùng thiếu nước là quỳ xuống để xin ông ta nữa thôi.

Hồ Thiên Cẩm hừ mũi: "Cậu yên tâm, bây giờ thì cậu vẫn được an toàn”.

Liễu Vô Cùng nghe vậy nhưng cũng không thấy nhẹ nhõm hơn mà ngược lại càng cảm thấy sợ hãi và khủng hoảng. Bây giờ vẫn an toàn, vậy tức là sau đó hắn chắc chắn sẽ bị bọn họ giết!

Những người khác cũng không thèm nhìn Liễu Vô Cùng mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, Liễu Vô Cùng chắc chắn là sẽ phải chết.

Liễu Vô Cùng ngồi phịch xuống ghế, cảm nhận sâu sắc sự tuyệt vọng đang thấm vào từng tế bào.

Cảm giác tuyệt vọng khi biết mình chắc chắn sẽ bị giết chết nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể ngồi chờ cái chết đến.

...

Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ, Từ Lãng cũng đang ở trên xe, công nghệ theo dõi hiện đại của Bạch Hổ giúp bọn họ tìm được vị trí của Hồ Thiên Cẩm rất nhanh, trên màn hình cầm tay của Bạch Hổ hiện lên một dấu chấm màu đỏ nhấp nháy.

"Chúng cách chúng ta khoảng 5km, đang hướng về phía…”, Bạch Hổ nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại, trong lòng thầm than một tiếng hỏng bét.

“Đi đâu vậy?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Vẻ mặt Bạch Hổ vô cùng nghiêm trọng sau đó đưa luôn màn hình cho Bạch Diệc Phi xem.

Sau khi nhìn thấy thì sắc mặt Bạch Diệc Phi cũng sa sầm lại: “Mau lên, đuổi theo bọn họ!”

Đây là hướng đi đến nơi mà anh từng sống, cũng là nơi mà em gái của anh đang ở bây giờ!

Bọn chúng muốn đi tìm em gái của anh.

Bạch Hổ cũng biết điều này, do vậy không nói gì thêm mà đạp mạnh chân ga tăng nhanh tốc độ đuổi theo bọn họ.

Từ Lãng thấy vậy liền nhíu mày: "Đừng lo lắng, bọn họ cũng không nhanh được như vậy đâu”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, lúc đó anh đã biết, sau khi mình tiếp nhận vị trí chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều sự cố, cho nên trước khi em gái anh xuất viện thì anh đã sắp xếp ổn thoả rồi.

Vẫn ở làng đấy nhưng địa chỉ đã thay đổi.

Nửa giờ sau, Bạch Hổ đã đuổi kịp chiếc xe van.

Tuy nhiên, chiếc xe van dường như nhận ra xe của bọn họ đi phía sau, bọn chúng không những không tăng tốc độ mà còn lái xe chậm lại sau đó đỗ hẳn lại ở ven đường.

Ở đây đã thuộc ngoại ô của thành phố Thiên Bắc rồi cho nên trên đường hầu như không có xe chạy qua.

Bạch Hổ thấy bọn chúng dừng lại thì cũng dừng xe theo.

Không bao lâu sau, có một người từ trên xe bước xuống, là Liễu Vô Cùng.

Sau khi Liễu Vô Cùng bị đẩy ra khỏi xe, nhìn thấy xe của Bạch Diệc Phi thì lập tức hét lớn: "Bạch Diệc Phi, cứu tôi với!"

Hắn ta đã hết cách rồi cho nên mới cầu cứu Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cũng sẽ giết hắn nhưng mà so với đám người Hồ Thiên Cẩm thì hắn ta thà chết trong tay của Bạch Diệc Phi còn hơn, nói không chừng thái độ nhận lỗi của hắn thành khẩn một chút thì Bạch Diệc Phi sẽ tha cho hắn được sống?

Chính vì vậy, sau khi Liễu Vô Cùng nhìn thấy xe của Bạch Diệc Phi, hắn đã không ngần ngại mà cầu cứu anh.

Tuy nhiên, tiếng kêu cứu này của hắn đã đưa cái chết đến với hắn nhanh hơn.

"Phập!"

Tiếng dao đâm vào người vang lên.

Miệng của Liễu Vô Cùng vẫn đang mở to, nhưng mắt hắn thì lại trợn trừng lên, không thể tin được quay đầu lại nhìn.

Hồng Hâm đang giữ chặt con dao đã lún sâu vào lưng của gã, trên gương mặt cô ả còn mang theo chút vui vẻ.

"Quả nhiên không phải là người biết nghe lời!”

Lời vừa dứt, Hồng Hâm đột ngột rút mạnh dao ra khỏi người Liễu Vô Cùng.

Bình Luận (0)
Comment