Mối Tình Đầu Cả Đời

Chương 8

Mối tình đầu thứ 8

Edit: Qing Yun

Có một mệnh đề triết học vô cùng vĩ đại, tên là: làm thế nào để chứng minh bạn là bạn?

Bây giờ Vưu Gia cũng đang đối mặt với vấn đề sâu sắc của cuộc đời này. Làm sao để chứng minh chồng bạn chính là chồng bạn?

Vưu Gia: …

Người ra đề bài không phải rất thông minh thì chính là rất ngốc, Vưu Gia quyết định từ chối trả lời.

Bảo vệ chỉ số thông minh, rời xa chứng chậm phát triển trí tuệ!

Bắt đầu từ chính mình, bắt đầu từ bên mình, bắt đầu từ từng việc nhỏ… Để cho Chu Dương tiếp tục làm người ngốc hạnh phúc đi thôi!

Chẳng qua nhìn thấy phản ứng của Chu Dương, cô lại có ý tưởng lớn mật.

Giấu cái gì mà giấu, căn bản không cần giấu, dù sao cũng không ai tin.

Chu Dương cười đủ rồi, cô ấy lau nước mắt rồi vỗ vai Vưu Gia: “Không ngờ, thật không ngờ, em mà cũng bắt đầu theo đuổi thần tượng! Thế giới này thật đáng sợ! Chị có một đàn em hay đi theo thần tượng, lần sau sẽ nhờ cô ấy xin chữ ký cho em, ai u mẹ của tôi ha ha ha, không được, chị vẫn muốn cười.”

Vưu Gia không nói gì, chỉ nhìn cô ấy, ở trong mắt Chu Dương, ánh nhìn kia bao hàm ngượng ngùng cùng tình cảm phức tạp. Vì thế cô ấy cười dịu dàng: “Haizz, không khách khí!”

Vưu Gia: “…” Đm!

Gần đây Vưu Gia học được tiếng nhiều chữ viết tắt mắng chửi người trên mạng, đều là học được khi xem mấy chương trình tạp kỹ lúc rảnh rỗi, nhưng thật ra không phải câu nào cô cũng hiểu nghĩa, cục cưng ngoan như cô, từ nhỏ đã đọc giáo dục công dân, chủ nghĩa quan của xã hội chủ nghĩa, năm nào cũng được bình chọn là đại biểu Thiếu niên Tiền phong, đại biểu Đoàn thanh niên Cộng sản, đại biểu Đảng viên… Cực kỳ không theo kịp thời đại, quả thật cô không quá hiểu biết mấy từ lóng trên mạng.

Lục Quý Hành nói một tuần sau sẽ về thăm cô, thật ra một tuần sau anh sẽ tham gia lễ công bố người đại diện của một nhãn hàng, tổng bộ của nhãn hàng đặt tại thành phố B, anh được tự do một đêm, có thể về nhà một chuyến.

Sau đó tạm thời bị hoãn lại, anh không gọi điện mà trực tiếp gọi video cho cô, nói anh tạm thời không thể quay về.

Vưu Gia hừ một tiếng: “Đàn ông đều là heo!”

Lục Qúy Hạnh lành nhạt liếc cô một cái, cô lập tức nhút nhát, bèn li3m môi cười ngọt với anh: “Anh không phải.”

Lục Quý Hành: “…” Nịnh hót!

Có rất nhiều email công việc tích lũy lại, phần lớn là anh Mạch xử lý giúp anh, nhưng vẫn có một số cái anh phải tự xem, lúc này một công đôi việc, vừa nói chuyện với cô vừa gõ bàn phím.

Vưu Gia đã quen anh vừa làm việc vừa gọi điện video mới mình, tuy rằng phần lớn thời gian hai người không nói chuyện gì, ai làm việc của người nấy, nhưng cảm giác tốt lắm, cô thích nhìn anh, dù là yên lặng hay đang làm việc cũng đều thích.

Không được gặp anh thì nhìn mặt cũng được.

Tốc độ anh gõ bàn phím rất nhanh, Vưu Gia theo dõi anh một lát, đặc biệt muốn khen anh một câu, nhưng suy nghĩ hơn nửa ngày cũng không tìm được từ thích hợp.

Thật ra cô chỉ muốn biểu đạt một chút, rằng khi anh tập trung làm việc đặc biệt mê người.

Nhưng Vưu Gia không mở miệng nói hai chữ mê người này được, cuối cùng một câu nói chợt lóe trong đầu cô, cô ôm mặt nói: “Oa, độc thân hai mươi năm bảo sao tốc độ tay nhanh thế!”

Ở trước mặt anh, Vưu Gia luôn nói nhiều, thích kể đủ chuyện, đa số tình huống anh chỉ nghe tai này ra tai kia. Trong xương cô vẫn chỉ là một cô gái, thích đủ thứ trên đời, có đôi khi anh nghe cũng không hiểu.

Nhưng một câu này quả thật là… Nghe hiểu!

Anh bỗng ngừng động tác gõ chữ, híp mắt ngẩng đầu nhìn cô: “Em nói cái gì?”

Vưu Gia đọc được hương vị nguy hiểm trong mắt anh, không hiểu sao cô đột nhiên lùi ra sau, nhỏ giọng quật cường nhấn mạnh lại lần nữa:” Em nói anh độc thân hai mươi tay, bảo sao tốc độ tay…” Khen… Khen cũng không được ạ.

Lục Quý Hành cắn răng: “Vưu Gia!”

“Dạ?” Anh gọi làm chân cô mềm nhũn.

“Em đang khiêu khích anh à? Ngứa da rồi đúng không?”

Vưu Gia: “…”

Xuýt nữa là cô khóc rồi, làm gì! Hù dọa ai chứ! ╯^╰

Thật ra cô không hiểu hết nghĩa của câu này, còn tưởng rằng những lời này là nói bởi vì độc thân lâu, có thời gian tinh lực đi nghiên cứu tài nghệ nào đó, do đó đạt tới một trình độ thuần thục thậm chí là tuyệt vời. Cô nghĩ đó là một lời khen.

Làm con người thời đại mới, vốn hiểu biết văn hóa internet thiếu thốn tới tận đây, Vưu Gia thật sự đang dùng sinh mệnh để thuyết minh sự đa dạng của các loài!

Lục Quý Hành cảnh cáo cô: “Chờ anh về xử lý em!”

Gần đây đúng là càng ngày càng giỏi! Cái gì cũng dám nói.

Cái gọi là điếc không sợ súng, đến cuối cùng Vưu Gia cũng không biết rốt cuộc mình làm sai cái gì.



Gần đây cô rất đau đầu vì bệnh nhân của mình, chủ nhiệm đã kín lịch phẫu thuật cho nên đa số thời gian cô đều ở lại trông coi phòng bệnh, thời gian làm bác sĩ nội trú của cô không ngắn, rất nhiều thứ cô không cần phải tìm hiểu lại, nhưng nói cho cùng cô không có nhiều kinh nghiệm, rất nhiều tình huống đột ngột xảy ra cô căn bản không xử lý được.

Bà cụ ở giường 12 biến mất, khu nằm viện có chế độ quản lý chặt chẽ, theo lý mà nói người bệnh không thể tự mình ra ngoài được, dù ra ngoài trong thời gian dài hay ngắn cũng phải đăng ký ở trạm hộ sĩ, nếu tra ngoài trong thời gian dài thì còn phải có chữ ký xác nhận của bác sĩ phụ trách.

Bà cụ đột nhiên biến mất, cô là hộ lý cấp hai, mỗi hai giờ hộ sĩ sẽ kiểm tra một lần, nhưng bởi vì bình thường cô đặc biệt bận, không có việc gì bấm chuông gọi hộ sĩ, tuy phần lớn tình huống là nhàm chán tìm việc làm, nhưng hộ sĩ đều sẽ đi xem, sáng hôm nay chưa xảy ra chuyện gì cả, lúc giao ban hộ sĩ còn cố ý nói hôm nay bệnh nhân giường 12 đặc biệt im lặng, hình như tâm trạng không tốt lắm. Hôm nay bác sĩ phụ trách của bà cụ và chủ nhiệm Liêu có việc ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò Vưu Gia để ý bà ấy một chút.

Chắc tâm trạng bà cụ thật sự không tốt, nếu không thì đã không bấm chuông suốt ngày rồi.

Chẳng qua hôm nay quả thật rất khác thường.

Cho nên khi bà cụ đột nhiên biến mất, hộ sĩ cũng nhanh chóng phát hiện.

Vưu Gia vội chạy đi tìm, gọi điều dưỡng đi theo, sau đó đi xem camera giám sát và sổ ghi chép.

Cuối cùng cô thấy bà cụ ở nóc nhà tòa nhà hồi sức, nóc nhà có lối đi rất hẹp, còn có ô vuông nhỏ, cũng không biết bà cụ đi lên kiểu gì.

Bà cụ run rẩy đi đi lại lại, miệng than than thở không ngừng, cũng không biết đang nói gì.

Hình như bà cụ muốn leo qua lan can, nhưng cơ thể quá yếu, lại thêm tuổi cao, cho nên đã trèo lên vài lần cũng chưa vượt qua được.

Cuối cùng bà cụ nức nở òa khóc, lúc Vưu Gia đi lên, cô nhìn thấy vậy thì bị dọa sợ không nhẹ, bà cụ hơn bảy mươi tuổi lại đang gào khóc như đứa trẻ.

Hai bàn tay khô héo nắm chặt lấy lan can, bà cụ vẫn đang cố gắng trèo qua.

Bà ấy muốn tự sát sao?

Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Vưu Gia chính là cái này, cô khẩn trương chạy tới, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cúi người dùng giọng nói dịu dàng nhất gọi bà cụ: “Bà ơi, bà làm gì vậy ạ?”

“Mất rồi, không thấy… Tìm không thấy… Mất rồi!” Bà cụ vẫn lo lắng nói.

“Tìm không thấy cái gì ạ?” Vưu Gia nhẹ giọng hỏi.

Bà cụ bỗng nhiên phẫn nộ vỗ lan can: “Không thấy! Không thấy! Chính là không thấy!” Bà cụ nhảy lên, giống như muốn nhảy ra ngoài, lan can chỉ cao một mét, mái hiên chỉ rộng 20cm, ở đây là tầng mười bảy, nếu rơi xuống dưới, óc có thể bắn xa mấy mét, xương cốt trên người dập nát toàn bộ, cơ thể thành bãi bùn.

Vưu Gia rất sốt ruột, cô biết bây giờ cách tốt nhất là không cần hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cô cảm thấy nếu không làm gì thì càng không tốt, cô li3m đôi môi khô khốc vì khẩn trương, nói với bà cụ: “Vâng vâng, không thấy cháu sẽ tìm giúp bà, được không ạ? Bà lại đây trước, ở đó nguy hiểm lắm, cháu đi tìm người giúp đỡ, chúng ta cùng nhau tìm, được không ạ?”

Vẻ mặt bà cụ có phần sợ sệt, cánh tay đang nắm chặt lan can cũng lỏng ra đôi chút, bà cụ nghiêng đầu, đôi mắt mờ đục bất lực nhìn cô: “Tìm xem?”

Vưu Gia thử tiến lên phía trước hai bước, cũng cúi thấp người hơn, chân bước thật khẽ, sợ quấy nhiễu bà cụ. Hình như tinh thần bà không tốt lắm, tình huống này thật đáng sợ.

“Vâng, tìm xem, chúng ta cùng nhau tìm, cháu sẽ gọi thêm người đến tìm giúp bà.” Cô lo lắng.

Bà cụ đột nhiên ngửa đầu lên, cảm xúc đột ngột thay đổi, bà phẫn nộ đến đỏ bừng mặt mũi: “Lừa đảo, đều là kẻ lừa đảo, không tìm thấy nó! Đã đánh mất rồi, hu hu hu!” Bà cụ lại nắm chặt lan can, cơ thể rung mạnh vì dùng sức.

Trong giây phút ấy, Vưu Gia cảm thấy mình lạnh cả người, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.

Một giây… 

Hai giây…

Thời gian trôi qua chậm chạp đến dày vò.

Sau đó cuối cùng bảo vệ cũng chạy đến, 119 cũng đến rồi, chuyên gia tâm lý lên đây xử lý, chuyên gia đàm phán, có cả bác sĩ chuyên khoa tâm lý, chủ nhiệm Liêu và bác sĩ phụ trách giường 12 cũng chạy nhanh lại đây… Vưu Gia cũng dần bình tĩnh lại, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Gần như ngày nào cũng đối diện với tử vong, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy bệnh nhân rơi vào hoàn cảnh này.

Nhưng một hơi còn chưa thở ra xong, bà cụ đột nhiên bước đến kéo cô về phía lan can, đôi tay bóp cổ cô, đỏ mắt mắng chửi: “Kẻ lừa đảo! Mày trả con cho tao! Mày đưa con tao đi đầu rồi!”

Bà cụ kéo cô loạng choạng, lan can cọ xát khiến lưng cô đau nhói, ánh mắt mơ hồ nhìn xuống độ cao mười tám tầng, có trong giây lát, Vưu Gia cảm thấy mình phải chết.

Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, cảm giác đạp một chân lên tử vong này thật sự đáng sợ.



“Cũng may hữu kinh vô hiểm!” Lúc anh Mạch kể lại cho Lục Quý Hành nghe, anh ấy còn lau mồ hôi một phen, cô nàng Vưu Gia kia gan thỏ đế, chắc chắn bị dọa chết khiếp rồi.

Lục Quý Hành đi đến sân bay, nói vào điện thoại: “Anh nói một tiếng với đạo diễn giúp em, cũng đẩy luôn hoạt động bên kia đi, để trống một tuần, em về ở với cô ấy mấy ngày.”

“Đừng đi! Không bằng cậu giết anh còn hơn! Nhà tư bản đều là kẻ uống máu, làm sao chịu nghe lý do được, cậu vừa mới có tiếng tăm, đừng làm chuyện hại thân! Như vậy không được, anh về thăm Vưu Gia giúp cậu, cậu cứ yên tâm công tác.’

“Không đẩy được thì bồi tiền hợp đồng. Anh về cái rắm, đó là vợ em chứ có phải vợ anh đâu, anh lo cái gì.”

Lục Quý Hành thẳng tay tắt máy, rời khỏi trạm dừng chân rồi đi đến bệnh viện.

Anh Mạch nhìn chằm chằm di động, lắc đầu cảm thán: “Hồng nhan là kẻ gây họa, hồng nhan là kẻ gây họa mà!”
Bình Luận (0)
Comment