Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 45

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên | 

Thu Hân Nhiên ngủ ở điện phụ gần nửa canh giờ. Nàng không biết mình thiếp đi từ lúc nào, lúc tỉnh dậy đã là hoàng hôn. Nàng chỉnh trang rồi đi đến Ngự thư phòng. Các nội thị trực ngoài điện đã đổi phiên trực một lần, họ chỉ báo rằng có hai vị đại nhân đang nghị sự cùng với Thánh thượng ở bên trong, cũng không nói Bạch Cảnh Minh đã về hay chưa.

Thu Hân Nhiên không biết nên đứng chờ hay ra về, đang do dự chợt nghe một tiếng quát lớn từ bên trong truyền ra:

“… Nếu không ai chịu đi thì cho bọn hắn cút về làm ruộng hết đi! Triều đình phát bổng lộc không phải để bọn hắn đến hưởng thụ!”

Tiếng mắng này khiến mười mấy người đang đứng ở bên ngoài cũng lộ vẻ xấu hổ. Thu Hân Nhiên cười gượng nói với nội thị đang đứng gác:

“Chuyện gì vậy? Sao Thánh thượng lại nổi giận như thế?”

Nàng khá quen thuộc với các nội thị ở trong cung, lại là người được Thánh thượng yêu mến nên nội thị canh cửa cũng không giấu giếm, âu sầu nói:

“Còn chuyện nào nữa, là chuyện Hoán Châu đấy. Lần trước thì ta tranh ngươi đoạt rộn ràng lắm, giờ ai nấy đều cáo ốm không vào chầu làm Thánh thượng giận lắm.”

Nói đoạn, nội thị lại tốt bụng đề nghị:

“Hay là như vầy, để tôi vào xem giúp ngài một chuyến xem Bạch Giám chính còn ở trong đó hay không, ngài cũng dễ quyết định.”

“Vậy xin làm phiền.”

Thu Hân Nhiên chắp tay cảm tạ hắn. Nội thị đẩy cửa lách người vào, bên trong lại truyền ra một giọng nam trầm đục nói:

“…sợ là một mối hoạ.”

Lão ta nhắc đến cái tên kia khiến vua Tuyên Đức lại vỗ bàn một cái, lớn tiếng mắng:

“To gan!”

Một tiếng quát này làm đám người trong điện quỳ rạp xuống đất, ai nấy đều không dám nhúc nhích dù chỉ một tí. Nội thị đang mở cửa đứng sững người tại chỗ, tay còn vịn trên cánh cửa, sợ hãi run rẩy đứng cả một hồi cùng không dám cử động ngay cả một đầu ngón tay. Bên trong lại vang lên:

“Xin Thánh thượng bớt giận… Nay chiến sự Tây Bắc không rõ, bên ngoài lại dấy lên tin đồn Hạ tướng quân đầu hàng địch, rắp tâm phản quốc… Nếu là thật thì… nên xử lý Hạ thế tử đang ở Trường An như thế nào cho phải? Thánh thượng nhân đức độ lượng cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan… Bây giờ tình thế đến nước này, để thế tử tỏ lòng trung hiếu… Công chúa Minh Dương ở trên trời có linh…”

Nội thị đang đẩy cửa lách vào thấy trong điện yên tĩnh mới rón rén khép cửa lại, không còn nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong truyền ra nữa. Thu Hân Nhiên đứng ở ngoài, trong lòng như bị một tảng đá đè nặng.

Một lúc sau, nội thị kia lại đẩy cửa ra, giọng nói của vua Tuyên Đức lại truyền ra, nghe có vẻ do dự và mỏi mệt.

“Vậy theo ý của khanh… ngày mai…”

Thu Hân Nhiên hoảng hốt, nghe nội thị canh cửa nói khẽ:

“Bạch đại nhân không ở bên trong, Thu Tư thần mời về đi thôi.”

Dứt lời, hắn khép cửa lại, nàng chẳng còn nghe âm thanh bên trong vọng ra nữa.

Thu Hân Nhiên đi dọc theo đường cung ra ngoài, trong đầu chỉ còn một đống hỗn loạn. Nàng nhớ đến lúc vừa mới vào Hoàng cung, nàng và Nguyên Chu trốn ở Ngự hoa viên nói chuyện đánh cờ; nhớ đến lúc ở Học cung nhìn đám học trò cưỡi ngựa bắn cung; nhớ ngày từ Cửu Tông trở lại đứng trước bài vị của Lý Hàm Viên ở chùa Thanh Long; nhớ đến cái đêm nàng hoảng hốt chạy từ điện Quan Âm trở về… Cuối cùng nàng nhớ đến ngày đưa tiễn Sử Mãnh, trong quán rượu cũ nát đó, Hạ Tu Ngôn đã lạnh lùng hỏi nàng:

“Cô xem chiến tranh là cái gì?

Và cả câu nói dở dang:

“Tôi hy vọng Sử Mãnh có thể đại thắng trở về, không chỉ vì lê dân bá tánh mà còn…“.

Nàng bỗng bước đi nhanh hơn, đến cuối cùng khi đến cửa cung nàng gần như đã chạy thục mạng. Thị vệ canh cổng thấy bộ dáng của nàng như vậy, kinh ngạc hỏi:

“Tư thần muốn đi đâu mà vội vàng thế?”

“Tôi có việc gấp phải đến đệ trạch cũ của Công chúa!”

“Đệ trạch cũ của công chúa?”

Thị vệ chần chừ một thoáng, nói:

“Có lẽ vì gần đây chiến sự ở biên quan Tây Bắc bất ổn và đảm bảo an toàn cho Hạ thế tử nên Thánh thượng đã hạ lệnh không cho ai đến gần đệ trạch cũ của Công chúa.”

Lúc này Thu Hân Nhiên mới nhận ra dường như từ khi tin tức chiến sự ở biên quan truyền về, đã lâu rồi nàng không thấy Hạ Tu Ngôn xuất hiện ở trong cung. Vậy Thánh thượng đã nổi lên ý định giết y rồi sao… Trái tim của nàng tựa như lạnh đi mấy phần, không dám suy nghĩ nữa, chỉ vội vàng ra khỏi cung lên xe ngựa, nói:

“Nhanh! Đưa tôi đến Tư Thiên Giám!”



Nguyên Chu vừa tan ca trở lại nhà công vụ, nghe người ở cùng phòng nói rằng hôm nay Thu Hân Nhiên đã chọc giận Bạch Cảnh Minh nên đang bị phạt quỳ ở ngoài viện của Giám Chính.

Lúc đầu Nguyên Chu không tin, cậu là đệ tử thân truyền của Bạch Cảnh Minh, biết rõ sư phụ yêu quý Thu Hân nhiên thế nào. Đừng nói là phạt, ngay cả một lời nói nặng ông ấy cũng không nói. Hơn nữa sư tỷ của cậu là người giỏi nhìn sắc mặt đoán ý, nói chuyện khéo léo ngọt ngào, sao đang êm đang đẹp lại chọc sư phụ giận chứ?

Tuy cậu nghĩ như vậy nhưng không thể giấu được lo lắng trong lòng, vội vàng đi đến chỗ của Bạch Cảnh Minh. Cậu chưa đến nơi đã nhìn thấy một người mặc áo quan màu xanh quỳ ở ngoài viện, cũng không biết nàng ấy đã quỳ bao lâu, dù người cường tráng thì cũng không chịu nổi cứ quỳ như thế giữa trời đông giá rét như bây giờ.

Nguyên Chu lo lắng, đang định đi đến thì cửa phòng mở ra, Bạch Cảnh Minh đứng ở cửa, sắc mặt của ông lộ ra vẻ vô cùng nghiêm trọng làm Nguyên Chu sợ hãi, dừng bước đứng ở ngoài viện.

“Con muốn quỳ ở nơi này đến bao giờ?”

Bạch Cảnh Minh lạnh lùng hỏi. Thấy ông đi ra, Thu Hân Nhiên lại dập đầu nói:

“Thưa thầy, con biết con làm như vậy chính là ngu xuẩn không ai bằng, nhưng xin thầy tác thành cho con.”

Trong tiết trời giá rét đầu tháng một, dù giọng nàng có chút run rẩy vì lạnh nhưng ngữ điệu lại kiên định vô cùng.

Ánh mắt của Bạch Cảnh Minh nhìn nàng đầy tâm sự, qua hồi lâu mới hỏi:

“Con còn nhớ lúc bái sư nhập môn, sư phụ của con đã nói gì hay không? Con có biết con làm như vậy sẽ gánh chịu hậu quả gì hay không?”

“Con một ngày cũng không dám quên.”

Thu Hân Nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn người đang đứng dưới mái hiên, giọng nói đầy kiên định:

“Nhưng nếu ý trời không thể thay đổi thì con không hiểu vì sao mình lại học bói toán!”

Nguyên Chu bị lời này của nàng doạ kinh hồn, nhất thời không dám nhìn đến phản ứng của Bạch Cảnh Minh. Mãi một lúc sau mới nghe tiếng đáp lời của ông:

“Hoá ra con học bói toán để chống lại ý trời sao?”

“Con không biết ý trời muốn người đó sống hay chết.”

Thu Hân Nhiên kiên cường và bướng bỉnh nói:

“Sư phụ của con đã từng dạy, ‘bói toán không phải trộm đoán cơ trời mà chính là thăm dò lòng người, lòng người trăm biến vạn hoá, cơ trời cũng ngàn chuyển vạn dời.’ Con biết, con chỉ là người phàm, nhưng con muốn đánh cược một lần!”

“Cuồng vọng!”

Bạch Cảnh Minh lại thấp giọng hỏi:

“Con có thể liều mạng vì mình, nhưng tại sao con lại muốn liều mạng vì người đó! Con làm sao biết, hôm nay con khoanh tay đứng nhìn thì chờ đợi người đó là con đường chết? Nếu con cứ khăng khăng nhúng tay vào, nếu đây không phải ý nguyện của người đó, đến lúc đó con phải làm thế nào?”

Cô gái đang quỳ gối ngoài viện lộ vẻ đang đấu tranh nội tâm thống khổ, tinh thần sa sút nhắm mắt lại. Thấy nàng như vậy, Bạch Cảnh Minh tưởng rằng nàng đã nghe mình khuyên lơn, vừa dợm bước quay vào lại thấy nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt càng thêm kiên định, nói:

“Đúng là con không thể biết được ý nguyện trong lòng của người đó, nhưng nếu một người đã không thể lựa chọn sinh ra thế nào thì họ nên có cơ hội lựa chọn sẽ chết ra sao.”

Đạo sĩ già đứng ở cạnh cửa sững sờ, chưa kịp phản ứng lại đã thấy nàng cúi rạp người bái dài một cái, ngữ điệu quật cường nói:

“Con không dám cuồng vọng, cũng không dám liều mạng vì người đó hay thay người đó chống lại ý trời. Con chỉ muốn thay người đó tìm một cơ hội được lựa chọn mà thôi. Kính xin thầy tác thành cho con.”

Gió rét thổi qua cuốn lá vàng rụng đầy sân làm cả không gian thêm đìu hiu. Đạo sĩ già nhìn học trò trẻ tuổi đang quỳ gối trước mặt, qua một lúc lâu mới nói khẽ:

“Con tưởng rằng không có ai nghĩ đến chuyện này sao?”

“Từ ngày Hoán Châu rơi vào nguy nan tới bây giờ, trong triều văn võ bá quan ai nấy đều quan tâm đến sống chết của người đó. Nhưng vì sao đến tận bây giờ không có kẻ nào dám tấu lên Thánh thượng?”

Thu Hân Nhiên vẫn quỳ trên mặt đất, khó khăn mở miệng:

“Bởi vì cục diện hiện nay không rõ, đám người kia không đám phỏng đoán thánh ý.”

Cục diện Hoán Châu quan hệ đến sống chết của Hạ Tu Ngôn, không đến thời khắc cuối cùng, không một ai dám đặt cược lên người của cậu. Nhưng hôm nay Thu Hân Nhiên đã nghe được cuộc hội thoại trong Ngự thư phòng, nàng hiểu rõ cán cân trong lòng vua Tuyên Đức đã nghiêng về bên nào.

“Không tồi.”

Bạch Cảnh Minh gật đầu nói:

“Nếu lần này con một mực ra mặt vì người đó, lỡ như người đó chiến bại, con chính là tội nhân thiên cổ! Dĩ nhiên con cũng không thể sống được. Nếu như người đó may mắn đại thắng, sau này người đó về kinh hẳn sẽ trở về tính sổ hết thảy ân oán. Lúc đó con nhất định sẽ là kẻ đầu tiên bị đẩy ra gánh tội. Những điều này con đã suy nghĩ qua sao?”

Thu Hân Nhiên nhổm người dậy, bỗng nhiên nói:

“Con đã từng gặp gỡ một người. Nàng đã lên tiếng cầu cứu nhưng con chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi. Con không biết sau này mình có hối hận hay không, nhưng nếu bảo con khoanh tay đứng nhìn một lần nữa, con sợ suốt quãng đời còn lại mình sẽ chìm đắm trong hối hận mà thôi.”

Bạch Cảnh Minh bình tĩnh nhìn nàng, mãi một hồi lâu ông quay người lại, thở dài nói:

“Thôi, thôi. mỗi người có con đường riêng của mình. Con cũng không đi con đường giống như ta và sư phụ của con.”



Mùa xuân năm Tuyên Đức thứ chín. Triều đình quyết định điều binh từ các châu lân cận Hoán Châu, lại điều động năm ngàn tinh binh từ trong kinh ra trợ giúp, mặt khác uỷ nhiệm cho Vương Hỗn – Thứ sử của Lăng Châu – phụ trách gia cố thành Lăng Châu để an trí bách tính chạy nạn đến trong trường hợp đám Đạt Việt chiếm được thành Hoán Châu. Triều đình còn hứa hẹn với chư tướng sĩ xuất chinh lần này rằng nếu thắng lợi trở về, phàm người giết được địch sẽ ban thưởng vàng bạc châu báu, các cấp binh tướng đều được phong thưởng chức tước, tướng lĩnh lập đại công có thể tập tước phong hầu.

Nhưng cho dù Triều đình hứa hẹn như vậy trái tim của các tướng sĩ đều vô cùng nặng nề, bởi vì họ biết người Đạt Việt hung hãn lại có ba vạn đại quân, so sánh với chút ít binh tướng mà triều đình điều động lúc này tựa như lấy trứng chọi đá, giãy giụa phút cuối trước khi từ bỏ Hoán Châu mà thôi.

Đến lúc vua Tuyên Đức hỏi xem ai muốn xung phong lãnh binh đi Hoán Châu thì trong triều im lặng như ve sầu mùa đông.

Cuối cùng người lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng đến đáng sợ này chính là Giám Chính Tư Thiên Giám Bạch Cảnh Minh. Ông ta đứng ra tiến cử học trò của mình tính một quẻ, đoán ý trời. Đề nghị này khiến cả triều xôn xao, văn võ bá quan nghị luận ầm ĩ, ngay cả vua Tuyên Đức cũng kinh hãi, mãi không quyết định được nên hay không.

Vị vua gần bốn mươi tuổi ngồi trên long ỷ cao cao, nhìn quần thần phía dưới tranh luận ầm ĩ. Vừa rồi chẳng ai nói một lời, vậy mà bây giờ đã ồn ào tựa như những người đàn bà ngoài chợ, kẻ vung tay hô ‘Không ra thể thống’, người giận quát ‘nói lời mê hoặc’, có tên hét lớn ‘lừa gạt Thánh thượng’,… Bỗng nhiên vua Tuyên Đức cảm giác những âm thanh này tựa như thuỷ triều, dần dần nhấn chìm ông.

“Truyền nàng lên điện, tính toán một quẻ!”

Quần thần không thể tin được vua Tuyên Đức lại ra quyết định hoang đường như vậy, nhưng chỉ có thể nén giận nhìn bóng dáng gầy yếu đi từ ngoài vào trong điện.

Hôm nay Thu Hân Nhiên mặc trang phục đạo gia màu tím nhạt, đầu đội mũ hoa sen, trên tay cầm phất trần, bước chân kiên định xuyên qua đám người đang nhìn chằm chằm vào mình. Nàng không kiêu ngạo cũng không tự ti, hành lễ đúng mực với Thánh thượng xong thì thong dong lấy ba đồng tiền trong ống tay áo ra, ngồi xếp bằng trước cả triều văn võ bá quan tính quẻ.

Đám người thấy nàng lấy ba đồng tiền ra, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm tụng niệm gì đó rồi tung ba đồng tiền lên không trung.

Mấy tiếng “đinh đinh” vang lên, đồng tiền rơi xuống bàn, trong nháy mắt đó, mọi ánh mắt trong điện đều nhìn sang tựa như ai cũng có thể hiểu được quẻ đó nói gì.

Thu Hân Nhiên nhìn chằm chằm quẻ kia, bấm ngón tay dưới ống tay áo tính toán, miệng lại lẩm bẩm đọc cái gì đó, đôi hàng mày chau lại một hồi mới giãn ra. Trong điện yên tĩnh theo dõi từng động tác của nàng, qua một hồi lâu mới thấy nàng nâng áo từ từ đứng lên.

Vua Tuyên Đức có mấy phần tức giận, không nhịn được hỏi:

“Đã tính ra cái gì?”

Thu Hân Nhiên sửa sang ống tay áo, chắp tay nói:

“Bẩm Thánh thượng, là điềm lành.”

“Là thật sao?”

Dù trong lòng của Vua Tuyên Đức còn mấy phần nghi hoặc nhưng vẫn dấy lên chút vui mừng, hỏi:

“Cụ thể thế nào?”

“Trên quẻ thăng, dưới quẻ thăng, ứng với quẻ “Càn”. Âm dương không toàn vẹn ứng với hối hận, hối hận dần chuyển thành tốt lành, cũng có nghĩa từ hung chuyển thành cát. Tình hình nguy nan của Hoán Châu ắt sẽ giải quyết được trong vài ngày nữa.” [1]

[1]

“Cách giải quyết thế nào?”

“Người đang sống, vật thì không

Dự rằng giải khốn, bệnh trong chính là.”

“Trong quẻ có nói rõ là người chăng?”

Thu Hân Nhiên tỏ ra do dự, mãi không trả lời. Vua Tuyên Đức thấy thế, trấn an nói:

“Tư thần cứ nói theo quẻ ứng là được rồi, Trẫm sẽ không trách tội khanh.”

Đạo cô mặc áo đạo gia màu tím nghe vậy mới chậm rãi lên tiếng:

“Theo như quẻ ứng, Thiên tử ngụ ở chính cung sao Tử Vi, người giải khốn này chính là song tinh đồng mệnh, có mệnh Thất Sát, cả đời cô tịch. Người này có sát khí rất nặng, cực kỳ hiếm thấy. Từ khi đến Trường An đến bây giờ thần chỉ gặp qua một vị…” [2]

[2]

Nàng ngẩng đầu, nhìn vua Tuyên Đức và gằn từng chữ một:

“Chính là con trai của Hạ Hoằng Anh và công chúa Minh Dương, Hạ thế tử, Hạ Tu Ngôn!”

Nàng vừa dứt lời, trong điện bỗng im lặng một lát rồi vỡ oà, những âm thanh ồn ào đồng loạt vang lên. Vua Tuyên Đức sợ hãi chớp mắt một cái, buông lỏng tay đang nắm chặt thành ghế, cả người vô lực dựa vào lưng ghế ở phía sau, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

“Yêu đạo! Yêu đạo!”

Chẳng biết người nào hét lớn:

“Kính xin Thánh thượng chớ nghe sàm ngôn của ả! Ả… ả chính là đang trả thù thế tử chuyện ngày xưa!”

Lời này tựa như đánh thức mọi người, ai nấy đều nhớ lại ân oán giữa nàng và Hạ Tu Ngôn hơn nửa năm trước. Tiếng nghị luận đồng loạt vang lên, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ do dự. Trong điện tràn ngập tiếng căm phẫn, oán giận làm tai của Thu Hân Nhiên chỉ còn nghe thấy tiếng ong ong. Hôm qua nàng đã quỳ ở ngoài viện của Bạch Cảnh Minh hơn nửa ngày, sáng nay lúc thức dậy đầu đã thấy choáng váng, đến lúc này đứng trên đại điện mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lưng nhưng cả người nàng vẫn nóng bừng.

“Mỗi câu thần nói đều là sự thật. Đệ tử Cửu Tông tuyệt đối không dám giải quẻ lung tung, đây là điều cấm kị của tông môn. Kính mong Thánh thượng minh xét!”

Thu Hân Nhiên cắn răng nói, chưa dứt lời đã thấy một bóng người lao đến, ngay sau đó cảm giác huyệt thái dương đau nhói và tiếng hô kinh ngạc của mọi người xung quanh.

“Cạch.”

Nàng chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuôi từ thái dương bên phải xuống, đưa tay sờ lên thấy cả bàn tay đều là máu. Cách đó không xa, mấy người hai mặt nhìn nhau, Thiêm Sự Bộ Binh Tất Giá Niên bước lên túm lấy vạt áo của nàng, trong miệng gầm lên:

“Yêu đạo!”

Lão ta có thân hình cao lớn vạm vỡ, với một tay cũng có thể nâng nàng lên dễ dàng. Những người bên cạnh vội vàng đến ôm lấy ông ta. Tất Giá Niên chưa chịu buông nàng ra, vì bị người ta kéo lại nên đưa tay đẩy nàng ngã ra đất.

Thu Hân Nhiên lảo đảo ngã ngào, máu chảy dính đầy mặt của nàng, cúi đầu nhìn xuống mới thấy một cái hốt [3] nằm bên chân, thì ra lão ta đã dùng nó để ném vào đầu của nàng.

[3]

Thường ngày trong triều luôn nghiêm trang vậy mà lúc này chẳng khác gì cái chợ. Văn võ bá quan cùng đám du côn bên đường chẳng khác gì nhau, bọn họ la hét khóc lóc om sòm, thoạt nhìn có chút buồn cười. Thu Hân Nhiên nhếch môi cười, nàng vịn cây cột bên cạnh đứng lên nhưng sau đó ánh mắt tối sầm và hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

– Hết chương 45-
Bình Luận (0)
Comment