Một Bước Lên Tiên

Chương 213



Cô gái đó quay đầu lại, lập tức đổi sang mặt cười, kiểu trở mặt nhanh như này khiến người khác thấy sợ. Cô ta nói: “Vẫn là anh biết điều hơn, vừa nhìn đã biết anh là người tốt”.

Nói xong, không đợi Bạch Diệc Phi lên tiếng, cô ta nói luôn: “Tôi cũng không làm khó anh nữa, anh đưa ra số này là được”, cô gái đó giơ số 2 ra.

Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh đều há hốc mồm ra. Bọn họ tưởng rằng 2 ở đây là hai trăm ngàn, dù sao thì với thân phận của Bạch Diệc Phi cộng với xe mà họ lái cũng dễ nhìn ra, vì vậy tất nhiên hai người tưởng rằng là hai trăm ngàn tệ.

“Cô tham lam quá rồi đấy”, Lưu Hiểu Anh chắp tay vào hông, nói: “Sao cô không đi cướp đi?”

Bạch Diệc Phi cũng chau mày, nói: “Mặc dù chúng tôi đâm vào cô nhưng cô cũng đâu bị nghiêm trọng lắm, như này đúng là nhiều quá”.

“Vẫn còn nhiều ư?”, cô gái đó trừng mắt lên. Mặc dù hai người này ăn mặc bình thường, đến chợ đêm ăn cơm thì cũng thể hiện là người không nhiều tiền lắm nhưng xe này cũng đâu phải xe nát lắm? Lẽ nào lấy hết tiền ra mua xe nên không còn tiền, vì vậy mới ăn mặc bình thường và đến chợ đêm ăn cơm? Càng nghĩ càng thấy có khả năng đó. Nhưng, có thế nào đi nữa thì cũng không đến nỗi không lấy nổi hai ngàn tệ chứ?

“Không đúng! Các người lái xe như này mà chỗ tiền ít ỏi đó cũng không có ư? Vậy còn không biết xấu hổ nói sẽ bồi thường cho tôi?”, cô gái quyết định đòi bằng được.

“Không được! Muốn bồi thường đúng không? Đi, giờ chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, xem rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền?”

Cô gái đó nghe Lưu Hiểu Anh nói là đi bệnh viện nên không muốn nữa. Bởi vì trên thực tế cô ta đến dàn dựng vụ tai nạn, ban nãy xe phanh kịp thời, cô ta chỉ chạm vào xe rồi ngồi bệt trên đất thôi.

“Đi bệnh viện gì chứ, tôi thấy các người không muốn bồi thường thì có”, cô gái đó lớn tiếng quát lên: “Nhìn bộ dạng như này, còn lái xe BMW, cuối cùng thì có tí tiền mà cũng không muốn bỏ ra, đồ kẹt sỉ”.

Lưu Hiểu Anh bực tức nhưng vẫn cười, nói: “Nhìn bộ dạng hiện giờ của cô mà còn đòi nhiều tiền bồi thường như vậy, cô cố ý dàn dựng tai nạn chăng? Tôi bảo đi viện thì cô chuyển chủ đề luôn, không dám đi đúng không? Tôi thấy cô thật sự không bị sao cả”.

Lời nói vừa dứt thì mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao: “Nói cũng có lý đó”.

“Đúng rồi, ban nãy tôi nhìn nhanh quá nên không thấy rõ, lúc thấy thì cô ta đã ngã trên đất rồi”.

“Chắc không phải là dàn dựng đấy chứ?”

“...”

Cô gái kia khi nghe thấy vậy thì sắc mặt khó coi hẳn đi, chớp mắt một cái rồi lập tức biến thành bộ dạng tủi thân, nói: “Tôi không phải kẻ ngốc nhé, ai đời lại chủ động đi đâm vào xe làm gì. Ngộ nhỡ tôi bị đâm tàn phế hoặc đâm chết thì bố mẹ tôi phải làm thế nào? Em trai tôi sẽ phải làm sao?”

“Họ vẫn còn phải sống dựa vào tôi, tôi sẽ không ngu gì mà chủ động đến đâm vào xe đâu, sao các người có thể nói tôi như thế được”, nói xong cô gái liền bật khóc.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì cảm động, còn Lưu Hiểu Anh thì hừ một cái. Cô ta dám chắc người này cố ý dàn dựng vụ tai nạn, vì vậy không hề động lòng vì những lời đó. Còn những người đến hóng chuyện thì lại có thái độ khác.

“Hóa ra cô gái này lại thê thảm như vậy”.

“Haiz, đúng là tội nghiệp mà”.

“Các người mau bồi thường cho người ta đi chứ”.

Bạch Diệc Phi thấy bất lực, đành nói: “Hai trăm ngàn quả thật nhiều quá, hay là chúng tôi cứ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra trước, sau đó tôi sẽ bồi thường cho cô được không?”

“Cái gì?”, cô gái đơ người luôn.

Hai trăm ngàn tệ ư? Những người xung quanh cũng sững người. Cô gái này nói là hai trăm ngàn? Lẽ nào không phải là hai ngàn hay hai mươi ngàn sao?

Lưu Hiểu Anh hừ một tiếng, nói: “Giả bộ làm gì chứ? Ban nãy vẫn còn tham lam lắm mà, đâu có thấy cô kinh ngạc như bây giờ?”

“Cô bị xe đâm nhẹ thế mà đòi hai trăm ngàn, tôi không hiểu sao cô lại dám nói ra con số đó? Cứ nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc sao?”

Bạch Diệc Phi gật đầu, nói: “Đúng vậy! Hai trăm ngàn thì đúng là nhiều quá”.

Hai trăm ngàn tệ có thể làm một cuộc phẫu thuật lớn rồi đó. Cô gái kia cuối cùng cũng phản ứng lại, trong lòng mừng thầm. Không ngờ họ lại nói là hai trăm ngàn tệ, chẳng trách họ không đưa mình. Nhưng nhìn từ mặt khác thì có thể chắc chắn một điều, họ là người có tiền. Nếu không nhiều tiền thì người bình thường đâu thể nghĩ ra con số hai trăm ngàn tệ được?

Nhưng vẻ ngoài cô ta vẫn không thể hiện quá rõ: “Tôi đâu có nói là hai trăm ngàn tệ. Chỗ vết thương nhỏ của tôi cũng đâu đáng chứ”.

“Lẽ nào cô còn muốn hai triệu tệ ư?”, Lưu Hiểu Anh không kìm nổi mà nói lớn: “Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ”.

Cô gái đó nuốt nước bọt, hai triệu ư, cô ta thật sự rất muốn nhưng tình huống hiện giờ, chắc chắn không được rồi. Vì thế chỉ có thể ‘thấy nhiều thì thu tay lại thôi’.

“Tôi nói là hai mươi ngàn tệ”, cô gái nói tiếp: “Tôi đâu phải đến để dàn dựng vụ tai nạn, đòi nhiều thế làm gì?”

Bạch Diệc Phi nghe thấy hai mươi ngàn thì thấy cũng không nhiều lắm nên thản nhiên nói: “Cô đợi chút”.

Anh nhớ là trên xe có tiền dự trù, hình như là một trăm ngàn, vừa may lúc này có thể lấy ra hai mươi ngàn.

Những người xung quanh thấy thế thì ghen tỵ, đâm nhẹ thế mà đã được bồi thường hai mươi ngàn? Không biết bây giờ mình bị đâm một cái thì còn kịp được bồi thường thế không?

Bạch Diệc Phi dùng túi đen bọc tiền lại rồi ném về phía trước mặt cô gái đó, nói: “Hai mươi ngàn đó, cầm lấy rồi đến bệnh viện kiểm tra đi”.

Cô gái đó nhìn túi trước mặt, đôi mắt sắc bén nhìn vào những đồng tiền đỏ bên trong mà toàn thân kích động.

“Cảm ơn, anh đúng là người tốt”, cô gái đó cầm túi tiền, nhanh chóng đứng lên vội chạy đi, thoắt cái đã biến mất khỏi đám đông.

Những người xung quanh nhìn thấy thì nghi ngờ, đôi chân của cô ta chẳng phải chạy tốt sao? Thật sự bị đâm mà thế á?

“Bạch Diệc Phi! Tôi nghi là chúng ta bị lừa rồi”.

Bạch Diệc Phi nhìn Lưu Hiểu Anh rồi cười một tiếng, nói: “Thôi, người ta cũng chạy rồi, hơn nữa số tiền đó cũng không phải nhiều lắm”.

Lưu Hiểu Anh bĩu môi, nói: “Không nhiều ư? Đó là hai mươi ngàn tệ đó. Nhưng cũng phải thôi, đối với anh mà nói thì đúng là không nhiều. Hừm! Kẻ giàu đâu hiểu nỗi khổ của người nghèo chứ”.

“Hay là tôi cũng cho cô hai mươi ngàn nhé?”

Lưu Hiểu Anh lườm Bạch Diệc Phi một cái, nói: “Anh tiết kiệm lại đi, tôi đâu phải đến dàn dựng như họ”.

Nhưng nghĩ lại chuyện ban nãy, Lưu Hiểu Anh thật sự không nuốt được cục tức này, cô ta thông minh sáng suốt cả đời không ngờ bị thất bại bởi lúc này.

Nhưng hai người không biết rằng, trong đám đông có người đã nhắm vào họ.

Chợ đêm là nơi vô cùng hỗn tạp, loại người nào cũng có, vì vậy tiền tài hay gì đó quan trọng thì nhất định không được để lộ ra. Dù sao thì lúc Bạch Diệc Phi đưa tiền cho cô gái kia, mọi người đều nhìn thấy cả rồi. Một vài người có ý đồ xấu tất nhiên đều để ý đến.

Cô gái kia cũng biết rõ điều này nên mới cầm tiền chạy luôn để tránh người khác cướp mất. Nhưng kể cả như vậy thì cô ta vẫn bị người đuổi theo.

Trong một con hẻm tối tăm, cô gái ôm túi tiền trong ngực rồi chạy về phía trước. Cô ta chạy vào trong bóng tối thì đột nhiên dừng bước chân rồi từng bước lùi ra bên ngoài. Cô ta xoay người định chạy tiếp thì mới phát hiện, hai bên đều bị chặn lại.

“Các người… Các người định làm gì? Tiền? Tôi cho các người được chứ?”, cô gái này chỉ có một mình nên không thể đối phó với nhiều tên đàn ông như này được.

Kẻ dẫn đầu nuốt nước bọt, nói: “Thành thật giao tiền ra đây”.

“Đây, tôi đưa cả cho anh đấy”, cô gái đó gật đầu khom người rồi đưa tiền ra.

Một tên đàn em lên trước rồi cướp túi tiền trong tay cô gái đó, nói: “Đại ca”.

“Cầm lấy trước đã”, tên đại ca kia gật đầu, nói tiếp: “Trói cô ta lại cho tao”.

Cô gái đó tưởng rằng đưa tiền là không sao rồi, kết quả vẫn bị trói lại, lúc này cô ta phẫn nộ hét lên: “Sao các người có thể thế được? Tôi đưa tiền cho các người rồi, tôi không còn đồng nào nữa đâu”.

“Trói lại”, tên đại ca đó không quan tâm đến nhiều vậy, vẫn ra lệnh trói cô gái.

Bình Luận (0)
Comment