Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 57

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |

Thu Hân Nhiên rảo bước đến viện Phẩm Đông. Sau đó nàng sốt ruột chuyển từ bước nhanh sang chạy vội.

Lúc này đã cuối giờ Tuất đầu giờ Hợi [1], buổi tiệc sắp tàn. Vốn đây là yến ẩm tự phát nên chẳng có quy củ gì, phần lớn khách đến dự tiệc lục tục ra về. Tiếng đàn hát ở trong vườn vẫn vang lên không dứt, những người còn ở lại uống rượu đoán chừng tối nay sẽ nghỉ luôn ở nơi này.

[1]

Tâm tình của Thu Hân Nhiên rối bời, trong đầu chỉ toàn là đoạn đối thoại giữa Hạ Tu Ngôn và Lý Hàm Như. Có rất nhiều chuyện nàng không hiểu, cũng có nhiều chuyện không hợp lý. Nhưng nàng chẳng có thời gian để suy nghĩ cân nhắc chúng, nàng chỉ biết nếu mình đến chậm thì đêm nay Mai Tước có thể phải chết ở nơi này.

Lúc này mấy hộ vệ trước viện Phẩm Đông của Mai Tước có vẻ khá lơ là. May nhờ lần trước đã đến một lần nên nàng không tốn quá nhiều thời gian. Nàng tránh tai mắt của các hộ vệ, leo tường vào. Vừa đi vào trong, nàng thấy lầu nhỏ bên cạnh hồ nước có ánh nến leo lét, trong đó dường như có tiếng của một cô gái đang giãy giụa. Thu Hân Nhiên hoảng hốt, rón rén đến nằm sấp bên cửa sổ, lặng lẽ hé cánh cửa ra nhìn vào bên trong.

Trong phòng có một nam một nữ, chính là Ngô Bằng và Mai Tước. Hai người đang giằng co trên mặt đất. Mai Tước cầm một cây đao ngắn, áo quần xộc xệch. Ngô Bằng thì tóc tai bù xù, hai mắt đỏ ngầu, đang ngồi trên người của Mai Tước, hai tay của hắn đè cổ tay của nàng. Ngô Bằng có vẻ không còn tỉnh táo, chắc đã ngấm Dung Lê Hương.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Mai Tước ra sức giãy giụa nhưng sức của nàng làm sao có thể địch lại Ngô Bằng. Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Ngô Bằng đoạt được cây dao ngắn trên tay của nàng và ném nó đi.

Sau đó Ngô Bằng tát mấy cái thật mạnh vào mặt của cô gái đang nằm ở dưới người. Mai Tước bị hắn tát đến choáng váng ngất đi không còn chống cự. Ngô Bằng thấy nàng nằm yên không nhúc nhích thì lảo đảo đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm chửi tục rồi khiêng nàng ném lên giường.

Trong lòng của Thu Hân Nhiên tựa như lửa thiêu, không kịp suy nghĩ cân nhắc gì đứng ngoài cửa sổ hô lớn:

“Ngô Bằng!”

Gã đàn ông đứng bên giường dừng động tác. Hắn vừa vật lột một hồi nên cũng đang hoa mắt chóng mặt, khẽ lắc đầu hoài nghi mình sinh ra ảo giác do dự quay đầu lại. Đúng lúc này hắn thấy cửa sổ khép hờ lộ ra một khe hở, ở nơi đó có một con mắt đen kịt đang nhìn hắn chằm chằm.

Trong màn đêm u tối chợt nhìn thấy cảnh này khiến gã đàn ông đứng bên giường hoảng hốt lùi lại mấy bước, cúi đầu dụi mắt mấy cái. Thu Hân Nhiên chợt lóe ra một ý nghĩ, lập tức xõa tóc ra che gần hết cả khuôn mặt. Ngô Bằng vốn đã uống Dung Lê Hương nên thần trí đã không còn tỉnh táo. Hắn thấy kẻ đứng ở bên ngoài giống như nữ quỷ giơ tay đẩy cửa sổ ra bò vào thì kinh hãi ngã nhào xuống giường, miệng không ngừng la hét.

Ngay lúc này, một cơn gió đêm từ đâu thổi đến, ngọn nến trong phòng chợt vụt tắt, cả căn phòng tối đen như mực. Thu Hân Nhiên sợ mấy tên hộ vệ ở ngoài nghe thấy, cuống quýt bò vào phòng đóng cửa sổ lại.

Gã đàn ông đang nằm co quắp trên giường trốn vào trong góc, run giọng hỏi:

“Ngươi…Ngươi là ai?”

Thu Hân Nhiên khẽ đè thanh quản, giả giọng thều thào ai oán nói:

“Ngô lang… chàng không nhớ thiếp ư?” 

Nàng châm một ngọn nến, đi đến bên giường thừa dịp hắn không chú ý thì đưa ngọn nến ra trước mặt.

Ngô Bằng tái mặt, đang định hét lên gọi người vào thì Thu Hân Nhiên đã vọt đến trước mặt của hắn, mái tóc đen xõa tung, đôi mắt sâu thẳm nhìn hắn đăm đăm, từ từ duỗi tay ra và nói với giọng đầy u oán: 

“Thiếp là người chàng đã giết đấy…”

Giọng điệu của nàng khiến người ta sởn cả gai ốc. Ban đêm dù ai thấy cảnh này cũng sẽ bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh.

Nói chưa dứt lời ống tay áo của nàng vung lên dập tắt ánh nến le lói trước mặt. Gã đàn ông trên giường chợt thấy hai mắt tối sầm, kinh hãi trắng mắt ngã ầm trên giường ngất lịm.

Thu Hân Nhiên vô cùng kinh ngạc. Tên này vừa mới hung ác đánh người, bây giờ gặp quỷ thì run lẩy bẩy, tâm thần hoảng sợ, có thể thấy thường ngày hắn đã làm không ít chuyện trái lương tâm. Nàng không nghĩ mình lại dễ dàng thành công như thế, nhíu mày ném cây nến đi, tranh thủ thời gian đỡ cô gái đang nằm trên giường đứng lên.

Mai Tước vẫn đang hôn mê. Ở trong phòng mùi hoa lê nồng nặc. Đây là lần thứ hai nàng ngửi được mùi này. Lần đầu tiên khi ngửi được nó nàng thấy đầu óc choáng váng mơ màng, còn lần này lại chỉ thấy chán ghét đến buồn nôn. Vừa nghĩ đến Ngô Bằng chính là kẻ đã bỏ Dung Lê Hương trong rượu của Hạ Tu Ngôn, Thu Hân Nhiên đá một cước thật mạnh vào người của hắn tựa như trút giận sau đó mới lặng lẽ đẩy cửa dìu Mai Tước đi ra ngoài.

Nàng đi không lâu thì trên mái hiên bên ngoài có một người đàn ông mặc đồ đen nhảy xuống. Người đó mang một chiếc mặt nạ bằng bạc, lặng lẽ nhảy vào phòng nhìn gã đàn ông nằm ngất xỉu trên giường. Người đàn ông đeo mặt nạ tựa như nhớ lại cô gái vừa đóng giả quỷ ở trong phòng, cười khẽ một tiếng rồi nhanh chóng xử lý dấu vết nàng để lại.

Gã đàn ông nằm trên giường hừ nhẹ một tiếng, có vẻ như sắp tỉnh lại. Người đeo mặt nạ bạc quay lại, lấy một ít phấn mê ở bên hông ra phất lên mặt của gã đang nằm trên giường, sau đó gã ta im bặt, hoàn toàn mất đi ý thức.

Thu Hân Nhiên dìu Mai Tước đi được một đoạn thì mệt thở hồng hộc. May thay Mai Tước dần tỉnh lại, thấy mình đang nằm nhoài trên lưng một người lạ thì lập tức giãy giụa. Vừa vặn lúc này Thu Hân Nhiên đã cạn kiệt sức nên buông lỏng tay khiến Mai Tước ngã xuống bụi cây sau vườn. Mai Tước lồm cồm bò dậy, nhìn nàng với ánh mắt đầy cảnh giác. Một hồi Mai Tước mới nhớ ra mình hình như đã gặp Thu Hân Nhiên ở đâu đó:

“Cô có phải là đạo trưởng hôm đó đứng ở trước cổng biệt thự của Định Bắc Hầu không?”

Thu Hân Nhiên cũng trốn vào bụi cây, không rảnh nói chuyện úp mở, hỏi thẳng:

“Cô có biết đường đi đến cổng sau không?”

Mai Tước tựa như không nghe câu hỏi của nàng, chỉ hỏi:

“Là Hầu gia phái cô tới à? Ngô Bằng sao rồi?”

Thu Hân Nhiên nghĩ một thoáng, cuối cùng trả lời câu hỏi của nàng:

“Ngô Bằng đã chết rồi. Tôi đến đưa cô ra ngoài.”

Nghe vậy ánh mắt của Mai Tước sáng ngời, nhưng lại thất vọng rũ mắt, lạnh lùng nói:

“Cô lừa tôi! Ngô Bằng vẫn chưa chết.”

Thu Hân Nhiên thở dài, nói:

“Cũng không tệ. Hắn đúng là không chết. Nhưng dẫu đêm nay cô chết tại nơi này thì hắn cũng không chết, ngược lại sẽ càng sống tốt hơn.”

Ánh mắt của Mai Tước buồn bã, nhưng vẫn ngẩng đầu cắn răng nói:

“Dù thế tôi vẫn muốn thử một lần!”

“Cô đã thử rồi, cũng không thành công.”

Đêm nay Thu Hân Nhiên phải mạo hiểm một phen mới cứu được Mai Tước ra, vì vậy khi nghe nàng ấy lại muốn đi tìm đường chết thì ngữ khí lạnh lùng, hỏi:

“Cô muốn báo thù cho Dư Âm sao?”

Mai Tước không ngờ nàng lại biết Dư Âm, ánh mắt vừa ngạc nhiên lại tràn đầy nghi ngờ nhìn nàng:

“Rốt cuộc cô là ai?”

Thu Hân Nhiên lạnh lùng cười nói:

“Cô đã là đệ tử của Dư Âm vậy mà tính lấy mạng để báo đáp ông ấy sao?”

“Cô thì biết cái gì. Nếu bỏ lỡ đêm nay thì sau này tôi không còn cơ hội nữa.”

Mai Tước quay mặt đi, cắn môi nói:

“Huống chi đêm nay tôi ám sát thất bại, dù đi cùng cô thì cũng sẽ chết.”

“Tôi đã có thể cứu cô một lần thì cũng có thể cứu cô lần thứ hai.” 

Thu Hân Nhiên lạnh lùng nhìn Mai Tước, nói:

“Chẳng phải cô muốn báo ân cứu mạng cho Dư Âm sao? Cô cũng nợ tôi một cái mạng, vậy cô trả nợ cho tôi đi rồi đi chết.”

Đêm xuân oi bức, trong bụi cỏ non ven bờ thỉnh thoảng vang lên những tiếng ếch kêu. Hộ vệ giữ cửa dường như nghe được một vài tiếng động ở trong đêm an tĩnh. Hắn ngoảnh lại nhìn căn lầu nhỏ bên cạnh hồ nước và cây cỏ tươi tốt ở sau lưng chỉ thấy một nhành thường xuân đung đưa trong gió ở trên bức tường trắng ở xa xa.

Hắn quay đầu đi, khoanh tay dựa lưng vào tường, buồn chán ngẩng đầu đếm sao trên bầu trời. 

Cô gái ngồi dưới bức tường trắng mọc đầy thường xuân nhăn mặt xoa cánh tay vừa bị ngã đau nhức. Thấy vậy, Mai Tước hơi nghi ngờ cô gái ở trước mắt có phải là người do Định Bắc Hầu phái đến cứu mình hay không, dù sao thoạt nhìn nàng ấy chẳng giống người có võ nghệ xuất thân từ phủ Hầu.

Thu Hân Nhiên đứng lên, đưa tay ra hiệu cho Mai Tước đi trước dẫn đường. Mai Tước khẽ mấp máy môi, rón rén dẫn Thu Hân Nhiên đi tới cửa sau ở phía Bắc.

Tiệc trong vườn đã tan, phần lớn những người dự định qua đêm ở đây vẫn còn ngồi uống rượu ở phía Đông, những người không ở lại thì ra về theo cửa chính nên khu phía Bắc vô cùng yên tĩnh.

Hai người men theo đường mòn đi đến cửa sau ở phía Bắc một cách thuận lợi. Nhưng khi đến gần cánh cửa lại nghe ở bên ngoài có tiếng người nói chuyện. Thu Hân Nhiên lén đẩy cánh cửa ra nhìn qua khe hở xem xét tình hình ở bên ngoài. Phía ngoài là một con ngõ nhỏ, trong ngõ có một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn ở đó. Một vài bóng người đang đứng bên cạnh xe, trong đó có một người là Lý Hàm Như vừa ở trong đình nghỉ mát trước viện Phẩm Đông.

Trên mặt của Lý Hàm Như có vết thương nên ra về từ cửa sau, Thu Hân Nhiên không ngờ bọn họ lại trùng hợp gặp mặt như thế. Nếu Lý Hàm Như thấy Mai Tước hẳn sẽ to chuyện, nghĩ vậy trong lòng của Thu Hân Nhiên tràn ngập lo lắng. Cô gái đang đứng cạnh Lý Hàm Như vừa vặn quay người lại, ánh mắt vô tình lướt qua chỗ nàng đang đứng. Thu Hân Nhiên nhận ra người đó là Hàn Lệnh, đối phương nhìn thấy nàng cũng sững sờ không thôi.

Thu Hân Nhiên không ngờ sẽ bị Hàn Lệnh trông thấy, trái tim thắt lại, nhưng chuyện đã đến nước này cũng khó mà cứu vãn. Nàng giả vờ bình tĩnh, dứt khoát đi đến cửa sau, chắp tay trước ngực tựa như khẩn cầu Hàn Lệnh đang đứng trong ngõ, thoạt nhìn dáng vẻ của Thu Hân Nhiên có chút đáng thương. 

Hàn Lệnh cảm thấy kỳ quái, thấy điệu bộ của nàng như thế thì suýt nữa bật cười thành tiếng. Lý Hàm Như thấy vẻ mặt của Hàn Lệnh, vừa định quay đầu nhìn sau lưng theo bản năng. Thấy vậy, trái tim của Thu Hân Nhiên tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay lúc này Hàn Lệnh bỗng lớn tiếng gọi:

“Công chúa!”

Lý Hàm Như giật nảy mình, lườm mắt trách cứ:

“Cô làm gì thế?”

Hàn Lệnh có vẻ khẩn trương, ấp a ấp úng nói:

“Tôi… Tôi thấy… một chiếc xe ngựa… không biết đó có phải xe đến đón ngài hay không?”

Nghe nàng nói vậy, Lý Hàm Như nhìn theo hướng tay của nàng chỉ. Thu Hân Nhiên thừa cơ dẫn cô gái ở sau lưng chạy từ bên trong ra khỏi cửa. Nàng nghe giọng cô gái đang đứng ở trong ngõ nhỏ dịu dàng nói xin lỗi: 

“Xin lỗi, tôi nhìn nhầm. Hình như anh tôi vẫn chưa ra, tôi đứng chờ với công chúa một lát nữa nhé.”

Lý Hàm Như cảm thấy con gái của Hàn Thượng thư thật là sợ bóng sợ gió. Hàn Lệnh ngẩng đầu nhìn đầu ngõ đối diện thấy một mảnh góc áo biến mất sau ngã rẽ.

Thu Hân Nhiên dẫn Mai Tước chạy một mạch đến đường cái không một bóng người, mãi cho đến khi hai người cách vườn Phương Trì một đoạn khá xa mới thả chậm bước chân, suy nghĩ đến bước tiếp theo nên làm gì.

Nên giấu nàng ấy ở đâu? Ở tiệm cơm Hà Ký chắc chắn không ổn, trên lầu nhiều thêm một người, khách khứa đến ăn uống lại đông như thế, sớm muộn gì cũng lộ ra tiếng gió. Cũng không thể nhờ Nguyên Chu hay Chu Hiển Dĩ, bằng không họ sẽ bị liên lụy vào…

Dường như Mai Tước nhìn ra được lo lắng của nàng, lạnh lùng nói:

“Cô không cần nhọc lòng lo lắng cho tôi, sắp tới nên làm thế nào tôi sẽ tự nghĩ cách.”

Thu Hân Nhiên thấy buồn cười, nhìn nàng an ủi:

“Cô đừng lo lắng. Tôi sẽ không bỏ mặc cô.”

Giọng điệu này của nàng giống như đang dỗ dành con nít, vẻ mặt của Mai Tước cứng đờ, hừ một tiếng:

“Ai nói tôi cần cô quan tâm chứ?”

Thu Hân Nhiên cũng không cãi nhau với nàng, nói;

“Nói cho tôi biết chuyện về Dư Âm đi. Ông ấy qua đời thế nào? Tại sao cô lại vào vườn Phương Trì?”

Nhắc đến chuyện này, Mai Tước cảnh giác nhìn sang, hỏi:

“Rốt cuộc cô là người nào?”

“Tôi là người quen cũ của sư phụ cô. Năm đó ông ấy nghe cô hát bài “Dương Liễu Từ” ở lầu Túy Xuân nên mới bỏ tiền chuộc cô từ tay bọn môi giới. Sau khi ông ấy rời khỏi Trường An thì tôi không còn tin tức của ông ấy nữa.”

Thấy nàng nói rõ ràng rành mạch như thế, lòng nghi ngờ của Mai Tước đối với nàng có phần phai nhạt, hỏi:

“Hôm nay cô cứu tôi bởi vì sư phụ của tôi sao?”

Thu Hân Nhiên gật đầu, sắc mặt của Mai Tước dễ nhìn hơn một chút. Mai Tước suy nghĩ một thoáng, thấp giọng nói:

“Sau khi sư phụ dẫn tôi rời khỏi Trường An không lâu, Ngô Bằng đã sai người đuổi theo phế đi hai tay của ông. Người ở trong gánh hát niệm tình cũ nên không đuổi hai thầy trò chúng tôi đi. Từ đó chúng tôi ở trong gánh hát làm chân sai vặt kiếm miếng ăn qua ngày. Khi đó tôi còn nhỏ nên mấy năm đó rất vất vả, sư phụ cũng không muốn bỏ rơi tôi, ông còn dạy cho tôi hát khúc, đánh đàn. Nhưng vì mấy năm lao lực nên ông ấy đã đổ bệnh, cả ngày ho khan, tối đến ngủ không ngon giấc, kéo dài như thế sáu năm thì qua đời.”

Mai Tước cắn môi, khẽ nói: 

“Nếu ông ấy không gặp tôi cũng sẽ không thành như vậy.”

Thu Hân Nhiên nhất thời không biết nên an ủi nàng ấy thế nào. Cô gái ở trước mắt này có số mệnh quá long đong, nếu tính toán cho đúng thì Dư Âm đắc tội với Ngô Bằng chính là do nàng mà ra.

“Vậy sao cô lại vào vườn Phương Trì?”

“Lan nương vô tình nghe tôi hát khúc cho khách ở gánh hát, nàng ấy hỏi tôi có muốn đến vườn Phương Trì hay không. Lúc đầu sư phụ không chịu cho tôi đi, nhưng sau khi Lan nương nói chuyện với ông ấy một buổi chiều thì ông ấy lại đổi ý.”

“Lan nương?”

Thu Hân Nhiên chau mày hỏi:

“Hai người họ đã nói gì vậy?”

“Tôi cũng không biết. Sư phụ không kể cho tôi nghe.”

Mai Tước lắc đầu:

“Ông ấy chỉ nói sau này Lan nương sẽ chăm sóc tôi, còn dặn tôi chớ tìm Ngô Bằng báo thù.”

“Vậy tại sao đêm nay cô còn muốn ám sát Ngô Bằng?”

“Nếu không có cơ hội tôi sẽ từ bỏ.”

Mai Tước cắn răng nói:

“Nhưng bây giờ cơ hội đang ở trước mắt, nếu tôi bỏ qua nó, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho chính mình.”

Thu Hân Nhiên lẳng lặng nhìn nàng một hồi mới nói:

“Nếu tối nay thành công, sau này cô tính thế nào?”

Mai Tước cười tự giễu, nói: 

“Dù tối nay có thành công hay không thì tôi cũng không có ngày sau.”

Thu Hân Nhiên không biết phải khuyên nàng thế nào, hai người đứng ở trên vệ đường trầm mặc rất lâu. Cuối cùng, nàng lên tiếng:

“Cô vẫn còn trẻ, ngày sau vẫn còn rất dài…”

Lời vừa nói được một nửa thì nàng không nói tiếp được nữa. Nàng không phải là người xuất gia không vướng bận hồng trần, ngay cả chính nàng vẫn còn nhiều điều không thể lý giải đối với cuộc sống này vậy thì nàng lấy tư cách gì để khuyên người ta buông bỏ thù hận ở trong lòng đây (?)

– Hết chương 56 –Lúc hai người đang trầm mặc, bỗng một loạt tiếng vó ngựa vang lên ở sau lưng. Một chiếc xe ngựa chạy đến rồi từ từ dừng lại ở trước mặt của hai người. Thu Hân Nhiên giật mình, bước lên đứng ngăn trước mặt của Mai Tước theo bản năng. Người ngồi trong buồng xe vén rèm lên, người đó là người mà nàng vô cùng quen thuộc.

Hạ Tu Ngôn ngồi trong buồng xe nhìn xuống nàng, cất lời ân cần hỏi thăm:

“Đi dạo phố giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này, đạo trưởng thật là phong nhã!”

Thu Hân Nhiên không đoán được hàm ý trong lời của y nên chẳng biết tiếp lời thế nào. Hạ Tu Ngôn liếc cô gái đứng ở sau lưng nàng. Lúc này dáng vẻ của Mai Tước vô cùng thê thảm, hai má sưng vù, tóc tai rối tung, trang phục xộc xệch có chỗ còn bị xé rách. Thấy ánh mắt của y nhìn sang, Mai Tước bối rối và khó chịu quay đầu sang hướng khác. Y lên tiếng hỏi:

“Xin hỏi cô nương có muốn đến nhà tôi chỉnh trang lại một chút hay không?”

Mai Tước ngẩn người, do dự nhìn Thu Hân Nhiên như đang hỏi dò ý kiến của nàng. Thu Hân Nhiên cũng không ngờ được y sẽ đề nghị như thế, qua một lúc mới gật đầu ra hiệu với Mai Tước.

Mai Tước mấp máy môi cảm tạ, nhún gối hành lễ với Hạ Tu Ngôn rồi đi đến gần xe ngựa. Người đang điều khiển xe ngựa chẳng ai khác chính là người mà Thu Hân Nhiên đã gặp ở biệt thự của Hạ Tu Ngôn – Triệu Nhung. Sau khi Hạ Tu Ngôn nhảy xuống xe thì anh ta cũng nhảy xuống theo. Anh ta nhanh nhẹn tháo một trong ba con ngựa đang kéo xe, đeo yên ngựa vào trên lưng của nó rồi dắt sang cho Hạ Tu Ngôn. Nhìn thấy cảnh này, Thu Hân Nhiên chẳng hiểu trăng sao gì.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Thanh niên đang dắt ngựa nhìn nàng, nói:

“Đạo trưởng có muốn tôi đưa về bằng ngựa không?”

Thu Hân Nhiên chớp chớp mắt, cuối cùng hiểu ý của y là gì, giật mình vội từ chối:

“Tôi nào dám làm phiền Hầu gia. Tôi có thể tự mình đi về được ạ.”

Thanh niên giẫm lên bàn đạp tung người nhảy lên ngựa. Y ngồi ở trên cao nhìn xuống, đưa tay ra và nói:

“Tuần tra đêm ở Trường An rất nghiêm ngặt, nếu lỡ như đạo trưởng xảy ra chuyện gì thì sáng mai người đầu tiên phủ Kinh Triệu tìm là tôi.”

Phủi phui cái mồm của anh! Nửa đêm nửa hôm lại nhắc đến chuyện xui xẻo chi vậy.

Thu Hân Nhiên oán thầm trong bụng. Hạ Tu Ngôn mãi không có ý định thu lại bàn tay đang đưa ra trước mặt của nàng. Cuối cùng Thu Hân Nhiên đành đầu hàng chịu thua, nắm lấy tay của y.

Trong đáy mắt của người đang ngồi trên lưng ngựa thoáng ánh lên ý cười, khẽ dùng lực nhẹ nhàng kéo nàng lên. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Thu Hân Nhiên không tốt, lại là lần đầu cưỡi ngựa chung với người khác nên trong lòng vô cùng khẩn trương, chưa kịp ngồi vững vàng đã nhoài người ôm lấy cổ ngựa theo bản năng. Thanh niên ngồi sau lưng của nàng kéo dây cương, một tay ôm nhẹ vòng eo của nàng rồi kéo nàng ngồi thẳng dậy:

“Chớ nhúc nhích, không ngã xuống đâu!”

Lời này vừa vang lên, Thu Hân Nhiên cả người cứng đờ trong nháy mắt, không dám cử động dù chỉ một chút.

Hạ Tu Ngôn buông tay đang ôm eo của nàng ra, nắm chặt dây cương kéo nhẹ ra sau. Con ngựa hai người đang cưỡi chầm chậm đi về trước.

Thu Hân Nhiên cố ý chuyển lực chú ý, hỏi:

“Sao Hầu gia không ngồi xe ngựa đi về vậy?”

Hạ Tu Ngôn thản nhiên trả lời:

“Lúc này áo quần của Mai Tước không chỉnh tề, tôi ngồi cùng sẽ khiến nàng ta xấu hổ.”

Thu Hân Nhiên sững sờ, không ngờ tới lý do này. Lúc này nàng mới sực nhớ ra xuất thân của Hạ Tu Ngôn là con thế gia, được giáo dưỡng tốt về mặt lễ tiết, đáng quý chính là cho dù đối với một con hát thì Hạ Tu Ngôn vẫn giữ thói quen cư xử nghiêm cẩn như thế. Thu Hân Nhiên chợt thấy xúc động, cơ thể vốn cứng nhắc bất giác thả lỏng hơn rất nhiều. Nàng khẽ cười, nói:

“Hầu gia quả là người biết lễ nghĩa, giữ lễ độ. Ngài chẳng những nhường xe ngựa cho Mai Tước, mà còn cưỡi ngựa đưa tôi về, thật khiến cho người ta cảm động.”

Nghe vậy, Hạ Tu Ngôn cười khẽ, chẳng lên tiếng đáp lại.

Ban đêm, trên đường yên tĩnh, hai dãy đèn lồng treo trước các cửa hàng hai bên đường tỏa ra một quầng sáng mờ nhạt. Con ngựa bước đi trên con đường lát đá xanh, từng tiếng vó ngựa lộc cộc rõ ràng vang lên đều đặn. Giữa mùa xuân, những cơn gió đêm ấm áp nhẹ lướt qua, Hạ Tu Ngôn cảm giác cô gái đang ngồi phía trước hơi cựa quậy, cúi đầu nhìn thấy mu bàn tay của nàng có mấy vết ửng hồng.

“Mấy vết này do mèo hoang cào à?”

Hạ Tu Ngôn nhỏ giọng hỏi. Thu Hân Nhiên giật mình, mãi một lúc mới hiểu được y đang hỏi chuyện gì đành phải giải thích:

“Tôi bị dị ứng với bông liễu, cứ mỗi lần nó chạm vào da sẽ mẩn đỏ. Tôi ở trong núi đã lâu nên quên mất mùa này ở Trường An bay đầy bông liễu.”

Nói đến đây, nàng thuận miệng hỏi:

“Ở Tây Bắc có mấy bông liễu này hay không?”

Hạ Tu Ngôn chần chờ một thoáng, đáp lời:

“Không có.”

“Vậy thật là tốt.”

Thu Hân Nhiên nói với vẻ đầy hâm mộ:

“Mười năm trước, lần đầu tiên đến Trường An gặp ngay mùa liễu rụng, tôi đã thấy hối hận rồi. Sau đó tôi lại nhận được thư của một đồng môn kể rằng phong cảnh ở Tây Bắc rất khác biệt với những nơi khác. Nơi đó có thảo nguyên rộng bạt ngàn, rừng núi xanh um tươi tốt, dê bò đông đúc thành đàn. Lúc đó tôi cứ tiếc hận mình đã không đi theo chị ấy đến nơi đó một lần.

“Ra cô vốn muốn đi Tây Bắc à?”

“Đúng thế, chỉ tiếc rằng lúc đó sư phụ tôi nói tính tình của tôi bốc đồng. Người bảo tôi phải mài dũa một phen nên mới phái tôi đến Trường An và gửi gắm tôi cho thầy Bạch dạy dỗ.”

Nói đến đây, nàng chợt nghĩ ra điều gì, nói tiếp:

“Chẳng qua nếu lúc trước tôi đi Tây Bắc mà không đến Trường An thì hẳn sẽ gặp Hầu gia muộn ba năm.”

Hạ Tu Ngôn thản nhiên đáp:

“Nếu năm đó cô đi Tây Bắc thì có lẽ suốt đời cũng chẳng gặp được tôi.”

Thu Hân Nhiên thoáng nghẹn lời, nhớ đến nếu không phải nhờ nàng bói một quẻ kia ở trên triều thì Hạ Tu Ngôn bây giờ vẫn còn đang ở Trường An, nói cả đời không gặp nhau cũng đúng. Nàng ngượng ngùng nói:

“Vậy có thể thấy được chữ “duyên” này quả thật rất huyền diệu.”

Nghe vậy, Hạ Tu Ngôn liếc nàng, như cười như không gật đầu phụ hoạ:

“Đúng vậy, đạo trưởng và tôi đúng là có chút duyên phận.”

Đề tài này nghe có mùi nguy hiểm, Thu Hân Nhiên vội ngó trái ngó phải, hỏi:

“Hầu gia dự tính an bài Mai Tước thế nào?”

“Vì sao cô lại hỏi vậy?”

“Đêm nay có người hầu trong vườn dẫn tôi đến viện Phẩm Đông, đây không phải do Hầu gia sắp xếp sao?”

“Làm sao cô biết?”

“Tôi đoán đêm nay Hầu gia cố ý phái người mời tôi đến viện Phẩm Đông chắc hẳn muốn tôi phá vỡ việc xấu của Ngô Bằng, dẫn Mai Tước trốn đi. Nhưng nào ngờ giữa chừng lại gặp chuyện trong đình nghỉ mát nên ngài mới cố ý nói chuyện với Thất công chúa để tôi nghe được. Chờ sau khi tôi cứu Mai Tước ra thì ngài vừa vặn đánh xe đến đón nàng ấy.”

“Tại sao tôi phải làm như thế?”

Thu Hân Nhiên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nói:

“Tôi không biết lý do tại sao nhưng bất luận thế nào, Mai Tước vẫn còn nhỏ, tôi mong Hầu gia có thể tha cho nàng.”

Nụ cười trên mặt của Hạ Tu Ngôn chợt tắt, hỏi:

“Cô cảm thấy đêm nay tôi không nên ăn bài cho Mai Tước đến gặp Ngô Bằng sao?”

“Thất công chúa sẽ không bao giờ để ý đến lai lịch của một cô đào, huống chi là ân oán giữa cô đào đó và Ngô Bằng. Tất nhiên Thất công chúa cũng không thể dùng kế sách phức tạp như thế.”

Khi Mai Tước kể rằng Lan Huệ đã đến tìm Dư Âm và ngỏ ý đưa nàng ấy về vườn Phương Trì, Thu Hân Nhiên lập tức đoán được chuyện này hẳn là do Hạ Tu Ngôn an bài. Mai Tước biểu diễn trong đình ở giữa hồ chính là để thu hút sự chú ý của Ngô Bằng; Dung Lê Hương ở trong rượu của hắn là do người của Thất công chúa ra tay; Mai Tước mất tích là do Thu Hân Nhiên dẫn đi. Nếu điều tra sâu hơn, buổi yến ẩm hôm nay là do Ngô Bằng tự mình sắp xếp, tuy nói là thết tiệc chúc mừng Định Bắc Hầu tập tước và tẩy trần cho Trịnh thế tử nhưng tòa nhà kia là do Thu Hân Nhiên xem phong thủy rồi chọn ra. Cứ như thế chẳng ai có thể đoán ra mọi chuyện có liên quan đến Định Bắc Hầu cả. 

Tại sao y lại làm như vậy? Có lẽ vì những người này đã từng đắc tội với y, cũng có lẽ do y không muốn dính đến thứ rắc rối này.

Hai người bất giác đã đến trước tiệm cơm Hà Ký. Thu Hân Nhiên nhảy từ trên ngựa xuống, đứng trên bậc thềm trước cửa tiệm nhìn thanh niên đang ngồi trên lưng ngựa đang nhìn lại mình bằng ánh mắt lạnh lùng như băng:

“Cô đã nghĩ như vậy tại sao vẫn trơ mắt để tôi dẫn Mai Tước đi?”

“Bởi vì…”

Thu Hân Nhiên chần chờ một thoáng, ngước mắt nhìn Hạ Tu Ngôn, trả lời:

“Ở trong lòng tôi, Hầu gia không giống với Thất công chúa.”

Trước kia khi nàng nghĩ mọi việc là do Lý Hàm Như sắp xếp, thì chỉ cảm thấy bình thường; nhưng khi biết được hết thảy đều do bàn tay của Hạ Tu Ngôn an bài thì lại cảm thấy thất vọng. Nàng không thể nào tin được cậu thiếu niên đã từng nói: “Vàng bạc ngọc báu có tốt đến đâu cũng chỉ là vật chết. Làm sao có thể quý giá hơn tính mạng của con người” lại biến thành một kẻ lãnh khốc vô tình coi mạng người như quân cờ như thế.

Trong lòng của Hạ Tu Ngôn ngổn ngang trăm mối, đôi mắt phượng của y nhìn chằm chằm thiếu nữ đang đứng trước bậc thềm, vô vàn cảm xúc rối bời, bất giác siết chặt dây cương. Y cảm thấy cô gái ở trước mặt chỉ dùng một câu đã khiến trái tim của y băng giá, tâm tình buồn bực, ấy vậy câu nói tiếp theo của nàng lại tựa như gió xuân ấm áp làm tan chảy trái tim lạnh giá. Đối với nàng, y hận cũng không được mà yêu cũng chẳng xong, đã vậy nàng còn ngước nhìn y bằng ánh mắt ngay thẳng, vô tội và chắp tay nói:

“Tôi không bảo Mai Tước từ bỏ ý niệm báo thù cho Dư Âm, càng không khuyên Hầu gia buông xuống thù hận. Thế nhưng nhà Vua nổi giận, người chết thành rừng, máu đổ thành sông; sâu kiến nổi giận, chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa. Cuối cùng kẻ bị thương chính là bản thân mà thôi. Hầu gia đã từng bất lực, tính mạng nằm trong tay của kẻ khác. Xin ngài suy từ bụng ta ra bụng người, lại rủ lòng thương xót trẻ nhỏ vô tội mà buông tha cho nàng.”

Bốn phía tĩnh lặng, hai người một ngựa đứng lẳng lặng trong màn đêm thật lâu. Cuối cùng, Hạ Tu Ngôn lên tiếng, giọng nói lạnh lùng sắt đá:

“Cô nói nhiều như vậy chỉ để cầu xin tôi buông tha cho nàng ta sao?”

“Thưa vâng.”

“Vậy còn chính bản thân cô thì sao?”

Lời này của y tựa như gián tiếp chấp nhận những suy đoán của nàng. Thu Hân Nhiên sững người, chưa kịp đáp lời thì thanh niên đang ngồi trên lưng ngựa đã nói:

“Nếu cô đã nghĩ tôi về kinh lần này chính là để đòi nợ cũ, vậy tiếp theo cô định làm thế nào?”

Hạ Tu Ngôn ghìm ngựa đổi hướng tại chỗ. Đêm nay đối với y tựa như đang rơi vào một trò hề, y che chở nàng dưới núi giả, lại thong thả cưỡi ngựa cùng nhau, tất cả đều như mộng cảnh tươi đẹp. Nhưng kể từ lúc nàng lên tiếng, tất cả mộng cảnh yên bình kia hoàn toàn tan biến.

Bây giờ Hạ Tu Ngôn đã là Định Bắc Hầu cao quý và đầy gai góc cưỡi ngựa quay về Trường An. Y không còn là con sói con nhỏ yếu bị xiềng xích vây nhốt năm đó nữa, rất nhanh thôi y sẽ lần lượt tính sổ những kẻ đã từng ám hại mình. Còn Thu Hân Nhiên thì sao? Đoán chừng nàng cũng là một cái tên trong cuốn sổ nợ đó.

“Nếu cô thật sự kiêng kị tôi vì quẻ bói vào bảy năm trước thì tối nay cô sẽ không nói những lời này với tôi.”

Hạ Tu Ngôn lạnh lùng nhìn nàng:

“Từ khi tôi về kinh đến nay, cô hết lần này đến lần khác tránh né tôi. Rốt cuộc vì cô sợ tôi tìm cô tính sổ hay vẫn muốn diễn kịch cho thiên hạ thấy cô đang chột dạ để ngồi vững cái danh bị tôi đến trả thù?”

Thu Hân Nhiên thót tim, một loạt tiếng vó ngựa vang lên, người đã cưỡi ngựa đi mất chỉ để lại một câu nói:

“Thời gian còn dài, đạo trưởng hãy suy ngẫm cho kỹ đi.”

Đến cuối cùng nàng vẫn không thể gạt được y.

Thu Hân Nhiên lẳng lặng nghe tiếng vó ngựa xa dần, đôi tay sờ sống mũi một cái cười khổ. Nàng không nghĩ đến mình sống ở Trường Ăn ba năm, ấy vậy người duy nhất có tâm ý liên thông với nàng lại là Hạ Tu Ngôn.

Buổi trưa ngày hôm sau, khi nàng đang dùng cơm thì Hà Tú Nhi với vẻ mặt thần bí ngồi tán gẫu tin tức mà sáng nay khắp các ngõ ngách ở kinh thành đều xôn xao: Đó là chuyện Mai Tước cô nương của vườn Phương Trì mất tích.

Thu Hân Nhiên giả vờ ngạc nhiên, tò mò hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra thế?”

“Em cũng không rõ. Tối qua có một vị khách quý bao cả vườn Phương Trì để thết yến đãi khách. Sáng nay nghe đồn rằng vị khách quý kia là cậu Cả Ngô đấy. Tối qua Mai Tước cô nương dìu cậu Ngô say rượu về phòng nghỉ ngơi. Sáng nay khi người làm trong vườn vào hầu hạ rửa mặt thay áo quần thì phát hiện bên trong hết sức bừa bộn, tựa như đêm qua có người đánh nhau vậy, trên mặt đất còn có vết máu. Cậu Ngô vẫn an bình nằm ngủ ở trên giường, Mai Tước cô nương lại chẳng thấy đâu.”

Hà Tú Nhi chống tay nâng má, tỏ vẻ khó hiểu nói:

“Một người đang sống sờ sờ như vậy sao lại biến mất được nhỉ? Bây giờ có tin đồn rằng ở vườn Phương Trì vốn không có người nào tên là Mai Tước. Nàng ấy là nữ quỷ chưa hoàn thành tâm nguyện nên vẫn còn lưu lại ở trên nhân gian mà thôi. Bây giờ nàng ấy đã thỏa ước nguyện nên mới tan biến, đi đầu thai chuyển thế rồi. Cũng có người nói cậu Ngô đã giết Mai Tước cô nương rồi lén sai người hầu xử lý thi thể nên bây giờ mới không tìm thấy người…”

Thu Hân Nhiên nói:

“Cũng có thể là nàng ấy tự mình bỏ đi.”

“Cũng có khả năng này, chỉ là nếu thật vậy thì kỳ lạ thật.”

Hà Tú Nhi chau mày tự hỏi:

“Tại sao nàng ấy lại tự nhiên vô cớ rời đi như thế? Lại nói nàng ấy chỉ có một thân một mình thì có thể đi đâu được?”

Người trong thiên hạ thích hóng chuyện ly kỳ. Những chuyện càng gần với sự thật thì càng ít người tin tưởng.

Thu Hân Nhiên lắc đầu, thầm thở dài một hơi. Chỉ bằng điểm này, xem như mục đích mà Hạ Tu Ngôn đã nhắc đến vào tối qua đã đạt được. Dù sao chuyện cậu ấm của phủ Tể tướng gặp quỷ vào nửa đêm cùng chuyện cô đào ở phường hát vô cớ biến mất có vẻ rất hấp dẫn, e rằng nó sẽ rầm rộ trong thành Trường An một thời gian khá dài.

– Hết chương 57 –
Bình Luận (0)
Comment