Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 59

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |

Sau tiết Thanh minh không bao lâu, vụ án của Ngô Bằng đã có phát triển mới. Quan binh đến niêm phong vườn Phương Trì, tất cả người ở trong vườn đều bị đưa đi hỏi cung, có tin đồn rằng không có nữ quỷ báo thù nào cả, chẳng qua cậu Cả nhà họ Ngô bị cô nương nào trong vườn Phương Trì cho vào bẫy mà thôi.

Qua mấy ngày, Lúc Chu Hiển Dĩ đến tiệm cơm Hà Ký chơi, Thu Hân Nhiên không kìm được lòng hiếu kỳ, hỏi cậu một hồi. Chu Hiển Dĩ trầm ngâm một lát, nhích lại gần nhỏ giọng nói:

“Tôi nể tình chúng ta quen biết đã lâu nên mới nói với cô, nhưng cô tuyệt đối không được kể cho người khác đấy!”

Thu Hân Nhiên cũng vội nhích lại gần, cam đoan:

“Tôi nhất định sẽ không nói với người nào khác.”

Chu Hiển Dĩ nghe nàng hứa hẹn như vậy mới cất lời, giọng điệu vô cùng thần bí:

“Cô có biết người nào là chủ của vườn Phương Trì không?”

Thu Hân Nhiên suy nghĩ một thoáng, nhỏ giọng đáp:

“Là Lan Huệ à?”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Chu Hiển Dĩ sững sờ, trố mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhìn lại mình bằng ánh mắt vô tội thì hỏi:

“Vậy cô biết Lan Huệ là ai không?”

“Là Chương Hủy, con gái của Chương Vĩnh – thống lĩnh quân Vũ Lâm lúc trước à?”

Chu Hiển Dĩ ngồi thẳng người, thở phì phò nói:

“Cái gì cô cũng biết hết thế còn hỏi tôi làm chi?”

Hai người cứ trố mắt nhìn nhau một hồi, Chu Hiển Dĩ kìm không được lòng tò mò, nhích lại hỏi tiếp:

“Chuyện này ngay cả trong triều cũng chẳng có mấy người biết. Từ đâu mà cô biết tin này thế?”

Thu Hân Nhiên nhìn cử chỉ của hắn, bật cười híp mắt nói:

“Cơ trời không thể nói.”

Chu Hiển Dĩ nửa tin nửa ngờ, lườm nàng một cái rồi bĩu môi nói tiếp:

“Tiền Chủ bộ chẳng biết làm thế nào tra được lai lịch của Chương Hủy. Hắn tưởng chừng muốn tranh công nịnh bợ Tể tướng một phen, nào ngờ Chương Hủy lại thẳng thắn nói ra thân thế của mình, lại còn ở giữa công đường dâng giấy kêu oan cho nhà họ Chương. Nàng ta còn nói trong tay mình có chứng cứ chứng minh năm đó Chương Vĩnh bị người ta hãm hại đó. Vụ việc Hạ thế tử bị bắt cóc ở Hành cung vào năm đó là bản án lớn, chưa kể nó còn dính líu đến người Đạt Việt nên Đại Lý Tự nào dám che giấu lập tức tấu lên Thánh thượng. Vốn chỉ là vụ án một ả đào mất tích, tự dưng lại kéo sang cả bản án cũ liên quan đến đấu đá giữa các phe phái ở quân Vũ Lâm. Thánh thượng đã lệnh cho Bộ hình và Ngự sử đài hỗ trợ Đại Lý Tự tra án đấy. Cũng vì vụ án này mà mấy ngày rồi tôi chưa về nhà.”

Nói đoạn, hắn thở dài một hơi. Thu Hân Nhiên trầm mặc một lát, lên tiếng nói:

“Hiển Dĩ còn nhớ chuyện xảy ra vào dịp đi săn mùa thu năm đó không. Lúc đó khi nhắc đến vụ án của Chương đại nhân tôi đã từng nói rằng tính tình của cậu cương trực, sau này có thể làm một Thu quan, nói thay tiếng lòng của dân chúng và các vị trung lương.”

Chu Hiển Dĩ cũng nhớ được chuyện năm đó, khẽ cười nói:

“Sao tôi không nhớ chứ. Cũng vì lời của cô ngày hôm đó mà sau này tôi mới muốn làm một Thu quan đấy.”

“Ngày đó cậu cũng đã nói, nếu sau này ra làm quan thì nhất định sẽ không làm tôi thất vọng.”

Chu Hiển Dĩ dường như nghe hiểu hàm ý trong lời nói của nàng, kinh ngạc nhìn sang. Thu Hân Nhiên cười khẽ, nói:

“Đến hôm nay thì dù vụ án này có kết quả ra sao tôi đều tin tưởng Hiển Dĩ sẽ không làm tôi thất vọng.”

Nhìn cô gái dịu dàng, ôn hòa như nước ở trước mặt, trong lòng của Chu Hiển Dĩ dâng trào nhiệt huyết, bàn tay dưới ống tay áo khẽ siết chặt, cười đáp:

“Người trong kinh đồn rằng Hân Nhiên đoán không sai một quẻ, đương nhiên tôi cũng không thể khiến cho cô bị người ta đập bát cơm.”

Vườn Phương Trì bị niêm phong không bao lâu thì tin tức Lan Huệ là Chương Hủy cũng được truyền ra. Nàng ấy lăn lộn ở Trường An mấy năm, tiếp xúc với không ít quan viên quan trọng ở trong triều, trong tay có chứng cứ chứng minh được năm đó Chương Vĩnh bị vu oan là tham ô công quỹ, cấu kết với người Đạt Việt. Tất cả những thứ đó đều do âm mưu đấu đá giữa các bè phái ở trong quân Vũ Lâm, mà đầu xỏ lại chính là Vi Dật – thống lĩnh quân Vũ Lâm đương thời.

Vua Tuyên Đức nghe Đại Lý Tự bẩm báo tình tiết của vụ án xong thì quay sang hỏi Định Bắc Hầu đang đứng ở trong điện:

“Trẫm nghe nói từ sau khi Tu Ngôn trở về kinh có quen biết với nàng ta à?”

Thanh niên trẻ tuổi mặc áo quân đứng thẳng lưng, trầm ngâm một lúc rồi thận trọng bẩm:

“Thưa thật có việc này. Ngẫm lại chuyện nhà họ Chương năm đó cũng có liên quan đến chuyện thần bị bắt cóc ở Hành Cung. Hẳn là sau khi thần trở về kinh, nàng ta tiếp cận thần hòng điều tra chuyện năm đó.”

Mấy năm nay Lan Huệ tiếp xúc với không ít quan viên nên chuyện nàng ta tiếp xúc với Hạ Tu Ngôn nghe cũng không có gì kỳ lạ.

Vua Tuyên Đức lại hỏi:

“Nếu đã như vậy thì con có suy nghĩ gì về vụ án này?”

Hạ Tu Ngôn hạ giọng đáp:

“Thần đóng quân ở phương Bắc nhiều năm nên không tiện phát biểu về sự tình trong triều. Những chuyện tham nhũng bình thường thì không nói nhưng nếu chúng có liên quan đến đám ngoại bang thì thần nhất định phải để tâm.”

Vua Tuyên Đức gật đầu, nói:

“Vậy án này giao cho Đại Lý Tự và Bộ Hình cùng nhau phúc thẩm, phải điều tra cho rõ ngọn ngành chân tướng.”

Sau khi Chương Vĩnh bị định tội, Vi Dật – thống lĩnh quân Vũ Lâm đương thời – chính là do Tể tướng cất nhắc lên. Lúc này vụ án của Chương Vĩnh được phúc thẩm hiển nhiên Vi Dật là kẻ đứng mũi chịu sào. Sau khi bãi triều, có người đồn rằng lúc ra khỏi cung sắc mặt của Tể tướng xám ngoét, bước đi như bay.

Trong triều bỗng mây đen vần vũ, sự cân bằng giữa các đảng phái và thế lực bỗng dưng phát sinh biến hóa khôn lường. Mà hết thảy những chuyện này khơi mào từ lúc nào? Là từ lúc Ngô Bằng bị bắt vào nhà giam hay là từ khi Định Bắc Bắc Hầu trở về kinh?

Thu Hân Nhiên bỗng phát hiện những người xung quanh mình chợt trở nên bận rộn, cơ hồ chỉ có một mình nàng vẫn nhàn nhã như trước. Cuộc sống vẫn bình lặng trôi qua, một ngày nọ Nguyên Chu tranh thủ thời gian rảnh đến thăm nàng. Kể từ lần gặp mặt trước [1], hai người đã lâu không gặp nhau, lúc này Thu Hân Nhiên thấy hai quầng mắt của cậu thâm đen, tâm trạng chán chường tựa như thức trắng mấy đêm không hề chợp mắt.

[1]

“Dạo này Tư Thiên Giám bận vậy à?”

Nguyên Chu lắc đầu:

“Gần đây ở trong triều xảy ra nhiều chuyện, hẳn cô cũng nghe phong thanh rồi chứ. Mấy năm nay Thánh thượng có ý định lập Đông cung. Sư phụ bảo tôi đến nhắc nhở cô một tiếng. Nếu Thánh thượng có đòi cô vào hầu chuyện thì phải tránh chủ đề này ra.”

“Thầy Bạch cảm thấy Thánh thượng sẽ cho đòi tôi vào xem quẻ đoán mệnh sao?”

“Thánh thượng sùng bái xem quẻ đoán ý trời, nhưng dù ngài ấy có bảo cô tính quẻ thì chưa chắc ngài ấy muốn nghe lời trên quẻ bói. Tóm tại dù cô nói cái gì cũng chỉ mang lại phiền phức mà thôi.”

Chuyện liên quan đến việc định ra Đông cung không thể để lộ ra ngoài, Thu Hân Nhiên liếc Nguyên Chu, cảm kích nói:

“Lời này cậu nói với tôi một lần rồi thôi, cũng chớ nói cùng với người khác.”

Nghe vậy Nguyên Chu cười, đáp:

“Tôi hiểu được mà.”

Nhưng rồi nhịn không được, hơi xúc động nói:

“Năm đó ở trong cung, tôi nói những lời này với cô không biết bao nhiêu lần, không nghĩ tới giờ cô lại dùng nó để nhắc nhở tôi.”

“Tôi thấy cậu chính là không nén ở trong lòng được nên mới lén chạy đến đây nói cho tôi nghe.”

Thu Hân Nhiên rót một chén trà cho Nguyên Chu, nói tiếp:

“Sư phụ lẫn sư thúc [2] đều cảm thấy cậu chín chắn, biết quy củ hơn tôi nhưng thật ra cậu cũng là người bốc đồng, trong bụng nghĩ không ít trò vặt nhưng cứ muốn xui tôi đi đầu làm trước còn mình thì ăn theo.”

[2]

Nguyên Chu bật cười, nói:

“Cái này thì cô nói oan cho tôi rồi. Người khác có thúc ngựa cũng không bì kịp cô, tỷ như chuyện liên quan đến Định Bắc Hầu bảy năm trước đó…”

Cậu nói đến đây thì chợt nhận ra mình đã lỡ lời, thấy Thu Hân Nhiên vẫn có vẻ lơ đễnh không để ý thì tò mò hỏi:

“Kỳ thật năm đó tôi đã nghe hết những lời cô nói với sư phụ. Lúc ấy chuyện phải như thế thì không nói, giờ cô thẳng thắn giải thích với Hầu gia, tôi nghĩ khúc mắc giữa hai người sẽ được hóa giải thôi.”

Thu Hân Nhiên lắc đầu:

“Từ thuở niên thiếu y đã vào Trường An, tuy người trong Hoàng cung luôn tỏ vẻ cung kính gọi y là ‘thế tử’ nhưng thật sự thế nào thì trong lòng ai nấy đều hiểu rõ. Vì thế tính tình của y lãnh đạm lại nghĩ nhiều, hơn nữa quãng thời gian ấy đối với y cũng chẳng phải là hồi ức tốt đẹp gì cho cam. Nếu y biết lúc Hoán Châu lâm nguy, Thánh thượng đã có lòng muốn giết y…”

Nguyên Chu giật mình, hỏi:

“Cô sợ y bất mãn với Thánh thượng, sinh lòng phản trắc sao?”

Với tính tình thù dai của Hạ Tu Ngôn thì cũng không phải không có khả năng này. Nghĩ vậy Nguyên Chu có chút lo lắng, hỏi:

“Vậy nếu cô không nói thì ngài ấy không biết được sao?”

“Thánh thượng cũng có một chút tình cảm cậu cháu đối với y, chẳng qua năm đó ngoài lựa chọn diệt trừ y vì không còn biện pháp nào khác. Tôi dám tính một quẻ kia chính là đặt cược vào chút do dự của Thánh thượng đối với y mà thôi.”

Thu Hân Nhiên rủ mắt, nói tiếp:

“Việc này tôi biết một mình là được, miễn cho truyền ra lại phát sinh ra thêm chuyện gì.”

Lời này vừa dứt, hai người ngồi trong phòng im lặng hồi lâu. Thường ngày Thu Hân Nhiên là một người vô tâm vô tư nhưng lúc này lại có phần trầm tĩnh khác hẳn năm xưa. Nguyên Chu nhìn nàng với ánh mắt kỳ quặc, hỏi:

“Ngay cả mấy lời này cô cũng dám nói ra miệng, ấy vậy còn nhắc nhở tôi không nên nghị luận về chuyện lập Đông cung.”

Đúng là nghị luận về Thánh thượng mang tội lớn hơn nghị luận về chuyện lập Đông cung. Thu Hân Nhiên bật cười, nói:

“Vậy cậu kể cho tôi nghe chuyện định ra Đông cung đi, để cậu khỏi phân bì sao chỉ có tôi được nói còn không cho cậu nói.”

“Đông cung ấy à… khá là phức tạp đấy.”

Nguyên Chu chau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Cô đoán xem sẽ là ai?”

“Nếu xem xuất thân thì tôi nghĩ Tam hoàng tử và Lục hoàng tử là người có tư cách nhất. Nhưng tôi e rằng trong triều không ít người ủng hộ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đâu.”

Nguyên Chu gật gù xem như đồng ý với suy luận của nàng, tiếp lời:

“Từ sau khi Định Bắc Hầu trở về, tôi xem Thánh thượng sủng ái ngài ấy lắm, dường như còn hơn cả Tể tướng nữa. Tôi thấy ngài ấy có thể chèn ép được thế lực bên ngoại của Thục phi.”

Hai bên kìm hãm nhau chính là tính toán của bậc Đế vương, dù người nào thì cũng chỉ là quân cờ ở trong đó mà thôi. Thu Hân Nhiên nhìn ra hướng chính Đông, ngắm nhìn Hoàng cung, thấp giọng cảm thán:

“Tể tướng cũng không phải là kẻ đứng yên để mặc cho người bày bố. Lão ta sẽ nhanh chóng hành động thôi.”

Sau khi Nguyên Chu đi rồi, Thu Hân Nhiên luôn cảm thấy bất an, đến gần trưa nàng đón một chiếc xe đi đến vườn Phương Trì. Mới mấy này trước nơi đây vẫn còn là một đệ trạch thanh nhã với tiếng đàn ca rộn ràng, ấy vậy bây giờ trên cửa đã bị dán giấy niêm phong. Mỗi người đi qua nơi này đều tò mò ngó vào trong một lượt, tựa như muốn nhìn xuyên qua bức tường gạch trắng kia nhìn rõ bí mật ở đằng sau.

Thu Hân Nhiên xuống xe nhìn thấy một người mặc trang phục màu đỏ đang đứng ở cửa, thoạt nhìn trông khá quen mắt. Nàng đang nghĩ ngợi thì người đó quay đầu lại, chau mày nhớ lại xem đã gặp nàng ở đâu. Thu Hân Nhiên thấy người nọ đi đến gần, nhìn nàng một lượt rồi nói:

“Hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó rồi phải không?”

Tính tình của người này trái ngược hoàn toàn với Cao Dương, Thu Hân Nhiên cảm thấy buồn cười, tốt bụng đáp:

“Đúng thế, cách đây không lâu tôi đã từng gặp cô nương ở trước biệt thự của Định Bắc Hầu.”

Nghe vậy Cao Nguyệt nhớ ra lần trước nàng ta vung roi đánh người thì suýt nữa quất trúng một đạo cô. Lúc đó nàng ta bị anh trai phạt đóng cửa hối lỗi, tới tận hôm nay mới được thả ra. Nghĩ đến chuyện này, nàng ta hậm hực nói:

“Thật xấu hổ quá, lần trước tôi không phải định đánh cô…”

Thu Hân Nhiên không ngờ nàng ta lại chủ động xin lỗi, có vẻ cũng không phải là một cô gái xấu tính, ấn tượng của nàng đối với nàng ta tốt hơn một chút.

“Vì sao Cao cô nương lại đứng ở đây một mình thế?”

Nghe nàng hỏi, sắc mặt của Cao Nguyệt có vẻ không tự nhiên, đáp lại:

“Đây là lần đầu tôi đến Trường An, ấy lại phải ở nhà đóng cửa hối lỗi trong thời gian dài nên hôm nay ra ngoài đi dạo một vòng.”

Thu Hân Nhiên nhìn bức hoành phi ghi ba chữ “Vườn Phương Trì” ở đằng sau thì hiểu ra, nói:

“Một roi ngày đó của Cao cô nương hẳn là muốn đánh Lan Huệ cô nương à?”

Cao Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, thẹn quá hóa giận, nói:

“Ngươi!”

“Nếu cô nương không chê thì tôi tính một quẻ cho cô nương nhé.”



Sau khi ngồi xuống bên cạnh cửa trên lầu hai của quán trà ở đối diện vườn Phương Trì, Cao Nguyệt vẫn không hiểu tại sao mình bỗng dưng mơ màng đi theo cô gái trước mặt đến đây. Cô gái ngồi đối diện lấy ba đồng tiền từ trong tay áo để lên bàn rồi ra hiệu cho nàng:

“Cô nương muốn hỏi điều chi?”

Cao Nguyệt nhìn chằm chằm ba đồng tiền đang nằm ở trên bàn trà, trong lòng hơi xoắn xuýt vô thức cắn móng tay, nửa tin nửa ngờ hỏi:

“Cô tính có chuẩn không?”

Thu Hân Nhiên ngẫm nghĩ, thành thật nói:

“Tôi tự tính cho mình thì không đúng lắm, nhưng tính quẻ giúp người khác thì khá chuẩn xác.”

Cao Nguyệt chưa từng thấy ai xem bói lại tự tin như thế, nhưng cuối cùng vẫn nói:

“Vậy cô … tính thử xem cô ả kia có bình an trở về hay không.”

Thu Hân Nhiên biết rõ là ai nhưng vẫn giả ngu, hỏi:

“Cô ả kia là người nào?”

Cô gái mặc áo đỏ nén giận, lườm nàng một cái rồi mới thấp giọng đáp:

“Là Lan Huệ! Được chưa?”

Thu Hân Nhiên hé miệng cười, ân cần giải thích:

“Xin cô nương thứ lỗi, lúc tính quẻ cần phải thành tâm. Cô nương phải nói rõ tâm nguyện của mình thì tôi mới có thể tính chuẩn xác được.”

Cao Nguyệt bĩu môi, chẳng biết nàng ta có tin hay không. Cô gái ngồi đối diện tung đồng xu lên bàn và liên tục bấm đốt ngón tay. Cao Nguyệt buồn chán nhìn xung quanh một vòng. Ngay lúc đó ánh mắt của nàng ta chợt nhìn đến một gã mặc áo choàng đen trùm kín đầu.

Giữa ngày xuân ấm áp vậy mà hắn lại ăn mặc che chắn kín mít, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt với bộ ria mép nổi bật, phía sau còn có hai tên tuỳ tùng đi theo. Cao Nguyệt nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, mãi đến khi tên tuỳ tùng đi cuối cùng nhìn sang mới vội vàng cúi đầu xuống, mắt chỉ nhìn vào chén trà ở trên bàn.

Thấy cử chỉ khác thưởng của Cao Nguyệt, Thu Hân Nhiên định ngoảnh lại nhìn thì nàng ta níu tay của nàng, nói:

“Chớ quay đầu lại.”

Cao Nguyệt nhỏ giọng cảnh cáo rồi liếc mắt nhìn ba người mặc áo choàng đen đi đang đi lên lầu. Tên ria mép bước vào trong một căn phòng đặt riêng, một tên tùy tùng đi theo sát phía sau, tên còn lại thì đứng nhìn quanh bốn phía rồi ngồi xuống một chiếc bàn trà ở đối diện cửa phòng.

“Ba gã đó là người Đạt Việt.”

Cao Nguyệt nhỏ giọng giải thích:

“Gã mang mũ trùm có ria mép vừa vào phòng chính là Á Thuật – một trong những mưu sĩ của Tề Khắc Đan.”

“Cô không nhìn lầm chứ?”

Cô gái áo đỏ nghiến răng đáp:

“Dù hắn hóa thành tro thì tôi vẫn nhận ra!”

– Hết chương 59 –
Bình Luận (0)
Comment