Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 79

Edit: Phong Lữ

Qua hai ngày, sáng sớm, Từ Quế Cư đã gọi hết các đệ tử lớn đến.

Hóa ra dưới núi gần đây thường xuyên có bọn thổ phỉ đột kích gây rối thôn dân, Từ đường chủ nhận được lời tố khổ và cầu viện của bách tính. Danh môn chính đạo thường phải lãnh trọng trách trị an bảo vệ một phương, Thiên hạ luận võ đường cũng coi như là một môn phái đặc thù, các đệ tử khi lên núi đều được hành lễ bái lạy tổ sư gia, như vậy cũng coi như là gánh trách nhiệm lên vai.

Vả lại bọn thổ phỉ này cùng lắm chỉ là một đám côn đồ vô học chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, cũng không phải cao thủ. Vừa khéo lứa đệ tử này cũng đã đến năm thứ năm, còn mấy tháng nữa sẽ xuất sư. Võ công của bọn họ mặc dù đã có một chút thành tựu, nhưng lại chưa có kinh nghiệm giang hồ, sau này e là khó gánh vác được trọng trách lớn. Thế nên đây là một cơ hội rèn luyện không tệ cho bọn họ. Vì vậy Từ Quế Cư quyết định, để Từ võ sư dẫn đội, mang một đám đệ tử xuống núi bắt thổ phỉ.

Tin tức này khiến các thiếu niên rất hưng phấn, lập tức nháo nhào vì chuyện này rồi kéo nhau xuống núi.

Đúng như dự đoán, ngoại trừ hơi mất công tìm tới đám thổ phỉ kia, còn lại có vẻ dễ như ăn cháo đã dẹp được bọn chúng, cho chúng sợ chết khiếp.

Lúc này vừa dịp tết Trung thu, dân gian mấy ngày này đều có hội chùa với lễ tế tự. Các thiếu niên lâu nay toàn luyện võ ở Linh Vũ sơn, đã rất nhiều năm không tham gia hoạt động dân gian, không dễ dàng gì mới có cơ hội xuống núi, ai cũng đổ thừa do lễ, không cam tâm trở về.

Đến mấy tháng cuối này rồi, ở trong Thiên hạ luận võ đường cũng không còn gì mấy để học, cho dù có về thì cũng bị kêu đi tự tập luyện. Bởi vậy võ sư cũng chấp thuận cho các đệ tử lưu lại mấy ngày ở dưới chân núi, qua hết ngày hội lại về núi.

Vừa khéo mấy ngày nay vì chuyện Kỷ Bách Vũ và Kỷ Chính Trường đến Linh Vũ sơn, tâm tình Kỷ Thanh Trạch vẫn luôn vô cùng tệ. Những đệ tử còn lại đều kết bè kết lũ cùng nhau đùa giỡn, chỉ có Cao Hiên Thần đưa Kỷ Thanh Trạch rời khỏi đội ngũ, cùng y đi lòng vòng xung quanh giải sầu.

Vào đêm rằm tháng tám năm đó, dân chúng trong thành đều tới bờ sông, chỉ thấy đèn đuốc lộng lẫy nổi bên bờ sông nhỏ, tạo thành một vùng sáng. Từ trên cao nhìn xuống, phía dưới trông hệt như bầu trời sao dưới mặt đất.

Dân chúng quanh Linh Vũ sơn có tập tục thả hoa đăng vào Trung thu. Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch cũng tới góp vui.

Tô Châu với Xuất Tụ sơn đều không có tập tục thả hoa đăng này, đây là lần đầu tiên bọn họ được trải nghiệm. Cao Hiên Thần không biết lấy đâu ra hai cái hoa đăng, nhìn chung quanh, học người xung quanh bỏ chút trái cây lên thuyền hoa đăng làm đồ cúng.

Cao Hiên Thần nói: “Ta mới vừa hỏi, chúng ta phải viết tâm nguyện lên giấy rồi buộc lên trên đèn.”

Bọn họ cũng không phải người tin thần phật, Kỷ Thanh Trạch do dự nói: “Muốn viết à?”

“Viết chứ!” Cao Hiên Thần nói: “Nếu đã tới đây, vậy thì phải làm cho đủ cho trót chứ. Còn nữa, chút đồ ăn này là đồ cúng hiến cho thần linh. Lễ vật ta cũng dâng rồi, phải đòi thần chút gì đáp lễ cho xứng đáng mới không thiệt thòi!”

Kỷ Thanh Trạch bị lý lẽ ngụy biện của hắn chọc bật cười thành tiếng, y lắc đầu một cái rồi đi tìm người để mượn giấy bút.

Đến lúc viết tâm nguyện, hai người lại đều gặp khó khăn. Tâm nguyện —— đương nhiên không phải không có, trên đời này làm gì có ai không có nhiều tâm nguyện chứ? Nếu như được viết được hết, sợ là viết đến sáng cũng viết không xong. Nếu chọn một hai tâm nguyện muốn thành hiện thực nhất thì cũng không khó, nhưng nếu viết lên giấy sẽ bị người khác nhìn thấy. Thường thì ai cũng giấu tâm nguyện lớn nhất như bí mật sâu trong đáy lòng.

Kỷ Thanh Trạch đề bút chấm lên giấy một điểm, do dự một chút, lén lút giương mắt liếc Cao Hiên Thần. Vừa đúng lúc Cao Hiên Thần cũng đang nhìn y, y chột dạ thu tầm mắt lại, Cao Hiên Thần lại lẫm liệt lại gần: “Cho ta xem nào, ngươi viết cái gì thế?”

Nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch còn chưa viết được gì, hắn mất hứng ‘hứ’ một tiếng, rúc đầu về lại.

Lây nhây một hồi, cuối cùng hai người cũng coi như đều viết xong. Kỷ Thanh Trạch đang muốn buộc tờ giấy lên trên thuyền hoa đăng, lại bị Cao Hiên Thần chộp cướp qua. Chỉ thấy trên tờ giấy viết ba chữ —— “Trường tương thủ” (bên nhau dài lâu), mà còn muốn che dấu nên không viết tên người muốn cùng ‘tương thủ’ lên.

Kỷ Thanh Trạch đỏ bừng mặt đoạt lại tờ giấy, không cam lòng yếu thế cũng phải nhìn giấy của Cao Hiên Thần. Cao Hiên Thần ngược lại không định giấu, trực tiếp giơ lên cho y xem.

Kỷ Thanh Trạch vừa nhìn liền kinh ngạc ngây người. Trên tờ giấy kia viết bốn chữ mà hồi nãy y không có cách nào nghĩ ra—— “Thiên hạ thái bình”!

Y quơ tờ giấy lên: “Nguyện vọng của ngươi là ‘Thiên hạ thái bình’?”

Cao Hiên Thần nói như chuyện đương nhiên: “Đúng vậy, thế nào hả, nguyện vọng không tệ đi? Chính ta cũng không ngờ đấy! Ha ha ha…”

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Lúc nãy y mang theo tâm tình thế nào mới viết ra ba chữ kia, giờ nhìn thấy dáng vẻ đùa giỡn của Cao Hiên Thần lại có tâm tình ra sao, cũng chỉ có một mình y biết. Y cảm giác mình như bị lường gạt, cắn răng hờn dỗi một chốc. Đợi đến khi Cao Hiên Thần gọi y cùng thả hoa đăng, y mới đứng lên đi tới bờ sông.

Hai người cẩn thận tỉ mỉ đẩy thuyền hoa đăng của mình xuống nước, nhìn theo thuyền nhỏ mang theo tâm nguyện của bọn họ dần dần xuôi dòng đi xa.

Mãi đến tận khi hoa đăng trôi tới nơi không thấy được nữa, Cao Hiên Thần mới thu hồi ánh mắt, dắt tay Kỷ Thanh Trạch: “Đi thôi, chúng ta đi nơi khác dạo.”

Tay hắn nắm được là bàn tay ấm áp mềm mại, nhưng mà hắn còn chạm được tới một khối gì đó đã được ủ ấm, nhỏ nhỏ cứng cứng. Hắn mở lòng bàn tay ra nhìn, thế mà lại là một khối ngọc chạm khắc.

Kỷ Thanh Trạch bỏ miếng ngọc chạm khắc vào trong lòng bàn tay của hắn, rồi thu tay về, nhẹ giọng nói: “Cho ngươi.”

“Ồ?” Cao Hiên Thần nâng miếng ngọc chạm khắc lên, đưa đến trước mắt nhìn kỹ. Kĩ thuật điêu khắc còn hơi thô, dễ thấy không phải được khắc từ tay thợ, hình dáng là động vật nhỏ. Hắn nói: “Đây là ngọc miêu? Chính ngươi tự khắc?”

Kỷ Thanh Trạch cúi đầu, dùng mũi chân cà cà lên bùn đất: “Ừm.”

“Quao! Khó trách hồi trước thường không gặp được ngươi, hỏi ngươi đang làm gì ngươi còn không chịu nói! Hóa ra là lén làm cái này à! Ngươi học ai chạm khắc ngọc thế? Thẩm Phi Kỳ sao?”

Kỷ Thanh Trạch tiếp tục gật đầu.

Thẩm thợ trồng hoa võ công luyện chỉ thường thường, nhưng mấy tài lẻ thì luyện không tệ. Như là đúc kiếm, điêu khắc, vẽ vời cũng không kém. Hắn hồi trước chạm khắc một con phượng hoàng ngọc tinh xảo đưa cho Tưởng Như Tinh, làm Kỷ Thanh Trạch nhìn thấy cũng động lòng, lại vừa tới dịp Trung thu.

Cao Hiên Thần nói: “Tại sao lại là con mèo nhỉ? Bởi vì ta đưa Đa Lạp cho ngươi, nên ngươi cũng cho ta một cái ngọc miêu nhỏ?”

Lúc này Kỷ Thanh Trạch một lát sau mới “Ừ” một tiếng. —— Thật ra, y vốn là muốn nhân dịp Trung thu mà khắc một con thỏ ngọc trên cung trăng cho Cao Hiên Thần, nhưng mà nó khó quá, khó quá bỏ qua, nên y bỏ bớt cung trăng; lại sau đó, lúc khắc thỏ thì bị trượt tay, cắt đứt mất tai dài của thỏ. Vì vậy tiểu ngọc thỏ mới thành tiểu ngọc miêu.

Cao Hiên Thần không biết điều này, biết cũng sẽ không quan tâm, vui vẻ hân hoan mà cởi mặt dây chuyền đeo trước đây xuống, dùng dây buộc vào tiểu ngọc miêu, trực tiếp mang trên cổ.

“Tiểu đoan chính, ngươi thật tốt.” Cao Hiên Thần nói: “Cảm ơn, ta rất thích.”

Kỷ Thanh Trạch cũng cười.

Hai người dắt tay lên bờ, một đường đi lên, dần dần, đã rời xa đám người náo nhiệt.

Bọn họ cũng không biết mình muốn đi tới chỗ nào, đó là một đoạn đường không có điểm đến, nhưng mà bọn họ lại không hẹn mà cùng lựa chọn phương hướng yên tĩnh u ám hơn.

Đi tới đi lui một hồi, Kỷ Thanh Trạch nói: “Dục Trừng.”

“Hả?” Cao Hiên Thần quay đầu lại nhìn y. Trong bóng tối, Kỷ Thanh Trạch không có né tránh ánh mắt của hắn.

“Ngươi nghĩ xong chưa?” Kỷ Thanh Trạch nhẹ giọng hỏi.

Cao Hiên Thần vẫn không trả lời, chợt nghe phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng kêu cứu.

“Buông ta ra! Ai tới cứu mạng với!”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức chạy về phương hướng âm thanh truyền tới.

Chỉ thấy trong bóng tối yên tĩnh của một hẻm nhỏ, có hai bóng đen đánh nhau. Xem dáng dấp như vậy, có vẻ không giống người từng luyện võ công, chỉ là hai người bình thường. Phát ra tiếng la cầu cứu chính là kẻ bị đè ở phía dưới, người phía trên nghe có người tới gần, rõ ràng hoảng hồn, dùng sức lôi ra một món đồ, đứng dậy bỏ chạy.

“Đừng cướp tiền của ta!” Kẻ kêu cứu hô.

Kỷ Thanh Trạch lao tới phía kẻ chạy trốn như một con gió, chỉ chớp mắt đã giữ vai hắn lại, nhẹ nhàng như hất áo một cái người kia đã bị y ném trở lại.

Cao Hiên Thần thấy Kỷ Thanh Trạch ra tay, nghĩ là chưa cần hắn, chậm rãi đi tới. Tới gần, mới phát hiện người vừa mới kêu cứu chính là một tên ăn mày mặc đồ rách nát.

Ngày hôm nay là lễ Trung thu, tên ăn mày vận may rất tốt, người người đều vui vẻ, ra tay hào phóng hơn so với thường ngày. Tên ăn mày xin được không ít tiền, ăn bữa cơm no, đang định tìm một chỗ nghỉ ngơi. Đáng tiếc người vận thế quá tốt, liền dễ dàng gặp đen đủi, buổi tối ở trong hẻm nhỏ lại đụng với tên lưu manh, muốn cướp tiền mà hắn kiếm được.

Tên lưu manh cướp tiền kia gầy gò yếu yếu, nghe giọng nói không phải người địa phương, đoán chừng là cuộc sống khó khăn, lưu lạc đến nơi này. Hắn bị Kỷ Thanh Trạch quăng ngã choáng váng quay cuồng, biết ngày hôm nay đá vào tấm sắt rồi, miệng mồm còn không sạch sẽ mà la: “Bớt lo chuyện người khác! Các ngươi biết ta là ai không?”

Kỷ Thanh Trạch thế mà lại còn tốt tính mà tiếp lời của hắn: “Ai?”

Tên lưu manh kia nghẹn một chút, hét lên: “Đại ca ta là cao thủ hiển hách nổi danh trên giang hồ! Các ngươi nên thức thời để ta đi, ta tha các ngươi tội chết. Bằng không để đại ca ta biết, các ngươi sẽ không sống yên lành được đâu!”

Cao Hiên Thần bật cười. Cái tên này lớn lối dọa người, lại ngay cả đại ca mình họ gì tên gì cũng nói không được. Vì vậy hắn đi lên trước, chế trụ xương quai xanh của người kia, ngón tay tăng lực bóp, cười mà nói: “Làm sao ngươi biết ngươi có thể còn sống mà nhìn thấy đại ca ngươi hả?”

Sắc mặt người kia biến đổi, cũng không biết Cao Hiên Thần đè xuống chỗ nào, mà cả tiếng cũng không phát ra được, tâm trạng vừa kinh vừa sợ, nhất thời nước mắt nước mũi lã chã rơi xuống.

Kỷ Thanh Trạch đi tới, nhặt túi tiền người kia làm rớt xuống lên, quăng lại cho tên ăn mày. Y vỗ vỗ tay Cao Hiên Thần, ra hiệu Cao Hiên Thần buông ra.

“Ta thả ngươi đi.” Y bình tĩnh mà nói. Hôm nay là Trung thu, vốn nên là ngày người thân đoàn tụ. Xem thấy người này bị Cao Hiên Thần doạ ra một mặt đầy nước mắt, y không khỏi động lòng trắc ẩn một chút: “Chỉ cần ngươi bảo đảm không làm việc trộm cắp cướp bóc nữa, kiếm nghề nghiệp mưu sinh đàng hoàng. Ta là đệ tử Thiên hạ luận võ đường, Kỷ Thanh Trạch. Ngươi muốn tới tìm ta thì cứ đến tìm. Nếu như để ta biết ngươi tái phạm, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Tên lưu manh kia còn dám nói gì nữa, liên tục lăn lộn mà chạy đi sâu vào ngõ hẻm.

Cao Hiên Thần bĩu môi, nói: “Cứ như vậy mà thả hắn đi? Không chừng là cá lọt lướt trong đám thổ phỉ kia, ngươi không giao hắn cho võ sư sao?”

Mấy ngày trước đây thổ phỉ cướp bóc vốn là một đám người ô hợp, tuy bị sư sinh Thiên hạ luận võ đường tìm được hang ổ và bắt về xử trí rồi, nhưng khó tránh khỏi việc sẽ có mấy tên chạy trốn. Nếu như người này thực sự là một trong đám thổ phỉ, bị bắt được mà giao cho võ sư, sẽ bị cắt đứt tay chân. Mấy kẻ thổ phỉ đứng đầu đều bị võ sư giết, ngoài ra một ít thổ phỉ chưa từng giết người, cũng bị chặt đứt mất cánh tay. Hành vi này không chỉ vì trừng phạt cường đạo, cũng là vì giết một người răn trăm người, miễn cho cường đạo có ý đánh lại dân chúng.

Cao Hiên Thần vốn là không thích xen vào chuyện của người khác, xử trí như thế nào hắn cũng không quan tâm, chỉ có điều hắn cho là dựa theo tính khí Kỷ Thanh Trạch sẽ làm theo quy củ.

Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời một chút, thở dài nói: “Ta thấy hắn chỉ cướp tiền, cũng không hại người, chưa chắc là đại gian đại ác. Dịp lễ… Bỏ đi thôi.”

Cao Hiên Thần nhún vai.

Kỷ Thanh Trạch an ủi tên ăn mày kia vài câu, nói cho hắn biết nếu còn bị người khác bắt nạt, cũng có thể tới Thiên hạ luận võ đường tìm y.

Giải quyết xong việc này, hai người mới quay đầu đi về.

Mới đi ra không bao xa, Cao Hiên Thần đột nhiên quay đầu lại về sau xem.

Kỷ Thanh Trạch bị hắn dọa hết hồn, nói: “Làm sao vậy?”

Cao Hiên Thần nhìn xung quanh một phen, nhíu mày, lắc đầu: “Kỳ thực khi nãy lúc thả đèn ta cũng có cảm giác, thật giống như có người ở sau đi theo chúng ta, theo dõi chúng ta.”

Kỷ Thanh Trạch lấy làm kinh hãi, nín hơi lắng nghe, lại không nghe được động tĩnh gì. Công phu của bọn họ cũng không yếu, nếu không phải là Cao Hiên Thần cả nghĩ quá rồi, bằng không nếu có thể theo dõi bọn họ mà không bị phát hiện thì phải là cao thủ vô cùng lợi hại.

Cao Hiên Thần vuốt cằm nói: “Chẳng lẽ là vị võ sư nào lén lút đi theo chúng ta, muốn xem kịch vui?”

Kỷ Thanh Trạch thấy theo lời hắn là cả nghĩ quá rồi, lắp bắp nói: “Kịch, kịch vui gì?”

Cao Hiên Thần gian xảo đảo con ngươi, liếc mắt nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Trạch một chốc, lấy tay đẩy vạt áo của chính mình ra, cố ý làm điệu bộ lả lơi đưa tình, giọng ám muội dẻo quẹo: “Ngươi nói xem, lúc này hơn nửa đêm, đêm khuya thanh vắng, có thể có kịch vui gì? Chả phải là mấy chuyện không đoan chính sao?”

Kỷ Thanh Trạch đỏ phừng mặt, quay đầu đi.

Cao Hiên Thần cười ha ha đuổi theo.

Hai người nháo loạn với nhau, một đường vui cười đi về.
Bình Luận (0)
Comment